Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Chương 26

Tà dương như máu, nắng chiều tự kim, ánh hoàng hôn nặng nề bao phủ khắp hậu viên, bích sam thiếu niên lẳng lặng đứng trước bụi hoa, ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn làn mây ngũ sắc không ngừng biến ảo. Mái tóc đen trong gió khẽ lay động.

Bỗng có tiếng bước chân dồn dập lọt vào tai, đôi mắt thu thủy rất lâu chưa từng chớp qua rốt cuộc cũng từ phía chân trời thu về, nhìn hai người thái y đang vội vã chạy đến gần.

“Đôi mắt của hoàng gia… Thế nào? …”

Bích Lạc lo lắng đan hai tay vào nhau. Lúc trước y từ Ngự thư phòng trở về vương phủ chưa bao lâu, trong cung cư nhiên phái kiệu đem Long Diễn Diệu đưa đến đây, còn có vài thái y theo cùng, nói là tân đế bảo hoàng gia ở đây dưỡng thương. Bích Lạc nhất thời kinh hỉ vô cùng, cũng không biết trong hồ lô của thái tử rốt cuộc là bán dược gì. Vội vàng phân phó thị nữ đem phòng ngủ dọn dẹp sạch sẽ, để cho Long Diễn Diệu ở lại đó, vài thái y lập tức kiểm tra thương thế cho hắn. Bích Lạc sợ làm phiền đến thái y, liền đến hậu viên chờ, còn chưa tới nửa canh giờ đã thấy thái y đến báo cáo, nhưng sắc mặt người nào cũng nặng trĩu, khiến lòng y cũng không khỏi trầm xuống —

“Có, có thể chữa được không?” Tay Bích Lạc ấn chặt lên lòng ngực, ngăn chặn trái tim đang căng thẳng đến muốn nhảy ra. Thái y đi phía trước hơi lắc đầu, khắp người Bích Lạc chợt cảm thấy lạnh thấu xương.

“Thương thế của Hoàng gia cũng không quá nghiêm trọng, chỉ có màng mắt bị phá hủy, cũng không thể nói là hoàn toàn vô phương cứu chữa…” Thái y còn lại úp úp mở mở nói thêm một câu.

Bích Lạc chuyển bi thành hỉ: “Ngươi có biện pháp gì, nói mau!”

“Chuyện này, kỳ thực thần cũng chỉ nghe tiền bối nói qua, màng mắt bị thương, chỉ cần thay màng khác là có thể nhìn thấy một lần nữa… Nhưng mà, y thuật của thần không đủ tinh diệu để thay màng mắt cho hoàng gia, thực sự là, đã tận lực rồi.” Thái y xấu hổ cúi đầu, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh, chớ nói bọn họ không đủ năng lực, cho dù có, trước mật lệnh của tân đế không được chữa mắt cho Mục Thành hoàng gia, bọn họ sao dám kháng chỉ trị liệu cho Long Diễn Diệu? Khom người hành lễ liền cáo lui khỏi hoa viên.

Tâm trạng đầy chờ mong bị dập tắt, Bích Lạc đứng ngơ ngẩn một hồi, thất vọng mới dần tiêu tán…

“Yến vương?” Thị nữ vừa rời khỏi phòng ngủ, đang muốn đóng cửa lại thấy Bích Lạc đi tới, liền cúi người hành lễ.

“Hoàng gia đang ngủ sao?” Bích Lạc nương theo ánh hoàng hôn nhìn vào phòng, bóng lưng Long Diễn Diệu đang nằm nghiêng trên giường lớn, y phất tay, ý bảo thị nữ lui ra. Một mình đứng ở cửa, yên lặng nhìn vào trong—

Bóng lưng cao lớn mạnh mẽ, có chút phập phồng, cũng chính là bóng lưng mà bản thân trước đây mỗi ngày mỗi đêm đều nhìn thấy… Lúc đầu là mang theo hận ý mà nhìn, nhưng chẳng bao lâu sau, hận ý dần dần biến thành nhiều loại tình cảm khác, nhiều đến mức ngay cả chính mình cũng cự tuyệt thừa nhận, nhiều đến mức khiến bản thân muốn trốn tránh, ngay cả trong mơ cũng muốn trốn tránh… Chỉ vì sợ bị phát hiện chân tướng, sợ nhìn thấy đôi mắt kia lộ ra một tia căm hận, khinh thường…

