Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Chương 34

Uống cạn ngụm dược cuối cùng, Bích Lạc buông chén xuống, nhìn Mạnh Thiên Dương – người từ nãy đến giờ vẫn một mực yên lặng ngồi bên cạnh y: “… Hắn đi rồi sao? Ta cũng phải quay về sơn cốc…”

Mạnh Thiên Dương lẳng lặng đứng lên, lấy vài kiện áo lông cừu thật dày xếp vào trong bao quần áo. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết rồi mới kéo tay Bích Lạc nói: “Đi nào, ta tiễn ngươi ra ngoài —“

“Mạnh Thiên Dương? … Bích Lạc có chút ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Mạnh Thiên Dương sẽ không đồng ý, y đã nghĩ cần phí lời một phen, vậy mà hắn lại không ngăn cản.

“… Nếu ngươi không muốn ở chỗ này, ta cứ tiếp tục níu giữ cũng chỉ là phí công, không phải sao?”

Mạnh Thiên Dương khổ sở cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Bích Lạc một lần rồi lập tức thu hồi. Đỡ y ra khỏi phòng, đi về hướng xe ngựa trong viện.

“Ngươi thích thanh tịnh, ta cũng sẽ không tiếp tục đến quấy rối ngươi nữa. Nhưng ngươi cần phải uống thuốc, ta sẽ bảo Vân Thương đưa tới đúng hạn, thiếu vật gì ngươi cứ bảo hắn là được.” Hắn buồn bã, vuốt ve xương cổ tay gầy mảnh của Bích Lạc: “Nếu ta tìm được Phong Kinh Lôi, sẽ tức khắc dẫn hắn đến sơn cốc chữa trị cho ngươi. Nhưng mà ngươi, cũng phải tự bảo trọng…”

“Ta đã biết…” Bích Lạc cúi đầu, khẽ khép hai mắt lại — Ở chung lâu ngày, y mới phát hiện thì ra Mạnh Thiên Dương vốn lãnh huyết vô tình hóa ra cũng có mặt ôn nhu như vậy, cũng là thứ mà bốn năm qua y vẫn luôn khao khát. Chỉ tiếc, lúc hắn nguyện ý vì y thể hiện, thì đã quá muộn…

“Bích Lạc!” Trên cổ tay đột nhiên gia tăng thêm một chút lực đạo khiến Bích Lạc giật mình hoàn hồn, giương mắt nhìn Mạnh Thiên Dương, khuôn mặt hắn lúc này hàm chứa hối hận cùng bất đắc dĩ — cùng là bộ dáng tuấn nhã năm nào tại Túy Mộng các, cùng là dung nhan đã cướp đi tâm hồn y, khiến y không oán không hối mà chạy theo một nam tử xa lạ, từ đó, cái gì cũng đã thay đổi, cũng không còn có thể quay về như trước… Năm ấy, y chỉ mới mười lăm tuổi đi…

Trên đôi môi tái nhợt chợt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, Bích Lạc chậm rãi rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của Mạnh Thiên Dương, nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng bảo trọng.”

Màn xe được vén xuống, Vân Thương hướng Mạnh Thiên Dương khom người hành lễ, sau đó nhảy lên điều khiển xe ngựa, bánh xe lộc cộc lăn, chậm rãi chạy ra khỏi tiểu viện. Mạnh Thiên Dương đứng bất động nhìn xe ngựa đi xa.

Tuy không nhìn, nhưng ta biết, ta đang ly khai ngươi càng ngày càng xa, như vậy cũng tốt rồi, lúc ta chết đi, ngươi cũng sẽ không quá mức thống khổ… Bởi vì ta là người rõ ràng hơn ai khác, bởi vì ta đã từng tận mắt chứng kiến người ta yêu thương tan biến trước mặt ta, đó là cảm giác thống khổ đến nhường nào… Bích Lạc ho nhẹ dựa vào tấm đệm phía sau, mệt mỏi nhắm chặt hai mắt — Lần từ biệt này, có thể sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa…

Sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa, còn có, Long Diễn Diệu…

Tay theo thói quen mà sờ lên ngực, nhưng lại không tìm thấy túi vải nho nhỏ kia, nhẫn ngọc đã nhờ Mạnh Thiên Dương trả lại cho Long Diễn Diệu.

