49.2“Đấu thì đấu! Xem thử ai sợ ai! Nhưng mà nếu tỷ thua thì dập đầu trước ta. Thế nào?” Viên Điệp Nhi nói.
Lý Tử Châu và Lý Tử Lung ở bên cạnh cười thầm. Các nàng ước gì hai người kia xấu mặt. Tạ Quân Hoa từ lúc đến đây chẳng nói câu nào, trực tiếp trở thành phông nền, còn Lý Tử Cầm thì lại cúi đầu.
“Cái này không tốt lắm đâu, có thể đổi cái khác không?” Lý Tử Du tỏ vẻ khó xử.
“Cứ như vậy đi. Phải dập đầu. Những cái khác ta không cần.” Viên Điệp Nhi không chấp nhận. Bằng bất cứ giá nào ta cũng phải để ngươi hoàn toàn mất mặt, sau này nhìn ta cũng sẽ nhớ mãi cái dập đầu này! Để xem ngươi còn đắc ý nổi không!
Quận chúa Vĩnh An vừa định bộc phát tức giận thì Lý Tử Du lại nhỏ giọng nói với nàng: “Quận chúa chuẩn bị giúp ta một ly mật ong nhé.”
Quận chúa Vĩnh An lập tức cho người đi an bài. Thật ra nàng chỉ cần nhúng tay là có thể giải quyết chuyện này nhưng nếu làm thế thì chắc chắn người khác sẽ thấy Tử Du cậy quyền cậy thế. Nhìn dáng vẻ của Lý Tử Du như vậy thì có lẽ nàng ấy đã nắm chắc rồi, nàng chỉ cần yên lặng xem là được. Nếu Tử Du thua thì nàng cũng có thể giúp nàng ấy tránh được cái dập đầu kia, dù sao thì nàng cũng là quận chúa mà.
Quận chúa Vĩnh An hỏi Viên Điệp Nhi: “Vậy nếu cô thua thì thế nào?”
“Ta sao có thể thất bại chứ? Được rồi, nếu ta thua ta cũng sẽ dập đầu trước tỷ ấy. Được chứ?” Dù sao cũng không có khả năng đó, nhất định Lý Tử Du sẽ thua!
Lý Tử Du nói : “Biểu tỷ muội với nhau sao cứ phải dập đầu thế? Ta với muội so tài cũng là vì muốn muội sau này đừng hở chút lại đem cha ta ra nói. Nếu ta thắng thì muội phải thề trước tất cả mọi người rằng sau này không được đem cha ta ra nói nữa. Nếu muội nói thì mặt muội sẽ dài ra, không gả đi được. Vậy được chứ?”
Quận chúa Vĩnh An nghe vậy thì liền bật cười. Viên Điệp Nhi này chắc chắn là rất quan tâm đến dung mạo của mình, bây giờ nghe Lý Tử Du bắt nàng ta thề mặt sẽ dài ra, không gả đi được thì thật là hả giận quá.
Viên Điệp Nhi tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt. Nàng ta nói: “Được! Chúng ta so tài đi! Lúc nãy quận chúa nói đến mùa cúc xanh nở, vậy chúng ta vẽ hoa cúc xanh đi. Được chứ?” Đề mục cũng là mình đề ra, không tin không thắng được nàng ta!
“Được thôi.” Lý Tử Du gật đầu.
Vì thế mọi người đến chỗ vườn cúc xanh. Nơi đó đã sớm chuẩn bị giấy, bút mực và màu vẽ. Hai người cầm lấy bút bắt đầu vẽ. Lý Tử Du bưng ly trà mật ong kia uống một ngụm rồi vẽ từ từ.
Viên Điệp Nhi bên kia là vẽ rất thuần thục, chẳng mấy chốc liền vẽ xong bức tranh vườn hoa cúc. Quả thật là rất đẹp. Quận chúa Vĩnh An đứng bên cạnh cũng chẳng còn cách nào khác, Tử Du sao lại cứ vẽ chậm như thế. Nếu bị thua thì mặt mũi biết giấu vào đâu.
