68.2“Bẩm cô nương, ở ngoài truyền lời nói là lão thái thái và Đại phu nhân của quý phủ cô nương đến đây muốn gặp cô nương một lần.” Một nội thị nhỏ giọng bẩm báo.
“Hừ, bây giờ mới tới gặp cô nương. Không biết là ai đến phòng cô nương lục tung lên ấy nhỉ!” Đại Nha là người đầu tiên không vui. May mắn cô nương đã sớm an bài ổn thỏa mọi chuyện, hơn nữa các nàng đều đã đến đây, cho dù bọn họ có muốn cũng chẳng lấy được gì.
Bạch Vi cũng tức giận. Lúc trước các nàng thấy cô nương không trở về nên đến cầu xin Đại phu nhân nghĩ cách hỏi thăm tin tức. Đại phu nhân không những không hỏi thăm mà còn bắt các nàng phải ở trong phòng không được ra ngoài, sai Bạch Lộ và Bạch Hạc canh giữ các nàng. https:// /Nếu không phải có người tới đưa các nàng đi thì bây giờ các nàng vẫn còn bị cấm cửa đấy. Bây giờ thấy mọi chuyện ổn thỏa lại muốn làm thân với cô nương, đời này làm gì có chuyện tốt thế?
“Cô nương à, chúng ta đừng trở về phủ Trấn Viễn hầu. Trong cái phủ đó chẳng có ai thật tâm đối đãi với cô nương cả. Nếu cô nương cảm thấy nơi này không tiện thì chúng ta đi nơi khác ở, cô nương thấy sao?” Nếu cô nương lại bị đám người này làm cho tức giận thì thật không tốt.
Bên kia Hổ Tử biết tin thì lập tức báo cho Tư Đồ Thừa Thiên. Tư Đồ Thừa Thiên quát: “Ai cho các ngươi đi thông báo? Không biết Lý Tứ cô nương còn đang dưỡng bệnh sao? Sau này thấy người như vậy đến tìm thì lập tức đuổi ra cho ta! Nửa câu tin tức cũng không được báo cho Lý Tứ cô nương!”
Hổ Tử lau mồ hôi, nói: “Vâng thưa Vương gia, thuộc hạ đã hiểu. Nhưng chuyện hôm nay Lý cô nương cũng đã biết rồi.”
Tư Đồ Thừa Thiên buông sổ sách trong tay, nói: “Để bổn vương đi xem.” Phủ Trấn Viễn hầu này càng ngày càng kỳ cục, phủ đệ như vậy còn tồn tại làm gì? Nếu bọn họ dám làm ra chuyện gì khác người thì đừng trách ta vô tình!
Các nha hoàn nhìn thấy Tư Đồ Thừa Thiên bước vào phòng Lý Tử Du thì lập tức biết ý lui ra.
“Người của phủ Trấn Viễn hầu đến đây, nếu nàng không để ý thì ta sẽ đuổi họ đi giúp nàng.” Tư Đồ Thừa Thiên sợ Lý Tử Du tức giận.
Lý Tử Du nói: “Chỉ là những kẻ không cần phải quan tâm thôi. Nếu vì họ mà tức giận thì chẳng đáng.https:// / Có điều ta cảm thấy da mặt bọn họ cũng quá dày rồi. Nếu bây giờ ta mang tội thật thì bọn họ liệu có để ý đến ta không? Nhất định là không.”
“Còn nói mình không tức giận, bây giờ dáng vẻ nàng như thế không phải tức giận thì là gì? Hay là ta xả giận giúp nàng nhé?” Tư Đồ Thừa Thiên nói.
“Thôi thôi. Bọn họ không thấy được mặt ta thì sẽ không bỏ qua đâu, không thể để họ ngày nào cũng tìm đến đây được.” Đến lúc đó sẽ liên lụy đến Tư Đồ Thừa Thiên, tuy rằng hắn không thèm để ý nhưng Lý Tử Du lại không muốn những người này nói xấu hắn. Vì thế những chuyện đắc tội với người khác thì cứ để nàng làm là được.
Tư Đồ Thừa Thiên nói: “Sợ cái gì? Vương phủ của ta không phải là nơi ai muốn đến thì đến. Nếu Trấn Viễn hầu kia còn muốn giữ được tước vì thì tốt hơn hết nên quản thúc tốt nữ quyến của quý phủ mình đi!”
“Không được, chuyện lần này phải để ta xử lý. Nhé?” Lý Tử Du năn nỉ.
