Khương Dực tức giận nói đi liền đi, cả xe đạp cũng vứt trên đường không cần.
Chúc Vi Tinh thay hắn dựng lên, một đường dắt trở về Linh Giáp, rốt cục cũng đuổi kịp chủ nhân của nó ở đầu ngõ.
Nhìn bóng người hai tay đút túi lắc lư bước đi ở phía trước, Chúc Vi Tinh không nói nên lời, cậu nhẹ nhàng nhấn chuông xe.
Người nọ tiếp tục đi về phía trước, giả vờ như không nghe thấy.
Chúc Vi Tinh thấy buồn cười, thắc mắc hỏi: "Làm sao vậy?" Người ta cũng không gây hấn gì với hắn.
Khương Dực nhìn trời, nửa ngày mới quay đầu lại, lườm cậu một cái.
Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ, cậu bỗng nhiên nói: "Ngày đó...!Tôi nhìn thấy."
Khương Dực dừng chân.
Chúc Vi Tinh chậm rãi bước tới, sóng vai với hắn: "Tôi nhìn thấy nội dung trên công cụ tìm kiếm trong máy tính của anh."
Khương Dực nhíu chặt mày, nhưng cũng không ngoài dự đoán, hắn lầm bầm: "Đầu óc ngu ngốc, nhưng mắt lại tinh như vậy."
Chúc Vi Tinh hỏi: "Làm sao anh biết là nhà họ Lâu nào?"
Khương Dực: "Cậu gửi cái máy hút bụi rách nát kia đến nhà tôi, tưởng tôi ngu chắc?"
Chúc Vi Tinh lại hỏi: "Vậy anh điều tra nhà họ Lâu làm gì?"
Khương Dực hỏi ngược lại: "Lâu, thiếu gia...!cậu không tìm à?"
Xưng hô đột ngột tuy nhẹ nhàng nhưng khiến đầu tim cậu nhảy một cái, đầu óc ong ong, hồi lâu mới lấy lại được giọng điệu bình tĩnh.
Chúc Vi Tinh: "Tôi có tìm, cho nên muốn hỏi anh xem có bỏ sót thông tin nào không, cùng nhau trao đổi."
Khương Dực cũng không muốn chịu thiệt: "Dựa vào đâu tôi phải nói trước."
Được thôi, cậu mà tính toán với hắn thì đã không phải Chúc Vi Tinh.
"Nhà họ Lâu có nguồn gốc lâu đời, trước là quan viên, sau là nhà giáo, rồi đến thương nhân, có thể tính là bốn đời phú quý."
Chúc Vi Tinh lên tiếng trước.
"Vào giai đoạn hoàng kim nhất, ngành kinh doanh của công ty liên quan đến bất động sản, sản xuất công nghiệp, thương mại và các ngành dịch vụ hiện đại, thậm chí còn sáng chế ra thiết bị điện FO và trở thành thương hiệu hàng đầu trong nước, danh tiếng nhất thời có một không hai.
Đáng tiếc người nhà họ Lâu đơn bạc, lại vì tai họa bất ngờ, cái chết liên tiếp của ba vị chủ tịch trong vòng mười năm ngắn ngủi khiến cho giá cổ phiếu rung chuyển, chuỗi tài chính bị gãy vỡ, một đời hào môn từ đó sụp đổ, tuyên bố phá sản vào bốn năm trước."
Đây là tin tức chính thức và đáng tin cậy nhất được tìm thấy trên trang web, tập đoàn Lâu thị cũng không có công bố nguyên nhân cụ thể về cái chết của ba vị chủ tịch, nhưng có rất nhiều lời đồn đại trên mạng.
Vị chủ tịch đầu tiên, Lâu Phương Hạc nắm quyền lâu nhất, tiếp quản công ty của gia tộc từ năm 30 tuổi, ông không kết hôn không con cái, 56 tuổi sau khi trúng gió thì hai chân di chuyển bất tiện, liền nhường lại vị trí cho đứa cháu trai lúc đó mới có 4 tuổi Lâu Minh Giác.