Nhưng sau này, cho dù là căm hận cũng không thể nhìn thấy nữa…

Hai mắt Bích Lạc chầm chậm phủ sương, bóng lưng kia cũng dần dần không thể thấy rõ nữa, đầu vai Bích Lạc run rẩy tựa như lá vàng bị gió lạnh thổi qua— nhìn không thấy nữa… Long Diễn Diệu, tại sao phải chọc mù hai mắt chính mình? Ta đã không muốn tiếp tục báo thù, không muốn ngươi bị bất cứ tổn thương gì… Nhưng, vì sao?

Vì sao người mù không phải là ta?

Vài tia nắng cuối cùng hoàn toàn biến mất, không gian bỗng nhiên đen tối, nặng nề như mực, gió lạnh dồn sức thổi, cuốn tà áo bích lục tung bay, làn tóc đen phấp phới.

Lạnh, đến thấu tim thấu phổi, so với băng giá càng lạnh đến khó có thể chịu được….

……………………………………………..

Đêm dài chuyển sáng, chim báo hiệu bình minh cất tiếng hót líu lo, vài tia nắng ban mai chiếu xuống, rọi thẳng đến thân ảnh bích sắc đang đứng lặng trước cửa, y phục ẩm ướt, tóc đen đọng vài hạt sương, dường như đã đứng cả một đêm dưới đêm đông giá rét… Vẻ mặt đông lạnh đến tái nhợt, đôi mắt thu thủy vẫn chăm chú nhìn người nằm trên giường, chưa từng rời mắt…

Yến vương làm sao vậy? Thị nữ bước qua bên người Bích Lạc, định đến hầu hạ Long Diễn Diệu rửa mặt chải đầu, chợt giật nảy mình, nếu như không thấy y đang hô hấp, thật muốn hoài nghi xem Yến vương có phải đã bị đông cứng rồi hay không? Kinh hoàng qua đi, cũng không dám nhìn thêm, vội vàng bước vào phòng đỡ Long Diễn Diệu ngồi dậy.

Long Diễn Diệu nhắm chặt hai mắt, mặt vô biểu tình mặc cho thị nữ thay đổi y phục, không nói một lời.

Long Diễn Diệu… Bích Lạc đang si ngốc ngắm nhìn, chợt thanh tỉnh, bất tri bất giác đã nhẹ nhàng tiến vào phòng, tiếp nhận cây lược trên tay thị nữ.

“…” Bọn họ đang định thi lễ, lại bị Bích Lạc hướng ngoài cửa ra hiệu, liền thức thời thu dọn dụng cụ rửa mặt rời đi.

Lược tinh tế trượt trên mái tóc đen, chải một lọn, rồi lại một lọn…

Không nghe thấy tiếng chim hót, cũng không nghe thấy tiếng thị nữ thường ngày nói cười chuyện trò. Trong tai Bích Lạc toàn là thanh âm sột soạt ma sát giữa tóc và lược, kèm theo tiếng tim đập và nhịp hô hấp của hai người…

Rất yên tĩnh… Tuy rằng trước đây từng búi tóc cho Long Diễn Diệu rất nhiều lần, nhưng lúc này mới phát hiện, hóa ra lẳng lặng đứng phía sau hắn, nhìn bóng lưng của hắn, thay hắn chải tóc, thật sự kỳ diệu như vậy! Khiến kẻ khác phải say mê! Thật muốn vĩnh viễn đều có thể thay hắn chải tóc… Vĩnh viễn đều không muốn ngừng tay…

“… Ngươi là ai?!”

