Phù Sinh Mộng Chi Tịch Tuyệt

Chương 11

Edit: Tran Le

Beta: Thỏ TK

Ánh mắt vui mừng đầy mong đợi của Thương Tịch Tuyệt nhanh chóng trở lạnh, thậm chí không muốn cất lời. Sau vài khắc suy nghĩ, hắn mới tạm thời để cơn giận sang một bên, lớn tiếng nói: “Ung Dạ Vương, ngươi đến thì tốt rồi. Nhưng bây giờ ta đang bị thương, định sẽ nghỉ ngơi vài ngày, sau đó mới cùng Thẩm Thương Hải xuống núi.”

Ung Dạ Vương nghe thấy thế thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ngươi có thể chờ, nhưng Thẩm Thương Hải lại không thể chịu được hàn khí. Nay ta đưa thêm nhân lực, cứu hai ngươi ra ngoài.”

Nói xong hắn cũng tự mình quan sát chiều cao của đống đá ngoài cửa hang động. Với chiều cao này hẳn sẽ không thể làm khó được Thương Tịch Tuyệt, bất quá khi đang bị thương thì hẳn sẽ rất khó khăn. Chưa kể khi Thẩm Thương Hải trèo ra sơ xuất trượt chân thì sẽ không đảm bảo được an toàn. Hắn nhìn sang nam nhân mang chiếc mặt nạ vàng, mỉm cười: ” Đến nước này, phải nhờ đến lưu huỳnh của Vĩnh Xương Vương rồi.”

Thương Ngâm Hạc từ lúc nghe thấy hoàng huynh đang thụ thương thì đã nắm sẵn một lượng lưu huỳnh lớn trong tay để kịp thời giải cứu. Vì không muốn trông quá nhiệt tình, hắn đối với lời nói của Ung Dạ Vương tỏ vẻ nghi ngờ, giả vờ dùng giọng nói có phần chua chát: “Nếu không lo cho thân thể của hoàng huynh, thì ta cũng lười sử dụng lưu huỳnh của Vĩnh Xương Quốc để cứu y cùng tên què kia.”

“Vậy ta xin nợ ngươi một cái nhân tình rồi.” Ung Dạ Vương mỉm cười, sau đó nét mặt nghiêm túc hướng về phía đống đá, “Thương Tịch Tuyệt, bây giờ ta sẽ cùng Ngâm Hạc dùng lưu huỳnh phá cửa hang, ngươi hãy tìm một chỗ kín đáo ẩn đi để tránh thương tích.”

“Được!” Thương Tịch Tuyệt ôm lấy Thẩm Thương Hải, đi đến góc xa cửa hang, cao giọng nói: “Ngươi có thể động thủ rồi!”

Hắn cúi đầu nhìn Thẩm Thương Hải mỉm cười, “Nguyên lai Ngâm Hạc cũng đến rồi! Như vậy càng tốt, sau khi hạ sơn chỉ cần nhanh chóng xuất phát bỏ lại Ung Dạ Vương ở sau, ta trực tiếp đưa ngươi về Vĩnh Xương Quốc, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.”

Tiếng nói của hắn bị bóp nghẹn trong tràng nổ như sấm sét làm rung chuyển cả ngọn núi. Những tảng đá không ngừng đổ xuống, theo đó là tuyết trắng xoá lấp kín tầm mắt người nhìn.

Mắt thấy Thương Tịch Tuyệt đang hoàn toàn chú ý vào những gì đang diễn ra trước mắt, Thẩm Thương Hải chầm chậm đưa tay lấy đi ám khí lúc trước được dùng để bắt cá trên người hắn. Nhân lúc Thương Tịch Tuyệt phân tâm, Thẩm Thương Hải không do dự, hướng sau thắt lưng của hắn hạ thủ.

Thương Tịch Tuyệt không chút phòng bị, chỉ cảm thấy sau lưng nhói đau, sau đó cả cơ thể vô lực ngã quỵ xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay của Thẩm Thương Hải, phẫn nộ quát: “Ngươi làm gì vậy?”

Thẩm Thương Hải cắn môi đến bật máu vẫn không phát ra âm thanh, nhanh chóng vươn người qua điểm lên một số huyệt vị quan trọng của nam nhân. Thương Tịch Tuyệt ánh mắt tràn đầy căm phẫn dần trở nên mờ mịt, sau đó rơi vào hôn mê.

Thu lại ám khí, Thẩm Thương Hải cúi đầu nhìn nam nhân đang nằm hôn mê trước khi thì thầm nói: “Ta sẽ không bao giờ trở về Vĩnh Xương Quốc, làm thị đồng của ngươi… Tịch Tuyệt, ta xin lỗi, cả đời sau này của ta sẽ không được ở bên ngươi. Vì ngày trước ngươi đã hứa, sẽ không gặp mặt ta nữa, ta cũng không thể cùng Vĩnh Xương Vương kết duyên, chỉ có thể li khai. Chi bằng, ngươi hãy quên ta đi.”

Y nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm trên khuôn mặt nam nhân, chợt đôi mắt đang nhắm nghiền dần hé mở, trong động tác có vài phần hoan hỉ nhưng đầy mệt mỏi. Hắn nhìn Thẩm Thương Hải rồi vươn tay, “Thương Hải, ta tới tìm ngươi đây…”

Nam nhân lúc này, đang nở một nụ cười vô cùng ôn nhu mà sợ sệt, ánh mắt đầy trìu mến yêu thương, phảng phất như Thẩm Thương Hải chính là tất cả của hắn.

