Đồng hồ báo thức đúng năm giờ rưỡi vang lên.
Sợ đánh thức anh trai, Chúc Vi Tinh vội vàng bật dậy nhấn tắt. Cậu có chút đau lưng, ván giường cứng lại không lót đệm, chỉ trực tiếp trải một tấm chiếu trúc mỏng trên đó, cộm đến mức xương cốt cả người cậu đều đau, đầu cũng trướng trướng, rõ ràng ngày hôm qua cậu đã ngủ thật sớm rồi.
Thực ra sau khi xuất viện về nhà, Chúc Vi Tinh vẫn luôn ngủ không ngon. Không, hẳn là từ ngày tỉnh lại bị mất trí nhớ đến nay thì mỗi ngày cậu đều mơ màng, mộng mị hàng đêm. Có khi cậu biết mình đang ngủ, thân thể vẫn ở chỗ cũ, nhưng tư duy lại đi loạn, cậu có thể nghe thấy tiếng ngáy của anh trai, ngửi được hương nhang muỗi gay mũi, cũng có thể cảm nhận được ánh sáng từ hộ đối diện chiếu đến.
Giống như tối qua, cậu thậm chí còn nhớ được một loạt động tác khi tên du côn kia về nhà, tiếng va chạm khẽ khàng khi cửa phòng được mở ra, tiếng bước chân loẹt quẹt trên sàn nhà, Khương Dực dường như còn chơi máy vi tính, tiếng bàn phím vang lên cả nửa ngày.
Ấy mà tên du côn này cũng coi như có đạo đức xã hội, đặc biệt không gây ồn ào, nhưng do cậu quá nhạy cảm nên mới nghe được toàn bộ quá trình.
Đối diện mà là Thiên Lý Nhãn, thì cậu ở đây là Thuận Phong Nhĩ.
Một lời khó nói hết.
Nhíu nhíu mày, cậu leo xuống giường thay quần áo.
Lúc rửa mặt, Chúc Vi Tinh đem quần áo bẩn tối qua ra giặt, với hai bình nước giặt trước mặt, cậu vẫn kiên trì chọn hương bưởi, đối với bình hương dừa kia thì khịt mũi coi thường.
Khi đi ra thì bà nội đã nấu cháo xong, Chúc Vi Tinh ăn một chén, nghĩ nghĩ một hồi liền từ trong hộp lấy hai cái bánh ngọt bỏ vào tủ chén.
"Để cho anh về ăn" Cậu nói.
Bà nội nhìn cậu, lạnh nhạt trong mắt nhạt bớt mấy phần, mơ hồ ánh lên một tia nhu hòa.
Chúc Vi Tinh nhận trà cẩu kỷ, tạm biệt bà rồi xuống lầu.
Trên hành lang cậu gặp được anh em nhà Lương. Lúc trước có gặp cũng như không quen biết, nhưng giờ đối phương lại mỉm cười thân thiện với cậu.
"Chào buổi sáng." Lương Vĩnh Phú nói.
Lương Vĩnh Lệ cũng gật đầu với Chúc Vi Tinh ở phía sau.
Ban ngày trông diện mạo hai anh em càng xuất sắc hơn, anh trai thì cao to tuấn tú như một cây trúc xanh, em gái thì xinh đẹp tao nhã như bó hoa ngọc lan, khí chất nhã nhặn thanh tĩnh này so với náo nhiệt xô bồ ở Linh Giáp thì hoàn toàn không hợp chút nào.
"Lên lớp sao?" Lương Vĩnh Phú chủ động bắt chuyện.
Chúc Vi Tinh nói: "Đến Ngư Chu Nhai."
"Sớm như vậy?"
"Tôi tạm thời thay dì Tiêu mở quầy sữa."
Lương Vĩnh Phú bất ngờ, mỉm cười: "Có thời gian tôi sẽ ghé qua."
"Hoan nghênh."
"Chuyện lúc trước, cám ơn nhiều." Lương Vĩnh Phú lại nói.
"Anh cảm ơn rồi mà."
"Tôi muốn nói chuyện của em gái lần đó."
