Nha đầu vô lương này vẫn còn có thể cười.
Mặt mày cong cong, giống như một quả đào mật đã lột vỏ, tươi non nhiều nước, khẩu vị mê người.
Trong lòng hắn ngứa ngáy, thật hận không thể ngay lập tức xách nàng trở về phòng hảo hảo nghiên cứu thảo luận cuộc sống phu thê.
Nhưng trong đôi mắt đẹp của nàng còn chứa phiền muộn, lại không có hơi sức.
Thôi, trong lòng nàng còn ghi hận, tạm thời không thể trêu chọc.
"Chúng ta đi đến chỗ Thái Nhất xem náo nhiệt đi, bỏ lỡ phần đặc sắc, có thể nhìn một chút kết quả cũng được a." Thời điểm bản thân mình bi thảm, vẫn hy vọng có thể thấy người thảm hại hơn, từ đó nhận được an ủi, Đế Tuấn đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn muốn nhìn Thái Nhất bên kia để tìm thăng bằng.
"Nếu như Thập nhị gia biết ngươi đem Lam Thiên Thiên giấu đi nhiều năm như vậy, hừ hừ, ngươi đoán hắn sẽ như thế nào?" Lúc này, Đế Tuấn lại còn muốn tới xem nào nhiệt.
"Đánh thì đánh, dù sao cũng không phải lần đầu tiên." Năm ngón tay bóp thành quyền, kẽo kẹt vang dội.
Trên thực tế, hắn muốn đánh một người rất lâu rồi.
Nhớ khi đó, đánh tới khi thiên hôn địa ám (trời đất mù mịt), khiến cho hòa thượng Thiếu Thất sơn phải xuất động chấp pháp giới tăng (dùng tới luật để cảnh cáo), sửng sốt không ngăn cản được hai huynh đệ đang quyết đấu.
Có thể đây chính là một cơ hội tốt.
Để cho Thái Nhất chọn trước đầu tóc, mình sẽ theo sát phía sau, buộc hắn phát huy chiến lực lớn nhất, cũng tốt coi trộm một chút qua nhiều năm như vậy, tiểu tử kia rốt cục học lén được bao nhiêu tuyệt học của lão hòa thượng.
Mộ Lăng Không lẳng lặng xoay người, "Không cho chàng đi, còn không theo thiếp trở vào."
"Làm cái gì?" Chẳng lẽ lại muốn một hồi như vừa rồi.
Đế Tuấn cước bộ nhẹ nhàng đuổi theo, vừa hưng khởi vừa mong đợi.
"Bôi thuốc." Lạnh lùng ném ra hai chữ, hóa thành một chậu nước lạnh, hung ác dội xuống từ đầu đến chân.
"? ? ? ?"
"Chàng chắc muốn ra ngoài gặp phụ hoàng mẫu hậu còn có các thần tử thuộc hạ chứ?" Giẫm giẫm chân thật mạnh, nàng bắt đầu hối hận dùng loại phương thức này để trừng phạt hắn, nhìn đi, lao tâm lao lực, đến cuối cùng còn phải tự mình đi dọn hậu quả.
P/S:
Cầu xin thương tiếc.
Vừa qua tình trạng rất tệ.
Chuyện trong nhà siêu cấp nhiều.
Rất muốn tìm một chỗ không người yên tâm ngồi viết văn.
Ai, không biết mọi người có hay không loại cảm giác này, tết nhất mà thôi, dường như tiến độ cũng bị rối loạn.
Ta sẽ cố gắng trở về trạng thái ban đầu.