Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 24

Cứ thế ngày qua ngày, hai tháng sau, khi Diệp Tiếu cùng Bách Lý Quân Hoa đến thăm hai người bọn họ thì cả hai vợ chồng đều kinh ngạc phát hiện, Phượng Âm vốn lường trước phải chịu đủ loại tra tấn chẳng những béo thêm một vòng, sắc mặt lại còn hồng nhuận rạng rỡ. Ngược lại Dạ Tịch lại như phàm nhân gặp phải nữ yêu, chẳng những gầy sọp đi, thần sắc còn sa sút tiều tụy giống như ít bữa nữa sẽ về Tây thiên vậy.

Nam nhân có chuyện của nam nhân, nữ nhân có chuyện của nữ nhân. Vì thế bốn người chia vào hai phòng, tiến hành quá trình ‘trò chuyện’. Bên phía Dạ Tịch chủ yếu là tiến hành trả đũa hủy diệt hình tượng của Phượng Âm, còn Phượng Âm thì tiến hành chửi bới hạ thấp hết mức hình tượng Dạ Tịch.

Dạ Tịch uống liền ba chung trà, nói đến khô cả miệng, Bách Lý Quân Hoa vừa nghe vừa cười ngặt nghẽo, một lúc sau, hắn không thể không hỏi: “Nếu đã vất vả vậy, sao ngươi còn kiên quyết bắt nàng làm việc?”

“Đương nhiên là phải kiên quyết rồi,” Dạ Tịch hừ lạnh: “Sau này làm phu nhân của ta, dù ta không bắt nàng làm việc nhà nhưng cũng không thể không biết.”

“Cái gì?” Bách Lý Quân Hoa sửng sốt: “Ngươi mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa xem?!”

“Nàng sau này sẽ là phu nhân của ta,” Dạ Tịch uể oải dựa vào ghế, tùy tiện nói: “Còn chưa đủ rõ?”

Bách Lý Quân Hoa biến sắc, đang băn khoăn suy nghĩ thì Dạ Tịch tiếp tục nói: “Ngươi lần này cũng nói đúng được một lần. Thời gian trước cảm xúc của ta vẫn còn mông lung nên khi nghĩ về chuyện sẽ đến, ta thấy quá nguy hiểm, bởi thế mới trốn xa nàng một chút. Vậy mà, hôm ấy ôm nàng vào lòng, nghe nàng gọi tên ta, nói thích ta, ta đã hiểu ra.

“Chậc, cảm giác đó cứ như được giác ngộ ấy, chớp mắt đã thức tỉnh. Ta nghĩ, ta thật lòng thích nàng, nên mỗi lần gặp chuyện của nàng thì không giữ được lý trí.

“Hì,” nói cả nửa ngày, thấy Bách Lý không có phản ứng, Dạ Tịch gọi: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Nếu đã quyết định thì sao không nói rõ ràng với Bích Hoa?” Bách Lý cau mày, nói ra nghi vấn trong lòng. Dạ Tịch nở nụ cười bình thản: “Chuyện của ta còn chưa xong.”

Bách Lý Quân Hoa không nói tiếp, một lúc hắn mới cười: “Huynh đệ với nhau, chuyện của ngươi, ta không nhúng tay vào.”

Dứt lời hắn nhúng tay vào chén trà, thấm nước rồi vẽ một hình lên mặt bàn.

Hình vẽ nhanh chóng lan rộng dần tạo thành tấm bản đồ.

Trên bản đồ, một vành đai dài sắc đỏ uốn lượn thành hình.

“Chuyện giữa ngươi với Thiên giới, ta mặc kệ. Nhưng U Minh phủ và Bồng Lai đảo, nếu ngươi vọng động, dù có bao năm tình nghĩa cũng đừng trách ta trở mặt.”

Nói xong, vành đai phát sáng lên hiển hiện giới tuyến giữa U Minh phủ, Bồng Lai đảo cùng Thiên giới. Hai người đều im lặng nhìn bản đồ, một lát sau, Dạ Tịch mỉm cười: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn quay về lấy lại thứ vốn là của ta thôi, ngươi và lão bà nhà ngươi không nợ nần gì ta, ta sẽ không nhúng tay vào."

“Đương nhiên,” hắn nhướn mày, đáy mắt hiện lên tia uy hiếp: “Chuyện của ta, ngươi nhớ canh chừng lão bà hay thích xen vào chuyện người khác của ngươi cho cẩn thận, đừng tự ý can dự vào.”

