"Phu quân, có lẽ
chúng ta ra bên ngoài chờ một lát đi! Hiện tại có chút bất tiện, vạn
nhất bị phát hiện, sẽ càng không được tốt." Người bình thường bị đụng
phá chuyện ' Tốt ' cũng đều vô cùng xấu hổ, chứ đừng nói người bên trong có thể là Hậu Thổ Thánh Mẫu, nếu như nàng ngượng ngùng, đây chính là
phải giết người thấy máu mới có thể thở bình thường.
"Đừng đi,
khó có được cơ hội tốt, quan sát học tập cũng không sao." Đế Tuấn kéo
nàng, dùng lực lớn kéo nàng đi về phía cửa, dán sát vào cửa còn đau buồn chê nghe không rõ, không đủ thỏa nguyện, cư nhiên còn to gan đẩy ra
chút khe cửa.
Một cỗ lạnh lẽo, đánh úp tới trước mặt.
Trong phòng yên tĩnh phảng phất rét lạnh còn hơn bên ngoài mấy phần, cảm giác không rét mà run phát ra dày đặc.
Mộ Lăng Không muốn lui, Đế Tuấn ở phía sau lại ngăn trở, nàng không thể
làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng, qua khe cửa nhìn vào bên trong.
Bức tường màu xanh lam, âm u lạnh lẽo.
Ngoại trừ cái đó ra không nhìn thấy bất cứ người nào.
Mà giọng của nữ nhân rên rỉ từng đợt từng đợt lại rõ ràng ngay bên tai,
cùng tiếng thở dốc nặng nề của nam tử xen vào cùng một chỗ, hiển nhiên
đang thưởng thức nhân gian cực lạc, ngay cả có nhiều người đến gần cũng
không phát giác.
"Nghe tiếng không giống như là của sư phụ."
Tiếng rên rỉ hơi lộ vẻ non nớt của cô nương, khiến cho tâm tình của Mộ
Lăng Không ổn định một chút, chỉ cần không phải là Hậu Thổ Thánh mẫu thì tất cả đều tốt.
"Không phải sao? Trong Đại Tuyết Sơn còn có kẻ
to gan như thế dám ở cấm địa yêu yêu, chẳng lẽ là chán sống rồi sao?" Đế Tuấn có ý đồ xấu đem khe cửa mở lớn chút, "Chúng ta xem xem thử là ai,
sau đó gặp sư phụ nàng tố cáo, cũng coi là lấy công chuộc tôi."
Mộ Lăng Không muốn ngăn lại, đáng tiếc động tác của Đế Tuấn rất nhanh.
Thời điểm phu quân nhà nàng muốn làm chuyện xấu, căn bản sẽ không để cho người khác có đường ngăn cản.
Được rồi, nàng thừa nhận ở bên Đế Tuấn thời gian dài, hứng thú làm chuyện ác của mình càng ngày càng tăng vọt.
Nói trong lòng không có tò mò, đó là nói dối.