Phu Quân, Xin Chào!

Chương 65.1

Ở nhà họ Vương, Nghiêm thị đang rất phiền não. Đầu tiên là vì hôn sự với phủ Trấn Viễn hầu vẫn chưa được định ra mà bây giờ lão thái thái lại đang bị bệnh. Nếu là bình thường thì Nghiêm thị nhất định sẽ mạnh mẽ ép buộc định hôn sự nhưng Vương thái hậu lại muốn Lý tứ cô nương cam tâm tình nguyện gả vào, nếu không sẽ không có tác dụng gì cả.

Thứ hai là hôn sự của Minh Nguyệt vẫn chậm chạp chưa có kết quả gì. Bà biết nữ nhi nhà mình muốn gả cho Nhiếp chính vương, hơn nữa với địa vị thân phận của gia đình bà thì Minh Nguyệt là người thích hợp nhất nhưng đến bây giờ vẫn chưa thành công, khiến trong lòng bà ta không khỏi sốt ruột.

Nếu không phải Vương thái hậu giúp đỡ con trai bà lên vị trí thế tử thì nhất định trong lòng bà ta sẽ khẳng định rằng Vương thái hậu không có khả năng hành sự.

Thời gian cứ thế trôi qua, bà ta càng ngày càng không thể nhẫn nại đối với việc kết thân với phủ Trấn Viễn hầu. Con trai bà ta ở trong kinh thành này có ai lại không vội vàng muốn kết thân đâu vậy mà nghe nói Lý tứ cô nương kia còn không vui vẻ gì. https:// / Bản thân người làm mẹ có thể nói con mình không tốt chứ nhất định không thể để người ngoài chê trách con mình. Nghiêm thị cũng thế. Cho nên đối với việc Lý Tử Du nhiều lần từ chối kết thân, trong lòng bà ta thật sự không thích chút nào.

Thật ra nếu không phải Vương thái hậu nói cửa hôn nhân này nhất định phải thành thì bà ta chắc chắn sẽ không đồng ý. Mặc kệ Lý tứ cô nương kia có tốt thế nào đi nữa, con mình có thích cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể khiến bà ta thích nàng ấy được. Nghiêm thị không thể dễ dàng tha thứ cho việc con mình bị người ta không coi trọng vì thế cho dù trước đây bà ta có một phần thích Lý Tử Du thì bây giờ một chút cũng không còn nữa. Hơn nữa ma ma thiếp thân của Nghiêm thị vẫn cứ ám chỉ rằng cưới về một cô con dâu như thế Nghiêm thị có thể quản được sao? Một đứa con dâu không nghe lời có khi còn xúi giục con mình xa cách mình nữa đấy.

“Phu nhân, lão nô thấy Lý tứ cô nương này là người trong ngoài không giống nhau. Nếu sau này thế tử chỉ nghe lời của nàng ta thì chẳng phải phu nhân sẽ rất đau lòng sao?https:// /  Thế tử của chúng ta tài năng như thế mà Lý tứ cô nương còn không vui, tham vọng của nàng ta cao đến mức nào chứ? Ngay cả tổ mẫu mà nàng ta cũng không nghe thì sau này khó nắm bắt được lắm. Nghe nói Lý tứ cô nương kia ở phủ Trấn Viễn hầu còn tranh đoạt gì đó, tính tình quá cường ngạnh, phu nhân sau này phải quản thế nào đây? Không thể đánh cũng không thể phạt, không phải lão nô quá lời chứ rốt cuộc là ngài cưới về một nàng dâu hay một pho tượng Bồ Tát đây?”

Nếu những lời này phát ra từ miệng người khác thì nhất định Nghiêm thị sẽ tức giận mà mắng nhưng người kia lại là ma ma theo mình từ nhỏ, nếu không phải vì suy nghĩ cho mình thì cũng sẽ không nói như vậy.

Nghiêm thị có khúc mắc trong lòng nhưng bà ta lại kiêng dè Vương thái hậu, không dám từ chối hôn sự này.

Nghiêm ma ma sau khi hầu hạ Nghiêm thị ngủ xong thì đi ra cửa sau về nhà mình. Ở đó có một tứ hợp viện, bởi vì bà ta là ma ma tâm phúc của phu nhân nên được cấp cho một ngôi nhà. So với những người khác tốt hơn rất nhiều.

