Phu Quân, Xin Chào!

Chương 47.1

Tất cả mọi người đều cảm ơn. Lý Tử Châu nghe là quà từ Vân Nam mang về thì cũng quên mất phản bác. Chờ Lý Tử Trân mang theo các tỷ muội đến rừng hoa quế thì phu nhân thế tử cũng xin phép phu nhân Bình Nam hầu cáo lui. Đến phòng của mình nàng ta liền để cho nha hoàn Hổ Phách xoa bóp bả vai. Hổ Phách khó hiểu hỏi: “Nãi nãi, vòng ngọc kia là đồ tốt sao nãi nãi lại cho tỷ muội của Nhị nãi nãi chứ?”

Phu nhân thế tử nói: “Người ta lần đầu tiên đến đây thì ta phải để cho đám tỷ muội thân gia đó biết ta không phải kẻ keo kiệt. Dù gì cũng chỉ là vòng tay thôi, có gì phải đau lòng. Kẻ phải đau lòng chính là người bị tính kế sau lưng mà không biết kia kìa.”

“Ý của nãi nãi là…?” Hổ Phách khó hiểu, hỏi lại.

“Ngươi có thấy tình cảm của nhị nãi nãi và nhị gia các ngươi gần đây rất tốt không?”

“Có ạ. Bọn nô tỳ đều cảm thấy kỳ quái. Nhị gia sao đột nhiên lại đổi tính vậy chứ? Chẳng lẽ là do nhị nãi nãi có bản lĩnh cao?”

“Nàng ta có bản lĩnh sao? Nếu nàng ta có bản lĩnh thật thì sao ban đầu lại không thể quản nổi nam nhân của chính mình? Ta thấy có bí mật ẩn khuất đằng sau thôi.” Phu nhân thế tử vẫn mang tâm tình xem diễn tuồng còn về nguyên nhân cho vòng ngọc thì nàng ta muốn để cho các tỷ muội nhà mẹ đẻ của Nhị đệ muội biết phủ này vẫn do nàng ta làm chủ. Nàng ta so với Nhị đệ muội thứ xuất kia có quyền thế hơn, không thể mất mặt trước bọn họ được. Nhị đệ muội đáp lại càng chứng tỏ được điều đó.

“Bên trái có chút đau, ngươi xoa cho ta đi.”

….

Lý Tử Trân dẫn đám tỷ muội Lý Tử Du đến rừng hoa quế, nàng ta nói: “Ta đang mang thai nên không tiện dẫn các muội đi xem nhiều. Đây là mấy nha đầu quen thuộc của ta, các nàng sẽ dẫn các muội đi thưởng thức phong cảnh. Cánh rừng này được hình thành từ mấy cây hoa quế do Thái tổ hoàng đế ban tặng. Qua mấy trăm năm mới được như vậy đấy, các muội cứ từ từ thưởng thức, nếu cần gì thì cứ nói với bọn nha đầu, bọn chúng sẽ đưa cho các muội.”

Lý Tử Lung vội nói: “Đại tỷ nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để cháu ngoại của ta mệt. Bọn tỷ muội chúng ta tự biết mà.”

Lúc bắt đầu còn đi theo nhóm nhưng khi đi vào thì các tỷ muội đều tách ra tự đi ngắm cảnh. Dù sao đây cũng là chỗ thân thích, nếu đã gọi mọi người đến đây ngắm cảnh thì chắc hẳn đã đảm bảo an toàn rồi, bằng không xảy ra chuyện thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thể diện của quý phủ.

Lý Tử Du đi theo một nha đầu mặt dài, dọc đường đi nói chuyện không nhiều lắm nhưng vẫn có hỏi có đáp. Dần dần hai người đi sâu vào trong rừng. Quả nhiên có mấy đóa hoa quế nở, tuy chỉ là những đóa hoa nhỏ nhưng vẫn mười phần hương thơm, chẳng trách mà thơ ca thường nói khi hoa quế nở mười dặm hương bay. Nếu cả một rừng hoa này đều nở thì không biết hương thơm sẽ nồng nàn đến mức nào?

