Ở Từ Ninh cung, Thái hậu Hiếu Văn đang nói chuyện với một người mặc y phục màu xanh của nội thị, là cháu gái nhà mẹ đẻ của Thái hậu, Vương
Minh Nguyệt.
“Là một cô nương thì phải ra dáng cô nương. Ngươi nhìn xem ngươi bây
giờ còn ra thể thống gì không? Mặc quần áo nội thị đã đành, ngươi lại
còn đến hồ Kim Thủy làm chuyện mất mặt xấu hổ. Giỏi, giỏi lắm! Ngươi
không vui khi ta nói vậy đứng không? Chủ tử làm ra chuyện hoang đường
như thế mà nô tài đi theo cũng không ngăn cản. Thứ nô tài như thế cũng
không cần giữ lại nữa! Người đâu! Lôi đám nô tài đại tiểu thư đưa tới
xuống đánh chết cho ai gia!”
Vương Minh Nguyệt nghe thế mới nóng nảy nói chuyện: “Cô à, việc này
là mình con làm, nếu cô đánh chết bọn chúng thì sau này còn ai dám đi
theo con nữa?” .
“Nô tài thì cũng chỉ là nô tài, không có thì lại đổi!” Vương Thái hậu tức giận nói.
“Tuy là nói thế nhưng mà nô tài mới tới con dùng không quen, làm sai
lại nhiều, không bằng giữ bọn chúng lại nếu cô còn tức giận thì liền lôi chúng xuống đánh cho mấy bản. Tội gì phải đánh chết chúng chứ! Người
khác nghe được lại đồn đại lung tung.”
Vương Thái hậu nhìn thoáng qua Vương Minh Nguyệt rồi bất đắc dĩ nói:
“Quên đi, quên đi. Con đã nói như thế thì chỉ đánh cho mấy bản là được.”
“Đa tạ cô cô.” Vương Minh Nguyệt sà vào lòng Vương thái hậu mà nói: “Con biết cô cô hiểu con nhất mà!”
“Đã biết ta thương con, con lại còn dính vào những chuyện như thế hả? Nói cho cô nghe xem, vì sao con lại làm thế ở hồ Kim Thủy?” Vương Thái
hậu đau lòng vuốt tóc Vương Minh Nguyệt. .Vương thái hậu cả đời không con, trong số tất cả các cháu trai cháu gái bên
nhà mẹ đẻ thì thương nhất là Vương Minh Nguyệt, cầm trên tay sợ rớt,
ngậm trong miệng sợ tan. Hơn nữa hiện tại Vương Thái hậu nắm cả hậu
cung, Vương Minh Nguyệt tuy không phải công chúa nhưng đãi ngộ so với
công chúa còn tốt hơn nhiều. Vì thế mà nàng ta mới có thể ở trong cung
hoành hoành không nể mặt ai, cũng chẳng có ai dám quản.
“Còn không phải là do Nhiếp Chính vương sao? Chàng không để ý tới
con, nhìn lũ cá trong hồ còn thoải mái hơn liếc mắt nhìn con một cái.
Nếu chàng thích cá như thế con liền giết hết lũ cá chúng nó!”
“Con thật là. Nếu không thích cá thì sai bọn hạ nhân vớt cá lên như
thế chúng không phải là không sống nổi sao? Sao con phải chính mình phát giận như thế? Cô nói cho con hay, con phải sửa đổi tính tình đi. Nhiếp
chính vương này không phải như các đệ tử thế gia khác đâu. Cô còn muốn
nhờ cậy hắn, tính tình con mà cứ như vậy thì làm sao hắn có thể để ý con chứ?” . Bà ta hiểu tâm tư cháu gái hơn nữa còn rất vui vẻ ủng hộ. Tuy rằng
Nhiếp Chính vương là em chồng, bối phận không tương xứng với Minh Nguyệt nhưng cũng không phải có quan hệ huyết thống, Minh Nguyệt gả cho hắn
cũng không có vấn đề gì.
Chuyện tốt như thế thì sao Vương Thái hậu phải ngăn cản? Nếu cháu gái gả cho Nhiếp Chính vương thì Nhiếp Chính vương nhất định đã đứng về một bên, bên kia làm sao có thể trở nên nổi bật? Bà ta biết mình không phải mẹ đẻ hoàng thượng, sớm muộn gì cũng có ngày hoàng thượng trưởng thành, nói không chừng còn ra tay hành động. Nếu không phải tiên đế chỉ còn
lại một mình hắn thì bà ta cũng sẽ không giúp hoàng đế đâu! Việc tốt
nhất bây giờ là phải nắm chặt Nhiếp Chính vương. Nếu Nhiếp chính vương
thật sự muốn một tay che trời thì bà ta cũng sẽ không tổn thất gì.
Nhưng thật ra bà ta cũng không muốn để Nhiếp Chính vương đăng cơ. Nếu hắn đăng cơ thì bà ta cũng chỉ được gọi là hoàng tẩu không còn là Thái
hậu nữa. Thị phi đúng sai bà ta vẫn hiểu vậy nên bà ta mới để yên ngôi
vị hoàng đế cho cái tên tiểu hoàng đế chướng mắt kia.
Vương thái hậu nhớ đến Lý gia Tứ cô nương, có phải nên tuyệt hết đường đi của bọn chúng hay không?
“Minh Nguyệt, nhị ca con gần đây đang làm gì?” Vương thái hậu hỏi.
“Còn có thể làm gì nữa ạ? Mỗi ngày đều lang thang bên ngoài, phụ thân có dọa đánh cũng chẳng thể làm gì được. Tổ mẫu lại bênh vực, mẫu thân
thì đau lòng, nhị ca cứ thế mà làm theo ý mình thôi.” Vương Minh Nguyệt
nói.
Nhị ca nàng ta là con trai trưởng, ở trên tuy là có đại ca mang tiếng trưởng tử nhưng cũng chỉ là thứ xuất, chuyện này khiến mẫu thân rất
không thoải mái nhưng cũng chỉ vì mẫu thân vào cửa đã nhiều năm mà bụng
lại không có động tĩnh nên tổ mẫu mới phải để thông phòng của phụ thân
sinh trước. . Ai mà biết được sau này mẫu thân lại sinh ra nhị ca. Đại ca cũng đã
sinh ra rồi, không thể giết chết được mặc dù mẫu thân rất muốn thế.
Vương thái hậu thở dài: “Có thời gian thì bảo mẫu thân con tiến cung
một chuyến, ta có việc cần thương lượng với nàng.” Nhị chất nhi cũng đến tuổi đón dâu rồi, có người quản thì cũng có thể làm cho nó hồi tâm
dưỡng tính. Mẫu thân cũng được yên tâm. Vương thái hậu lại nhớ đến dáng
vẻ của Lý tứ cô nương. Nếu chuyện có thể thành thì hoàng thượng bên kia
cũng coi như có quan hệ thân thích, như vậy làm chuyện gì cũng dễ dàng!