Chúc Vi Tinh liếc nhìn Lương Vĩnh Lệ yên lặng đi phía sau: "Em gái anh cũng đã cảm ơn rồi."
Lương Vĩnh Phú lại cười, anh cười rộ lên đặc biệt ôn nhu, làm giảm đi cảm giác xa cách xung quanh anh.
"Đây là lời cảm ơn của tôi, thời gian trước tôi đến nơi khác làm sinh viên trao đổi, giờ mới trở về, sơ suất rồi."
Chúc Vi Tinh khách sáo hỏi lại: "Sinh viên trao đổi?"
Lương Vĩnh Phú gật đầu: "Nghiên cứu sinh đại học F, tôi học luật."
Hai người vừa nói vừa đến gần nhà xe.
Chúc Vi Tinh muốn tới xem xem chiếc xe đạp công cộng tối qua mình đậu ở dưới tầng là bị ai đó đẩy ra nhà xe, hay là lấy chạy đi đâu nên giờ mới không thấy nữa, kết quả đi đến đâu cậu cũng thấy có một đám người xem trò vui.
Bà cụ nhà họ Lương luôn nhặt rau ngoài hành lang kia cũng ở đó, vẻ mặt ngưng trọng nhìn ông bạn già đang giữ nhà xe của bà, chính là ông cụ Lương luôn ngồi ghế đẩu ở đây xem xổ số kiến thiết. Sau khi về hưu, ông đảm nhiệm chức vụ quản lí nhà xe ở Linh Giáp, phụ trách trông coi cũng như quét dọn xung quanh.
Dì Tống và chị Trần cũng đang đứng bên cạnh bà cụ Lương nhỏ giọng nói chuyện.
Dì Tống chỉ xuống đất: "Mấy thứ rác rưởi này nhất định là do bọn nhóc du côn bày ra, tối qua tôi từ nhà mẹ tôi trở về, tận mắt nhìn thấy bọn họ ở đây đốt tiền giấy."
Chị Trần hỏi: "Sao ban đêm lại hoá vàng mã chứ? Thật lộn xộn. Mấy đứa nhỏ này là đốt cho ai vậy?"
Dì Tống ghé sát vào: "Tôi về nhà suy nghĩ nửa ngày, người bình thường bọn họ sẽ không chạy vào trong ngõ hẻm mà đốt, khả năng duy nhất chính là đốt cho nhà họ Mạnh kia..."
Chị Trần cùng người chung quanh một bộ khiếp sợ: "Đứa nhỏ nhà họ Mạnh đi rồi sao?! Chuyện khi nào vậy?"
"Tôi đã nghĩ lâu rồi, mấy người ngẫm lại đi, hồi chuyển hè chúng ta còn gặp thằng nhóc du côn chạy tới lui đến bệnh viện, giờ nghỉ hè rồi mà Khương Dực lại ở nhà mỗi ngày. Tính toán một chút, ít nhất chắc cũng đi được một tháng rồi", dì Tống phân tích, "Sau khi Tiểu Mạnh xảy ra chuyện, bác sĩ nói gần như không còn khả năng tỉnh lại nữa, chính là chết não đó, nằm hai năm rốt cục cũng là kết quả này thôi, ai cũng nên chuẩn bị tâm lý, tiền giấy này nhất định là đốt cho nó rồi."
Chị Trần thổn thức: "Tiểu Mạnh còn chưa tới hai mươi, ra đi thật sự là đáng tiếc. Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là một loại giải thoát, không chỉ một mình nó chịu khổ, nằm bệnh viện một ngày chính là một ngày tiền, hai năm qua không biết đã tốn bao nhiêu rồi, hầy."
Nghe đến đây, dì Tống hỏi lên bí ẩn chưa có lời đáp trong ngõ: "Rốt cuộc là ai đã trả viện phí vậy?"