Lâu Minh Giác tuổi còn trẻ nhưng đã được công nhận là người ưu tú và có năng lực nhất khi phụ trách cơ nghiệp trăm năm của Lâu thị, ôn hòa thận trọng, phong độ nhẹ nhàng.
Tại vị mười năm, đã mở rộng phạm vi sản nghiệp Lâu thị hơn 400%, thương hiệu FO cũng do anh sáng lập.
Đáng tiếc trời ganh người tài, vào lần xuất ngoại bàn chuyện làm ăn nào đó, Lâu Minh Giác đã bị một trận tai nạn xe liên hoàn cướp đi tính mạng ở tuổi 34, bỏ lại người vợ và đứa con trai mới 3 tuổi rưỡi.
Còn về vị chủ tịch cuối cùng, thông tin về cậu ta trên mạng rất ít, biết họ tên, nhưng không có ảnh chụp rõ diện mạo.
So sánh với lời tán thưởng về các vị chủ tịch đời trước của nhà họ Lâu, thì cậu ta lại nhận được nhiều công kích tiêu cực hơn từ dư luận xã hội, kết luận đều nghiêng về việc kết cục bi thảm của nhà họ Lâu tất cả là do sự kém cỏi của cậu ta mà ra.
Những gia tộc khác tranh giành địa vị đều chỉ lo thiếu sản nghiệp và quyền lợi, nhưng cơ ngơi khổng lồ của tập đoàn Lâu thị lại không có ai có thể tiếp quản được.
Sau khi Lâu Minh Giác qua đời, Lâu Phương Hạc vốn đã lui về vườn lại phải xuống núi nắm quyền, cuối cùng tuổi già sức yếu, miễn cưỡng duy trì được bốn năm đã lực bất tòng tâm.
Trước khi qua đời, ông bất đắc dĩ trao lại địa vị cho hậu duệ duy nhất vừa tuổi của nhánh chính nhà họ Lâu, đứa cháu trai duy nhất còn lại của ông, là em trai của Lâu Minh Giác—— Lâu Minh Nguyệt.
Tính ra, năm đó cậu mới có 21 tuổi.
Có lẽ là tuổi còn trẻ, có lẽ là chưa từng có kinh nghiệm kinh doanh, có tin đồn vị chủ tịch trẻ tuổi này sau khi đảm nhận vị trí, lại không quản công ty bao giờ.
Tin tức ngầm cho hay, Lâu thị có thể tiếp tục duy trì là dựa cả vào nhóm cựu chiến binh do Lâu Phương Hạc để lại, sau hai đợt có nguy cơ khủng hoảng, công ty thậm chí đã bước vào quá trình chuyển đổi từ doanh nghiệp gia đình thành nhà quản lí chuyên nghiệp, nhưng chung quy vẫn là thiếu một bước.
Khuyết thiếu người quyết định, cho dù tập đoàn có lớn hơn nữa cũng khó tránh khỏi sự nghiệp dần dần hỗn loạn bấp bênh.
Mà chẳng ai ngờ tới, cọng rơm cuối cùng đè bẹp hoàn toàn gia tộc nhà họ Lâu lại chính là vị chủ tịch vô dụng nhưng không thể không có này.
Cậu ta không kế thừa tài năng kinh doanh trời ban mà lại thừa hưởng sự bất hạnh của nhà họ Lâu, sau tám năm tiếp quản tập đoạn tài chính khổng lồ của gia tộc, người chủ trẻ tuổi cuối cùng của nhà họ Lâu này rốt cục cũng nối gót theo anh trai, đột ngột qua đời khi chưa đầy 30 tuổi.
Cuối cùng vẽ ra một kết cục cực kì không mỹ mãn cho con đường kinh doanh lâu đời của tập đoàn Lâu thị.
