Lý Tử Trân cười nói: “Đúng vậy, ta không được Nhị gia để vào mắt chẳng qua ta biết có người sẽ lọt được vào mắt xanh của Nhị gia. Nhị gia, chàng muốn mỹ nhân cũng không sao, chỉ là ta muốn có một hài tử rồi an phận mà sống. Nếu Nhị gia có thể thỏa mãn nguyện vọng này thì ta sẽ cho Nhị gia tuyệt sắc mỹ nhân. Nhị gia, chàng thấy thế nào?”
Vừa nghe đến tuyệt sắc mỹ nhân thì ánh mắt của Tiền nhị công tử liền sáng lên, hắn nói: “Ngươi suốt ngày ở trong nhà thì đi đâu tìm thấy tuyệt sắc mỹ nhân?”
Lý Tử Trân mặc dù trong lòng ghê tởm nhưng vẫn cười nói: “Sao? Nhị gia đã quên ta còn mấy muội muội chưa xuất giá sao? Chẳng lẽ các nàng cũng không lọt nổi vào mắt xanh của chàng à?”
Tiền công tử khiếp sợ nhìn nữ nhân trước mắt: “Ngươi nói cái gì?”
“Nhị gia, chàng không nghe nhầm đâu. Mấy muội muội của ta chàng đều gặp qua rồi nhỉ? Các nàng ấy cũng rất đẹp mà. Nhị gia, chàng đừng nói với ta là chàng chưa từng chú ý đến các nàng ấy nhé. Rõ ràng ngày lại mặt đó ta thấy Nhị gia nhìn muội muội của ta không chớp mắt đó. Ta nói đúng chứ Nhị gia?”
Nàng ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Có điều Nhị muội của ta rất đanh đá, nhan sắc cũng chỉ hơn bậc trung một chút thôi, hơn nữa có cha mẹ làm núi lớn để dựa vào, ta còn phải về nhà mẹ đẻ nên không thể chọc vào nàng được. Nhị gia nhìn nhiều mỹ nhân như vậy rồi e là cũng thấy nàng chướng mắt. Tam muội muội thì đã đính hôn rồi, còn là đích muội của ta. Nàng ta chẳng khác gì đầu gỗ, nhị gia sẽ không thích đâu. Ngũ muội và Lục muội lại là kẻ hẹp hòi, Thất muội thì còn nhỏ quá. Vậy nên chỉ còn lại Tứ muội không cha không mẹ thôi. Nếu nàng ta có thể cùng ta hầu hạ nhị gia thì ta thật sự rất vui vẻ. Nhị gia, chàng nói có đúng không?”
Tiền nhị công tử ánh mắt tỏa sáng, nói: “Nàng nói thật chứ? Nàng có thể làm tốt việc này không?”
“Nhị gia, việc này ta có thể giúp chàng, dù sao ta cũng là Đại tỷ của Tứ muội mà. Cơ hội thì có đấy, chẳng qua là Nhị gia có cái gan chấp nhận hay không thôi.”
“Có, đương nhiên có!” Để có được tuyệt sắc mỹ nhân như thế thì bảo ta đi giết người ta cũng chịu! Tiền nhị công tử cảm thấy vận mệnh đào hoa của hắn đã tới rồi. Hắn đương nhiên biết cô em vợ này của hắn lớn lên xinh đẹp như thế nào, trước đây cũng chỉ là trong lòng có tơ tưởng một chút, bây giờ có cơ hội thì sao hắn có thể bỏ qua? Cho dù chết cũng vui vẻ ấy chứ. Người ta nói chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu mà. Thật không ngờ thê tử của mình lại hiểu tình thú thế.
“Tốt lắm. Ta sẽ tìm cơ hội dẫn Tứ muội đến chỗ Nhị gia, tiếp theo phải làm thế nào thì không cần ta nói Nhị gia cũng biết rồi đấy. Đến lúc đó không sợ nàng ta không thuận theo!” Nếu thành nữ nhân của Tiễn nhị rồi thì ta xem ngươi làm thế nào gả cho Thượng Quan Thanh! Đến lúc đó Lý Tử Du ngươi không thể không quỳ dưới chân ta, làm thiếp thất đê tiện! Nếu ta sống không tốt thì ngươi cả đời cũng sẽ không ngóc đầu lên được!
“Ai nha, nương tử của ta thật hiền lành! Nhị gia ta thật thích nàng đó! Khoảng thời gian này ta sẽ ở chỗ nàng nhé, chờ nàng sinh cho ta một đứa con rồi nói sau. Nàng cũng đừng có gạt ta, phải mau mau cho ta sớm ôm được mỹ nhân về nhà đó!”