Khi bà ta trở về thì con dâu đã nấu cơm xong. Nghiêm ma ma nghĩ một lát rồi nói với tiểu nha đầu hầu hạ của bà ta: “Nếu biểu cô nương đến đây thì cứ nói ta không ở nhà.”

Tiểu nha đầu kia vâng lời đáp ứng. Người Nghiêm ma ma nhắc đến chính là Nghiêm Minh Xuân.https:// /  Bà ta nhận được lợi từ nàng ta nên sẽ nói xấu Lý tứ cô nương. Nhưng người này cũng là kẻ biết quan sát sắc mặt người khác, nếu không phải bà ta biết Nghiêm thị vốn đã có bất mãn trong lòng thì bà ta sẽ không nói thế. Theo ý chủ tử lại được lợi lộc, chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy đương nhiên bà ta rất vui vẻ đồng ý làm.

Nhưng mà biểu cô nương làm thế chẳng lẽ nàng ta nghĩ rằng chỉ cần Lý tứ cô nương không gả vào thì sẽ đến lượt nàng ta sao? Không nói đến thân phận của nàng ta, chỉ đơn giản một chuyện nàng ta không có khả năng sinh đẻ thôi thì phu nhân sẽ là người đầu tiên phản đối. Có phải đã có chuyện gì đó xảy ra thì vị biểu cô nương này mới không tiếc gì mà làm như vậy không? Phải nói rằng vị biểu cô nương này cũng không phải là người làm việc không cần kết quả.

Nghiêm ma ma nghĩ có nên tra một chút gần đây Nghiêm Minh Xuân có trải qua chuyện gì hay không? Như vậy cũng có thể báo cho phu nhân nữa? Nghiêm ma ma nheo nheo mắt.

“Ngươi nói Minh Xuân một mình đến Viên phủ sao?” Nghiêm thị hỏi Nghiêm ma ma.

“Vâng. Lão nô tra được thập phần chính xác. Lão nô thấy ngày Viên phủ mở tiệc chiêu đãi bằng hữu thân thích, chúng ta vì không có giao tình gì với Viên phủ nên không đi nhưng ngày đó biểu cô nương lại không có trong phủ nên lão nô mới đi tra xét một chút.https:// /  Hóa ra nàng ta thật sự đến Viên phủ.” Nghiêm ma ma đáp.

“Nói như vậy là nó đi gặp Lý tứ cô nương kia một mình sao?” Nghiêm thị nói với giọng lạnh lẽo.

“Chuyện này lão nô cũng không biết.” Nghiêm ma ma cung kính nói. Không phải bà ta muốn bán đứng biểu cô nương đâu mà bà ta làm thế này là muốn phu nhân không nghĩ rằng bà ta đã nhận lợi lộc từ biểu cô nương để nói xấu Lý tứ cô nương. Mà biểu cô nương sẽ không dám nói xấu bà ta với phu nhân, nếu không sau này chỉ cần có cơ hội nhất định bà ta sẽ làm xấu mặt nàng ta trước mặt phu nhân.

Nghiêm thị nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này cứ dừng ở đây đi, không được nhắc lại nữa.”

Nếu hôn sự không thể bỏ thì để Nghiêm Minh Xuân đi ra ngoài chuyến này cũng tốt, để cho Lý tứ cô nương kia một chút cảnh cáo. Đừng tưởng rằng con bà ta không có ai thích, chỉ cần nó muốn, nó sẽ có rất nhiều nữa nhân.

Nghiêm Minh Xuân cũng không phải kẻ ngu mà còn rất thông minh. Nếu để cho hai người các nàng kiềm chế lẫn nhau thì có gì không tốt đâu?



Trong kinh thành lúc này cũng chẳng có chuyện đại sự gì. Nếu có thì cũng chỉ là chuyện Nhiếp chính vương đi Thiên Tử tuần tra biên quan. Triều đình có công chuyện gì thì các đại thần cùng nhau xử lí.https:// /  Sắp tới không có sự kiện hay chuyện lớn gì nên y mới có thể yên tâm đi biên quan.



“Đồ vô dụng! Một nữ nhân thôi mà cũng không thu phục được! Thật là khiến người ta chê cười!” Vương thái hậu nghe xong chuyện gần đây của nhà họ Lý và nhà họ Vương thì rất tức giận.

Vốn dĩ bà ta muốn Lý lão thái thái tự mình giải quyết chuyện này nhưng bây giờ vị Thái phu nhân này lại bệnh không dậy nổi, còn tưởng bà ta có nhiều thủ đoạn  nhưng ai ngờ lại chẳng có chút tác dụng gì.