“Xong rồi!” Lý Tử Du bỏ bút xuống. Lý Tử Du nhìn bức tranh cười mỉa mai: “Tứ muội muội này, sao muội chẳng điểm chút sắc màu nào thế? Không phải là vẽ cúc xanh sao? Đây mà là cúc xanh à?”
Lý Tử Lung cũng nói: “Đúng đấy, đúng đấy. Tứ tỷ thua rồi, Viên biểu tỷ thắng.”
Viên Điệp Nhi rất hưng phấn, cuối cùng thì người này cũng phải dập đầu trước mình rồi.
Nhưng chỉ chốc lát sau thì tâm tình vui vẻ của nàng ta liền biến mất. Người khác cũng phải trợn tròn mắt. Bọn họ khinh thường bức vẽ của Lý Tử Du thế nhưng bức tranh đó lại hấp dẫn cả một đàn bướm! Trời ạ! Là bướm thật đấy. Nếu không phải vì vẽ quá giống thật thì sao bướm có thể đậu lên trên chứ?
Quận chúa Vĩnh An cười lớn: “Ha ha. Các cô thật không có mắt nhìn mà. Đây mới là thiên tài hội họa này. Đạt tới trình độ lấy giả làm thật thì có thể thấy được tài năng hội họa rất cao đó. Ta bội phục, bội phục! Tử Du thắng rồi!” Cho dù vẽ đẹp thì thế nào, đâu có thu hút nổi bướm đâu? Như vậy có thể thấy là vẽ không bằng người khác rồi!
Sắc mặt Viên Điệp Nhi tái nhợt. Sự thật rành rành như thế thì nàng ta chỉ có thể nhận thua. Khoảng thời gian sau đó nàng ta vẫn cứ cúi đầu, không nói một câu nào nữa.
Lý Tử Châu lại bắt đầu nịnh bộ Lý Tử Du. Lý Tử Du mặc kệ. Nói là tỷ muội thế nhưng đến khi có nguy hiểm thì chẳng có ai thêm dầu vào lửa hơn các nàng ấy. Vốn dĩ nàng đã không có cảm tình với đám người này, bây giờ lại càng không.
Quận chúa Vĩnh An cũng không còn kiên nhẫn với đám người Lý Tử Châu nữa. Vậy nên nàng ấy sai người trong phủ dẫn họ đi chơi, còn nàng thì trực tiếp đưa Lý Tử Du vào phòng ngủ của mình. Cho người hầu lui xuống hết, quận chúa Vĩnh An mới hỏi: “Tử Du à, cô thật thâm tàng bất lộ đó. Lại còn có chiêu tuyệt kĩ như thế nữa. Ta bái cô làm sư phụ nhé. Cô dạy ta đi, sao có thể vẽ đến độ hấp dẫn bướm được thế?”
Lý Tử Du cười nói: “Cô quả nhiên cũng bị ta lừa rồi. Ta sao có bản lĩnh lớn vậy được? Cô không nhớ lúc đầu ta đã bảo cô chuẩn bị cho ta một ly trà mật ong sao? Lúc vẽ ta đã đổ trà vào mực, bức họa kia vì có mật nên mới thu hút bướm đến. May mắn là vẽ ở vườn hoa, bây giờ lại đang đầu thu, nếu vẽ vào mùa đông thì cho dù có mật cũng không dẫn bướm tới được đâu.”
“Ha ha. Thì ra là thế. Tử Du à, cô quá thông minh rồi! Trước kia sao ta không nhìn ra nhỉ? Cô yên tâm đi, ta sẽ không nói ra đâu. Lúc nãy cô phải để cho Viên Điệp Nhi kia dập đầu trước cô chứ! Cho ả mất hết kiêu ngạo đi!”
Lý Tử Du nói: “Dù sao nàng ấy cũng là con gái của nhị cô ta. Nàng ta có cha có mẹ, nếu ta để nàng ấy dập đầu lạy ta thật thì nhất định họ sẽ ghi hận trong lòng. Đến lúc đó lại lắm chuyện xảy ra, chi bằng bớt đi một chuyện. Hễ là nữ tử thì đều không muốn mình không gả được vì thế về sau nàng ta sẽ không đem cha ta ra nói nữa. Như vậy cũng tốt, bớt đi biết bao nhiêu chuyện.”