Khương Dực sau khi nghe xong, thấy Chúc Vi Tinh sắc mặt hoảng hốt, đáy mắt đầy khổ sở, hắn cũng không có ý an ủi, trái lại còn bác bỏ cậu: "Cậu đang hát tuồng kịch thảm sầu gì vậy? Sao cái tôi thấy lại khác?"
Chúc Vi Tinh hiểu ra: "Anh muốn nói đến nhà họ Yến?"
Nếu như nói cái mà Chúc Vi Tinh xem được là phiên bản bất hạnh, thì cái mà Khương Dực nhìn thấy chính là thuyết âm mưu, cũng phù hợp với phỏng đoán của quần chúng về bí ẩn của mấy gia tộc giàu có này nhất, thậm còn phù hợp với lẽ thường ở một số khía cạnh nào đó.
Hai nhà Lâu, Yến là bạn cũ với nhau, có quan hệ lâu đời trước cả thế hệ của Lâu Phương Hạc, tình cảm rất bền chặt.
Nhưng kể từ khi Lâu Phương Hạc chuyển hướng từ thương mại sang kinh doanh bất động sản, trở thành đối thủ cạnh tranh với nhau thì quan hệ hai nhà ngày càng trở nên căng thẳng.
Đối đầu trong nhiều hạng mục còn chưa kể, lúc vị tiểu gia chủ mới nhậm chức thậm chí còn trở mặt ra hầu tòa.
Cư dân mạng từng phân loại ra ba nghi vấn lớn nhắm thẳng vào nguyên nhân cái chết khả nghi của ba vị chủ tịch.
Thứ nhất, trong đám tang của Lâu Phương Hạc, bên nhà họ Yến bao nhiêu năm giao tình thế mà chỉ cử một tiểu bối nho nhỏ đến dự; Thứ hai, con trai thứ của nhà họ Yến - Yến Bách Xuyên, cũng chính là cha của Yến Cẩn Lương chân trước mới vừa rời khỏi nước B, ngày hôm sau Lâu Minh Giác đã bỏ mình trong một vụ tai nạn xe ở nước B; Thứ ba, tiểu gia chủ nhà họ Lâu, Lâu Minh Nguyệt chết còn chưa nhập liệm, thiết bị điện FO đã sang tay rơi vào túi của Yến Cẩn Lương.
Khương Dực hỏi Chúc Vi Tinh: "Cậu tin cái nào?" Phiên bản bất hạnh cay đắng hay là thuyết âm mưu kịch tính? Là gia tộc họ Lâu bạc mệnh hay là gia tộc họ Yến tuyệt tình?
"Tôi không biết, không nhớ rõ," Chúc Vi Tinh cũng bắt chước Khương Dực nhìn lên trời, cậu lắc đầu nói, "Có lẽ hai cái đều là giả, hoặc chăng...!đều là thật."
Luẩn quẩn một vòng, trở lại chủ đề chính.
Hai người đã đến dưới tòa số 6 và 7, Chúc Vi Tinh đậu xe trước mặt Khương Dực, nói: "Tôi đã điều tra Lâu Minh Giác, vợ của anh ấy họ Hạ, Hạ Đình Chi theo họ mẹ, mẹ của cậu ta cũng họ Hạ, chính là viên ngọc quý trong Nhà máy rượu Gia Lan - Hạ Linh Lan.
Hạ Đình Chi chính là con trai của Lâu Minh Giác, người thừa kế duy nhất còn lại của nhà họ Lâu." Nếu như nhà họ Lâu còn sản nghiệp.
"Cho nên?" Khương Dực hừ cười, "Cậu là ai trong nhà họ Lâu? Lâu Minh Giác? Hạ Đình Chi là đứa con trai rẻ tiền của cậu à?"
Chúc Vi Tinh dở khóc dở cười với mồm miệng độc ác của hắn, cậu im lặng hai giây mới nói: "Lâu Minh Giác là anh trai tôi."