Trong khoảnh khắc đó, y lập tức nắm lấy tay Thương Tịch Tuyệt, giống như kiếp này sẽ mãi mãi không chia lìa. Tuy nhiên giờ đây, y cũng không thương cũng không hận con người cô độc trước kia.

Một giọt nước không màu, chầm chậm từ khoé mắt y rơi xuống, biến mất trên gương mặt của Thương Tịch Tuyệt.

Thương Ngâm Hạc sử dụng ba mai* lưu huỳnh, san bằng hang động thành bình địa. Sau đó cử binh lính dọn ra một lối đi, để hắn cùng Ung Dạ Vương có thể vào trong tìm người.

Phát hiện ra Thương Tịch Tuyệt đang bất tỉnh, Thương Ngâm Hạc lấy làm kinh sợ, hắn đưa tay kiểm tra nhịp thở cùng kinh mạch, may mắn hoàng huynh của hắn vẫn còn sống. Hắn cởi bỏ áo choàng của mình đắp lên người Thương Tịch Tuyệt, sau đó sai người vào trong giúp hắn khiên hoàng huynh ra ngoài. Làm xong, hắn mới quay sang nhìn Thẩm Thương Hải đầy tức giận, “Vì sao hoàng huynh lại bất tỉnh?”

“Hắn thân mang trọng thương, vừa rồi lại chịu chấn động quá lớn, suy yếu nên bất tỉnh thôi.”

Thương Ngâm Hạc bán tín bán nghi, vẫn còn định hỏi tiếp thì Ung Dạ Vương đã lên tiếng, “Ở đây quá lạnh, không thể ở lâu, chúng ta trở về rồi hãy nói đi.”

Ánh mắt hắn rơi trên người Thẩm Thương Hải. Thân thể y đầy rẫy vết thương, tuy không nặng, nhưng những đường hằn xanh tím trên làn da trắng bệch thật sự nổi bật, nhìn kĩ lại, còn thấy dấu răng, đôi mắt hắn vô thức nheo lại.

Biết rằng những ấn kí trên cơ thể mình sớm muộn gì cũng bị Ung Dạ Vương phát hiện, Thẩm Thương Hải quay mặt đi nói khẽ: “Mắc kẹt trong hang động vài ngày qua, ta cùng Tịch Tuyệt chỉ có thể bắt cá trong hồ làm lương thực.”

Ung Dạ Vương biết rõ về độc tính của cá uyên ương, lập tức hiểu được vấn đề, sợ Thẩm Thương Hải xấu hổ, hắn bèn chuyển tầm mắt không nhìn nữa. Nhanh chóng rảo bước đi trước.

Cứu được mọi người, bọn họ ngay lập tức hạ sơn.

Ung Dạ Vương ôm Thẩm Thương Hải lên xe lăn, hỏi sơ qua vài vấn đề, cảm thán: “Ta biết trong chuyện này hai nước Hắc Dực cùng Cát Sư Quốc không tránh khỏi có quan hệ. Từ chỗ bọn họ không hỏi ra được điều gì, ta cùng Ngâm Hạc chỉ biết đi tìm vòng quanh vùng lân cận Băng Hải, tốn không ít thời gian. Cũng may sáng nay ta vào trướng bồng của ngươi, tìm được mẩu giấy, bèn nhanh chóng dẫn người đến giải cứu hai người.”

Thương Ngâm Hạc lúc này đã lên ngựa, đến gần bổ sung thêm: “Ta và ngươi còn đến hỏi Hoả Xích Hậu và Ô Thuật Nạp, nào ngờ hai tên tiểu nhân bỉ ổi đó còn không chịu thừa nhận. Theo ta thấy thì bọn chúng chán sống rồi, dám cả gan chống chọi với Vĩnh Xương Quốc!”

“Chủ ý này chắc chắn là từ Hoả Xích Hậu, nhưng thái tử Ô Thuật Nạp có lẽ vì mối thù mất đi cánh tay mà đồng ý liên thủ cùng tên cáo già kia.” Ung Dạ Vương vừa nói vừa lắc đầu, tai hoạ này, suy cho cùng đều khởi nguồn từ Thương Tịch Tuyệt. Hắc Dực cùng Cát Sư Quốc dùng biện pháp trả thù này, còn chưa thể nói là bỉ ổi.

Xui xẻo nhất, là Thẩm Thương Hải, vô tình bị cuốn vào thảm hoạ bất ngờ.

Với địa hình của vùng Băng Hải, việc di chuyển cùng Thẩm Thương Hải có chút khó khăn. Bọn họ phải trở về càng sớm càng tốt, để Thẩm Thương Hải hai người có thể tịnh dưỡng nghỉ ngơi, chuẩn bị khởi hành về Ung Dạ Tộc.

Lúc đoàn xuống núi, đã là hoàng hôn, băng tuyết trên đỉnh núi dưới ánh chiều tà chiếu sáng lấp lánh như thuỷ tinh. Cuộc đua ngựa trong ngày vừa kết thúc, người người hò reo cổ vũ. Ung Dạ Vương hành sự cẩn thận, không dám gây ra động tĩnh quá lớn.