Bích Lạc che miệng, hai vai không khống chế được mà run rẩy — Long Diễn Diệu, ta cũng không muốn làm như vậy. Nhưng ta, thực sự không muốn cùng ngươi quay về kinh, để ngươi nhìn thấy ta chết đi, ta không muốn khiến ngươi tiếp tục vì ta mà thống khổ…

Long Diễn Diệu…

Thanh âm nghẹn ngào, nức nở dường như có lại dường như không, phút chốc liền bị tiếng bánh xe nghiền nát.

……………………………………………..

Ánh mặt trời ấm áp lướt qua mặt, rất dịu dàng. Bích Lạc nhấc tay lau mồ hôi hai bên thái dương, cẩn thận trồng đám hoa hồng cuối cùng, tỉ mỉ đấp đất lên phía trên, sau đó mới đứng thẳng người thở hổn hển. Hai gò má hiện lên một chút ủng hồng, đôi mắt lấp lánh dường như đang mỉm cười nhìn mảnh vườn trổ đầy nụ trước mắt, chẳng mấy chốc sẽ nở thành hoa.

Thời gian thấm thoát, từ sau khi y trở về sơn cốc cũng đã mười bảy mười tám ngày, Mạnh Thiên Dương quả nhiên không đến quấy rầy, chỉ có Vân Thương vẫn thường xuyên mang đan dược, y phục cùng rau củ dầu mỡ đường muối tới. Sáng nay, lại đưa đến hơn mười chậu hoa hồng để y giải sầu. Bích Lạc vừa mừng vừa sợ, Vân Thương vừa đi liền nhanh chóng đem hoa trồng xuống xung quanh nhà tranh, bận rộn một hồi. Lúc này ngắm nhìn nụ hoa đỏ thắm cùng chòi non xanh mơn mởn trước mắt, lòng không khỏi cảm thấy dạt dào.

Y ngồi trên bãi cỏ, nhìn căn phòng nhỏ tràn đầy màu sắc rực rỡ trước mắt vừa hài lòng vừa đắc ý, đột nhiên lớn tiếng ho khan, nửa ngày sau mới ngừng. Nhìn tơ máu dính trên lòng bàn tay, Bích Lạc cười cười lắc đầu, dùng lá cây lau đi vết máu, ngay cả dược cũng lười quay về phòng uống — dược này y uống đã nhiều lần, nhưng cũng không cảm thấy khá hơn được chút nào. Mấy ngày gần đây, số lần y ho ra máu càng lúc càng nhiều, thân thể cũng từ từ suy nhược, hôm qua lúc đang giặt quần áo bên cạnh suối không ngờ lại bị ngất đi…

Là đại nạn đang giáng xuống đầu sao? Nét tươi cười dần dần biến mất, Bích Lạc gối hai tay ra sau đầu, nhẹ nhàng nằm xuống bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn, những áng mây đang ung dung di chuyển, y chầm chậm nhắm mắt lại — mệt mỏi quá…

Ta biết, với thân thể của ta ngày hôm nay, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng thật tốt mới đúng, căn bản không thể tiếp tục đi chăm sóc hoa cỏ. Thế nhưng, nếu không tìm được chuyện để làm, bảo ta làm sao sống nổi trong sơn cốc thanh tịnh nhưng vô cùng tịch mịch?!

Cũng chỉ có liên tục bận rộn, ta mới không rảnh đi nhớ lại quá khứ…

Bất tri bất giác, khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra một tia cười đạm nhạt, chua chát, mi mắt, chầm chậm cau chặt lại —

Bầu trời đột nhiên tối sầm xuống, trước mặt bị bóng tối bao phủ, là mây đã che khuất ánh mặt trời sao?

Bích Lạc vẫn không mở mắt ra, chỉ thoáng nghiêng người, tiếp tục chợp mắt, y thực sự quá mệt mỏi rồi…

Mái tóc dài đen nhánh xõa ra trên cỏ, khuôn mặt lộ ra nét diễm lệ như ngày xưa, cảm giác như đã trải qua rất lâu rất lâu rồi …

Tim đập nhanh và loạn nhịp, nam tử hoa phục đầu đội kim quan im lặng không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh Bích Lạc, tựa hồ sợ đánh thức y. Hai tròng mắt tinh tế đảo qua trên người Bích Lạc, mang theo yêu thương nói không nên lời — Bích Lạc, gầy đi nhiều quá…

Ánh mắt lướt qua hai gò má trơn bóng, rồi đột nhiên ngưng trệ, nam tử ngây người một hồi, khó tin mà dùng tay vuốt ve, vết sẹo xấu xí trước đây biến đâu mất rồi?