"Đúng đó, nhà họ Mạnh là một trong số những người nghèo nhất ở ngõ chúng ta, lại không lui tới nhiều với hàng xóm nữa. Lão Mạnh đã mất cách đây hơn chục năm rồi, nhà Mạnh chỉ còn lại hai mẹ con họ thôi. Tiểu Mạnh vừa xảy ra chuyện, mẹ nó liền lo đến hỏng đầu, không phải bị nhốt vào viện điều dưỡng ở thành phố L kia sao, thế thì nhà họ Mạnh lấy tiền ở đâu để trả viện phí cho Tiểu Mạnh hai năm qua?"
"Cũng không có khả năng là tên du côn kia đâu đúng không? Tuy rằng hắn không có thờ ơ với chuyện này, tính tình Tiểu Mạnh hướng nội, sống không quá tốt ở trong ngõ, thế nhưng vào thời khắc mấu chốt không ngờ thằng nhóc kia sẽ chủ động đứng ra giúp nó, hai năm qua còn đi bệnh viện thăm viếng rất nhiều lần. Dù vậy xuất lực là một chuyện, mà tiền lại là chuyện khác, chắc chắn hắn không có khả năng chu toàn hết cả hai đâu, cho dù có, vô thân vô cố như đứa nhỏ kia, ai mà chịu bỏ ra, Hương Tuyết cũng sẽ không đồng ý."
Một dì tóc xoăn bên cạnh bỗng nhiên hạ thấp giọng: "Tôi nghe được một khả năng... mấy người đừng đi nói lung tung nghe, chỉ là một cái khả năng thôi. Tiểu Mạnh xảy ra chuyện... kỳ thực không khỏi can hệ đến tên du côn đi. Cô xem từ nhỏ đến lớn, có đứa nhỏ nào trong ngõ mà chưa từng bị hắn bắt nạt không? Đừng nói đứa nhỏ, người lớn cũng ít nhiều nhìn sắc mặt hắn mà liệu. Ngày thường hắn hay giúp đỡ anh em bạn bè của hắn thì có thể hiểu được, nhưng Tiểu Mạnh với hắn lại không quen không biết, xảy ra chuyện hắn liền nhiệt tình như vậy, thực sự rất lạ."
Nghe thấy lời này, Chúc Vi Tinh khẽ nhíu mày.
"Cô không thể nói như vậy", ông cụ Lương đang cầm chổi quét sân cũng nghe không nổi nữa, "Hoàn cảnh sinh hoạt của Tiểu Mạnh cùng Tiểu Dực giống nhau, có lẽ nó đồng cảm hai người đều ở trong hoàn cảnh mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nên mới ra tay giúp người. Lúc trước Tiểu Dực ở trường cũng đã giúp đỡ bạn bè trên lớp đó không phải sao? Thế mà giờ nhận được mấy lời như vậy à. Mọi người trong ngõ lớn lên cùng nhau, làm chuyện tốt còn bị ngờ vực, lòng người lạnh lẽo như vậy sao."
Dì Tống và chị Trần thường ngày khua môi múa mép cũng thấy ông Lương nói rất có lý, cùng nhau gật đầu.
"Mạnh Tế xảy ra chuyện ở trấn Hồng Quang ngoại thành, làm sao có liên quan gì đến Khương Dực? Tiền của Mạnh Tế là bất động sản Hồng Quang bồi thường, tuy rằng tài sản bên Hồng Quang từ lâu đã bị tuyên bố phá sản, nhưng mà chủ tài sản vẫn còn sờ sờ ra đó, đương nhiên phải chịu trách nhiệm bồi thường sự cố."
Chúc Vi Tinh nghiêng đầu, nhìn Lương Vĩnh Phú đột nhiên cất tiếng bên cạnh mình.
Thị trấn Hồng Quang? Nơi này nghe hơi quen tai.
"Thời điểm khiếu nại là vào lần đầu đấu giá công khai sau khi khu phố nhỏ Hồng Quang bị đình chỉ và khởi động lại, trên mạng có rất nhiều tin tức, sự thực là bên chủ tài sản sợ dư luận biết được chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc đấu giá, nên tiền được chi trả rất nhanh, đủ tiền chạy chữa cho Mạnh Tề hai năm qua." Lương Vĩnh Phú tiếp tục nói những điều mà nhiều người không rõ nội tình.