Long Diễn Diệu vốn thủy chung ngồi một chỗ bỗng nhiên lớn tiếng hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt — thị nữ này chải tóc nửa ngày cũng chưa xong, lại không nói lời nào, động tác thì càng ngày càng dịu dàng…

Động tác quen thuộc, ngay cả mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cũng rất quen thuộc… Long Diễn Diệu nhếch môi, xoay người, vươn tay hướng Bích Lạc sờ soạn.

Bích Lạc hoảng sợ lùi về phía sau, lại bị tay còn lại của Long Diễn Diệu mạnh mẽ nắm lấy ống tay áo —

“Là ngươi!” Đầu ngón tay mơn trớn trên khuôn mặt nhẵn nhụi nhưng đầy lạnh  lẽo, chợt dừng lại trên gò má phải. Vết thương đã kết vảy, nhưng vết sẹo vẫn còn đó, Long Diễn Diệu đột nhiên thở mạnh, dùng sức vung tay. Lưng Bích Lạc mạnh mẽ đập lên tường, đau đến muốn ngất đi.

“Cút đi!”

“… Long Diễn Diệu…” Bích Lạc chịu đựng đau nhức, chậm rãi đến gần hắn, vừa bước tới một bước, đã bị Long Diễn Diệu quát lớn —

“Ngươi còn ở đây dây dưa cái gì?” Long Diễn Diệu dựa vào bàn trang điểm để đứng lên, y bào lay động theo động tác của hắn: “Có phải thấy mắt ta mù còn chưa đủ, muốn bức cả lỗ tai ta cũng phải điếc, ngươi mới bằng lòng buông tha ta?”

Phẫn uất trong lòng ngực khó có thể kiềm chế được, Long Diễn Diệu siết chặt tay rống giận: “Tại sao còn xuất hiện trước mặt ta? Ta sao còn đến làm phiền ta? Ngươi cút đi cho ta! Cút — “

“… Ta thích ngươi…”

Thanh âm phát ra rất nhỏ, nhưng Long Diễn Diệu lại nghe cực kỳ rõ ràng, tiếng gào thét phút chốc biến mất, cả người trầm lặng trở lại.

“Ta biết hiện tại ngươi nhất định sẽ không tin tưởng… Nhưng lần này, ta thực sự không có gạt ngươi…”

Bích Lạc bước tới trước mặt Long Diễn Diệu, ngón tay khẽ run, không biết là do đứng một đêm nên bị đông lạnh hay là vì sợ hãi. Bích Lạc cẩn thận vuốt ve làn mi mắt đã nhắm chặt của hắn: “Ta thích ngươi, Long Diễn Diệu, đêm đó là ta thần trí mơ màng, mới không chịu thừa nhận, còn, còn làm tổn thương ngươi như vậy… Xin lỗi…”

Long Diễn Diệu vẫn đứng bất động tại chỗ, trên nét mặt không hề có một chút hỉ nộ, chỉ có khóe miệng là hơi vặn vẹo —

“Xin lỗi, lại tin tưởng ta một lần có được hay không? Sau này ta sẽ không lừa gạt ngươi nữa…” Bích Lạc thử thăm dò ôm lấy cổ Long Diễn Diệu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn.

“Chúng ta cùng ly khai kinh thành, đi tìm một nơi thanh tịnh để sống, có được hay không? Ta vĩnh viễn sẽ cùng ngươi ở một chỗ, sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, ta, a —“

Cổ tay bất ngờ bị chế trụ, Bích Lạc khiếp sợ nhìn Long Diễn Diệu lộ ra nụ cười mỉa mai tự giễu.

“Chăm sóc ta thật tốt? Ngươi thích ta sao? Ta không phải là thủ phạm đã hại chết người ngươi yêu thương sao? Ta còn hủy thi cốt của hắn, ngươi còn có thể thích ta? A, hay là do ta bị mù, mới đồng cảm với ta, thương hại ta? Ta không cần, Long Diễn Diệu ta không cần người khác bố thí!”

Tình yêu bố thí, ta căn bản không cần! Tay kéo mạnh một cái, lôi Bích Lạc hướng về phía cửa. Hai mắt mặc dù không thể nhìn thấy mọi vật, nhưng ở trong căn phòng này đã hơn vài thập niên, vị trí của mỗi đồ vật hắn đều thuộc nằm lòng. Dễ dàng đến trước cửa, một tay đẩy Bích Lạc ra ngoài.