Cảm giác ngứa ngấy đem Bích Lạc từ trong mê man kéo trở lại, y hé mắt ra, đột nhiên ngây người.

Long Diễn Diệu!!!

Ta đang nằm mơ phải không? Ngươi sao lại có thể xuất hiện trước mắt ta? — Hai mắt y nhìn hắn chằm chằm, hoàn toàn quên mất phải chuyển động.

“… Bích Lạc…”

Long Diễn Diệu hoảng sợ nhìn cặp mắt trong suốt trước mắt, con ngươi kia đang phản chiếu lại thân ảnh của hắn —

“Ngươi, ngươi có thể nhìn thấy ta? Bích Lạc! Có thể nhìn thấy ta sao?!”

Trong lòng Long Diễn Diệu mừng như điên, còn chưa kịp đợi y trả lời, hắn hét lớn kéo Bích Lạc đang ngây người ôm vào lòng, đôi môi cuồng nhiệt như vũ bão điểm xuống mỗi một tấc da thịt trên khuôn mặt Bích Lạc, cuối cùng hôn lên mi mắt đang run rẩy của y, chậm chầm vuốt ve, không muốn rời đi.

“Đừng rời xa ta nữa, Bích Lạc…” Long Diễn Diệu gắt gao ôm chặt thân thể gầy mảnh vào lòng, hận không thể đem y tiến vào hòa làm một với chính mình: “Ta nhớ ngươi, nhớ đến vô cùng đau khổ, vô cùng đau khổ…” Ngươi có biết, lúc ta cầm theo hai mảnh ngọc kia quay về kinh, dọc đường đi ta so với cái xác không hồn cũng không khác là bao. Ta làm sao có thể chịu đựng được khi suốt đời không thể thấy hình dáng của ngươi, không nghe được thanh âm của ngươi?! Thống khổ kiểu này dường như muốn đem tâm của ta xé làm hai nửa, ta làm sao có thể chịu được?!

Ta không chịu nổi! Càng đến gần kinh thành, ta lại càng không thể chịu nổi! Vì vậy, ta một mình trở lại Thiên Sơn… Ta đoán, ngươi nhất định vẫn chưa đi xa. Ngươi lúc đó, nhất định bởi vì vẫn còn đang giận ta, mới không chịu gặp ta. Quả nhiên, ta đi theo người của Phong Nhã lâu tìm được sơn cốc này, tìm được ngươi!

“Bích Lạc, là ta sai rồi, ta không nên không tin ngươi, không nên bẻ đứt nhẫn ngọc, ngươi đừng giận ta nữa có được không…”

Hắn lại tìm tới bờ môi mềm mại, một lần nữa đặt lên đó một nụ hôn, cảm giác quen thuộc, ngọt ngào đến nỗi làm hắn phải chìm đắm, say mê: “Đừng giận ta nữa! Đừng rời khỏi ta! Bích Lạc, ta biết trước đây ta đã làm sai rất nhiều chuyện, chọc ngươi tức giận, ngươi muốn dằn vặt ta thế nào, nghiêm phạt ta thế nào cũng đều có thể, nhưng ngươi đừng không để ý đến ta, đừng rời khỏi ta…”

Để cùng ngươi ở một chỗ, cái gì ta cũng có thể buông bỏ, ta cái gì cũng đều có thể làm, chỉ xin ngươi đừng rời khỏi ta, Bích Lạc!

“Bích Lạc, Bích Lạc, Bích Lạc…”

Thanh âm mê loạn lúc đầu dần dần biến mất, nhưng vẫn mang theo vô hạn yêu thương đến không thể nói nên lời, không ngừng gọi lên cái tên vẫn ngày ngày đêm đêm quanh quẩn trong đầu, Long Diễn Diệu gắt gao ôm lấy Bích Lạc, tựa như sợ chỉ cần buông tay, người trong lòng sẽ đột nhiên biến mất không dấu vết.

