Phú Quý Nhuyễn Nương Tử

Chương 11

Tháng tư, mưa xuân kéo dài.

「 lão bà, lão bà!」

Tây Môn Quý vừa về đến nhà, mới vừa xuống ngựa, liền hướng thư phòng mà đi.

Trước đó vài ngày, Tú Oa mới cùng hắn đem một cái phòng sửa sang lại thành thư phòng, đem thư tịch của nàng mang theo từ nhà mẹ đẻ chuyển hết vào, sau này, chỉ cần không có việc gì, nàng sẽ ở trong thư phòng, chuyên tâm tính toán sổ sách.

Quả nhiên, nàng đang ở đằng kia, cúi đầu đánh đánh bàn tính.

「 phu quân?」 thấy trượng phu trở về, Tú Oa vui vẻ ngẩng đầu, đứng dậy nghênh đón hắn.「 chàng sao đã trở lại? Ta còn nghĩ chàng ngày mai mới có thể về đến.」

Tây Môn Quý ôm cổ kiều thê, lẩm bẩm vài câu.「 một chuyến tiêu này bất quá chỉ là đến thành bên mà thôi, giường trong thành ta ngủ không quen, liền gấp trở về.」 ôm ấp thê tử ấm áp nho nhỏ, hắn thả lỏng khẩu khí than thở.

Từ sau khi cưới lão bà, buổi tối ngủ, chỉ cần không có nàng trong ngực, toàn thân hắn sẽ không thoải mái, chính là cảm thấy giống như có chỗ nào là lạ.

「 xem người chàng kìa, đều đã ướt hết.」 thấy trên người hắn dính mưa, Tú Oa vuốt khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng kia, lo lắng hỏi:「 vài ngày qua mưa nhiều, mọi người trên đường có khỏe không?」

「 hoàn hảo.」

「 ta đi đun nước ấm cho chàng tắm.」 sợ trượng phu nhiễm phong hàn, Tú Oa từ trong lòng hắn chui ra, hướng ra ngoài cửa mà đi.

Chính là, nàng còn chưa đi được hai bước, Tây Môn Quý liền đem nàng nhấc lên đặt trên bàn, thân thể cao lớn chặn nàng lại.

「 không cần, ta không lạnh.」khí lực cường tráng nhiệt năng, áp lên thân thể mềm mại, chứng minh lời nói vừa rồi không phải giả.

Tú Oa lập tức hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ hồng, hai tay vội vàng áp lên ngực trượng phu chặn lại.「 phu quân, không được, bây giờ còn là ban ngày ban mặt……」

Tây Môn Quý lại không thèm để ý, bàn tay to lạnh như băng, lặng lẽ luồn dưới làn váy của nàng. Vừa hữu hiệu ngăn cản thê tử kháng nghị, còn khiến nàng xấu hổ cùng quẫn thở hổn hển một tiếng, không khỏi kẹp chặt hai chân, cắn một ngụm trên đầu vai hắn.

「 phu quân……」

Giữa hai chân nàng nhu nhuận làm cho đôi mắt hắn càng sâu thẳm, nhịn không được liếm hôn vành tai của nàng, khàn khàn cười nói:「 nguyên lai, nàng cũng rất muốn ta thôi!」

「 ta……」 nàng xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, muốn nói gì đó, nhưng ngón tay trượng phu lại càng tiến vào, nàng nhịn không được co rúm lại thở gấp.「 a…… Không thể…… rất lạnh……」

Hắn nhếch mày rậm, khàn khàn đề nghị.「 ta có thể cho nóng lên một chút.」

Tú Oa xấu hổ đến không biết nên nói cái gì, tay nhỏ bé đang đẩy hắn ra lại thành cào từng vết trên đầu vai hắn, dưới khiêu khích của hắn, toàn thân bắt đầu run run như nhũn ra.

Hắn cúi đầu hôn nàng, lời lẽ nóng bỏng mang đến một trận khoái cảm khác, nàng có thể cảm giác được, phần nam tính cứng rắn nhiệt năng của trượng phu chỉ còn cách nàng một lớp vải.

Không biết khi nào, nàng đã toàn thân vô lực tê liệt ngã xuống ở trên bàn, một cái chân nhỏ đặt trên đầu vai hắn. Bên ngoài trời nắng chói chang, khiến thần trí nàng tỉnh lại một chút, nàng bất lực rên rỉ.

「 phu quân…… không được…… Sẽ có người đến……」

Tây Môn Quý làm sao nghe vào, vẫn cắn cắn hôn nhẹ lên gáy trắng tuyết của thê tử, cái cằm khéo léo, đôi môi phấn nộn, nhẹ nhàng lẩm bẩm:「 sẽ không.」

Mới vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Sau đó không bao lâu, Kim Bảo liền bịch bịch xông vào.

「 tẩu tử, tẩu tử! Con bò kia –」

「 a!」 Tú Oa kêu lên sợ hãi.

「 đi ra ngoài!」 Tây Môn Quý rít gào.

「 a, thực xin lỗi!」 Kim Bảo vội vàng nói nhanh, lật đật chạy khỏi cửa, ai ngờ sau lưng lại đụng phải một người khác cũng đang đi vào.

