Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 9

Hắn cũng chỉ nghĩ là làm nhiều việc tốt tích được nhiều công đức, để có một ngày đạt được viên mãn, đến trước mặt phật tổ, có thể thao thao bất tuyệt nói ra công đức của mình.

CHỉ là nguyện vọng nho nhỏ như vậy, cũng khó được thỏa mãn sao?

Huống chi, cái gì cũng không bắt nàng làm, chỉ cần nàng làm 'ông lớn', chờ hắn tỉ mỉ phục vụ là tốt rồi.

Chỉ dùng cái ánh mắt này, khiến Mộ Lăng Không có thói quen sống đơn độc một mình bị thua trận.

Thứ nhất, thật sự nàng cần có người chăm sóc, như vậy có lợi cho tình trạng phục hồi sức khỏe của nàng, sau đó sẽ đi Tứ Xuyên tìm Hồng môn để báo mối thù hôm nay.

Hai là bộ dáng đơn thuần của Tiêu Trúc thật khiến người khác không chống đỡ được, có thể coi hắn là đứa bé, cứu tính mạng của nàng, không cầu xin bất kì báo đáp nào, hạ xuống tất cả đề phòng, ôn hòa chờ đợi.

Trên người của tiểu hòa thượng có một loại cảm giác an toàn kì lạ, hắn giống như một tòa núi cao nguy nga, có thể che chở bất kỳ sinh linh nhỏ bé nguyện ý núp dưới cánh chim của hắn.

Lòng từ bi, giống như thần phật, vô dục vô cầu, không giống người phàm Ỷ Tư.

( vô dục vô cầu : không ham muốn không thỉnh cầu)

Nàng bất tri bát giác liền buông lỏng xuống, thâm chí nàng cởi bỏ xuống mặt nạ da người hàng năm đeo trên mặt, kể từ khi hành tẩu giang hồ, liền trước mặt người ngoài xuất hiện khuôn mặt giả, không có son phấn, lông mày lá liễu mê người như cũ, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng đào, hơi nhếch miệng thì tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Quần lụa mỏng màu xanh dương bao quanh tư thái hoạt bát nhanh nhẹn, đai lưng màu bạc làm thành trang sức, thân thể mềm mại linh lung hấp dẫn.

Vừa mới tắm rửa qua, tùy ý kéo tóc dài vào một chỗ, dùng một cây trâm màu thủy lam quấn vào, mái tóc đen nhánh lại thêm phần vẻ đẹp kỳ ảo.

Tay Tiêu Trúc nâng lên chút thức ăn phối hợp vị mặn và chay đi vào trong, trông thấy nàng thay da đổi thịt, cũng không nhịn được sửng sốt.

Miệng hắn há ra, lại khép, lại há.....
Bình Luận (0)
Comment