Thẩm Thương Hải cùng Thương Tịch Tuyệt được hộ tống trở lại trướng bồng.

Thương Ngâm Hạc tuy lo lắng thương thế của hoàng huynh, nhưng mắt thấy đã có Ung Dạ Vương rồi, hắn cũng không tiện ở lâu, đành dẫn theo binh sĩ ra ngoài đi tìm Hoả Xích Hậu và Ô Thuật Nạp.

Ung Dạ Vương nấu một ít nước nóng ngâm chân cho Thẩm Thương Hải, giúp y thay một bộ y phục sạch sẽ, nhìn sang lại thấy Thương Tịch Tuyệt đến giờ vẫn còn đang bất tỉnh. Hắn cau mày thắc mắc, Thẩm Thương Hải ngồi trên xe lăn chậm rãi đẩy về phía trước, khẽ thì thầm: “Ta đã điểm lên những huyệt đạo quan trọng của hắn, chưa đến trưa mai, hắn sẽ không tỉnh lại đâu.”

“Tại sao?” Ung Dạ Vương cảm thấy tò mò.

Thẩm Thương Hải cười nhạt, “Từ lần được châm cứu chữa thương kia, đã vô tình đánh thức Vĩnh Xương Vương.” Thấy Ung Dạ Vương ngạc nhiên, y chỉ thở ra một ngụm khí, sau đó từ tốn đem mọi chuyện đã xảy ra trong những ngày qua kể cho hắn nghe.

Ung Dạ Vương trong một lúc choáng váng, nở nụ cười gượng gạo, “Không lấy làm lạ khi dạo gần đây hắn hành sự kì quái, hậu quả của chuyện này có thể sẽ rất lớn.”

Ý nghĩ đầu tiên chính là tại trái tim của Vĩnh Xương Vương đâm một đao, tưởng rằng có thể hoàn toàn giết chết hắn, nào ngờ hắn vẫn còn cơ hội tỉnh lại. Thậm chí cho đến bây giờ, không ai đảm bảo được rằng Vĩnh Xương Vương sẽ biến mất.

Hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó nghiêm túc hỏi Thẩm Thương Hải: “Ngươi nói Tịch Tuyệt có thể sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, vậy ngươi phải làm sao?”

Thẩm Thương Hải lặng lẽ nhìn Thương Tịch Tuyệt, một lúc lâu sau, y cúi đầu, bình tĩnh nói: “Ung Dạ Vương, vậy phiền ngươi giao hắn lại cho Hạc vương gia. Ta không muốn gặp mặt Vĩnh Xương Vương nữa, nếu ngươi cảm thấy ta cứ tiếp tục trụ trong tộc sẽ khiến tộc nhân của ngươi gặp rắc rối, vậy không bằng ngươi hãy gửi ta về Tô Châu.”

Tránh mặt nhau, đối với cả hai, có lẽ là giải pháp tốt nhất, chỉ bất quá… Ung Dạ Vương ánh mắt màu xanh tím có chút thay đổi, cuối cùng vỗ vai Thẩm Thương Hải, “Cũng tốt. Nếu như ngươi đã quyết định rồi, vậy thì bây ta sẽ giao hắn lại, tối nay ta cùng ngươi lên đường trở về Ung Dạ Tộc.”

“Không.” Thẩm Thương Hải ngay lập tức ngẩng đầu, buộc miệng từ chối, thoáng nhìn qua Thương Tịch Tuyệt.

Sau một lúc do dự, như là đã hạ quyết tâm, y nói: “Ta còn những việc chưa hoàn thành, chúng ta trễ một chút hãy khởi hành.”

Ung Dạ Vương thấy Thẩm Thương Hải dường như có gì che giấu, định chất vấn y, thì bỗng bên ngoài có người hô lớn: “Tộc trưởng, phu tử, bọn ta đến rồi!”

“Li Phong?” Tiểu gia hoả này, làm sao lại lặn lội từ xa đến đây xem náo nhiệt vậy? Ung Dạ Vương khom người bước ra khỏi trướng bồng.

Thẩm Thương Hải định đẩy xe ra bên ngoài, nhưng chỉ vừa thấy mặt, thiếu niên đã nhanh như gió lao đến ôm y, hào hứng nói: “Phu tử, người xem, còn ai đến nữa này?” Đoạn vui vẻ tươi cười.

Nhìn thấy Âu Dương Lân theo đó bước vào trong, Thẩm Thương Hải cũng không lấy làm lạ, chỉnh đốn tinh thần nhìn hắn mỉm cười chào hỏi, đột nhiên nhìn thấy trên lưng Âu Dương Lân còn có thêm một người, y giật mình, không thốt nên lời.

Người đó xem ra chỉ lớn hơn Li Phong vài tuổi, so với hắn cũng có nét trưởng thành hơn, toàn thân bộc bộc phong trần, vừa đi qua đến chỗ Thẩm Thương Hải đã gục xuống khóc, “Đại ca, đệ cuối cùng cũng tìm thấy huynh rồi!”