Bà cụ Lương vẫn luôn trầm mặc nghe những người kia nói loạn, mãi đến khi phát hiện cháu trai đến, sắc mặt bà lập tức thay đổi, cười đến hiền hậu nhân từ.
"A Đại, sao con dậy sớm như vậy? Đã ăn sáng chưa, để bà nội về nấu cho con."
Thấy bà nội Lương định nâng bước, anh liền cản lại.
"Từ từ đã bà nội, hôm nay con có cuộc phỏng vấn ở khu Z, đi đường mất hai tiếng nên cần đi sớm chút."
Nói xong liền mỉm cười quay sang em gái: "A Tiểu, bữa sáng em muốn ăn gì?"
Lương Vĩnh Lệ bị bỏ quên tự giờ chỉ lắc đầu: "Em đến trường ăn là được rồi."
"Sao lại đến trường sớm vậy?" bà nội Lương chất vấn, thoáng nhìn sang cháu trai mới nhận ra giọng điệu bản thân có chút chua ngoa, bà liền ho khan một cái nói, "Về ăn sáng với bà."
Lương Vĩnh Lệ không nói gì.
Lương Vĩnh Phú vỗ nhẹ đầu cô: "Không sao, anh hai mời em ăn sáng." Nói xong gật đầu chào ông nội và Chúc Vi Tinh, rồi ôm vai em gái rời đi, không để ý đến một đám cô dì vẻ mặt khác lạ xung quanh.
Cậu cũng không tò mò mấy chuyện riêng tư mà hàng xóm bàn tán, thấy Tiêu Thông đẩy xe điện từ nhà xe đi ra, liền cùng anh ta rời đi.
Trên đường đi, Chúc Vi Tinh hỏi Tiêu Thông có chỗ nào gần đây bán xe đạp cũ không. Tình hình giao thông nơi này rất đáng lo ngại, chuẩn bị một chiếc xe là rất cần thiết.
Tiêu Thông nói: "Cửa tiệm sửa xe trên đường Ngư Chu Nhai đó, phạm vi kinh doanh rất đa dạng, đồ cũ hay cũ của cũ cũng có, giá cả cũng phải chăng. Bình xe điện này của tôi chính là mua ở đó, dùng nhiều năm rồi cũng chưa có vấn đề gì, tiết kiệm biết bao. Trước đây lúc tôi làm trang trí có liên hệ với ông chủ nhỏ A Bồn kia, có thể giúp cậu hỏi một chút, chắc sẽ được chiết khấu đó."
Chúc Vi Tinh căn bản đã gạt bỏ ý định ngay khi nghe đến tên tiệm sửa xe, dính tới A Bồn kia, còn không phải lợn béo chạy đến nhà đồ tể hay sao, đưa tới cửa cho người ta chỉnh à? Thôi cậu xin kiếu.
Tiêu Thông không nghe cậu trả lời, chợt hỏi: "Cậu kiêng kị bọn người Khương Dực sao?"
Chúc Vi Tinh nhìn anh ta.
Tiêu Thông cười ngây ngô: "Trước kia tôi không ở đây, nhưng thường đến nhà chú tôi chơi, nên chuyện trong ngõ cũng có biết chút chút."
"Quan hệ giữa A Bồn và Khương Dực là thân nhất, những người khác không so được, bởi hai người bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên ở Ngư Chu Nhai này rồi. Căn nhà cũ của A Bồn ở khu khác bị phá dỡ, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì anh ta lấy tiền di dời đó mở tiệm sửa xe ở đây, cũng tìm sư phụ để học tập. Khương Dực hình như cũng cùng hội, nghe nói kĩ thuật so với A Bồn còn tốt hơn, không có chuyện gì sẽ ở trong tiệm phụ một tay. Quầy sữa ở sát vách tiệm sửa xe vậy, chắc là cậu đã gặp anh ta rồi đúng không." Sau khi châm chước tìm từ, Tiêu Thông nói, "Anh ta đối với cậu hình như không thiện chí lắm."
