Phù Quang

Chương 2

Thứ dễ thay đổi nhất không phải là chuyện tình cảm, cũng không phải thế sự trên đời, mà là lòng người.

***

Sau khi tỉnh lại, Trần Hi cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, thực tế không có cái người bên trong tàn bạo, vẻ ngoài lạnh lùng kia, càng khiến hắn hận nhất chính là cuối cùng còn dùng hai tay ôm y khóc lóc, rên rỉ lúc giao hoan.

Nhưng hai mắt chua xót, trên người loang lổ dấu vết hoan ái, giữa đùi có cảm giác xé rách là thật, lúc hắn đứng lên thứ dính ướt dưới hạ thân không thể nào thật hơn.

Trừ bỏ nam nhân kia sớm đã không thấy đâu, hết thảy đều chân chân thật thật làm Trần Hi vô pháp trốn tránh.

Mê man nhìn nơi ánh sáng men theo khe hở của tấm rèm chiếu vào làm hắn chói mắt, Trần Hi khẳng định đã không còn sớm, hắn cũng lười động, nằm lì trên giường.

Chẳng biết là ai gọi đến làm điện thoại rung ô ô ở đầu giường, thành công thu hút sự chú ý của Trần Hi.

Xoay người, chịu đựng cơn đau nhức dưới hạ thân, hắn khởi động thân thể ngồi ở mép giường, lấy di động ra xem. Liếc mắt nhìn đã hơn mười giờ, thì ra là Mã Tiểu Nhạc, Trần Hi không nghĩ nhiều liền tiếp: “Alo…..” vừa mở miệng, Trần Hi mới biết được thanh âm của hắn có bao nhiêu khàn.

Đang muốn hỏi Trần Hi hôm nay sao không đi làm, Mã Tiểu Nhạc vừa nghe thấy giọng hắn lập tức hiểu ra: “Trần ca, anh bị bệnh?”

Trần Hi trầm mặc vài giây, sau mới lên tiếng trả lời: “Ừ, có chút không thoải mái…..”

“Có nặng lắm không? Đi gặp bác sĩ chưa?”

“Không có việc gì, chỉ là cảm mạo thôi, anh uống thuốc là khỏi ngay, có lẽ buổi chiều có thể qua công ty, mà hôm nay có việc gì gấp không?”

Ngày đó xảy ra tai nạn tất nhiên ảnh hưởng đến uy tín của công ty, sinh ý mấy ngày nay giảm đi đáng kể khiến cho nhóm nhân viên thường ngày chạy vắt giò lên cổ được dịp nhàn rỗi, chẳng qua hôm nay Trần Hi sốt ruột không chỉ riêng việc công ty mà còn một nguyên nhân khác.

Mã Tiểu Nhạc vừa nghe hắn hỏi thì lập tức sinh khí: “Trần ca, nếu anh bị bệnh thì nghỉ ngơi đi! Công ty có em ở đây anh không yên tâm sao? Còn nữa, ai nấy đều có vài ngày nghỉ, anh thân là ông chủ ngược lại quanh năm suốt tháng không một ngày thanh nhàn, người anh đâu phải làm từ sắt thép, nghỉ ngơi vài ngày không phải tốt hơn sao?”

“Được rồi, anh bị bệnh cũng không tiện quấy rầy nữa. Buổi chiều em đến thăm anh, anh bị bệnh không tiện ra ngoài, có cần em mang đồ ăn qua không?”

Trần Hi không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Không cần, chú tan ca xong cũng mệt rồi, mau chóng trở về với vợ con đi, anh cũng chẳng phải bệnh nặng gì, nghỉ ngơi nhiều là khỏe ngay.”

Người bên kia ngừng một chút, hỏi: “Trần ca, số tiền kia giải quyết xong chưa?”

Mã Tiểu Nhạc vừa nói xong, Trần Hi cảm giác đầu óc từng trận đau buốt. Ngày hôm qua bị nam nhân kia quấy rối, hắn suýt chút nữa quên, hơn nữa hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, vốn đang nghĩ gọi cho Mộ Dật Thần gia hạn thêm vài ngày, kết quả —

Đang miên man suy nghĩ, ánh mắt hắn dời lên đầu giường, bị một tờ giấy hấp dẫn, trước đây hắn nhớ ở đó đâu có tờ giấy này, Trần Hi không nghĩ ngợi lấy qua xem, nhất thời sửng sốt.

“Trần ca?” Thấy hắn thật lâu không lên tiếng, Mã Tiểu Nhạc lo lắng.

Trần Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, nghe thấy có tiếng gọi mình, qua một hai giây im lặng mới nói: “Tiểu Nhạc, không cần lo lắng, anh…… Đã gom đủ…..”

Trên tay hắn chính là tờ chi phiếu trị giá hai trăm chín mươi vạn, một xu không thiếu.

Trần Hi nhìn tấm chi phiếu đến cả quên tắt di động, mặc cho thời gian trôi qua, cũng quên đau đớn trên thân thể, thậm chí quên luôn bản thân đang ở nơi nào……

Chỉ có một nỗi chua xót nghẹn trong lòng.

Nếu là mười năm trước, Trần Hi sẽ xé nát tấm chi phiếu này rồi ném thẳng vào mặt Viên Kiệt, nhưng mà mười năm sau, Trần Hi chỉ có thể cười khổ tiếp nhận số tiền này.