“Đồng ý!” Bách Lý Quân Hoa gật đầu. Ngoài cửa sổ, mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm. Dạ Tịch quay đầu nhìn ra ngoài, miệng cong lên: “Chậc, trời mưa rồi đó…”

Ngày thứ hai sau khi vợ chồng Bách Lý Quân Hoa tới thăm, Dạ Tịch chuẩn bị hành lý đến Hồng Hoang tìm Chỉ Linh Thú.

Phượng Âm cũng đã chuẩn bị xong hành lý, sáng tinh mơ đứng ở cửa chờ hắn, muốn cùng hắn đi. Ai ngờ Dạ Tịch giơ bàn tay lên, hào khí nói: “Nàng ở nhà chờ, ta đi mấy tháng sẽ trở lại.”

“Ta muốn đi theo ngài!” Phượng Âm không yên lòng: “Ta nghe nói, Chỉ Linh Thú rất hung tàn.”

“Xì…” Dạ Tịch cười khẩy, vẻ mặt khinh thường liếc nàng một cái. Cái nhìn này quen quá, giống như Dạ Tịch thiếu niên thường xuyên khinh bỉ nàng khi còn ở Hồng Hoang vậy.

“Nếu nói rất hung tàn thì nàng đi chỉ tổ vướng chân.”

Phượng Âm: “…”

Dầu gì cũng là Thiên Đình đệ nhất mãnh tướng, bị khinh bỉ đến thế thì sao Phượng Âm cảm thấy dễ chịu cho được.

Thế nhưng để tránh vị tổ tông này trở mặt, Phượng Âm hít một hơi thật sâu, ôn tồn nói: “Thật ra, ta cũng rất mạnh đấy.”

Vừa dứt lời, lại một cái nhìn xem thường bắn tới. Nhưng vì để nàng an tâm, Dạ Tịch sốt ruột nói: “Được rồi được rồi, quái thú Hồng Hoang lúc ta mấy trăm tuổi đã chém không biết bao nhiêu cho kể. Hung tàn nhất Hồng Hoang phải là ta mới đúng, nàng an tâm đi.”

Hắn vừa nói vừa đẩy Phượng Âm quay lại. Phượng Âm còn muốn nói nữa, hắn đột nhiên ôm lấy nàng.

Vòm ngực hắn ấm áp như khi ở Hồng Hoang khiến người ta an tâm đến lạ, không cần cố kỵ mà dựa vào.

Hắn cúi đầu ngượng ngùng hôn phớt lên trán nàng như chàng thiếu niên nào đó rồi uy hiếp: “Được rồi, ta đi đây, nàng ở nhà chờ ta, còn lôi thôi nữa là ta không đi đâu đấy.”

Những lời này khiến Phượng Âm còn muốn nói lập tức câm bặt. Dạ Tịch rất vui vẻ, phất tay: “Được rồi, ta đi đây!”

Dứt lời, hắn thật sự xoay người rời đi. Phượng Âm lặng lẽ nhìn theo bóng hắn xa dần, chẳng hiểu sao lại thấy lòng ấm áp.

Dạ Tịch đi liền ba tháng trời, đến khi trận đại tuyết phủ kín Trường Hằng Sơn hắn mới trở lại.

Ngày đó tuyết rơi như trút, Phượng Âm ở lại phủ đệ của Dạ Tịch cùng Mạc Thanh trang hoàng phủ, chuẩn bị đón mừng năm mới. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nổ rung trời, Phượng Âm chết sững, lập tức xông ra ngoài, vừa mở cửa ra, quả nhiên là Dạ Tịch.

Hắn vẫn mặc bộ đồ lúc rời đi nhưng y phục đã rách bươm, dính đầy vết máu. Hắn có vẻ như đã lâu không được nghỉ ngơi, mắt hằn tơ máu, tóc tai lộn xộn. Toàn thân như lãng khách đến từ phương xa, kiếm bị hắn vác trên vai, còn tay kia thì cầm một mảnh da thú sáng óng ánh.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, một hồi, bất giác vươn tay ra, không dám tin chạm vào khuôn mặt sắp phủ kín râu ria của hắn.

Hắn cười rạng rỡ, cao giọng nói: “Ta về rồi!”