Dù sao ngay cả Long Long cũng biết Chúc Tịnh Tịnh để ý Khương Dực, Tiêu Thông nghe được mấy cái truyền thuyết này nọ cũng là chuyện bình thường.
Cậu cũng không phủ nhận.
Tiêu Thông nói: "Mặc dù nhiều người nói Khương Dực không dễ chọc, lúc mới tới tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau khi tiếp xúc với A Bồn thì đã thay đổi suy nghĩ. Mấy thanh niên bọn họ, tuy nhìn thì có vẻ hung dữ, thực ra lại rất trượng nghĩa."
"Như chuyện của Mạnh Tề đó, cậu ta cũng sống trong ngõ, trạc tuổi với cậu, lúc xảy ra chuyện một mình lẻ loi nằm trong bệnh viện không ai quan tâm, là Khương Dực đứng ra dẫn người đến đó chăm sóc cậu ấy, bọn họ vốn không có giao tình gì hết, nhưng Khương Dực đi như thế cũng được hai năm rồi, mãi đến tận một tháng trước người không còn nữa mới thôi. Không quản mục đích ra sao, chỉ riêng phần đảm đương này, thanh niên có bao người được như thế chứ?"
Không biết câu nào khiến Chúc Vi Tinh cảm động lây, trong lòng cậu khẽ run lên.
Lấy hàng xong, cậu trở lại Ngư Chu Nhai bày quán.
Nhóm người Khương Dực chừng bảy giờ rưỡi đến, bọn họ đang đi dạo dọc đường muốn tìm một quán ăn sáng, nhưng đi chưa được mấy bước hắn liền dừng lại.
Quản Hiểu Lương cũng mơ hồ cảm thấy động tĩnh.
"Âm thanh gì vậy?"
Loa? Còi hơi?!
"Ai chạy tàu trên phố à? Hay là phà?" Quản Hiểu Lương nghe tiếng vang kia không nhịn được nhìn xung quanh, đáng tiếc trên đường nhiều người, không phát hiện được mục tiêu.
Vẫn là Khương Dực bước đi quyết đoán, đảo mắt một cái liền tìm ra nguồn gốc tạp âm.
Chỉ thấy một thanh niên gầy gò kiên cường đang đứng trước quầy sữa bò, mặc áo thun sọc xanh trắng, cầm trên tay một đoạn đầu sáo xám bạc mà nghiêm túc thổi. Bởi vì tướng mạo xuất sắc, dáng vẻ tao nhã, tay chân thon dài tự nhiên mở ra, cực kì khí chất nên tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là một chàng trai xinh đẹp đang thổi sáo. Có điều tiếp tục nghe giây lát thì sẽ phát hiện cậu ta chỉ thổi ra có một điệu duy nhất mà thôi.
Khương Dực híp mắt.
Quản Hiểu Lương kinh ngạc.
Lại Dương thì giật giật khóe miệng.
Trịnh Chiếu Văn liền nói: "Có vẻ cậu ấy làm ăn cũng khá khẩm lắm."
So với hai ngày trước giăng lưới bắt chim trước cửa, dù hôm nay cũng không tính là tốt hơn bao nhiêu, nhưng ít ra cách mấy phút đã có người tới cửa nhìn nhìn, đương nhiên, phần nhiều là bị mớ tạp âm này thu hút mới đến. Có mấy người nhìn qua một cái liền đi, có người thì nhìn một chút rồi lưu lại mua một ít đồ, so với mở loa la hét thì cũng coi như tốt hơn nhiều, ít nhất khá là mới mẻ.
Bản chất của ống sáo là ống gỗ, âm thanh không quá to trong các loại nhạc cụ hơi, là đàn em của ống đồng, nhưng lực xuyên thấu thì nổi danh hơn nhiều, dù chỉ có âm tiết đơn, nhưng chảy ra qua lỗ ống màu bạc, giống như dãy cầu vồng trên bầu trời vậy, sắc bén xuyên qua rào cản khoảng không tứ phía, lượn vòng trên đường, thỉnh thoảng áp đảo âm thanh của đám người hay cả tiếng chó sủa, thu hút được sự chú ý của bọn họ.