Thứ dễ thay đổi nhất không phải là chuyện tình cảm, cũng không phải thế sự trên đời, mà là lòng người.

Một giây trước vừa quyết định, ngay sau đó có thể đổi ý, ngày hôm qua thề thốt chung tình, hôm nay liền trở mặt thành người dưng, thời niên thiếu khinh cuồng, cho nên bây giờ lòng đầy thương tích.

Cũng không phải do tiền tài gây họa, có ai mà không yêu tiền đâu? Hiện tại cố chấp phân cao thấp bất quá chỉ là tiếp tục chứng minh bản thân bất lực như thế nào mà thôi.

Trần Hi nghĩ như vậy, cũng do bất đắc dĩ, buổi chiều hắn đến ngân hàng, đem số tiền này chuyển qua công ty bảo hiểm.

Sau khi nhận được thông báo từ công ty bảo hiểm, Mộ Dật Thần nhíu nhíu mày quăng một câu: “Người này không xấu lắm.” Trợ lý một bên hỏi: “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì?”

Mộ Dật Thần hừ lạnh: “Là cái người lái xe tải đụng tôi, lần trước gặp tôi nói cái gì không có tiền xin ghi nợ, kết quả tôi uy hiếp hắn, hắn sợ nên trả đủ tiền rồi. Tiếp xúc với loại này không giở thủ đoạn uy hiếp hắn, hắn còn nghĩ tôi dễ bắt nạt.”

Trợ lý nhanh chóng hùa theo: “Đúng vậy, người như thế thật sự đáng giận, mới mua chiếc xe kia chưa được bao lâu, lại là số lượng có hạn, linh kiện hỏng phải nhập khẩu, chưa kể mất thời gian còn kéo theo nhiều phiền toái nữa, không bắt hắn bồi thường nhiều hơn coi như tiện nghi cho hắn, còn muốn quỵt nợ! Nếu tổng giám đốc thủ đoạn không cao minh, người như thế có khi còn mặt dày chạy ra đường huyên náo cho mọi người biết, chưa chắc hắn đã đền một xu.”

Vị nữ trợ lý này đi theo Mộ Dật Thần trên dưới ba năm, xem như là giỏi thăm dò tính tình cấp trên, cô vừa nói xong, mặt Mộ Dật Thần quả nhiên dịu đi chút ít, thậm chí còn nở nụ cười, nói: “Xem như người này thức thời, tại lúc trước tôi đã cho hắn một trận, bằng không sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.”

“Tổng giám đốc, ngài nói rất hay, bất quá sao ngài có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế.” Trợ lý bày ra bộ mặt ‘tổng giám đốc, anh quá nhân từ rồi’.

“Chẳng lẽ còn muốn tôi tiếp tục lãng phí thời gian trên người hắn?” Mộ Dật Thần cười khẽ liếc mắt nhìn trợ lý một cái, phất tay: “Được rồi, cô nhanh đem tài liệu dùng cho hội nghị sửa lại cho tốt đi.”

Nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, công tác vẫn ra công tác, cô nhanh chóng bê chồng tài liệu trên bàn Mộ Dật Thần ra ngoài, mà Mộ Dật Thần tiếp tục xem kế hoạch tháng này.

Buổi chiều tan tầm, Mộ Dật Thần cùng mấy người nòng cốt trong công ty mở hội nghị, an nhiên ngồi bên trái ghế chủ tịch, mọi người cũng đã đến đông đủ, chủ tịch Viên Kiệt mang theo trợ lý của mình khoan thai bước vào.

Viên Kiệt khí độ quả nhiên so với người thường khó có thể so sánh, y vừa xuất hiện, không cần lên tiếng mà chỉ dùng ánh mắt nghiêm nghị đảo qua, khí tràng cường đại chấn trụ làm mọi người không hẹn mà cùng ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn.

Mộ Dật Thần chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, liếc nhìn người đàn ông bất kham kia, trong mắt có một tia quang mang khó nhận ra.

Sau hai giờ hội nghị, Mộ Dật Thần cố ý nán lại, trợ lý của Viên Kiệt giải quyết xong công việc liền đi ra trước, bỗng chốc phòng họp rộng như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Chủ tịch, tôi cảm thấy bộ phận thị trường đề suất ý kiến này ngược lại có thể suy xét, hiện tại Internet phát triển, so với cách truyền thống tuyên truyền trên TV, qua mạng sẽ tỉnh lược được một số thứ, quan trọng là sức ảnh hưởng lan rộng.” Mộ Dật Thần tay trái đặt lên tay ghế chủ tịch, nghiêm trang nói.

Viên Kiệt duy trì tư thế tay chống hai má, mặt biếng nhác mà buồn cười nhìn cấp dưới kiêm tình nhân huyên thuyên, nhíu mày nói: “Được rồi, hội nghị đã chấm dứt, cậu đừng vờ vịt nữa.” Dứt lời đứng dậy.

Mộ Dật Thần tranh thủ thu dọn mọi thứ, hướng y cười nói: “Em tận tâm tận lực vì công ty làm việc, chủ tịch anh lại nói như thế thật sự là tổn thương con tim bé nhỏ của em nha.”