Nha hoàn đi theo Lý Tử Du nói: “Đầu bếp ở phủ chúng tôi vào thời điểm hoa quế chính thức nở sẽ hái xuống một ít làm bánh hoa quế, trà hoa quế còn có rượu hoa quế nữa. Đại nãi nãi thường tặng cho thân thích một ít, nãi nãi bên này cũng sẽ có, đến lúc đó cô nương có thể thường đến thưởng thức.”

“Quả nhiên hoa quế rất tốt. Ngươi tên là gì?” Lý Tử Du hỏi. Bạch Vi và các nha đầu khác cùng theo đến đã được dẫn đi nơi khác, bây giờ không có ở đây, tỷ muội các nàng đều được nha đầu của quý phủ hầu hạ.

Nha đầu kia đáp: “Nô tỳ gọi tiểu Quế.”

“Tiểu Quế? Hoa quế?” Lý Tử Du hỏi.

“Vâng. Nô tỳ sinh ra đúng vào mùa hoa quế nở nên mẹ nô tỳ đã đặt cho nô tỳ cái tên này.”

“Không bị chủ tử đổi tên sao?”

“Chưa từng ạ. Chủ tử nói tên nô tỳ rất tốt, không cần đổi.” Tiểu Quế nói.

“Chủ tử của Tiểu Quế là ai?”

“Nhị gia và nhị nãi nãi chính là chủ tử của Tiểu Quế!”

“Thì ra là thế!” Lý Tử Du nói: “Ngươi rất quen thuộc với nơi này vậy thì vì sao lại đưa ta đi bên này chứ?”

Bây giờ đã chệch hướng rừng hoa quế rồi, phía trước là một nhà trên hồ. Nhà này có mấy gian phòng ở nhưng lại đặc biệt hẻo lánh. Lý Tử Du sinh lòng nghi ngờ, ai mà biết được Tiểu Quế nghe Lý Tử Du nói vậy liền nhanh chóng chạy đi. Lý Tử Du muốn quay về nhưng lập lức có hai bà tử to béo chạy từ nhà đó ra bắt lấy Lý Tử Du, kéo vào nhà trên hồ.

“Các ngươi là ai? Muốn làm gì thế hả?” Lý Tử Du giãy không được, bị ném mạnh vào trong phòng.

Thật không tốt! Quả nhiên làm người không thể quá tự tin! Khi Lý Tử Trân muốn mời các tỷ muội qua đây, trong lòng nàng luôn phòng bị nhưng ai mà ngờ được nàng ta lại dám làm chuyện như vậy ngay trong quý phủ! Nàng ta không sợ sau khi nàng thoát khỏi đây sẽ đáp trả lại quý phủ sao?

Nhưng bắt cóc mình là có ý gì? Chẳng lẽ muốn mình bỏ đói vài ngày? Cái này không đúng lắm. Nhất định là do Lý Tử Trân giở trò quỷ nếu không sao phải kéo mọi người đến rừng hoa quế? Nàng chỉ muốn yên ổn không ngờ người ta lại quá ác độc! Lý Tử Du cảm thấy không thể hoảng loạn, phải nghĩ ra biện pháp!

“Nhị gia, người đang ở bên trong!” Lý Tử Du nghe người bên ngoài gọi nhị gia thì trong lòng chợt lạnh. Lý Tử Trân thật sự muốn hại mình sống không bằng chết sao?

Cửa bị mở ra, quả nhiên là vị đại tỷ phu kia. Tiền nhị công tử nhìn mỹ nhân trong phòng, hai mắt liền tỏa sáng, hận không thể lập tức nhảy vào thân thiết một phen, chỉ có điều đường đột bổ nhào vào giai nhân không phải là tác phong của hắn.

“Tứ muội…”

“Đại tỷ phu, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của các ngươi sao?” Lý Tử Du lạnh lùng nói với Tiễn nhị. Trong tay bất giác đã nắm được vật gì đó.