Tư Đồ Thừa Thiên thấy lòng mình mềm nhũn, nhưng hắn vẫn nghĩ đến thân thể của nàng vẫn chưa khỏe. https:// /Hắn nói: “Việc này để nói sau đi. Bây giờ nàng vẫn chưa khỏi hẳn, ta sợ nàng gặp họ lại tức giận. Chẳng phải nàng muốn nhanh chóng khỏi bệnh sao? Chờ nàng hết bệnh rồi nói sau. Nghe lời ta, sau này sẽ còn có cơ hội.”
“Vậy được rồi.” Nàng quả thật là không muốn gặp những người này.
Cứ như vậy, Thái phu nhân Kim thị và Đại phu nhân Tiết thị không thể bước qua cửa phủ Nhiếp chính vương, lại càng không gặp được Lý Tử Du.
Thái phu nhân thở dài: “Tính khí bướng bỉnh của Tứ nha đầu lại nổi lên rồi, chỉ sợ phải nghĩ cách khác thôi.” Lần này bà ta không mắng Lý Tử Du không biết tốt xấu nữa, khiến Đại phu nhân Tiết thị kinh ngạc, suýt chút nữa còn tưởng lão thái thái này thật tâm yêu thương cháu gái, cảm thấy thật đau lòng khi bị cháu gái hiểu lầm.
Thái phu nhân nói phương pháp khác chính là khi trở về gởi một bức thư đến nhà họ Vương, viết rằng hôn sự không thể tiến hành, bên này bọn họ không đáp ứng, sau này cũng sẽ không.
Việc này khiến Vương phu nhân Nghiêm thị tức giận đến ngã ngửa. Với gia thế của gia đình bà ta thì chỉ cómình không ưng ý người khác chứ làm sao có chuyện nhà người ta chê mình?https:// / Vậy mà phủ Trấn Viễn hầu lại giở chiêu này!
“Giỏi cho một phủ Trấn Viễn hầu! Thật khinh người quá đáng! Việc này không thể bỏ qua như vậy!” Nghiêm thị cười lạnh, nói: “Bọn họ nghĩ thật sự có thể kết thông gia với phủ Nhiếp chính vương sao? Cứ chờ mà xem!”
Vương Minh Nguyệt hấp tấp chạy tới, nói với Nghiêm thị: “Mẫu thân, nữ nhi nghe nói phủ Trấn Viễn hầu không kết thân với nhà ta nữa, có thật không? Người ta còn nói Lý Tử Du đang ở chỗ Ninh vương!”
Nữ nhi nhà mình từ sớm đã yêu thích Nhiếp chính vương, vốn nghĩ rằng dù có thế nào thì vị trí chính phi của Nhiếp chính vương cũng sẽ là nữ nhi nhà mình. Vậy mà nay không ít người biết cháu gái bên ngoại của Trần thái hậu vào ở Nhiếp chính vương phủ. Điều này có nghĩa là gì? Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Nhưng chỉ cần một ngày chưa có thông báo rõ ràng thì một ngày vẫn chưa thể nói chắc chắn được.
“Ít quản chuyện người khác đi! Mẫu thân con bây giờ đang phải xử lí cả đống việc. Nữ nhân thì nên ra dáng nữ nhân một chút. Đừng có ỷ vảo Thái hậu làm chỗ dựa mà con đắc ý vênh váo!”
Bây giờ gia đình đã mất mặt, xấu hổ lắm rồi. Bị người khác chê cười mà còn bị người của phủ Trấn viễn hầu đang sa cơ thất thế nhục nhã! Hiện tại còn bị nữ như không hiểu chuyện tới đây hỏi đến chuyện này, tâm tình Nghiêm thị thật sự không tốt.
Vương Minh Nguyệt nói: “Mẫu thân! Người không đau lòng cho con thì con cũng không dựa vào người nữa! Con tự mình đi tìm công đạo!” Dứt lời liền chạy như bay.
“Con trở về cho ta! Còn ra thể thống gì nữa!” Nghiêm thị kêu người ngăn Vương Minh Nguyệt lại nhưng roi trong tay Vương Minh Nguyệt lại vung lên không coi ai ra gì, hơn nữa nàng ta còn là chủ tử nên bọn họ đành phải để nàng ra khỏi phủ.
Quậy đi, cứ quậy đi. Nghiêm thị buông tay mặc kệ. Đi xả giận cũng được, dẫu sao mình cũng không ngăn được đó, ai mà chẳng biết nữ nhi nhà mình tính tình nóng nảy chứ!