Viên Kiệt cười ha ha, vỗ vỗ vai cậu, không tiếp tục ba hoa nữa, chính mình đi ra ngoài trước, Mộ Dật Thần chậm nửa nhịp đuổi theo.

Viên Kiệt bước đi thật nhanh, lúc đẩy cửa ra ngoài liền liếc cậu một cái, không chút để ý hỏi: “Người gây tai nạn kia xử trí ra sao?”

Mộ Dật Thần ra hiệu muốn đi trước, nhún nhún bả vai trả lời: “Coi như họ Trần kia thức thời, chiều hôm nay nhận được tin hắn đã trả đủ tiền.”

Viên Kiệt thoạt nhìn chỉ là tùy tiện hỏi, nghe được câu trả lời thì gật đầu “ừ” một tiếng, cùng Mộ Dật Thần đi vào thang máy.

Trả nợ xong coi như Trần Hi trút đi được một bó to phiền não, giữa trưa hắn gắng gượng xuất môn, tại ngân hàng bận rộn nguyên buổi chiều rút tiền rồi lại chuyển tiền, hậu huyệt vô cùng đau đớn, hắn tìm đến một nhà thuốc mua hai tuýp thuốc mỡ, sau đó cố tìm một WC công cộng, mới đi được vài bước đã ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy một siêu thị, không chút suy nghĩ liền đi vào.

Vì muốn bôi thuốc nên hắn mới khổ sở như thế này, Trần Hi chỉ có thể tự trách mình, quả thật là già rồi nên sức hồi phục chậm như vậy. Thời mười bảy, mười tám tuổi, cánh tay bị chém lộ ra cơ thịt, tùy tiện liếm liếm vẫn có thể cầm máu, so với hiện tại, đã qua một ngày rồi còn rỉ tơ máu, thời điểm ngón tay chạm vào kéo đến một trận hút khí.

Thật vất vả mới bôi xong, dù điều hòa trong siêu thị hoạt động rất tốt cũng không ngăn được Trần Hi toát mồ hôi lạnh.

Trần Hi ngồi trên bồn cầu đã đậy nắp thở hồng hộc, vừa thu tay lại thì nghe tiếng di động trong túi áo vang lên, là Mã Tiểu Nhạc, hắn nhanh chóng bắt máy: “Tiểu Nhạc, chuyện gì vậy? A, anh đang ở ngoài đường, vừa mới chuyển tiền cho công ty bảo hiểm. Cái gì, chú với Nghị An bọn họ muốn tới thăm anh? Đã nói không cần, anh hiện tại rất thoải mái…… Không cần không cần, tan tầm mọi người về nhà luôn đi, đừng làm phiền toái anh em. Tốt, như vậy a, ngày mai anh đến công ty. Ừ, ừ, anh sẽ chú ý nghỉ ngơi, được, anh cúp máy đây.”

Vốn nghĩ lo xong chuyện ở ngân hàng sẽ ghé qua công ty, mà Mã Tiểu Nhạc gọi tới lúc năm giờ chiều, không khỏi cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh, từ khi ra khỏi nhà, đến ngân hàng rồi ghé vào hiệu thuốc, chớp mắt một cái đã bốn năm giờ chiều.

Nghĩ đến đây Trần Hi bỗng nhiên không muốn động, mệt mỏi ngồi trong WC, nghe thanh âm người khác ra rồi lại vào, tiếng xả nước chốc chốc vang lên, thậm chí trong mũi còn ngửi được mùi chất tẩy rửa, hắn chỉ muốn ngồi yên một chỗ.

Hiện tại về nhà quá sớm, trở về bất quá cũng là tắm rửa xem TV rồi đi ngủ, không quay về thì kiếm chỗ nào đó ăn lót dạ, nhưng ăn xong vẫn phải trở về, kỳ thật Trần Hi chính là không muốn trở về nơi đó, cái nơi vừa trải qua một đêm kích tình kia.

Hắn mệt chết đi được, không chỉ là thân thể, tâm cũng mệt mỏi, hắn cảm thấy mình đã già đi nhiều rồi, người ta nói đàn ông ba mươi như hoa mới nở, nhưng hắn năm nay cũng ba mươi mà cứ cảm giác vừa trải qua mấy trăm năm, mệt mỏi đến độ cả thở cũng tốn sức, chẳng bằng cái năm thời niên thiếu trai trẻ kia.

Từ khi nào lại biến thành bộ dáng này?

Xòe tay phải ra, lòng bàn tay dày đặc dấu vết của năm tháng, bàn tay dài mảnh trong trí nhớ từ lúc nào đã dần thô ráp chằng chịt vết chai, là từ khi nào? Tìm tòi lại ký ức, chỉ nhớ rõ là tích tụ lại trong năm năm gian khổ trầm lắng đó.

Không thể thốt nên lời.

Vì thế trầm mặc.

Mệt mỏi quá.

Vì cái gì tiếp tục? Bận rộn trải qua một ngày bình thường như mọi ngày, mệt mỏi không chịu được thì nằm trên giường trút ra hơi thở cuối cùng, tại sao lại không chứ?

Vì sao người đó lại xuất hiện? Vì sao gợi lại đoạn thời gian mà hắn cố quên đi?