Hắn tức giận nên dùng lực quá nhiều, Bích Lạc lại đứng suốt đêm trong gió lạnh, vốn đã không khỏe, liền ngã ngồi trên mặt đất, tay bị nền đất thô ráp sượt qua làm trầy vài chỗ, nhưng cũng không thấy đau nhức, y trở mình bò dậy, xông lên trước: “Long Diễn Diệu, ta —“

“Ầm!”

Hai cánh cửa trước mắt mạnh mẽ đóng sầm lại, bên tai nghe được tiếng “lạch cạch”, hiển nhiên Long Diễn Diệu ở bên trong đã gài chốt lại.

Bích Lạc nhìn chằm chằm vào cánh cửa cả nửa ngày, cuối cùng không chịu đựng nổi đau đớn trong lòng, liền ngồi xổm xuống, đầu vùi thật sâu vào lòng bàn tay, chậm rãi, phát ra vài tiếng nức nở nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.

Làm thế nào ngươi cũng không chịu tha thứ cho ta sao? Long Diễn Diệu…

Bích Lạc ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, hai mắt đẫm lệ, nhìn về hướng phòng ngũ không hề có động tĩnh kia, y cắn môi, xoay người chậm rãi rời đi.

Bích Lạc vừa mới đi khuất khỏi góc tường, cửa phòng lại đột nhiên mở ra, Long Diễn Diệu đứng ở sau cửa, hai hàng lông mày xoắn lại, đôi vai ẩn dưới áo choàng không kiềm chế được mà run rẩy — Bích Lạc…

……………………………………………..

“Ty chức kiến quá Yến vương.”

“Không cần đa lễ, thánh thượng có chuyện quan trọng muốn tìm ta?” Bích Lạc ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại lo lắng. Từ phòng Long Diễn Diệu đi ra, nghe thị nữ bảo trong cung có người đến cầu kiến, đến tiền thính thì gặp Đào Tranh, lại thấy hắn nháy mắt ra hiệu, làm như ngại tiền thính có nhiều người hỗn tạp, liền đưa hắn đến hậu viên. Trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ thái tử hối hận vì đã thả Long Diễn Diệu, giờ phái hắn đến bắt người? …

“Là chủ ý của ty chức.” Đào Tranh rất nhanh đánh vỡ nghi ngờ của Bích Lạc, cười nói: “Ty chức có thứ tốt muốn dâng lên Yến vương —“

Bích Lạc thở phào, nhìn vẻ mặt niềm nở của Đào Tranh, y sao lại không biết người này đối y tồn tại ý niệm? Lập tức miễn cưỡng cười nói: “Ý tốt của Đào thống lĩnh, chỉ sợ ta không nhận nổi.”

Bích Lạc nói bóng gió, Đào Tranh nghe không hiểu, còn tưởng y khinh thường địa vị thấp kém của hắn, vội vàng nói: “Lễ vật của ty chức, Yến vương nhất định sẽ thích.”

“Nga, phải không?”

Bích Lạc nhíu mày không kiên nhẫn, tâm đang phiền, nào có khí lực cùng hắn dài dòng. Vừa định tìm cớ đuổi hắn đi, chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy một cỗ hương khí nồng đậm tựa như xạ hương, nhìn Đào Tranh đưa đến trước mặt y một viên đan dược kim hoàng sắc, lập tức sửng sốt —

“Đây là giải dược của Tuyết Dung, là ty chức mạo hiểm từ chỗ thánh thượng lén giấu đi một viên.” Đào Tranh si mê nhìn cần cổ trắng tuyết đến chói mắt của Bích Lạc: “Ty chức vì Yến vương, cho dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng, cũng không chối từ.”