Một câu nói như đã lướt qua những tháng năm thời gian và không gian dằng dặc, sau cùng mới đến được với nàng. Phượng Âm cảm giác mắt đau rát một cách khó hiểu, còn nam nhân trước mặt có vẻ đã không chống đỡ nổi nữa, gục ngã về phía nàng.

Nàng ôm hắn, ngửa đầu nhìn lồng đèn treo cao cao, bầu trời trắng xóa dưới màn tuyết.

Sau bao năm tộc nhân của nàng ra đi, lần đầu tiên nàng có ảo giác.

Nàng dường như… đã tìm được nhà.

Thật tốt quá!

Dạ Tịch ngủ suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh, chuyện đầu tiên là hỏi hôm nay ngày mấy. Mạc Thanh thưa với hắn là giao thừa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi ật xuống giường. “May quá, về kịp!”

Mạc Thanh không hiểu hắn gấp gáp cái gì, nói với Phượng Âm, Phượng Âm cũng ngẩn người, sau lại nở nụ cười. Nụ cười của nàng tươi sáng ấm áp, nàng vừa quay đầu lại đã thấy Dạ Tịch đang đứng trên hành lang dài phía sau lẳng lặng nhìn nàng.

Hắn vừa mới rửa mặt chải đầu, y phục cũng đổi sang bộ mới, áo bào xanh phủ ngoài áo trắng, mái tóc dài còn ướt rũ xuống hai gò má, thoạt trông vừa anh tuấn vừa tinh tươm. Sau đó hắn cong khóe môi, hàng mi dài cong cong theo khóe mắt, khí chất lưu manh quen thuộc, không biết có phải tại ánh nến mờ ảo rọi vào khiến cho nụ cười cũng trở nên dịu dàng hơn.

Hắn lập tức sải bước dài trên hành lang, chỉ vài bước đã đến bên nàng, nàng nheo mắt nhìn hắn cười, khen ngợi: “Hôm nay tuấn tú quá!”

“Chậc,” Dạ Tịch đánh giá y phục của Phượng Âm từ trên xuống dưới, vẫn là sắc đỏ tiên diễm, bên ngoài khoác áo choàng màu đen thêu kim phượng, mũ dùng lông chồn trắng riềm quanh, mấy sợi lông xù làm tăng thêm nét đẹp đẽ cao quý cũng không kém phần đáng yêu. Vì thế Dạ Tịch dài giọng: “Nàng hôm nay cũng rất đẹp đấy!”

“Đa tạ đa tạ,” Phượng Âm cười đến vô sỉ: “Ta vẫn luôn đẹp mà.”

“Cũng vậy,” Dạ Tịch chắp tay, vẻ mặt còn đứng đắn nói: “Ta cũng đẹp từ xưa tới giờ.”

Nói xong, Phượng Âm bật cười thành tiếng, trong khoảnh khắc, chân trời có những chùm pháo hoa bắn cao rực rỡ, hai người cùng quay sang, nhìn về phía pháo hoa đẹp không sao tả xiết.

“Mặc Tử Dạ lại đốt tiền không đúng chỗ rồi…” Dạ Tịch vươn tay, lặng yên nắm chặt bàn tay ấm nóng của Phượng Âm: “Có điều, lần này ta thấy hắn đốt tiền cũng rất tốt.”

Phượng Âm không nói chuyện, nàng lặng yên nhìn pháo hoa đằng chân trời, cảm giác hạnh phúc và thanh bình trào dâng từ đáy lòng.

Nàng thầm hi vọng giờ khắc này dừng lại, đừng trôi về phía trước nữa.

Tất nhiên thời gian có dừng đâu bao giờ. Ngày mai rồi sẽ lại đến. Hôm sau, phủ Dạ Tịch nghênh đón một vị khách quý, Bích Hoa.

Khi Bích Hoa đến, Phượng Âm còn đang ở trong phòng Dạ Tịch làm mẫu cho Dạ Tịch vẽ, Mạc Thanh hốt ha hốt hoảng xông vào báo Bích Hoa đến, đầu óc Phượng Âm ong ong, phản ứng đầu tiên là vọt tới bên cửa sổ định chuồn.

Dạ Tịch lấy tay ôm trán, lắc đầu, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nói: “Chạy cái gì mà chạy, trở về cho ta!”