Không, hắn thật sự đã quên y sao? Trần Hi đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu thật sự đã quên, sự việc xảy ra nhiều năm như vậy, vì sao liếc mắt một cái liền nhận ra y?

Nhiều năm qua đi, bộ dạng đối phương hôm trước so với trong ký ức tuy không giống nhau, vì sao liếc mắt một cái đã nhận ra?

Có lẽ trong cái liếc mắt ấy, đột nhiên nhịp đập của trái tim…vẫn giống ngày xưa như đúc.

Hô hấp dịu lại, rốt cục cánh cửa phong bế ký ức đến lúc khai mở, chuyện cũ bị lớp bụi phủ dày lần lượt hiện lên, một trận mỏi mệt lập tức ập đến đè lên thể xác và tinh thần, lôi con người ta về những năm tháng ngu ngốc, không biết sợ là gì.

Đầu vô lực tựa vào cửa WC, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, cũng không biết là đang nhìn cái gì, khuôn mặt mệt mỏi ngẫu nhiên tươi cười, ngẫu nhiên bi thương, ngẫu nhiên cô đơn, ngẫu nhiên phiền muộn……Cuối cùng hóa thành im lặng thở dài.

Vẫn nhớ rõ một năm kia, mẹ hắn mua cho hắn chiếc xe đạp, nhất thời hưng trí chạy thử trên con đường nhỏ bằng đất đỏ, cái yên cao hơn hắn rất nhiều, vừa trèo lên liền gắt gao giữ chặt đầu xe, không nén được hưng phấn điều khiển chiếc xe có phần lạng qua lạng lại. Vui quá hóa buồn, do hắn còn nhỏ nên giữ thăng bằng không xong, mắt thấy bánh xe đánh lên gồ đá trên đường, mang người cùng xe lăn xuống, đụng tới đâu mắt nổ đom đóm tới đó, một đường lăn lăn không biết đâu là điểm dừng, hắn trải qua một trận trời đất quay cuồng, nằm cả buổi cũng không bò dậy nổi.

Một người nào đó đuổi tới, hoang mang rối loạn nâng hắn dậy “Anh không sao chứ, đụng vào nơi nào?”

Hắn đỡ lấy đầu mình thuận thế đứng lên, khi nhìn nhất thời sửng sốt. Nâng hắn dậy là một cậu bé còn nhỏ gầy hơn cả hắn, tóc rối bời vừa nhìn đã biết không thường chải chuốt, có lẽ quá gầy nên cái cằm nhọn hẳn ra thật khiến cho người ta dễ dàng bỏ qua, chỉ có đôi mắt to đen láy mới làm người khác khắc sâu ấn tượng.

“Cậu là ai?” Khi đó Trần Hi chỉ hỏi theo bản năng.

Cậu nhóc không trả lời, nhìn hắn không sao thì rút tay lại, bất chợt nhớ ra vì giúp hắn nên cậu nhóc để mặc chiếc xe của mình ở bên kia, cúi đầu bước qua sau đó ngồi lên chạy đi.

Trần Hi che cái đầu u một cục ngơ ngác nhìn cậu nhóc đi xa, ngồi tại chỗ thêm một lúc, cảm giác cơ thể bớt đau mới đem xe đạp dựng đứng ở ven đường, lúc này hết dám chạy tiếp nên dắt xe trực tiếp trở về nhà.

Tiếp đó chính là qua nửa năm, cũng là gần tới tết âm lịch, trường học cho nghỉ nên người lớn trong nhà vội vàng mua sắm đồ tết cho tụi con nít, Trần Hi thì cả ngày mang theo cô nhóc đệ nhất nước mũi Thủy Nhi lang thang khắp phố càn rỡ quậy phá (zet: thoang thoảng mùi nc mũi đâu đây).

Một ngày kia, Trần Hi giựt dây một thằng nhóc bề ngoài mập mạp tròn trịa trộm đồ ăn trong nhà dành cho khách, sau khi thực hiện phi vụ thành công hắn cao hứng chia cho đám con nít cùng xóm, người nhà cậu bé mập mạp phát hiện nên tức giận tìm tới, nhất thời cả đám như ong vỡ tổ chạy loạn tứ phía, Trần Hi một tay chùi nước mũi, một tay gắt gao nắm chặt túi mứt quả vừa chạy vừa cười to, Nhậm thúc thúc làm sao đuổi kịp đám hầu tử nhanh nhẹn, lém lỉnh này đây.

Đang chạy, Trần Hi quẹo sang con đường khác, khóe mắt lơ đãng lướt qua, bóng dáng thấp bé có đôi mắt to đen láy đi hướng ngược lại có gương mặt đầy vết máu không khỏi làm hắn cả kinh, cước bộ dừng lại, bóng dáng kia dường như không chú ý đến hắn, vẫn vùi đầu đi tiếp.

Nếu là ngày thường, Trần Hi sẽ hoàn toàn không để ý, nhưng hôm nay thấy người này, trong lòng như bị mèo cào qua ngứa ngáy khó chịu, không cần nghĩ ngợi nắm trụ cách tay đối phương kéo đi, không nói lời gì mang theo cậu chạy dưới ánh nắng ấm áp.