Chị dâu nhà mẹ đẻ cũng thật vô dụng, không biết nghĩ cách giải quyết, cũng ăn hại như Lý lão thái thái kia thôi. Chỉ là một nữ nhân thôi, vui chơi thế đủ rồi, Vương thái hậu cười lạnh, cho dù ngươi có ầm ĩ thế nào thì đến lúc đó cũng phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.



“Dì nhỏ bệnh thế nào?” Lý Tử Du hỏi Lập Thu tới đón nàng. Nghe Lập Thu nói dì nhỏ bị bệnh, muốn gặp nàng, Lý Tử Du thật sự lo lắng. Đáng tiếc nàng chỉ biết trị thương, chuyện bắt mạch gì đó nàng không làm được, sư phụ cũng không dạy.

Lập Thu đáp: “Bẩm cô nương, Thái hậu nương nương đã khỏe nhiều rồi, chỉ là nhớ cô nương nên mới bảo nô tỳ đến đón ngài vào cung. Nương nương thấy ngài tự nhiên bệnh sẽ tốt lên thôi.”

Lý Tử Du không muốn chậm trễ dù chỉ một khắc, mang theo Hồng Y vào cung.https:// /  Khi nàng nhìn thấy dì nhỏ, nàng phát hiện nàng ấy gầy hơn trước rất nhiều, vội hỏi: “Dì nhỏ, dì thế nào rồi? Có khỏe hơn chút nào không?”

“Không có việc gì đâu. Chỉ là cảm mạo phong hàn thôi. Muốn gặp con một lần thôi mà. Bây giờ khỏe hơn nhiều rồi.” Trần thái hậu nói.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Gần đây Hoàng thượng thế nào?” Lý Tử Du hỏi.

“Haizz. Nhiếp chính vương đi ra ngoài làm việc nhưng vẫn bắt nó học xử lý tấu chương, luôn luôn bàn chuyện với các đại thân. Ta đây muốn gặp nó một lần mà khó khăn quá.” Vẻ mặt của dì nhỏ có chút cô đơn nhưng thật ra nàng ấy cũng rất vui mừng, con mình còn nhỏ nhưng đã biết xử lí công sự, làm mẹ thật vui mừng.

Lý Tử Du cũng rất vui vẻ. Đang nói chuyện bỗng nhiên cửa sổ bị mở ra, có một người nhảy vào, bởi vì trong phòng chỉ có Lý Tử Du và Trần thái hậu nên khi xuất hiện thêm một người nữa khiến cả hai đều giật mình. Nhìn kĩ lại, hóa ra là hoàng thượng.

“Hoằng nhi! Con làm gì vậy hả?” Trần thái hậu tức giận.

Tư Đồ Hoằng “suỵt” một tiếng, nói: “Mẫu hậu, nói nhỏ nhỏ thôi. Thật vất vả lắm con mới trốn tới đây nhìn người một chút, nếu bị người ta phát hiện con lại bị bắt về đó.”

“Vừa mới nói với biểu tỷ con rằng con có chút trưởng thành thì con lại làm thế này, thật khiến ta xấu hổ mà.” https:// / Trần thái hậu buồn cười, đối với hành động của con mình cũng chỉ có thể tỏ ra bất đắc dĩ, trời cho con nít tính ham chơi, hơn nữa thằng bé cũng lại đây vì muốn gặp mình thôi.

Lý Tử Du nói: “Hoàng thượng à, vừa rồi dì nhỏ còn khen đệ nhiều lắm đó.”

“Tỷ tỷ nha, ta đến đây nửa ngày rồi mà giờ tỷ mới nói chuyện với ta đó.” Tư Đồ Hoằng không hài lòng.

Lý Tử Du nói: “Tỷ là bị người nào đó nhảy từ cửa sổ vào dọa sợ đó. Còn nghĩ rằng ai lớn gan như thế hóa ra là Hoàng thượng. Có bị người nào phát hiện ra không?” Lý Tử Du nở nụ cười, biểu đệ thật đúng là đáng yêu.

“Đương nhiên không có rồi. Mọi người bên ngoài đều ngủ gà ngủ gật, đâu có thấy ta đâu, ta lén vào đây đó.”

Ngủ gà ngủ gật? Trần thái hậu và Lý Tử Du liếc nhau, đột nhiên Trần thái hậu cảm thấy ngực đau nhói, miệng tràn ra một ngụm máu tươi.