“Haizz, Tứ muội không biết đâu. Lần trước ở quý phủ nhìn thấy muội muội thì trong lòng ta liền ngưỡng mộ muội rồi. Mong hôm nay muội có thể thành toàn cho ta. Muội yên tâm, chỉ cần muội theo ta thì ta nhất định đối xử tốt với muội, tỷ tỷ muội cũng sẽ chẳng nói gì đâu. Ta nghe tỷ tỷ muội nói muội ở quý phủ không có ai làm chỗ dựa, đến lúc đó tỷ phu ta tất nhiên sẽ thay muội làm chủ.”

“Ha ha, tỷ phu thật quá vô sỉ đó! Ta muốn hỏi một câu, việc này là do ngươi làm hay đại tỷ làm, hay cả ngươi và đại tỷ cùng nhau tính kế ta?” Chỉ cần ngươi qua đây, ta nhất định sẽ đánh đầu ngươi bầm dập!

“Ai làm thì có sao đâu? Muội muội à, muội vẫn nên theo ta thôi. Dù sao đã đến bước này rồi nếu muội hô to lên, gọi người tới thì để mọi người nhìn thấy muội vẫn phải theo ta thôi. Còn chẳng bằng muội ngoan ngoãn nghe lời, mọi người đều có chút thể diện. Ta bình thường không đánh nữ nhân nhưng nếu muội muội không đồng ý thì ta cũng chẳng ngại dùng sức mạnh một lần. Dù sao thì ta lần đầu thấy một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như muội đây cho nên có bị hoa mẫu đơn hù chết thì thành quỷ cũng phong lưu!” Tiễn nhị cảm thấy lần đầu tiên mình nói năng văn vẻ như vậy cũng không uổng phí. Nhìn mỹ nhân trước mặt thật không mừng rỡ không được.

Lý Tử Du vị kẻ vô sỉ này chọc giận không chịu nổi! Mặt nàng đỏ bừng lên nhưng lại khiến Tiễn nhị nhịn không nổi lập tức tiến tới. Lý Tử Du vốn muốn dùng cây đèn đánh Tiễn nhị nhưng hắn lại sớm có phòng bị, bắt lấy cổ tay của Lý Tử Du, đoạt lấy vật kia. “Muội muội thật quan tâm ta, muốn dùng cái này đập ta chóng váng sao? Thật sự không ngoan chút nào! Xem ra muội muội thích dùng sức mạnh, vậy thì ta liền thuận theo muội muội thôi!”

Lý Tử Du liều mạng giãy dụa nhưng sức lực nữ nhân sao có thể so với nam nhân? Mắt thấy Tiễn nhị càng lúc càng hung bạo hơn, sắp đạt được mục đích thì nàng liền lo sợ chẳng lẽ thật sự phải chịu bị tính kế như thế này sao? Lý Tử Du trong thời gian ngắn nghĩ tới cái chết. Không! Không thể chết được! Nếu chết rồi thì cơ hội gì cũng sẽ không có! Khi Lý Tử Du lâm vào tuyệt vọng thì thân thể Tiễn nhị đột nhiên như bông mà ngã xuống, sau lưng hắn xuất hiện một người.

“Là ngươi!” Lý Tử Du khiếp sợ.

Người này chính là Hồng Y đã gặp lần trước! Vì sao nàng ta lại đột nhiên xuất hiện?

“Cô nương, là nô tỳ đây! Nô tỳ đáng chết, đã đến trễ một chút khiến cô nương phải chịu ủy khuất!”

“Đợi chút! Ngươi sao lại biết ta ở trong này? Hay là ngươi vẫn luôn đi theo ta?” Lý Tử Du hỏi.

“Cô nương quả nhiên rất thông tuệ. Đúng vậy, nô tỳ vẫn luôn đi theo cô nương, chỉ là cô nương không nhìn thấy mà thôi.” Hồng Y quỳ xuống nói.

“Chủ tử các ngươi đối với ta thật tốt nhỉ? Bỗng dưng lại cho ta một cái bóng bí mật.” Bị người khác nhìn chằm chằm cảm giác thật không tốt nhưng nếu không phải nhờ Hồng Y này thì hôm nay mình đã sống không bằng chết! Lý Tử Du cũng không rõ chính mình bây giờ đang có cảm giác gì.
Bình Luận (0)
Comment