"Đây là cái ý tưởng rách nát gì đây? Khó nghe muốn chết! Cũng không phải chỉ thổi hai hơi là được, chẳng lẽ có thể thổi cả một buổi sáng sao?" Lại Dương khịt mũi coi thường.
Nói xong lại nhận được một ánh mắt trừng qua, với kinh nghiệm đã từng chịu qua uy lực của họ Khương kia mà nói, ánh mắt hắn hiện giờ như đang thể hiện "Mày thì hiểu cái cục cớt gì."
Bỗng nhiên Quản Hiểu Lương nhìn quầy sữa kia khẽ cười một tiếng: "Mẹ nó, cái này cũng được nữa hả?!"
Giờ mới thấy trên quầy trừ sữa các loại, còn có thêm các loại bánh ngọt, không chỉ bán lẻ, mà còn đi kèm với hộp sữa, tạo thành một tổ hợp nhỏ buộc ruy băng xinh xẻo, không những mới mẻ đẹp mắt mà còn giá cả phải chăng, rất được hoan nghênh.
"Bánh ngọt của siêu thị nhỏ trong học viện Nghệ thuật U à? Chuyển đến đây thêm lời, đúng là mệt cậu ta nghĩ ra được! Bán lại giá năm mao tiền, coi bộ cũng có đầu óc đó." Quản Hiểu Lương hơi kinh ngạc, thực ra hắn không biết, giá mua sỉ bánh của Chúc Vi Tinh còn có thêm ưu đãi nữa.
Qua mấy ngày quan sát, cậu cũng có một chút tổng kết đối với Ngư Chu Nhai và quầy sữa bò. Đầu tiên là vấn đề về thời gian, nếu tiện vớt được gì thì người ta sẽ không đứng chờ xếp hàng, đối với tôn chỉ bữa ăn sáng của tộc đi làm và tộc đi học thì, từng phút từng giây đều vô cùng quý giá, chẳng mấy ai tình nguyện ngồi chờ một tô hủ tiếu hay bánh canh này nọ cả.
Tiếp sau, là vấn đề trùng mặt hàng, trên đường còn có rất nhiều nhà khác bán sữa, có quầy thì ít loại sữa, sớm trời còn có thể mang đi bán dọc đường, thế thì tự nhiên ít có ai bỏ công đến chỗ này của cậu mà mua riêng. Hơn nữa, về vấn đề nhu cầu thị trường, ở khu phố nghèo nàn này mà nói, sữa bò cũng không phải là món tất yếu cho bữa sáng, phần lớn người mua chính là tộc học sinh hoặc là mấy đứa nhỏ, mà như vậy thì bánh ngọt nho nhỏ đẹp đẽ đối với nhóm người này có sức hấp dẫn là điều không phải bàn cãi gì nữa.
Thị trường bánh ngọt trên Ngư Chu Nhai hiện giờ vẫn chưa phổ biến, chỉ có ở chợ lưu động mới có một cái cửa hàng nho nhỏ mà thôi. Chúc Vi Tinh lấy bánh ngọt nhỏ bước đầu thử nghiệm, vừa vặn đáp ứng được ba loại vấn đề vừa kể trên, hiệu quả lúc bấy giờ cũng đã chứng minh phương hướng này của cậu có khả quan.
Về phần thổi sáo ở đây, thực ra không phải thủ đoạn mời chào mà nhóm du côn đã nghĩ, chỉ là Chúc Vi Tinh cảm thấy quầy hàng tẻ nhạt, tiếng chó sủa người hét xung quanh cũng không ai phiền hà gì, nên cậu mới tranh thủ khoảng thời gian này để luyện tập, không muốn lãng phí giây nào mà thôi.
Nhìn thấy bọn người Khương Dực, cậu ngừng lại động tác, chậm rãi thu hồi ống sáo trong ánh nhìn của mọi người, dửng dưng quay vào trong quầy.
-----------------
*Dẻ: Thời của ông chủ Chúc tới rồi đây he he.