Phu Quý Hà Cầu

Chương 16

CHƯƠNG 16: NHI TỬ MUỐN CA CA

Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị vẫn cảm thấy, mình không phải là mẫu thân xứng chức. Thời gian hài tử cần tình thương của mẹ nhất, nàng không có thể bồi bên người.

Nên lúc bị Phì Phì yêu cầu: “Nương, ngươi cười một cái.” Hoặc là “Nương, ngươi khóc một cái”, nàng cũng phối hợp không để lại dư lực.

Liên Thập Cửu dạy hài tử tốt, Liên tiểu thú hơi lớn, đã có thể nãi thanh nãi khí trả được Tam Tự kinh cho nàng nghe.

Chỉ là bỏ những thứ này, Liên đại nhân còn dạy Phì Phì làm sao sinh hoạt hưởng thụ.

Khi nhìn thấy tràng cảnh hai phụ tử tựa vào tiểu tháp khắc hoa, thưởng thức Quân Sơn ngân châm, thổi mạnh nắp oản, nàng luôn có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Liên Thập Cửu không thể nghi ngờ là ngậm thìa lớn chào đời, lư hương lộc đỉnh, tát lan hương bính, diễn xuất công tử ca Tử Cửu thành bắt chéo hai chân, Liên tiểu thú học mười biết mười.

Mặc dù nàng có chút mịt mờ chỉ điểm, bần dưỡng nhi tử phú dưỡng nữ, thế nhưng hai phụ tử hắn một mặt, dáng dấp hài tử là của ta, ta nguyện ý sủng, ngươi có thể làm gì hắn?

Sau mấy ngày tuyết ngày đầu tiên có trời nắng, Ninh Sơ Nhị bỏ bê công việc.

Bởi vì nàng đáp ứng Phì Phì, muốn cùng cha hắn đưa hắn đi Nhữ Dương Xuân Thủy ăn cơm.

Tửu lâu này, là tửu quán lớn nhất kinh thành, Nhữ Dương Thái do đại trù trong lâu chính tay làm.

Thường ngày quan viên trong triều quang cố cũng là không ít, mặc dù Ninh Sơ Nhị có chút lo lắng, như cũ nhịn không được ánh mắt kỳ phán của tiểu gia hỏa.

“Nương, tiểu hài tử sát vách đều có thể cùng cha nương ra ngoài ăn, tiểu thú cũng muốn như vậy.”

Hình dạng thận trọng của Phì Phì, thấy lòng Sơ Nhị chua xót. Dưới loại tình huống này nếu như có thể nói ra cự tuyệt, chính nàng cũng sẽ cảm thấy đặc biệt không phải người.

Lụa mỏng phủ mặt, la quần gia thân, một câu “Nương, ngươi thật là đẹp mắt.” cả người Ninh gia tiểu nhị đều là chóng mặt.

Đại Xuân nhìn hình dạng không tiền đồ này của nàng, đâm đầy buồng tim.

“Lần ~ trước nãi nương mua cho tiểu thiếu gia, mứt quả, hắn cũng ~ là nói như vậy.”


Thế nhưng chính là cảm thấy toàn thân, ngâm nước nóng.

Quan hệ của Ninh Sơ Nhị cùng Liên Thập Cửu, như trước duy trì không gần không xa, vưu kì Ninh Sơ Nhị thấy trải gường gấm, càng phát ra trầm mặc ít nói.

Nếu là hắn có “Người mới”. . .

Phì phì đưa ra muốn cùng nhau ăn cơm, hai người đều có chút xấu hổ. Chỉ là ngại vì hài tử, không tiện nói thêm cái gì.

Vọng Thư Uyển
Đối với việc này, hai người tựa hồ có chút nghĩ cách hiểu không hết. Đó chính là, trước mặt hài tử, làm một đôi cha nương bình thường.

Bên trong gian phòng trang nhã lầu ba của Nhữ Dương Xuân Thủy.

“Nương, điểm tâm này ăn rất ngon nga.”