“Dì nhỏ!”

“Mẫu hậu!”

Lý Tử Du và Tư Đồ Hoằng đều kinh sợ.

Trần thái hậu cố gắng nói: “Hoằng nhi, mau mau trốn đi! Nhanh lên! Tiểu Ngư nhi, có thể lần này dì nhỏ đã liên lụy đến con rồi!”

“Dì nhỏ đừng nói nữa, con sẽ gọi thái y lại đây!” Lý Tử Du cũng biết chuyện này không thích hợp nhưng nếu trơ mắt nhìn dì nhỏ không cứu, nàng không làm được.

Dì nhỏ nhìn Tư Đồ Hoằng đang bất động, nắm tay mẫu hậu không thả thì quát lớn: “Hoằng nhi, bình thường mẹ nói với con như thế nào? Hôm nay mẹ nhất định sẽ không qua khỏi, nếu con gặp chuyện gì thì ai sẽ báo thù cho chúng ta?”

Lý Tử Du cũng nói: “Hoàng thượng, đệ nghe lời dì nhỏ đi, mau trốn đi! Nhanh đi! Người khác không biết đệ đến đây hôm nay, chỉ cần đệ trốn sẽ không sao cả! Chúng ta không thể chết không minh bạch được!”

“Biểu tỷ con nói đúng đấy! Mau tránh đi!”

Bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân, Lý Tử Du tức giận nói: “Chẳng lẽ đệ muốn tất cả chúng ta chết ở đây sao?https:// /  Khiến kẻ ác đắc ý sao? Mau trốn đi! Nếu không ta đánh ngất đệ đấy!”

Tư Đồ Hoằng gật đầu với thái hậu, sau đó gọi một tiếng tỷ tỷ, ánh mắt bi thương, đứng lên ẩn nấp.

Trần thái hậu liều mạng, cố gắng nói một hơi cuối cùng: “Tiểu Ngư nhi, chỉ sợ con bị ta liên lụy rồi. Bây giờ ngay cả tính mạng của con cũng không thể đảm bảo được!”

“Dì nhỏ, không cần nói gì cả, nếu có thể cùng chết một chỗ với dì nhỏ con cũng cam lòng.” Hồng Y đến bây giờ cũng chưa xuất hiện chứng tỏ bên ngoài đã xảy ra chuyện rồi mà Lập Thu cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, người bên ngoài lại hôn mê. Trong cung này ai có quyền lớn đến thế? Chỉ có một người thôi! Thật độc ác! Vì sao không thể buông tha dì nhỏ chứ?https:// /  Ngay cả người thân duy nhất trên đời này của nàng mà cũng không thể tha được sao?

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nếu có khả năng con còn sống thì hãy thay ta chiếu cố cho Hoằng nhi, để nó bình an lớn lên, giải oan cho Trần gia, báo thù cho ta. Khụ… Khụ… Nếu có thể thì con hãy để Lập Thu bên cạnh con, nàng ấy sẽ nói cho con biết chuyện của ta. Ta đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, có lẽ ta sớm nên chết đi.”

“Dì nhỏ! Người nhất định sẽ không sao mà! Nhất định không sao! Con sẽ cầu xin Vương thái hậu, sẽ đáp ứng chuyện hôn sự với nhà họ Vương, để bọn họ cứu người. Con đi, đi bây giờ!” Lý Tử Du nói năng lộn xộn, mắt thấy người thân chết trước mặt mình chính là chuyện đau khổ nhất. Nàng không cần, không cần, không bao giờ muốn vậy nữa đâu.

“Đứa bé ngốc! Đã không muốn thì đừng làm. Dì nhỏ không xong rồi, dì nhỏ không giúp được con gì cả, dì nhỏ mệt mỏi quá, mệt mỏi quá. Dì nhỏ cũng muốn gặp cha mẹ…”

“Dì nhỏ!!!” Khi Lý Tử Du đang kêu khóc thì một đám người tiến vào, đi đầu chính là Vương thái hậu.

“To gan! Dám mưu hại mẹ đẻ Hoàng thượng! Bắt lại cho ai gia! Giam vào Hàm Nin cung chờ xử trí!” Vương thái hậu lớn tiếng hạ lệnh.

Giỏi cho một Vương thái hậu! Lý Tử Du đã không còn sức lực tranh cãi nữa! Dì nhỏ đã chết, người thân yêu thương nàng đã không còn nữa rồi!
Bình Luận (0)
Comment