Có lẽ bị hành động của Trần Hi làm cho kinh sợ, bóng dáng kia cứ mặc cho hắn kéo, mãi cho đến cái hẻm cụt Trần Hi mới dừng lại.

Cho dù Trần Hi đã quá quen với việc chạy bộ nhưng mỗi một giọt mồ hôi trên mặt to như hạt đậu, còn oắt con kia ôm bụng thở hồng hộc cơ hồ muốn quỵ xuống.

Khi đó còn nhỏ không có cái gì gọi là tâm nhãn, Trần Hi chỉ một lòng lo lắng cho oắt con đó mặt đầy vết máu, chờ đến lúc hô hấp bình thường hắn mới hỏi: “Trên mặt cậu làm sao vậy? Là ai đánh?”

Oắt con theo bản năng lấy tay sờ sờ, đôi mắt to cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.

Đợi nửa ngày cũng không lên tiếng, Trần Hi thấy khóe môi oắt con có vết máu thật chói mắt, vươn tay định giúp cậu lau đi, đối phương bỗng dưng rụt người lại, lui về phía sau cách xa hắn, giống như con nai nhỏ kinh hãi.

Hỏi nửa ngày cậu cũng không lên tiếng, giúp thằng nhóc này lau mặt lại bị xa lánh, Trần Hi xác thực mất hứng, đang định không để ý nữa bỏ đi, nhưng đôi mắt to kia vẫn nhìn hắn chăm chú, hai chân tựa như mọc rễ không chịu dời đi nửa bước.

Thấy cậu muốn tránh sang một bên, Trần Hi có chút khó xử gãi gãi đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo. Bởi vì đây là kẹo chuyên mời khách nên đặc biệt bắt mắt, mở giấy gói ra có thể thấy miếng mứt quả được bao bọc một lớp đường bán trong suốt, ăn ngon không thể tả, Trần Hi luyến tiếc giữ lại không nỡ ăn, bây giờ đem ra không chút tiếc rẻ tặng cho cậu bé này.

Không thể so với mười năm sau, tụi trẻ con chỉ được viên kẹo ngon đã mãn nguyện lắm rồi, ăn đến vui sướng.

Quả nhiên, cậu bé vừa thấy viên kẹo này thì nhìn đến bất động.

“Cho cậu đó.” Trần Hi tiến lên một bước, đưa viên kẹo tới trước mặt đối phương.

Cậu bé gắt gao nhìn viên kẹo trong tay hắn, không dám động. Trần Hi khuyên vài lần cậu mới đưa tay ra đón, nhưng nhìn giấy gói diễm lệ đỏ tươi bỗng dưng giống như bị kim châm lập tức rụt tay lại.

Khi đó Trần Hi không hiểu sao cậu lại tỏ ra khiếp đảm, cuối cùng hết kiên nhẫn, thu tay về, thấy ánh mắt ảm đạm của cậu thì nhanh nhẹn lột giấy gói ra, đem viên kẹo nhét vào miệng người đối diện.

“Ăn đi, kẹo rất ngon!”

Trần Hi vui vẻ nở nụ cười. Đối phương ngậm viên kẹo, hắn kéo cậu ngồi lên bậc thềm, cứ như vậy cậu một viên tôi một viên.

“Tớ tên là Trần Hi, cậu tên gì?”

“……Viên Kiệt.”

Trải qua sự việc ngồi ăn kẹo chung, Trần Hi triệt để coi cậu bé Viên Kiệt nhét vào phạm vi bằng hữu. Đừng nhìn Trần Hi mới sáu, bảy tuổi nhỏ như vậy mà đám con nít trong xóm tôn lên làm đại ca, bởi vì hắn cực kỳ bao che cho đàn em. Lúc ấy đang lưu hành dạng hắc bang từ HongKong, hắn gom đám bằng hữu lập thành một nhóm kéo nhau đi chung cả ngày, có món gì ngon tuyệt không dấu diếm, hễ người trong bang bị khi dễ thì cả đám kéo nhau báo thù, không báo được thù tuyệt không bỏ qua.

Lúc đó ngây thơ biết bao. Bạn bè trong lòng Trần Hi chính là có phúc cùng hưởng, mà Viên Kiệt một khắc kia hắn đã coi như bạn bè rồi, liền trở thành đối tượng bảo vệ không cho ai bắt nạt.

Cái ngõ nhỏ đó trở thành điểm hẹn của hai người, mỗi ngày Trần Hi đều chạy đến nơi này để gặp Viên Kiệt, hơn nữa mỗi lần đến trong tay hắn đều có thứ gì đó, trộm của mẹ hắn vài viên kẹo hay bánh giấu trong ngăn tủ sau đó nhét vào tay y, nói y nhanh chóng giải quyết.

Khi biết Viên Kiệt cùng tuổi với hắn, Trần Hi giật mình nửa ngày, nhìn y nhỏ gầy như vậy hắn còn tưởng rằng Viên Kiệt so với mình kém một hai tuổi chứ, còn tính kêu y gọi hắn là ca ca đâu.