Hai người thương lượng thành công nên vị ngoại thất bên kia liền bị vứt sang một bên. Lý Tử Trân ngầm sai người đánh rồi đem ả kia đi bán. Tiền nhị công tử vì muốn sớm ôm được mỹ nhân nên đã lặng lẽ tặng thôn trang đó cho Lý Tử Trân. Tình cảm ngoài mặt của hai người thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều.
Lý Tử Du biết Lý Tử Trân sau một thời gian náo loạn lại sống rất tốt thì rất tò mò. Dù vậy nhưng nàng cũng sẽ không cho người đi tìm hiểu.
Lại qua một đoạn thời gian, sắc thu dần dần rõ rệt. Người của phủ Trấn Viễn hầu lại sang đây muốn đón Lý Tử Du hồi phủ. Lý Tử Du đành phải lưu luyến không rời mà rời khỏi điền trang. Đương nhiên nàng còn mang theo Đại Nha nữa.
Còn nha đầu Hoàng Oanh lại bị bỏ lại điền trang. Nguyên nhân là vì nàng ta tư tình với một tiểu quản sự ở điền trang, bị người khác phát hiện ra nên Lý Tử Du đành phải để nàng ta ở lại. Hơn nữa nàng còn rộng lượng cho phép hôn sự của hai người đó.
“Cô nương, người để Hoàng Oanh ở lại như vậy thì sau khi trở về nếu Thái phu nhân hỏi thì biết trả lời sao đây?” Lý ma ma lo lắng hỏi Lý Tử Du.
“Đành chịu thôi. Chuyện đã như vậy rồi thì tổ mẫu đại nhân cũng sẽ không cần nàng ta nữa. Ta cũng muốn tốt cho nàng ta nên mới để nàng ta ở lại.” Trên thực tế thì Hoàng Oanh bị bỏ lại là vì Lý Tử Du âm thầm giở trò một chút. Từ sau khi Hoàng Oanh lén truyền tin cho Hầu phủ thì Lý Tử Du quyết định sẽ không dùng nàng ta nữa. Trùng hợp vị quản sự Tiểu Lý kia coi trọng Hoàng Oanh nên nàng đã an bài trận này.
Tuy nhiên, nàng cũng nói rõ tình hình của Hoàng Oanh cho quản sự Tiểu Lý kia biết, không nghĩ rằng vị quản sự Tiểu Lý kia lại nói: “Cô nương nói vậy nô tài đều nhớ kỹ. Chẳng qua nô tài chỉ muốn một nữ nhân mà thôi. Ở điền trang này nàng ta có muốn nháo ngất trời cũng không ích lợi gì.” Chỉ cần có một đứa con thì không chịu cũng phải chịu! Lời này quản sự Tiểu Lý kia chỉ nói trong lòng, dù sao chủ tử vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Một nữ nhân, cho dù lúc đầu có không nguyện ý thì chỉ cần thành người của ngươi rồi thì có muốn ầm ĩ cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn cũng không tin hắn không thu phục nổi một nữ nhân!
“Lý ma ma, người yên tâm đi. Tiểu Lý thúc thúc sẽ đối xử tốt với Hoàng Oanh tỷ mà.” Đại Nha nói.
“Thật ra nô tỳ thấy bất công thay cho quản sự Tiểu Lý đó. Hoàng Oanh không xứng với quản sự Tiểu Lý chút nào.” Bạch Vi nói.
“Nha đầu nha ngươi thật là…Cái gì mà xứng với chẳng không xứng. Tiểu Lý người ta vui là được rồi.” Lý ma ma nói: “Hy vọng Hoàng Oanh sau này sẽ ngoan ngoãn đi theo quản sự Tiểu Lý, đừng gây ra chuyện gì nữa.”
“Lý ma ma, Tiểu Lý thúc thúc của con là người tài giỏi. Hoàng Oanh tỷ nhất định sẽ ngoan ngoãn trở thành nương tử của người thôi.” Đại Nha nói.
Lý ma ma lắc đầu. Một kẻ ham hư vinh như Hoàng Oanh mà cũng có người thích sao? Ta quả thật già rồi, nhìn không rõ nữa.
Lúc về đến Hầu phủ, Lý Tử Du nhận được lời mời của Lý Tử Trân. Đi thì đi thôi, tỷ tỷ của mình có việc vui mà mình không tới thì thật khó coi. Huống hồ cũng có những người khác cùng qua nữa. Lý Tử Du cũng không suy nghĩ nhiều mà chuẩn bị để ngày kia đến phủ Bình Nam hầu.