Tay định đốt điếu thuốc của Khương Dực ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn người trước mắt.
Chúc Vi Tinh đối diện với hắn, nghiêm túc nói: "Tôi là Lâu Minh Nguyệt."
Khương Dực giống như giật mình, không nghe rõ: "Cái gì?"
Chúc Vi Tinh: "Tôi là Lâu Minh Nguyệt."
Khương Dực vẫn như thể lãng tai, lại hỏi lần nữa: "Cậu là ai?"
Chúc Vi Tinh vẫn kiên nhẫn lặp lại: "Tôi là...!Lâu Minh Nguyệt."
Nói xong thì tiến lên giúp hắn đóng nắp bật lửa quên khép lại.
Như đoán được nguyên nhân Khương Dực đầy bụng tức giận cả đêm, Chúc Vi Tinh mềm giọng, gọi tên hắn: "Khương Dực."
"Anh cảm thấy tôi sẽ theo bọn họ rời khỏi Linh Giáp sao?"
Khương Dực hỏi ngược lại: "Cậu sẽ không à?"
Chúc Vi Tinh cũng hỏi ngược lại: "Lẽ nào anh sẽ?"
Khương Dực không phản đối: "Sao lại không? Cái chỗ rách nát này thì có gì mà không nỡ?"
Chúc Vi Tinh lại không đáp, như thể đã nhìn thấu cái nết nói một đằng làm một nẻo của hắn.
Linh Giáp quả thực rất nghèo nàn rách nát, không có điểm nào tốt đẹp.
Nhưng Khương Dực không rời đi.
Hắn tuổi trẻ đã thành danh mà không đi xa, đến khi trưởng thành tự lập rồi vẫn ở tại chỗ cũ, hắn mua được cỗ xe máy phân khối lớn có giá trị không nhỏ, được câu lạc bộ Tán Đả hàng đầu thường thức, không thể không có khả năng thuê nhà ở bên ngoài.
Nhưng Khương Dực vẫn không đi, cố chấp mà ở lại đây, lý do có thể là Miêu Hương Tuyết, có thể là nhóm du côn, cũng có thể là một người không biết tên nào đó ràng buộc.
Nhưng rõ ràng hắn luyến tiếc Linh Giáp, luyến tiếc nơi này.
"Tôi cũng giống như anh," Chúc Vi Tinh trịnh trọng nói, "Nếu có thể mang tất cả những thứ quan trọng đối với tôi ở đây rời đi, thì có lẽ ngày đó...! tôi mới rời đi."
Cho đến lúc đó, cậu không phải bận tâm cân nhắc làm gì.
*******
Ngày đó sau khi xác nhận chính mình là Lâu Minh Nguyệt, Chúc Vi Tinh đã mơ một giấc mơ.
Không phải là du hồn nửa đêm, mà là một giấc mơ thực sự, giấc mơ về quá khứ.
Cậu mơ thấy mình nằm ngủ trưa trong biệt thự trồng đầy hoa Ông Lão kia, dưới nền nhạc của máy quay đĩa, bên tai có tiếng bước chân rất nhẹ của người giúp việc, quanh qua quẩn lại, do dự hồi lâu, giống như không biết có nên đánh thức cậu hay không.
Thực ra cậu đã sớm tỉnh lại rồi, muốn dung túng cho mình ngủ thêm một phút nữa, nhưng rốt cục vẫn không hạ được quyết tâm, kim giây đi qua được nửa vòng liền mở mắt ra.
Bà bảo mẫu đứng trước giường nhìn cậu, không giấu nổi ánh mắt đau lòng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Lại phát sốt rồi, ở nhà nghỉ ngơi chút đi, nửa ngày cũng được."
Cậu nghe thấy mình nói: "Đã ngủ một giấc rồi, ngủ tiếp nữa cũng vậy thôi, buổi chiều con còn có cuộc họp."