Người thân bỗng nhiên xuất hiện, làm Thẩm Thương Hải vô cùng bất ngờ, đến khi gương mặt thấm ướt, cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của đối phương, y mới biết mình không nằm mơ. Lấy tay lau đi nước mắt của tứ đệ, y không kìm nén được hạnh phúc, “Nhật Noãn, đệ vì sao lại tới được chỗ này?”

Ung Dạ Vương trở vào trong trướng, thấy cảnh huynh đệ đoàn tụ, nghĩ rằng chắc chắn bọn họ sẽ có rất nhiều điều riêng tư cần bàn bạc, người ngoài lưu lại không tiện, nên gọi Li Phong cùng Âu Dương Lân, lặng lẽ rời đi.

“Là Nguyên Liệt nói cho đệ biết, đại ca huynh đang sinh sống tại Ung Dạ Tộc. Đệ đi khắp tứ xứ tìm kiếm, không ngờ lại tìm đến Tây Vực. Nhưng thật không may đại ca đã tham gia Thú Lạp Thịnh Hội, đệ không muốn đợi lâu, nên quyết định cùng với đệ tử của huynh đi đến đây.”

Thẩm Nhật Noãn không muốn để đại ca lo lắng, đem chuyện dài biến ngắn, tự mình quan sát xung quanh, không khỏi cảm thán cảnh sắc khác biệt. Lát sau ánh mắt lại rơi trên người Thương Tịch Tuyệt, hỏi: “Đại ca, hắn chính là người từ Vĩnh Xương Quốc ở cùng huynh sao?”

Thẩm Thương Hải biết đệ đệ cùng Li Phong đồng hành, chắc chắn đã nghe được mọi chuyện về quan hệ của y cùng Thương Tịch Tuyệt từ miệng hắn.

Gật gật đầu, Thẩm Thương Hải đang tìm cách để giải thích cho đệ đệ, thì bỗng Thẩm Nhật Noãn nhìn y mỉm cười, “Đại ca, huynh dự định sẽ ở lại Tây Vực, hay là về Tô Châu? Nếu như huynh muốn trở về, chi bằng đem hắn đi cùng.”

Trong trí nhớ của y, tứ đệ là đứa em tinh nghịch nhất, giờ cũng đã chín chắn hơn nhiều. Thẩm Thương Hải ngạc nhiên nhìn đệ đệ, sau đó lắc đầu thở dài. Bản thân y cũng không muốn đem lại thêm phiền phức cho Ung Dạ Tộc, toan đưa Vĩnh Xương Vương đi, nay tứ đệ đến rồi, càng tốt.

“Nhật Noãn, ta và đệ cùng nhau về nhà, chỉ hai chúng ta.”

“Vậy hắn thì sao?” Thẩm Nhật Noãn cảm thấy kì quái.

“Chuyện của hắn, để ta ngày sau nói với đệ.” Trước mắt, y còn có nhiều chuyện quan trọng hơn để làm.

Thẩm Thương Hải nhẹ giọng nói: “Nhật Noãn, ta muốn ra ngoài tìm một người, đệ hãy ngồi ở đây, đợi ta đi tìm người đó. Trong chiếc bọc đằng kia có lương thực, nếu đệ đói thì cứ ăn trước. Còn nữa, hắn đang bị thương, các huyệt đạo đã bị ta phong trụ, đệ đừng giải khai cho hắn.”

Thẩm Nhật Noãn mặc dù tò mò, nhưng sau nhiều năm lăn lộn giang hồ, đã không còn là thiếu niên nóng nảy bồng bột, bèn gật đầu chấp thuận, dõi nhìn theo bóng dáng Thẩm Thương Hải rời đi.

Bên ngoài trời đã ngả màu đen, lửa trại cùng sao trời bập bùng nhấp nháy, điểm sáng cho sắc trời tối đêm đầu hạ.

Điểm đến của Thẩm Thương Hải, là một trướng bồng cách đó không xa. Y chậm rãi đẩy xe đến nơi, còn chưa kịp lên tiếng, thì thân ảnh cao lớn của hồng y nam tử đã bước đến nhấc màn bước ra.

“Là ngươi.” Hồng y nam tử nhìn ra phía sau Thẩm Thương Hải không có ai, mỉm cười, “Vị bằng hữu kia của ngươi đâu?”

“Ta chính là vì vấn đề của hắn mà đến đây.” Trước đây đã từng nghĩ qua, nên hiện giờ bản thân Thẩm Thương Hải đang vô cùng bình tĩnh, nhìn lên nam tử, nói: “Ta muốn thỉnh Vô Song Công Tử tái thi diệu thủ*, xoá đi vết bớt trên khuôn mặt bằng hữu của ta.”

*(Tái thi diệu thủ: tái – lại, thi – thi triển, diệu – kì diệu, thủ – bàn tay/ Nghĩa là thi triển y thuật một lần nữa)

“Hửm, hắn đã quyết định rồi?”

Thẩm Thương Hải nhẹ lắc đầu, “Hắn còn chưa biết. Là ta muốn hắn có thể sống nửa đời sau như một người bình thường, không cần phải tiếp tục che che đậy đậy.” Bỏ đi vết bớt doạ người kia, tâm bệnh của Vĩnh Xương Vương sẽ thuyên giảm, cũng không còn chán ghét phải đối mặt với gương mặt của chính mình, không còn tự giam mình trong căn phòng nhỏ bé cũ kĩ nữa.