Cái ôm chặt đến mức giữa hai người không còn khe hở, hơi thở nóng rực theo từng cái hôn dồn dập của nam tử bao phủ toàn thân y. Bích Lạc cảm thấy thời gian dường như đã trôi qua cả mấy thế hệ, y hoảng sợ, nhìn không thấy cũng nghe không được tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ thấy trước mắt là một con ngươi tràn ngập tình ý. Dần dần, ngay cả đôi mắt kia cũng trở nên không thật, cái gì cũng đều nhìn không rõ nữa…

Không ngờ ngươi lại quay về tìm ta, lúc ta trả lại nhẫn ngọc đã nói những lời ân đoạt nghĩa tuyệt, ngươi cư nhiên còn có thể đến tìm ta!

Ngươi cư nhiên trở lại bên cạnh ta! …

“Long… Diễn Diệu… a ách…”

Tất cả tiếng gọi đều bị nghẹn ngào trụ lại trong cổ họng, Bích Lạc bỗng nhiên tóm chặt y phục sau lưng của Long Diễn Diệu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống y phục, ẩm ướt cả một vùng.

“Bích Lạc, đừng khóc, đừng khóc…” Long Diễn Diệu có chút luống cuống giúp Bích Lạc lau nước mắt trên khuôn mặt, nhưng nước mắt chảy ngày càng nhiều. Bích Lạc ngẩng đầu, Long Diễn Diệu thân mật hôn lên những giọt lệ đang chảy xuống: “Sau này ta sẽ không bao giờ chọc ngươi tức giận nữa, đừng khóc, Bích Lạc…”

“A… ôi…” Tiếng nức nở phiêu tán trong gió, nước mắt thấm vào khóe môi tiến vào trong miệng, thống khổ không nói thành lời — Ta sao có thể khóc? Ngươi quay về tìm ta, ta vốn nên cười mới phải, vốn nên vui vẻ mới phải. Nhưng mà ta, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội bị ngươi chọc cho tức giận nữa rồi… Ta, sắp chết rồi…

Tại sao ngươi còn đến tìm ta? Ngươi thế nào lại ngu ngốc như vậy a? Long Diễn Diệu…

Lòng ngực tựa như bị tiêm nhọn đâm vào, cổ họng đột nhiên cảm thấy một trận ngọt liệm, máu sắp trào ra khỏi khoang miệng —

Tuyệt đối không thể để Long Diễn Diệu phát hiện!

Bích Lạc dùng hết khí lực cố gắng kéo cổ Long Diễn Diệu xuống, áp đầu hắn vào hõm vai của chính mình, y che miệng, dòng chất lỏng nóng bỏng, tanh nồng nhất thời tràn ra đầy lòng bàn tay —

“Bích Lạc?!” Long Diễn Diệu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Bích Lạc hơi nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Bích Lạc lặng lẽ dùng bụi cỏ phía sau người hắn lau đi máu trên bàn tay, y cắn môi thật mạnh, đôi môi vốn tái nhợt nhất thời liền đỏ mọng trở lại, Bích Lạc quay đầu, gương mặt loang lổ đầy nước mắt lộ ra một bộ dáng tươi cười: “Không có gì! Ta chỉ là đang rất vui thôi…”

Nụ cười quyến rũ, rung động lòng người, không biết đã bao nhiêu ngày đêm hắn không được nhìn thấy? … Long Diễn Diệu si ngốc ngắm nhìn, nhất thời đã quên hết ngôn ngữ, đã quên suy nghĩ…

“Long Diễn Diệu, ôm ta quay về trong phòng a.” Bích Lạc cười ôm lấy cổ của hắn, dúi đầu vào lòng ngực dày rộng của hắn, cực lực áp chế trận ho khan đang muốn bạo phát khỏi ngực.

Ta không muốn cho ngươi biết bệnh của ta, ta không muốn trước khi chết nhìn thấy ngươi vì ta mà thống khổ.

Cho nên, cho phép ta lại được lừa dối ngươi một lần. Lần này, cũng là lần cuối cùng…

Xin đừng trách ta, Long Diễn Diệu…

……………………………………………..

“Ngươi vẫn luôn ở chỗ này sao?” Đem Bích Lạc vào trong nhà tranh, đặt y nằm xuống cái giường nhỏ được ghép lại từ vài tấm gỗ đơn giản, Long Diễn Diệu giúp y đắp chăn, hắn ngồi ở mép giường chăm chú đánh giá cách bày trí thô sơ trong phòng, vì đã quen với cuộc sống xa hoa lãng phí trong hoàng cung, nhất thời liền cảm thấy cực kỳ khó chịu — Bích Lạc, sao có thể ở nơi này? Hơn nữa, ngay cả một tên hạ nhân theo hầu cũng không có.