Không sai! Thực sự là giải dược của Tuyết Dung! Bích Lạc nhất thời vui mừng vô cùng, cũng không nghe thấy Đào Tranh đang nói liên miên, lải nhải cái gì, muốn vươn tay cầm lấy, nhưng Đào Tranh lại rút tay về, Bích Lạc liền bắt vào khoảng không.

“Yến vương…” Đem đan dược nhét vào trong lòng, trong mắt Đào Tranh dần dần lộ ra tia nhìn khác thường.

Là tình dục trơ trụi, không chút nào che đậy …

Bích Lạc lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi là muốn ta đem chính mình đến đổi sao? Ha ha…” Bích Lạc vén mái tóc dài đang che đậy nửa bên mặt lên, kề sát vào Đào Tranh: “Ngươi hãy nhìn cho rõ, ta quái dị như vậy, ngươi cũng có hứng thú? Hì —“

Tiếng cười của y ngay lập tức bị Đào Tranh nuốt vào trong miệng, hắn thô bạo nắm tóc Bích Lạc, đẩy mạnh y áp vào thân cây. Đào Tranh vội vã kéo xé quần áo Bích Lạc, hắn cúi đầu, cắn khuôn ngực trắng nõn, hàm răng bỗng nhiên tăng thêm lực —

“Ngô a…” Toàn thân Bích Lạc chấn động, huyết châu tinh mịn từ dấu răng chảy ra, càng tôn thêm màu trắng tuyết của da thịt.

Bàn tay hắn chấm lên tiên huyết dây ra khắp người Bích Lạc, hơi thở Đào Tranh càng thêm thô bạo, không ngừng phun vào lỗ tai y: “Yến vương, bộ dạng ngươi lúc nhuốm máu là đẹp nhất!”

Biến thái! Nụ cười của Bích Lạc trở nên cứng ngắt, một trận buồn nôn xông thẳng lên cổ họng. Đột nhiên, chân trái bị nhấc cao lên, đau nhức từ nơi dị vật xâm phạm trong chớp mắt lan truyền khắp thân thể —

Bích Lạc ngẩng cổ, liều mạng áp chế tiếng hô đau đớn đang muốn phát ra, mười ngón tay y bấu chặt vào thân cây phía sau.

“Kêu đi a, Yến Vương, không cần sợ bị người trong phủ nghe được. Kiềm nén như vậy sẽ rất cực khổ…” Câu nói của Đào Tranh hoàn toàn tương phản với hành động tàn bạo của hắn, hắn cúi thấp người xuống, dùng toàn lực, hung hăng xâm phạm thân thể Bích Lạc.

“A —” Đau đớn như lửa đang hừng hực thiêu đốt trong cơ thể, hung khí nóng cứng như thiết xông thẳng vào hậu huyệt non mềm, bắt đầu ma sát.

“Ách… ân…” Đau nhức bị đè nén làm Bích Lạc thấp giọng rên rỉ không ngớt, trên đùi không ngừng run rẩy, dần dần, một dòng chất lỏng ấm nóng từ bên trong đùi chảy xuống, rơi trên bãi cỏ bên dưới.

“Yến vương, A ha… Máu của ngươi rất ngọt…”

Ngón tay Đào Tranh với vào giữa đùi Bích Lạc, quệt lấy máu từ chỗ hai người kết hợp tràn ra, đưa vào trong miệng chính mình nhấm nháp, lại nhét vào trong miệng Bích Lạc: “Chính ngươi cũng nếm thử xem, rất ngọt…” Hạ thân đong đưa càng thêm kịch liệt.

“Ngô…” Trên dưới đều bị xỏ xuyên, Bích Lạc khinh bỉ cau chặt mi, ngẩng đầu nhìn về phía mây mù cuồn cuộn trên bầu trời —

Mặt trời đang mọc lên, có muôn vàn ánh sáng bạc.

Một ngày mới sắp đến…

Long Diễn Diệu, chỉ cần ta lấy được giải dược, ngươi sẽ không bị thái tử khống chế, có thể quay trở về làm một người khí thế như xưa! Chuyện này, cũng là chuyện duy nhất ta có thể làm vì ngươi… Long Diễn Diệu…
Bình Luận (0)
Comment