Mặc dù y đã quyết định sẽ quay về Tô Châu, sau này hai người cách biệt một phương trời, mãi mãi không gặp lại nhau, nhưng y cũng không muốn nam nhân cô độc đáng thương bên trong cơ thể của Vĩnh Xương Vương chịu thêm thống khổ.

“Cái này…..” Hồng y nam tử trong một khắc do dự, chợt từ bên trong trướng bồng có tiếng cười lạnh, “Hồng Trần, trước tiên cứ thỉnh vị công tử ở bên ngoài vào đây.”

Nhịp tim theo giọng nói kia biến loạn, Thẩm Thương Hải vừa cảm thấy có chút khó chịu, hồng y nam tử đã nhanh chóng đẩy y vào bên trong, bàn tay nhẹ nhàng đặt sau lưng, truyền cho y chút chân khí. Trái tim đang nhảy loạn của Thẩm Thương Hải trong phút chốc bình ổn trở lại, cảm kích quay đầu, hướng hắn nói tiếng cảm ơn.

Quay đầu lại, ở nơi cuối cùng ánh nến chiếu sáng nhìn thấy dưới đất ngồi một bóng lưng mang sắc thuỷ ngân. Mái tóc màu mực bóng như thác nước xoã xuống hai bên thái dương, màu đen tuyền phảng phất như muốn đem mọi ánh sáng xung quanh nhấn chìm.

Chỉ một bóng lưng này, đã có thể khiến mọi cảnh sắc bên trong bị lu mờ.

“Mạc Vong cả ngày nay xem đua ngựa, đã ngủ thiếp đi rồi. Ta e rằng hắn sẽ bị đánh thức, Hồng Trần, ngươi hãy đem Mạc Vong ra ngoài đi.” Nam tử cẩn thận đặt nam đồng đang nằm trong vòng tay mình vào lòng hồng y nam tử, sau đó đứng thẳng người, đối diện với Thẩm Thương Hải mỉm cười, “Thẩm công tử, ngươi thật sự muốn ta chữa trị cho bằng hữu sao?” Đôi mắt đen như mặc thạch của nam tử lúc hoan hỉ, lúc không cảm xúc, thiên biến vạn hoá.

Thẩm Thương Hải chỉ cảm thấy rằng, bức tượng tôn quý bằng sứ đã bị đập vỡ đó căn bản không sánh bằng một phần vạn nét phong hoa của người thật, cũng không ngạc nhiên khi Phục Nghệ vì người này mà điên cuồng…..

Đôi mắt ma mị phía đối diện khẽ biến chuyển, như có thể nhìn thấu được nội tâm của Thẩm Thương Hải, vui vẻ nói: “Ta đã nghe Phục Nghệ đề cập đến tình trạng giữa hai người. Thậm chí nếu không phải là nể tình Phục Vương, ta cũng nguyện ý giúp công tử và quý hữu, xem như đền đáp lại ân huệ của các ngươi.”

Phục Nghệ?! Thẩm Thương Hải ngập ngừng, không biết nên cảm thấy vui mừng hay hạnh phúc. Phục Nghệ hẳn là biết đuợc tâm ý của y, nên mới để Vô Song Công Tử ở lại giúp Thương Tịch Tuyệt chữa trị, nhưng bọn họ phải đến đâu để thi triển y thuật?

Tâm thần đang phiêu diêu lơ lửng, bỗng chợt nghe Vô Song Công Tử lên tiếng: “Đôi chân của Thẩm công tử, dường như không hoàn toàn bị phế liệt, có thể để ta thử chữa trị không? Có~thể thương~lượng.”

Thẩm Thương Hải mấp máy đôi môi, nhưng cuối cùng vẫn từ chối: “Thương Hải những năm gần đây, đã quen với việc ngồi xe, không dám làm phiền công tử. Chỉ cần công tử chữa lành gương mặt cho vĩ bằng hữu của ta, thì ta đã rất lấy làm biết ơn rồi.”

Đôi chân này, là y nợ vị đại phu nọ. Y hại hắn tàn phế một chân, nhà tan cửa nát, giờ đây y phải dành cả cuộc đời ngồi trên xe lăn, chính là để đền bù cho tội nghiệt đã gây ra thời niên thiếu nông cạn không phân cao thấp.”

Vô Song Công Tử không ngờ rằng y lại từ chối, ngắm nhìn y trong chốc lát, mỉm cười gật đầu, đổi sang chủ đề khác, “Vậy hãy đem vị bằng hữu của ngươi đến đây. Ta trước tiên sẽ loại bỏ vết bớt trên mặt, sau đó lấy một phần da trên cơ thể, đem cả hai hoán đổi, bất quá sau đó cần vài tháng để hồi phục, sau này có thể sẽ hoàn toàn ảnh hưởng đến chuyển động cơ mặt của hắn.”

“Cần đến sự giúp đỡ của ta không?” Nhìn thấy trong mắt Vô Song Công Tử thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, Thẩm Thương Hải bất đắc dĩ bật cười.

Tịch Tuyệt vì cứu y, ngay cả tính mạng cũng không màng, y sẽ không bao giờ rời bỏ hắn. Lời hứa suốt đời, đến nay đã bị y phá bỏ, nay trước khi rời đi, y muốn vì Tịch Tuyệt làm chút gì đó.