‘Cậu ăn đi.’ Trần Hi mặt nghiêm trang, mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng Viên Kiệt ăn mặc khá đơn bạc, cổ tay chỉ còn da bọc xương thò từ ống tay áo, có thể đoán được Viên Kiệt gầy cỡ nào: ‘Sao lại gầy như thế, khó trách chạy một đoạn đường ngắn thôi đã thở gấp. Về sau ăn nhiều một chút, nếu không muốn bị đòn chỉ còn cách trả đòn.’

Lúc đó Viên Kiệt đang vùi đầu ăn bánh bích quy mà Trần Hi mang đến, nghe xong lời hắn nói cũng chỉ là tranh thủ thời gian liếc mắt một cái.

Trần Hi nghĩ đứa nhỏ nào chả thích ăn? Nhưng Trần Hi chưa từng thấy qua ai tham ăn như Viên Kiệt, từ lúc Trần Hi nhét vào miệng y viên kẹo đó đến nay, cậu nhóc này hễ thấy hắn đưa cái gì liền không từ chối, tay không ngừng nhét vào miệng, giống như chết đói năm 45.

Trần Hi một chút cũng không để ý, ngược lại rất vui vẻ.

Mỗi lần gặp Viên Kiệt đều thấy y chỉ mặc một bộ quần áo, Trần Hi ngay từ đầu còn không chú ý, dù sao quần áo mùa đông giặt giũ rất vất vả, người lớn trong nhà đợi khi bọn trẻ mặc năm sáu ngày bẩn đến không thể bẩn hơn mới đem đi giặt, nhưng Trần Hi đổi bốn năm lần mới chú ý đến vấn đề này.

Hắn phát hiện Viên Kiệt không chỉ không thay quần áo, y mặc bộ này chẳng vừa với thân người, hơn nữa nó cũ đến độ màu sắc không nhìn ra màu ban đầu, xen kẽ là những vết loang lổ do vết bẩn lưu lại.

Trần Hi chính là dã hài tử, cả ngày chạy như điên ngoài đường, vừa bẩn vừa hôi cho nên hắn không ghét bỏ Viên Kiệt, hắn chỉ cảm giác rất kỳ quái, trong lòng không thoải mái, tựa như ngày đó trên mặt Viên Kiệt có vết máu đọng lại, cũng mặc kệ hắn hỏi y như thế nào, Viên Kiệt chỉ giống như khúc gỗ mà lắc đầu.

Đã chú ý tới quần áo của y, Trần Hi lúc bảy tuổi so với nhiều hài tử khác đã biết quan tâm người khác.

Về sau lúc chia tay, hắn cố ý đi theo y, nhìn nhà y xem rốt cuộc ở nơi nào, một đường theo đuôi, khi tới đoạn đường âm u không được đèn đường chiếu sáng, Trần Hi dừng việc theo dõi, nhìn thêm vài lần liền xoay người chạy về nhà.

Hắn nhớ rõ mẹ hắn từng dặn trăm ngàn lần cấm hắn đến những nơi vắng vẻ, ‘Bên trong có những người hít thuốc phiện, bọn họ chuyện xấu cỡ nào cũng dám làm, nghe nói còn bắt cóc trẻ con sau đó móc mắt bán nội tạng lấy tiền. Con trăm ngàn lần không được đi vào, nếu vào sẽ không ra được. Mẹ mà biết con đi vào, mẹ đánh gãy chân!’

Tiếp đó là lễ mừng năm mới, ngày ba mươi tết Trần Hi khó có được không nơi nơi chạy loạn, mẹ hắn quanh năm suốt tháng lo buôn bán rốt cục được nghỉ ngơi, mang theo hắn đi mua đồ tết cùng quần áo mới, còn mua cho hắn rất nhiều pháo hoa, hắn phóng rất đã nghiền.

Trở về liền chuyên tâm chờ mẹ hắn làm bữa cơm tất niên, bà làm một bàn đầy thịt cá làm hắn chảy cả nước miếng, thỉnh thoảng lén lút ăn vụng, bị bà phát hiện cũng không giống như thường ngày nhéo lỗ tai mà bà chỉ cười mắng.

Ăn xong thì ngồi cùng mẹ xem TV, mười giờ đêm nghe thấy tiếng pháo mà đứng ngồi không yên, hắn nhanh nắm lấy cây pháo hoa chạy ra ngoài, bị mẹ hắn một phen túm trở về sau đó trùm lên người hắn tầng tầng lớp lớp quần áo giữ ấm.

Sau đó hòa cùng đám nhóc phụ cận nháo tới mười hai giờ đêm, pháo trúc vang lên thông báo năm mới đã đến, chơi mệt rồi, cười đủ rồi, hắn vùi vào lòng mẹ ngủ thật say.

Ngày đầu năm tất nhiên là đi thăm nhà người thân, đây là ngày tụi nhỏ thích nhất, người lớn đến chơi sẽ cho lì xì, mỗi khi mở ra đều là kinh hỉ.

Mãi cho đến ba ngày đầu năm kết thúc mới bình tĩnh trở lại, Trần Hi cao hứng kiểm kê tiền mừng tuổi, dưới ánh mắt chăm chú của mẹ, hắn cười tủm tỉm đem tiền đặt vào chiếc hộp rồi cất kỹ, đây chính là ngân khố bí mật của hắn, ai cũng không thể động vào.