Liên tiểu thú cắn mép chén, mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm đĩa nọa mễ quả tử.

“Thế nhưng ngươi đã ăn rất nhiều rồi, còn ăn nữa bụng sẽ rất to, không ăn được những thứ khác nữa.”

Điểm tâm của Nhữ Dương Xuân Thủy làm cực kỳ tinh xảo, hương vị ngọt ngào, một món điểm tâm ngọt, tiểu hài tử ăn nhiều sẽ không dễ dàng tiêu hóa. Ninh Sơ Nhị tuy là từ mẫu, cũng không có thể cái gì cũng theo tính tình của hài tử.

“Vậy cha vì sao có thể ăn?”

Tiểu gia hỏa bĩu môi, làm bộ đáng thương chỉ vào mỗ đại nhân đang ăn đến ngon miệng.

“. . . Cha một chút cũng sẽ không ăn nữa.”

Ninh Sơ Nhị bất mãn trừng Liên Thập Cửu một mắt.

Tốt xấu cũng tấm gương cho hài tử chứ.

Nhưng mà Liên đại nhân lại như cũ mạn điều tư lý tự ăn.


Mấy ngày nay vì chiếu cố Phì Phì, nàng đến cơm cũng làm không tốt, đối với hắn cũng không có sắc mặt tốt gì.

Buổi tối hôm qua, càng trực tiếp mang chén đựng vắt mì, vẻ mặt không nhịn được nói với hắn: Mau ăn, Phì Phì vẫn còn chờ ta kể chuyện.

Liên đại nhân suy nghĩ, mình rốt cuộc lúc nào thì không bị đãi kiến như thế. Lười biếng đưa tay, lại gắp một quả tử đặt ở trong miệng.

“Nương. Ngươi không thể chỉ đối xử tốt với cha nga. Tiểu thú muốn ăn ngươi không cho, cha ăn ngươi liền cho.”

Nàng không có cách ngăn hắn. . .! !

Ninh Sơ Nhị nhìn tiểu dáng ủy khuất của nhi tử mình, thực sự không có biện pháp, đơn giản cầm chiếc đũa đem điểm tâm còn dư lại cho hắn.

Hai phụ tử này ai cũng không cần cãi.

Đâu biết được.

“Nương, không phải nói điểm tâm ăn nhiều bụng sẽ lớn sao? Cái bụng của nương của tiểu hài tử nhà cách vách cũng lớn, hắn nói ở bên trong là muội muội của hắn. Chút nữa trong bụng của nương sẽ có muội muội phải không?”

Liên tiểu thú nói, lại còn ghé vào trên bụng của Ninh Sơ Nhị lắng nghe.

“Thế nhưng nhi tử muốn ca ca, nương sinh ca ca ra đi.”

Ca ca. . .! ! Nàng thật không sinh được. Thứ này, bất kỳ người nương nào cũng không sinh được.

Ninh gia tiểu nhị day day thái dương phát đau, cảm thấy loại sự tình này, thực sự là hài tử so vời người lớn còn phải phí đầu óc hơn.

Bất đắc dĩ chỉ phải nhờ giúp đỡ nhìn về phía Liên Thập Cửu, đã thấy Liên tiểu gia chẳng biết lúc nào buông đũa xuống, cũng có nhiều hăng hái nhìn nàng.

Còn có, cha náo nhiệt không chê lớn chuyện nhìn như vậy sao?

“o(╯□╰)o. . .”


Loại không khí vi diệu này, vẫn duy trì liên tục đến khi hỏa kế đẩy cửa ra mang thức ăn lên.

Tiểu sao tinh xảo, một chén canh long nhãn hạt sen thơm thơm, cuối cùng cũng kéo Ninh Sơ Nhị kéo ra khỏi “Nước sôi lửa bỏng”.

Trong lúc, Liên tiểu thú muốn ăn cá, nàng liền hỗ trợ lấy xương. Không nghĩ đến, Liên Thập Cửu cũng yên lặng đưa đĩa qua.