“Khi thay da, đau đớn phải chịu không phải là nhỏ…..” Vô Song Công Tử muốn khuyên Thẩm Thương Hải nên từ bỏ ý định, nhưng lại nhìn thấy trên gương mặt y là nét cười có phần ngọt ngào, chỉ trầm mặc một lúc, nhìn y gật đầu.

Hương thơm kì lạ dâng lên cùng với sương mù, chầm chậm từ đống lửa tiến vào một cái lọ nhỏ.

Thẩm Thương Hải bình tĩnh ngồi trên xe lăn, nhìn đệ đệ mang theo Thương Tịch Tuyệt tiến vào trướng bồng, đặt hắn xuống giường.

Thẩm Nhật Noãn rất hoài nghi về người có bóng lưng màu thuỷ ngân ở trong trướng, thật sự không ngờ trên đời lại có loại y thuật cao minh như vậy, có thể đem vết bớt trên mặt của nam nhân Vĩnh Xương Quốc kia xoá đi. Bất quá với lòng tin của đại ca, hắn cũng không nỡ lòng dội gáo nước lạnh, quay sang ân cần hỏi: “Đại ca, huynh còn ở lại đây nhìn cái gì chứ? Lát nữa sẽ có rất nhiều máu, đệ sợ huynh chịu không nổi đâu, hay là huynh ra ngoài đi!”

“Ta dù gì cũng là một nữa đại phu, cũng không quá sợ máu đâu, đừng lo lắng. Đệ nhiều ngày bôn ba mệt mỏi, cứ về ngủ đi.” Nếu để cho đệ đệ biết y muốn dùng chính phần da của mình để cho Tịch Tuyệt, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý.

Ung Dạ Vương nghe thấy động tĩnh của ba người cũng lấy làm tò mò, đi đến trướng bồng vươn tay vén màn định tiến vào trong. Hồng y nam tử trên tay ôm một đứa trẻ, nhìn thấy thế liền giả vờ ho, khéo léo đuổi người, “Vị này xin hãy cùng ta đi ra ngoài, đừng để bằng hữu của ta bị phân tâm.”

Lời nói của người này rất có lý, khiến hắn có chút xấu hổ, bối rối rụt tay lại, im lặng rời đi.

Một chén thuốc nhỏ được đặt trước mặt Thẩm Thương Hải, “Đây là ma phí tán*, uống xong, ngươi sẽ tiến vào hôn mê, sẽ không cảm thấy đau đớn.”

(*ma phí tán: một loại thuốc gây mê, bào chế bởi Hoa Đà vào năm 1600)

Thẩm Thương Hải bưng chén thuốc, lại nhìn sang bên cạnh thấy Vô Song Công Tử cũng đang cầm một chén ma phí tán, mở miệng Thương Tịch Tuyệt đổ vào. Y không tiếp tục do dự, ngửa đầu uống cạn hỗn hợp trên tay, chỉ sau vài khắc, bóng tối ngày càng nặng nề bao trùm lên ý thức.

Lúc y mở mắt ra, đã là giữa trưa hôm sau. Y đang ở chỗ của mình, người nằm nghiêng, hai tay do tác dụng của thuốc mê mà vẫn chưa thể cử động.

Vừa trở mình, cảm giác như kim châm lửa đốt, đau thống tâm can. Bởi vì một mảng da lớn sau lưng y đã bị lấy đi.

Cơn đau này, sợ rằng sẽ kéo dài thêm khoảng vài tháng. Y thở dài yếu ớt, nhưng trong lòng lại không chút hối hận, ngược lại còn có chút vui mừng. Không thể trọn đời ở bên cạnh Tịch Tuyệt, vậy hãy để cho một phần da của y vĩnh viễn đồng hành cùng hắn đến suốt đời…..

Y cố chuyển động cổ để nhìn xung quanh, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ đành dùng mắt đảo quanh trướng bồng, tìm kiếm thân ảnh của nam nhân.

Thương Tịch Tuyệt nằm cách đó không xa, vẫn còn đang hôn mê. Cả khuôn mặt được bọc bởi nhiều lớp vải trắng, thậm chí ngay cả mắt cũng bịt kín, chỉ chừa lại mũi cùng miệng.

“Đại ca!” Thẩm Nhật Noãn luôn ngồi túc trực bên cạnh chờ Thẩm Thương Hải tỉnh lại, chạy về phía y, không dám chạm vào thân thể mà chỉ cất giọng trách mắng: “Huynh không phải nói là sẽ không mang hắn về Tô Châu sao? Vì cớ gì lại ngốc như vậy, để bản thân chịu nhiều đau đớn?”

Phản ứng của đệ đệ, Thẩm Thương Hải đã sớm lường trước được, chỉ cười trừ, “Nhật Noãn, đệ không hiểu…”

“Đệ làm sao lại không hiểu?” Thẩm Nhật Noãn giận dữ quát, nhưng nhìn thấy đại ca trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh, hắn cũng không nỡ kể tội, tay cẩn thận lau mồ hôi cho y, nói: “Huynh có muốn ăn gì không? Đệ uy* huynh.”

(*Uy: đút ăn)

Thẩm Thương Hải lắc đầu, “Nhật Noãn, đệ hãy đi mời Ung Dạ Vương qua đây, đã đến lúc chúng ta cùng hắn nói lời tạm biệt rồi.”