Sau đó Trần Hi mang theo túi đồ ăn thật to chạy ra cửa, mỗi lần thấy cái gì ngon Trần Hi sẽ lưu lại một ít, một chút rồi một chút chậm rãi thành cái túi to. Đây không phải lần đầu tiên Trần Hi đem đồ ăn cho đồng bọn nên mẹ hắn không hỏi đến, nhìn hắn mặc quần áo rồi đội mũ, trước khi ra cửa nhắc nhở hắn phải về sớm.

Hắn chạy đến chỗ hẹn, không nhìn thấy bóng dáng vẫn hay ngồi co ro một xó.

Hôm nay mang theo một túi to đồ ăn cho Viên Kiệt, hi vọng sẽ thấy y dùng ánh mắt cún con nhìn hắn, nhưng đến nơi chỉ thấy một lớp tuyết thật dày, không có ai.

Trần Hi rất là ngoài ý muốn, Viên Kiệt lại không ngồi ở đó lẳng lặng chờ hắn.

Một phút đồng hồ, hai phút……mười phút……hai mươi phút……

Đại khái ba hay bốn mươi phút sau, Trần Hi có chút đứng ngồi không yên, đem cái gói thật to đặt trên đầu gối mà trừng mắt tức giận: ‘Cậu không đến thì tôi ăn sạch cái đống này đó.’

Mắt thấy một giờ trôi qua, Trần Hi rốt cục chờ không nổi nữa, hấp hấp nước mũi, đem hai cái má hồng hồng đi ra ngõ nhỏ.

Mười phút sau, Trần Hi vốn nên ở nhà nhưng không hiểu sao hắn lại đi đến cái ngõ nhỏ âm u kia, vì cầm bọc to mà mấy ngón tay tê cứng, đứng trước ngõ nhỏ do dự.

Cuối cùng hắn vẫn là đi vào, bởi vì khi đó hắn còn nhỏ, không biết trời cao đất dày, những lời mẹ dặn ngược lại dấy lên ngọn lửa tò mò.

Nguy hiểm là cái gì? Lúc hắn leo cây bị rơi đầu thủng một lỗ, vết thương chưa khỏi đã đi trộm trứng gà. Mẹ trách phạt là cái chi? Mỗi khi đánh cho hắn khóc đến thở không ra hơi, mẹ hắn đau lòng không thôi ôm hắn vào trong lòng đem đồ ăn ngon ôn nhu dụ dỗ hắn.

Cho nên hắn đi vào.

Hắn đương nhiên không gặp sự tình mà mẹ đã nói, đường đi nhỏ hẹp, hắn mở to mắt nhìn kỹ chung quanh, địa phương mà mẹ cấm đến rốt cuộc có cái dạng gì?

Không có gì kỳ quái, hắn dần có chút thất vọng.

Nơi này âm u băng lãnh, cổ xưa mục nát, nơi nơi tràn ngập một cỗ nói không nên lời nhưng lại thoang thoảng mùi gì đó dễ ngửi, trừ mấy cái đó ra hắn không tìm thấy điều gì bất đồng với những ngõ nhỏ khác.

Cước bộ càng lúc càng nhanh, tò mò dần dần biến mất, thay vào đó là mong đợi nho nhỏ, không biết Viên Kiệt thấy hắn đến sẽ là có biểu tình gì?

Đến cuối đường là một loạt nhà lầu cực kỳ đơn sơ, ngẫu nhiên có người đi qua, lạnh lùng liếc hắn một cái, Trần Hi thế này mới nhớ tới hắn không biết nhà Viên Kiệt cụ thể là tại nơi nào. Nhờ bà cụ đang ngồi trước cửa sưởi ấm nói cho hắn biết: ‘Ra là vậy, cháu nói thằng bé kia a, theo hướng này đi vào có thể thấy cánh cửa sắt, bên trong có tràng lâu, nhà thằng bé ở đó……khụ, thằng bé đáng thương…..’

Trần Hi không để ý bà bà thương tiếc, đi theo chỉ dẫn, ở ngoài cửa nhìn vào không thấy ai, sau nghe ẩn ẩn tiếng ai đó, đẩy cửa bước vào, tiếng nói chuyện dần dần rõ ràng, khi đến dưới tràng lâu, Trần Hi ngẩng đầu nhìn lên.

Hắn dần dần nghe ra, thanh âm không phải tiếng nói chuyện, mà là mắng chửi, chuẩn xác mà nói, là đánh chửi, thanh âm rất lớn, hắn đứng ở dưới lầu có thể nghe được nhất thanh nhị sở, nghe nghe, hắn rốt cục đi ra ngoài, một đường chạy lên lầu, rốt cục tại hành lang lầu 4 thấy một nam nhân giơ dây lưng quất vào người cậu bé.

Nam nhân xanh cả mặt, người thì gầy, dây lưng trong tay lại hạ xuống, ‘ba ba’ đánh vào da thịt cậu bé phá lệ chói tai, miệng vẫn không ngừng mắng, mắng thật sự khó nghe.

‘Mày cái đồ tạp chủng, kỹ nữ sinh ra! Tao gọi mày làm điểm tâm mày lại bỏ chạy ra ngoài! Mày con mẹ nó, tao cho mày cái ăn cái mặc, giao cho mày có chút việc mà mày còn làm biếng! Xem tao đánh chết mày ra sao đồ ranh con.’