Đầu nặng chân nhẹ đứng dậy mặc quần áo, trong vòng năm phút đồng hồ điện thoại đã có bảy, tám cái cuộc gọi.
Cậu kêu bảo mẫu tắt máy quay đĩa: "Đĩa than cũng cất hết đi, sau này bận rộn e là không còn thời gian để nghe nữa."
Bà bảo mẫu khổ sở: "Đàn không được, kéo không được, sau này nghe cũng không được luôn sao? Tốt xấu gì cũng lưu lại vài cái coi như để giải sầu."
Tay cài áo của cậu dừng lại, cậu chậm rãi bước qua, chọn ra ba cái trong đó, đều là Beethoven.
Bà hiểu sở thích quen thuộc của cậu, thấy vậy thì lộ ra kinh ngạc.
Cậu nói: "Trước đây con không chơi được Beethoven, cũng rất ít nghe, nhưng gần đây có chút cảm xúc, có lẽ ngày nào đó có thể thử xem."
Bà bảo mẫu không hiểu, nhưng vẫn nở nụ cười: "Lúc nào con muốn đàn thì đàn, chúng ta luôn ở đây chờ nghe, Hải tiên sinh nhất định cũng rất vui."
Cậu cũng cười, vừa cười vừa lắc đầu: "Cũng có lẽ là không được, đã lâu không động vào, đều quên sạch cả rồi."
Bà lập tức an ủi: "Không vội không vội, quên mất thì từ từ nhớ lại, Minh Nguyệt nhà ta thông minh như vậy, làm cái gì cũng rất tốt."
Lâu Minh Nguyệt cài xong cúc áo cuối cùng, nhìn người trong gương.
Người trong gương có bốn phần mười giống Hạ Đình Chi, nhưng khuôn mặt nhỏ hơn, da dẻ trắng hơn, đường nét tuấn nghiêng cực hạn lại lộ ra bệnh trạng không khỏe, cả người như thiếu mất khung xương.
Cậu nhìn chính mình, nhẹ nhàng nói: "Nhưng lần này, có lẽ con không thể làm tốt."
Bà bảo mẫu thoáng cái đỏ mắt, liền vội vã nén lại tiếng khóc, an ủi: "Sao vậy được, mấy năm nay nhiều khó khăn như vậy, không có con làm sao nhà họ Lâu có thể chống đỡ được chứ.
Cửa ải này chúng ta nhất định cũng có thể bình an vượt qua.
Chỉ cần con khỏe mạnh, Minh Nguyệt, chỉ cần con khỏe lại, mọi thứ sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi."
Lâu Minh Nguyệt cầm khăn mùi soa, lau nước mắt cho bà, càng lau lại càng nhiều, cậu bèn nói sang chuyện khác: "Ma ma Trần, hoa oải hương ở nước F đã nở rồi, trước giờ chị dâu rất thích loài hoa này, tháng sau bà với chị ấy mang theo Đình Chi đi chơi đi."
Bà buồn bã: "Minh Nguyệt, con không biết sao."
Lâu Minh Nguyệt dừng tay: "Sao ạ?"
Bà bảo mẫu: "Chủ nhiệm Lý ở bệnh viện Trung ương sáng sớm gọi điện thoại tới, lại thúc giục con nhập viện, là cô ấy nghe."
Lâu Minh Nguyệt: "Vậy chị ấy đâu?"
Bà bảo mẫu nghẹn ngào: "Cô ấy trở về nhà họ Hạ, nói có bác sĩ giỏi nhất cả nước ở thành phố A, cô ấy nhất định sẽ tìm về cho con, nếu như không tìm được, cô ấy liền đi nước A tiếp tục tìm, nước A không tìm được, thì lại đến nước khác, nhất định sẽ tìm ra.
Trước đây con có thể được chữa khỏi, lần này cũng sẽ chữa khỏi.
Minh Nguyệt, con sẽ tốt lên thôi, nhà họ Lâu cũng sẽ tốt lên thôi..."
- --------------------------.