Thẩm Nhật Noãn gần như nhảy cẫng lên vì mất bình tĩnh, “Đại ca huynh bây giờ bộ dạng thế này, làm sao có thể đi đường?” Tuy nhiên lại đón nhận biểu tình kiên quyết bình tĩnh của Thẩm Thương Hải, hắn bèn miễn cưỡng dậm chân bước đi.

Người đại ca này, thân thể tàn tật, lại không biết võ công, trước mặt mọi người luôn là dáng vẻ thư sinh an tĩnh dễ dãi, nhưng sâu bên trong, y so với các đệ đệ của mình còn cứng đầu hơn gấp bội.

Ung Dạ Vương rất nhanh đã được mời tới, nghe qua việc Thẩm Thương Hải muốn cùng đệ đệ trở về Tô Châu, hắn rất sảng khoái mà đồng ý, “Thương Hải, ta biết ngươi một lòng nhung nhớ quê hương Tô Châu, ta cũng không thể tiếp tục cản trở ngươi rời đi nữa. Ai, nhưng tiếc là Ung Dạ Tộc của ta đã mất đi một tiên sinh dạy cho tộc nhân ngôn ngữ Trung Nguyên rồi.”

“Nếu như Tây Vực cùng Trung Nguyên chấm dứt giao tranh, thông qua thương lộ, sẽ càng có nhiều người đến Tây Vực, lúc đó ngươi có thể tìm được một tiên sinh tốt hơn ta.”

Thẩm Thương Hải bám lấy cánh tay của đệ đệ, chậm rãi ngồi dậy, nhìn nam nhân trước mắt nói: “Ung Dạ Vương, trước khi đi, ta còn muốn thỉnh cầu ngươi một ân huệ cuối cùng.”

Ung Dạ Vương nhẹ nhàng quét mắt qua Thương Tịch Tuyệt, tâm đã hiểu rõ, liền nói: “Ngươi muốn ta giữ bí mật, giấu hắn chuyện ngươi đã rời đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho hắn biết đâu, và cũng sẽ ra lệnh ta tất cả tộc nhân giữ bí mật.”

“Đa tạ.” Thẩm Thương Hải vì đau mà mặt đã trắng bệch, vẫn cố gượng cười.

Sau khi thu dọn hành lý và chào tạm biệt Vô Song Công Tử, Thẩm Nhật Noãn dìu đại ca lên xe ngựa đã được Ung Dạ Vương chuẩn bị từ trước cho hai người, sau đó bắt đầu đánh ngựa, vì để tránh đám đông nên chọn hướng đông để xuất hành.

Thẩm Thương Hải thậm chí còn chưa kịp nói lời chia tay Li Phong, vì nếu thiếu niên kia biết y rời đi, chắc chắn sẽ không đồng ý. Y không muốn để cho bất cứ ai vì y mà thương tâm.

Không ngờ tới, bản thân lại có ngày hành sự như một kẻ hèn nhát, bí mật bỏ trốn.

“A…..” Đang tự nằm trên xe cười tự giễu. Chợt dưới xe xóc nảy, động đến vết thương, y không kìm chế được mà rên rỉ thành tiếng.

Thanh âm rất nhỏ, nhưng Thẩm Nhật Noãn vẫn nghe được, vội vàng thắng dây cương, nhấc rèm nhìn vào trong lo lắng hỏi: “Đại ca huynh sao rồi?”

“Không, không có gì.” Thẩm Thương Hải cố nặn ra nụ cười, nhưng mồ hôi lạnh trên trán đã phản bội y.

Thẩm Nhật Noãn cẩn thận lau trán cho đại ca, lại tiếp tục lên đường. Bánh xe lần này chuyển động nhẹ nhàng trên thảo nguyên.

Miệng vết thương đã được Vô Song Công Tử bôi một loại thuốc mỡ đặc biệt, nhưng vẫn đau đớn vô cùng, bề mặt còn có chút sưng tấy. Thẩm Thương Hải cố ép mình vào giấc ngủ để quên đi nỗi đau, nhưng hoàn toàn không thể ngủ được.

Trong cơn choáng váng, chợt nghe thấy giọng nói của Thẩm Nhật Noãn truyền vào từ bên ngoài, “Đại ca, huynh cùng tên nam nhân người Vĩnh Xương đó, rốt cuộc là như thế nào vậy?”

Thẩm Thương Hải biết nếu như mình không nói ra, đệ đệ sẽ tiếp tục truy vấn, đành thở dài, đem mọi chuyện đã xảy ra lúc y còn ở Ung Dạ Tộc kể hết cho đệ đệ.

Thẩm Nhật Noãn càng nghe càng thấy sợ hãi, chỉ việc nam nhân đó là hoàng tộc Tây Vực đã đủ làm hắn bất ngờ, nam nhân lại còn có hai tính cách khác nhau, chuyện thật quá khó tin.

Làm tình nhân của một người như vậy, ngày ngày phải chịu đựng tính cách quỷ dị của hắn ta, khó trách vì sao đại ca lại muốn chạy trốn. Thẩm Nhật Noãn trong lòng bất an, nói: “Đại ca, theo như lời huynh nói, tên Vĩnh Xương Vương tàn độc kia sẽ không buông tha cho huynh dễ dàng như vậy đâu.”