Lần đầu nhìn đến loại trường hợp này, Trần Hi không khỏi giật mình, chờ hắn thấy rõ thằng bé đó chính là Viên Kiệt, đầu óc càng trống rỗng.

Khi hắn lấy lại tinh thần, đem đống đồ ăn trong tay ném vào người đàn ông cầm dây lưng, thừa dịp ông ta chưa kịp phản ứng chạy lại túm Viên Kiệt chỉ có da bọc xương chạy nhanh ra ngoài.

Tim Trần Hi đập cực nhanh, hắn rõ ràng cảm thấy người phía sau cước bộ không xong, nhưng hắn không dám quay đầu lại, người đàn ông phía sau không ngừng mắng to, bộ dạng đó của ông ta làm Trần Hi hoảng sợ vạn phần.

Chạy đến khi không nghe thấy ông ta mắng chửi nữa, chạy đến khi Trần Hi bắt đầu thở hồng hộc, bọn họ mới ngừng lại, Trần Hi nhất thời buông tay, người phía sau ngã phịch xuống đất, Trần Hi bị dọa kêu to một tiếng, sắc mặt trắng bệch, hoang mang rối loạn ngồi xổm xuống nâng y dậy.

Nằm trên mặt đất một hồi tựa hồ lấy lại khí lực, y mở nửa mắt thấy Trần Hi, há miệng thở dốc, suy yếu nói một câu: ‘Tôi đói.’

Trần Hi giật mình, ngốc ngốc nhìn y một lúc lâu chỉ cảm thấy chóp mũi cay xè.

Trần Hi mang thức ăn đến vừa ném đi hết rồi, cuối cùng chờ Viên Kiệt dễ chịu hơn chút, hắn đỡ y đi vào một tiệm mì phụ cận, dùng tiền mừng tuổi kêu một tô mì thịt bò thật lớn.

Khi đó, Trần Hi ghé vào trên bàn, nhìn Viên Kiệt không để ý có nóng hay không mà lang thôn hổ yết, nhịn không được liền hỏi: ‘Ăn ngon không?’

Đói đến chưa kịp nhai, y chỉ gật đầu xem như trả lời, khi y ngẩng đầu lên đã thấy một tô mì khác ngay trước mặt, đôi mắt to nhìn Trần Hi ‘Cậu cũng ăn đi.’

Trần Hi đẩy trờ lại: ‘Tớ không đói bụng, cậu ăn đi.’

Cậu bé vừa nghe, cúi đầu ăn tiếp, đem chút nước lèo cuối cùng húp sạch.

Trần Hi mắt long lanh hỏi y: ‘Cậu còn muốn sao?’

Tiếng vừa dứt Viên Kiệt đánh cái nấc cục.

Cái tô trước mặt cho dù người lớn cũng không dễ dàng ăn hết, nhưng Viên Kiệt ăn không còn một mảnh, đủ thấy trình độ đói khát của y đến mức nào.

Trần Hi lại hỏi: ‘Người kia là cha cậu sao?’

Viên Kiệt sau khi ăn no sắc mặt đã đỡ hơn, nghe hắn hỏi xong thì yếu ớt gật đầu.

Nghĩ nghĩ, Trần Hi lại hỏi tiếp: ‘Ông ta thường xuyên đánh cậu?’ Hắn nhớ tới trên người Viên Kiệt thường xuyên có các loại vết thương.

Viên Kiệt ngớ ra, vẫn là gật đầu.

‘Mẹ cậu đâu?’

Lần này Viên Kiệt trầm mặc thật lâu, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, nghẹn ngào nhẹ giọng nói: ‘Bọn họ nói mẹ tớ bỏ trốn cùng người tình.’

Về sau Trần Hi dần dần biết rõ, cha Viên Kiệt hít thuốc phiện, không đi làm chỉ biết moi tiền vợ, hơn nữa tính tình càng ngày càng dữ dằn, thường xuyên đánh người, mẹ y chịu đựng hết nổi bỏ lại bọn họ. Mà quần áo mùa đông kia là do mẹ y gom tiền mua được nên y xài đến giờ, là vật duy nhất mẹ y lưu lại cho y, cũng là kiện quần áo mùa đông duy nhất.

Ngày đó khi ăn xong, Trần Hi không có lập tức cùng Viên Kiệt tách ra, hắn mang Viên Kiệt đi đến những nơi mà hắn thường đi, trung tâm quảng trường, con sông nhỏ bị đóng băng, công trình bỏ hoang hay khu đất trống.

Trời tối, hai người bốn tay cầm bốn cái bánh bao thịt, đi đến bên cạnh dòng sông đóng băng đốt pháo hoa.

Đương lúc pháo hoa nổ rầm rì, Trần Hi lần đầu tiên nhìn thấy Viên Kiệt tươi cười.

‘Tớ còn chưa phóng đâu.’

‘Vậy lần sau chúng ta cùng phóng.’

‘Ừ.’

Lúc pháo hoa cháy hết, hai đứa trẻ vẫn ngồi xổm bên bờ sông lưu luyến chẳng chịu đi, nhưng không đi làm sao được, tựa như pháo hoa, tuy đẹp nhưng chỉ tồn tại trong giây lát.
Bình Luận (0)
Comment