“Ở đây, rất thanh tịnh… Chỉ sợ ngươi không quen.”

Long Diễn Diệu ngoài dự kiến lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, Bích Lạc không khỏi mỉm cười, kéo tay hắn sang, đôi tay thon dài mạnh mẽ, cũng là đôi tay nắm giữ hết thẩy sinh tử của mọi người trong thiên hạ. Sóng mắt dịu dàng nhìn chủ nhân của nó từ đầu đến đuôi, thật lâu mới dừng lại — Ngươi là thiên tử cao quý, thật sự có thể buông bỏ cuộc sống đế vương xa hoa quyền quý, ở sơn cốc buồn tẻ, nhàm chán này cùng ta sống qua ngày sao? Tuy ngươi đã từng nói muốn ly khai kinh thành, cùng ta tìm một chỗ sống hết cuộc đời này, nhưng ngươi thật sự nguyện ý vứt bỏ đế vị sao? Hay là phải nói, ngươi đến đây để đưa ta quay về kinh? …

Cho dù lúc này ngươi một lòng muốn lưu lại, nhưng có hay không một ngày nào đó, ngươi sẽ không chịu nổi sự tịch mịch trong cốc, sẽ oán hận ta, hận ta làm liên lụy đến ngươi?

“… Ngươi muốn lưu lại sao? Long Diễn Diệu…”

“Trước kia, ta muốn đón ngươi trở lại kinh thành, dù sao ngươi cũng là Yến đế —” Vẻ mặt Bích Lạc lộ ra một chút ưu thương làm tâm Long Diễn Diệu đau đớn một trận, hắn cầm lấy ngón tay nhỏ gầy của y, thở dài nói: “Ta cũng không nghĩ ngươi lại ủy khuất chính mình ở một nơi hoang vu, vắng vẻ như vậy.. Bất quá, nếu ngươi thích, ta tất nhiên sẽ ở lại đây cùng ngươi.” Nhìn hai hàng lệ đang chảy ra khỏi khóe mắt Bích Lạc, Long Diễn Diệu khẽ cười nói: “Ta đã sớm biết, kiếp này của ta nhất định sẽ thua trong tay tiểu yêu tinh nhà ngươi…”

Từ lúc ta bắt đầu yêu ngươi, ta tựa như một thiếu niên vô tri vô giác lần đầu tiên trải nghiệm tình cảm, bị mất hết phương hướng, bị ngươi xoay vòng vòng. Ta từng hận ngươi, cũng hận chính bản thân mình. Nhưng hôm nay, ta chỉ muốn cùng ngươi ở một chỗ, cái gì cũng đều không muốn nữa…

Tuy rằng ta rất muốn ngươi theo ta cùng chủ quản thiên hạ, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận. Nhưng nếu ngươi yêu thích cuộc sống thanh tịnh, không tranh không đoạt, ta cũng sẽ yêu thích sơn cốc này. Chỉ vì, có ngươi ở bên cạnh ta, bất luận nơi nào cũng sẽ trở thành thế ngoại đào nguyên.

*Thế ngoại đào nguyên: bồng lai tiên cảnh.

Long Diễn Diệu cúi người, hôn lên đôi mắt trong veo của y: “Ai kêu ta đi yêu thương tiểu yêu tinh nhà ngươi làm gì? A…”

Tiếng cười thuần hậu, trầm thấp, nụ hôn ôn nhu đến khiến người ta muốn khóc… Bích Lạc nhẹ nhàng cúi đầu, đem áo gối lau đi lệ trên khóe mắt: “Ngươi đi rồi, triều đình làm sao bây giờ?”

“Mặc kệ chứ sao.”