「 tẩu tử, tẩu tử, đại phu nói –」

「 oa! Ngân Bảo!」

「 ngươi làm cái gì?!」

Hai huynh đệ song sinh ở cửa té ngã trên đất, Ngân Bảo kêu đau oai oái nhấc người lên, vừa ngẩng đầu liền thấy đại ca đang ở đây, còn ngây ngốc đặt câu hỏi.「 đại ca? Ngươi sao ở trong này? Ta còn nghĩ là — di? Đó là có phải là chân tẩu tử không?」

Tú Oa xấu hổ đến không thể nói chuyện, chỉ có thể hết sức thu nhỏ thân mình, tránh ở phía sau phu quân.

Bị làm gián đoạn chuyện tốt, Tây Môn Quý tức giận quát to:「 cút ra ngoài cho ta!」

Giống như là muốn cùng hắn đối nghịch, hai tên kia còn chưa có đi, Tây Môn Tài đã tiến vào.「 a Quý, ban ngày ban mặt con quỷ rống quỷ kêu gì? Kim Bảo, Ngân Bảo, các con làm sao lại nằm trên mặt đất? Con dâu ta đâu? Ta có việc muốn hỏi –」 hắn không để ý đến tình huống trong phòng, lớn giọng hỏi.

Không khí xấu hổ lặng lẽ lan tràn.

May mà, Tây Môn Tài đã quen gặp sóng to gió lớn rất nhanh đã phản ứng lại, hắn cao hứng cười ha ha.「 thật có lỗi, thật có lỗi, các con tiếp tục, tiếp tục.」 hắn mỗi tay xách cổ một thằng con trai tha ra ngoài, trước lúc đóng cửa còn không quên phân phó.「 a Quý, cố gắng thêm sức! Nương con đang chờ ôm tôn tử đó!」

Tú Oa nằm ở trên bàn, xấu hổ đem hai tay che mặt, dán tại bên tai trượng phu, ngượng ngùng oán giận.

「 mới nói với chàng là sẽ có người đến mà.」

Tây Môn Quý ngẩng đầu lên bày ra biểu tình thống khổ, thật mạnh thở hổn hển một hơi. Mấy ngày nay, loại 「 thảm kịch 」này luôn xảy ra ùn ùn.

Bên trong Tây Môn Bảo đã bỏ hoang lâu lắm, lúc này có nhiều việc cần làm ngay,khiến nàng bận tối mày tối mặt. Mà bất luận là người trong nhà hay là người trong tộc, đều ỷ lại vào nàng, này mấy tháng qua, bất luận việc lớn hay nhỏ, tất cả đều chạy tới hỏi nàng.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người bị quấy rầy !

「 di? Mọi người như thế nào đều ở chỗ này?」 Thúy Nhi không biết có gì cũng xông đến.「 nhị cô nương đâu? Dực gia cùng Nguyên Bảo phu nhân đã trở lại, lúc này đang ở tiền thính chờ.」

Thấy số người quấy rầy càng lúc càng nhiều, Tây Môn Quý rốt cục rốt cuộc không thể chịu đựng được. Hắn tạm thời rời đi kiều thê mê người, bước đến cạnh cửa, mạnh mẽ đem cửa mở ra, sau đó dùng hết sức rống to:「 kêu hắn cút trở về cho ta! Chờ ta sinh con xong rồi hãy đến!」

Tú Oa vừa thẹn lại quẫn, tiếng cười mềm nhẹ lại nhịn không được bật ra khỏi môi đỏ mọng.

Tiếng gầm gừ lại lần nữa truyền đến.

「 các ngươi cũng vậy!」 hắn đối với người nhà rống giận.「 từ giờ trở đi, ai còn dám không gõ cửa liền xông vào, ngày đó cũng đừng ăn cơm!」

Nghe thấy hắn hạ lệnh「 cấm cơm 」, người ngoài cửa vội vàng kháng nghị, lại ầm ỹ thành một đoàn.

「 cái gì? Không được ăn cơm?」

「 bao gồm cả ta sao? Ta là cha ngươi nha!」

「 đại ca, đừng như vậy!」

「 này quá độc ác !」

Mặc kệ người nhà vẫn đang kháng nghị, Tây Môn Quý dùng sức đóng sầm cửa, còn khóa lại, sau khi xác định rốt cuộc không có người nào có khả năng đến quấy rầy「 chuyện tốt 」 của hai người, hắn mới trở lại bên cạnh bàn.

Nằm trên bàn, Tú Oa vẫn như trước cười không ngừng.

Tây Môn Quý nheo lại hai mắt, ôm lấy thê tử kiều nhỏ, cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia, chẳng những ngăn chận tiếng cười của nàng, cũng thành công đem lực chú ý của nàng một lần nữa quay lại trên người chính mình.

Ngoài cửa sổ, mưa ngừng rơi, phía chân trời lộ ra ánh nắng chói mắt. Mà trong cửa sổ lại là cảnh xuân vô hạn, ân ái tình nùng.

Lần này, sẽ không có người đến quấy rầy bọn họ nữa.
Bình Luận (0)
Comment