“Cô đúng là suy nghĩ thấu đáo. Vốn dĩ ta mời cô tới là để giải sầu, ai biết lại nhiều chuyện như vậy chứ!”
Lý Tử Du cười nói: “Không sao đâu. Những người này là do tổ mẫu cho đi theo, cô cũng có lòng tốt mà. Ta còn chưa thấy cô vẽ đó. Có thể tặng ta một bức họa không?”
Quận chúa Vĩnh An vui vẻ đáp: “Chỉ cần cô không chê là được. Đi thôi, đến thư phòng với ta đi. Cô cứ lựa chọn thoải mái. Tranh của ta chưa từng cho người ngoài đâu nha.”
“Nói như vậy thì ta không phải người ngoài rồi nhỉ?” Lý Tử Du cũng đùa giỡn.
“Đương nhiên rồi. Ta và cô chính là vừa gặp đã thân, là bạn bè tốt đương nhiên không phải người ngoài rồi.”
Vào trong thư phòng mới thấy kỹ năng hội họa của quận chúa quả thật không phải tầm thường. Nếu như không phải vì nàng ấy là nữ nhân thì những bức vẽ này mà được đưa ra ngoài chắc chắn sẽ bán được giá cao.
Quận chúa Vĩnh An nói: “Ta thì có tính là gì đâu. Kĩ năng hội họa của Vương thúc nhà ta mới khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi đó! Chỉ là bây giờ thời gian của ngài ấy rất ít nên cũng chẳng vẽ nhiều nữa.”
“Là Nhiếp chính vương vẽ thì đưa nhiên sẽ đẹp. Nhưng bức họa của ngài ấy không đến lượt chúng ta nhìn đâu. Ta thật sự thấy cô vẽ rất đẹp.”
“Lời này ta thích nghe đó! Có người thưởng thức tranh của ta, ta cầu còn không được. Đúng rồi, lát nữa trở về ta cho cô hai chậu cúc xanh, cô cứ đem về mà ngắm. Ta còn hai chậu ở đây nữa, cô đừng khách khí với ta nhé!”
“Yên tâm, cô cho ta cái gì ta cũng sẽ không cảm thấy ngượng ngùng mà nhận lấy.” Lý Tử Du cười đáp.
“Vậy thì cô cho ta bức tranh lúc nãy của cô đi.” Thì ra là có lí do nha.
Lý Tử Du nói: “Cô thích thì cứ giữ đi. Nhưng mà đừng cho người khác xem, thật sự vẽ chẳng đẹp chút nào.”
“Sao vậy được? Ta thấy tranh của cô hơn tranh của Viên Điệp Nhi kia rất nhiều mà. Tranh của nàng ta chỉ chú ý màu sắc bên ngoài nên mất đi tính chân thực. Còn tranh của cô lại giản dị tự nhiên, càng nhìn càng có phong cách của hoa cúc đó.”
Vì thế mà Lý Tử Du mang theo hai chậu hoa cúc trở về quý phủ. Thái phu nhân Kim thị nhìn thấy thì thở dài: “Không ngờ quận chúa Vĩnh An lại hào phóng như vậy. Hai chậu cúc xanh này chỉ có trong cung mới có thôi. Mỗi năm cũng chỉ có một, hai chậu vậy mà nàng ấy lại cho con hai chậu như thế. Con nên thưởng thức cho tốt.”
Lão thái thái thật ra rất muốn có hai chậu hoa này nhưng cái này là do quận chúa Vĩnh An tặng cho tứ nha đầu nên bà ta cũng không tiện nói ra. Vốn dĩ bà ta nghĩ tứ nha đầu sẽ cho bà ta một chậu nhưng không ngờ cho đến cuối cùng Tứ nha đầu cũng chẳng nói gì.