Ninh Sơ Nhị buồn cười nhìn hắn, hắn lại ho nhẹ một tiếng xoay đầu,

“Gia, Trương ÂnTrương đại nhân muốn mời người qua sát vách uống một ly.”

Đang ăn ngon miệng, Chiêu Tài cách mành báo cho biết.

Ninh Sơ Nhị thấy Liên Thập Cửu như không thể nghe thấy cau mi lại.

Hắn là cực không thích ứng thù người, nhưng làm quan trong triều, tổng yếu bận tâm trong quan hệ.

vongthuuyen.com
Trương Ân này là phụ tá của hữu tướng Tiết Dịch, làm sao cũng không thể không cho thừa tướng đại nhân mặt mũi được.

“Ta đi một lát sẽ trở lại, các ngươi ăn trước.”

Lưu lại những lời này, Liên Thập Cửu liền đi một mình. Như thưòng lui tới xã giao rất nhiều lần một dạng, ôn nhuận vỗ vỗ bả vai của nàng.

Đây tựa hồ đã trở thành một loại thói quen, Ninh Sơ Nhị thuận theo gật đầu.

“Uống ít chút.”

Đổi lấy cười trộm tễ mi lộng nhãn của Liên tiểu thú.

“Nương, cảm tình của ngươi cùng cha thật là tốt.”

Không giống Vương đại nhân sát vách, luôn luôn ôm những nữ tử khác, vênh mặt hất hàm sai khiến Vương phu nhân.

Ninh Sơ Nhị không biết lời này nên giải thích thế nào, chỉ là chê cười gắp một đũa thức ăn uy hài tử.

Liên Thập Cửu không thích vật trong ly, tửu lượng cũng không kém. Rồi trở về, trên người dính mùi rượu, lại là có uống chút.

Mã xa đến Liên phủ, Liên tiểu thú đã ngủ.


Ninh Sơ Nhị an định hài tử, liền trở về nội thất.

Vừa mở cửa ra, liền ngửi được vị hoa đào nồng nặc.

Liên Thập Cửu thần sắc quyện đãi nằm nghiêng trên giường khắc hoa cúc lê, trà giải rượu vẫn chưa động đến. Ninh Sơ Nhị chạm vào chén, đã nguội.

“Đun một chén cho ngươi.”

Nàng đưa tay lấy, lại bị hắn nắm chặt.

“Hâm một cái là được rồi.”

Có thể là bởi vì uống rượu, lòng bàn tay của Liên Thập Cửu thập phần ấm áp. Ninh Sơ Nhị nhìn ngón tay bị hắn nắm ở lòng bàn tay, không biết, liền nghĩ đến trải gường gấm.

Nàng mỗi ngày cũng sẽ đến Liên phủ, lại chưa từng có có nữ tử trẻ tuổi xuất nhập, cũng không biết, có phải ban đêm mới đếnhay không.

“. . . Hài tử nghỉ ở phòng ngươi rồi, đắp chăn của ngươi.”

“Ân.”

Hắn từ từ nhắm hai mắt lên tiếng, tay lại cũng không có buông ra.

Ninh Sơ Nhị nhìn hình dạng tản mạn của hắn vậy, không hiểu não não ý, quỷ thần xui khiến nói một câu.

“Tối ngươi cũng nghỉ ở đó chứ?”

“Ân.”

“Hài tử ở đó, có tiện không, nếu không ta trực tiếp. . .”

“Nàng muốn hỏi cái gì?”

Liên Thập Cửu đột nhiên mở mắt ra, khóe môi câu dẫn ra một tia tiếu ý như có như không.

“. . . Là muốn biết chăn kia là cho ai dùng, hay là ta có nữ nhân hay không?”

(Luna: Cẩm bị là khăn trải giường bằng gấm, nhưng dưới này tác giả lại sử dụng từ đắp cho nó, nên ta thay thành chăn. Có lẽ ông này không như mấy nhà khác, trải giường với chăn có vải riêng, mà một bộ drap giường đồng một hoa văn chất liệu nên mọi người khỏi thắc mắc nha)

Bình Luận (0)
Comment