Đôi môi Long Diễn Diệu trượt một đường dài trên cánh mũi của y, cuối cùng dừng lại trên đôi môi y khẽ cọ cọ, bởi vậy nên thanh âm của hắn có chút hàm hồ: “Còn có tiểu hoàng tử, để hắn làm hoàng đế từ trong nôi đi. Cùng lắm thì ta quay về kinh một lần, chọn thêm mấy người đại thần nhiếp chính. Dù sao binh phù ở trong tay ta, đám ngoại thần kia cũng không dám lỗ mãng —“

“Tiểu hoàng tử còn sống?” Bích Lạc sửng sốt, nhớ ngày đó Mạnh Thiên Dương nói tiểu hoàng tử đã lâu chưa xuất hiện, hắn còn nói đã bị Long Diễn Diệu hạ độc thủ: “Ta nghe đồn sau khi ngươi đăng cơ, tiểu hoàng tử chưa bao giờ lộ diện, ta còn tưởng…”

“Ngươi nghĩ ta giết nó? Sao có thể? Hắn là cốt nhục duy nhất còn lại của hoàng huynh ta, ta lại đang thống trị thiên hạ, giết nó làm cái gì? Chỉ là sau khi Thụy Đình mất, tiểu gia hỏa kia suốt ngày khóc rống liên tục, ai cũng dỗ không được nó, gặp người lạ càng khóc đến lợi hại, nên ta mới đưa nó vào trong nội cung, nơi đó có ít người.” Long Diễn Diệu càng nói, hai hàng lông mày càng cau chặt — Ngày ấy, hắn khó khăn lắm mới có được chút hào hứng, ôm tiểu hoàng tử muốn dỗ nó cười, vậy mà lại bị nó tiểu cho ướt cả người, khiến hắn vừa tức vừa giận, nhưng cũng không thể phát cáu với nó. Bất quá, chuyện này hắn không muốn cho Bích Lạc biết.

Sợ Bích Lạc tiếp tục hỏi, Long Diễn Diệu liền cướp lấy đôi môi mềm mại của y: “Chuyện nhỏ này, ngươi không cần để ý tới. Nhưng còn mắt của ngươi, làm sao hồi phục? Còn có vết thương trên mặt ngươi?”

Đầu ngón tay lướt nhẹ trên gò má của Bích Lạc, vuốt ve đôi mắt so với ngày trước càng trong trẻo hơn: “May mà mắt của ngươi tốt rồi, nếu không, ta thực hận không thể khoét hai mắt chính mình đem trả lại cho ngươi…” Cảm giác được thân thể Bích Lạc run lên, Long Diễn Diệu đau khổ cười: “Có đôi khi ngẫm lại, ta thấy mình rất ngu dốt, có mắt không tròng, thực sự không xứng để ngươi thích như vậy, Bích Lạc…”

Tiếng than thở hàm chứa hối tiếc vô hạn quanh quẩn trong phòng: “Nếu không phải Quân Vô Song nói tất cả cho ta biết, ta có lẽ còn đang hoài nghi ngươi, không tin ngươi. Ta sao có thể ngu xuẩn như vậy? Bích Lạc, thực sự xin lỗi, xin lỗi… cho ta một cơ hội nữa được không, để ta lưu lại đây, bồi thường cả đời cho ngươi.”

Đôi mắt chua xót, Bích Lạc hít một hơi, nuốt xuống cổ máu tanh đang dâng lên trong cổ họng, vén chăn bước xuống giường.

“Bích Lạc?” Long Diễn Diệu khó hiểu đứng lên theo y: “Ngươi muốn làm gì, để ta giúp ngươi là được.”

Bích Lạc dừng lại bên cạnh bếp, cuốn ống tay áo lên, mỉm cười nói: “Vậy giúp ta ra sau nhà lấy thêm củi đến đây, ngươi cũng đã đói bụng rồi a, ta làm cơm xào trứng cho ngươi ăn.”

Long Diễn Diệu đáp lại một tiếng, sau đó đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng hắn biến mất khỏi góc quẹo sau nhà, Bích Lạc ngồi xổm xuống đất, dùng kìm sắt gắp củi ngày hôm qua vẫn còn lưu lại vào trong bếp lò, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ, nhưng dần dần chuyển thành thê lương — ta chỉ sợ không thể cho ngươi cơ hội này, Long Diễn Diệu… Ta sống không được tới ngày cùng ngươi bạc đầu…

Trong đầu đột nhiên choáng váng, một tiếng ho phát ra, máu tươi liền nhiễm đỏ vạt áo màu ngọc bích, đỏ đến chói mắt.

Bích Lạc nhắm mắt thở gấp vài lần, xé góc áo dính máu xuống, ném vào trong bếp.
Bình Luận (0)
Comment