“Vì vậy nên ta mới chạy trốn.” Thẩm Thương Hải bật cười, “Hắn vẫn chưa biết nơi ta sinh sống, Ung Dạ Vương cũng đã hứa sẽ không tiết lộ chuyện này. Trung Nguyên lớn như vậy, ngay cả khi hắn muốn tìm ta, cũng chưa chắc sẽ tìm được. Hơn nữa hắn đối với ta, chỉ là tâm tồn hí lộng*, một sớm một chiều, chỉ cần qua một thời gian, chắc chắn sẽ quên ta đi thôi.”

(*Tâm tồn hí lộng: đùa giỡn cưa cẩm chứ không phải thật lòng.)

“Hy vọng là như vậy.” những điều muốn nói tồn đọng trong ngực Thẩm Nhật Noãn mà không thể thốt ra, hắn cảm thấy mọi chuyện vẫn không đơn giản như lời đại ca nói. Hắn không muốn đại ca phiền não, chỉ biết nhịn rồi lại nhịn, không nói nhiều nữa.

Tự hứa với lòng, dù sau này có phong ba bão táp, hắn cũng sẽ cùng đại ca li khai Tô Châu, không thể tiếp tục để cho bản thân trở thành gánh nặng của gia đình.

Từ Băng Hồ về Giang Nam, là một đoạn đường dài. Thẩm Nhật Noãn vì thương thế của đại ca mà cho xe đi thật chậm, kéo dài lộ trình. Ròng rã suốt mấy tháng trời, trời cũng sắp chuyển sang thu.

Qua quan ải là đến Xạ Nguyệt Quốc, vì trước đó thuộc hạ tuân theo mệnh lệnh của Xạ Nguyệt Vương, nên bọn họ đã bị chặn lại ngoài thành. Thẩm Thương Hải đem ra lệnh phù của Thỉ Nha, quân lính thấy thế chỉ qua loa khám xét rồi khách khí thả đi.

Sau đó đi qua thêm vài quan ải, đều vô sự vượt qua.

Vào một buổi chiều mùa thu, bánh xe của xe ngựa cuối cùng cũng đã lăn trên lãnh thổ Trung Nguyên.

Thẩm Nhật Noãn lúc giúp đại ca mặc y phục, phát hiện vết thương đã kéo da non, một lớp thật mỏng, như tờ giấy trong suốt, bao lấy một nửa tấm lưng. Nhưng so với màu da cũ màu sắc không giống, trông phi thường loang lổ. Hắn cảm thấy chua xót dời mắt đi.

Thẩm Thương Hải nghe qua miêu tả của đệ đệ, bình tĩnh mỉm cười, “Thương dược mà Vô Song Công Tử đưa dùng vô cùng linh nghiệm, tốc độ hồi phục của vết thương, nhanh hơn ta mong đợi rất nhiều. Theo tiến độ này, trước khi về đến nhà, vết thương sẽ hoàn toàn hồi phục. Nhật Noãn, đệ không cần lo cho ta.”

Thẩm Nhật Noãn sớm tối đều ở bên đại ca, làm sao không biết y từng giây từng phút đều bị cơn đau giày vò, thậm chí vào đêm cũng không thể yên giấc, cả người ốm bớt một vòng lớn, trông hốc hác tiều tụy đi nhiều. Tình chính là thứ hại người hại mình. Hắn không nói nên lời, cúi đầu cười khổ.

Gần nửa đêm, tại toà tháp cao nhất của hoàng cung Vĩnh Xương Quốc vẫn còn châm hoả đăng sáng rực.

Trong cung điện rộng lớn mĩ lệ, vô số kì trân dị bảo dưới ánh đèn phát ra lưu quang chói loá, lấp lánh hoa lệ, châu quang bảo khí. Một chiếc bóng dài đứng trước gương đồng cao lớn, nhìn chằm chằm vào phản chiếu của bản thân. Tư thế này, từ lúc nam nhân gỡ bỏ băng gạc trên mặt xuống, đã được duy trì rất lâu.

Nam nhân một lời cũng không nói, trầm mặc lạnh lùng khiến cho Thương Ngâm Hạc đứng bên cạnh cảm thấy bất an, trộm liếc nhìn hắn, nịnh hót cười an ủi, “Hoàng huynh, tên đại phu người Trung Nguyên này y thuật thật không tồi. Hoàng huynh gương mặt hiện giờ của huynh mặc dù trông không được tự nhiên lắm, nhưng theo lời Ung Dạ Vương nói, chỉ cần để cho tên đại phu Trung Nguyên đó giúp huynh điều dưỡng thêm vài tháng, chắc chắn da mặt sẽ lành lại như cũ, không để lại chút dấu vết nào.”

Thương Tịch Tuyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó quay lưng lại với tấm gương.

Vết bớt lớn màu tím trên gương mặt của hắn đã biến mất không dấu vết, diện mục tuấn lãng đến không ngờ. Nhưng nếu nhìn kĩ, liền có thể phát hiện một vết sẹo kéo dài từ trên trán xuống, làm cho nửa mặt bên trái của hắn màu sắc có phần nhạt hơn so với tổng thể.
Bình Luận (0)
Comment