Phượng Âm đã đặt được nửa chân qua bậu cửa sổ, nghe thấy Dạ Tịch nói, nàng hơi khựng lại sau đó làm ra vẻ đau khổ: “Thế này, nếu nàng hiểu lầm ta và ngài có chuyện gì, lại đến cho ta một bạt tai thì làm sao?”

“Đến bao giờ nàng mới có thể thông minh ra hả?!” Dạ Tịch xiết chặt nắm tay, búng trán nàng: “Bích Hoa đường đường là một nữ quân, nàng ta không phải nàng, sao có thể làm cái chuyện đánh người chứ!”

Lời vừa thốt ra cả hai người đều sửng sốt. Một lát sau, Phượng Âm miễn cưỡng cười gượng: “Cũng phải… ta đã quen thói bừa bãi rồi, Bích Hoa sao giống ta được. Ta có việc, phải về gấp.”

Nói xong, nàng xoay người nhảy ra, vừa đi vừa nói: “Tạm biệt.”

“Này, trở về cho ta!” Dạ Tịch vội vàng đuổi theo nhưng vừa đặt được chân lên cửa sổ, Mạc Thanh đã lại xông vào ôm lấy Dạ Tịch, oang oang nói, “tổ tông gia gia của tôi ơi, ngài tốt nhất nên đi xem vị nãi nãi ngoài chính sảnh kia đi, vị đó mới là khó dỗ nhất!”

Dạ Tịch khựng lại, suy nghĩ một lát rồi thở dài, xoay người đến đại đường.

Phượng Âm chạy trốn cũng tốt, bởi vì Dạ Tịch không thể hiểu được, bản chất nữ nhân thật ra đều chanh chua, khác nhau chỉ là người trong tối kẻ ngoài sáng thôi, khi liên quan đến vấn đề tôn nghiêm thì cho dù bình thường có là cừu con nhu thuận như nước cũng đều có thể cho ngươi một bạt tai.

Vì thế Dạ Tịch vừa mới tiến vào đại đường, Bích Hoa đã giáng cho hắn một bạt tai.

Một tiếng giòn tan làm chấn động mọi người, bọn hạ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhanh chóng lui ra. Trong đại đường nháy mắt đã trống không, chỉ còn lại Dạ Tịch cùng Bích Hoa. Dạ Tịch bị đánh thì lại rất bình tĩnh, bởi vì từ lúc Bích Hoa vung tay lên hắn đã thấy, hắn vốn có thể tránh nhưng hắn cân nhắc, khi nữ nhân đánh ngươi, chứng tỏ nàng không muốn nói chuyện, nếu nàng không đánh ngươi, vậy nàng sẽ tiến hành công kích vừa thể lý vừa sóng âm. Cân nhắc lợi hại xong, Dạ Tịch đứng im cho nàng đánh. Quả nhiên, đánh một cái rồi Bích Hoa không đánh nữa. Nàng bật khóc, chỉ vào Dạ Tịch mà khóc: “Chàng có phải đã thích Phượng Âm Đế quân?! Chàng nói xem, có phải không?!”

“Nàng nói gì vậy.” Dạ Tịch đau đầu: “Sao nàng lại tin vào mấy lời vớ vẩn đó?”

“Nếu chàng không thích nàng ta, sao chàng lại để nàng ta ở lại đây?”

“Nàng ta nhờ ta một việc, không phải chỉ để tiện thôi sao?” Dạ Tịch cố gắng nghĩ ra lý do, đồng thời chuẩn bị động thủ, tính nếu thật sự không được thì thẳng tay xóa trí nhớ của nàng là được rồi.

Bích Hoa rõ là không tin, tiếp tục hét: “Vậy chàng cũng làm việc cho nàng sao?! Chàng vì việc đó mà đi Hồng Hoang ba tháng, nếu không thích nàng sao chàng lại làm thế?”

Quát xong, Dạ Tịch đã cảm thấy có điều bất thường, hắn quay đầu lại thấy Phượng Âm đang sững sờ đứng ở cửa nhìn hắn.

Mẹ nó…

Dạ Tịch đầu quay mòng mòng, đời này chưa từng thấy đau đầu đến vậy.

Quả nhiên, loại sinh vật tên là nữ nhân này, loại chuyện gọi là tình yêu này, rất phiền toái!!

“Á, ngại quá… ta… ta quay lại lấy đồ thôi.” Phượng Âm lắp bắp, sau đó quay đầu bỏ chạy. Vừa chạy vừa thầm rên rỉ, nàng chắc ngã nhiều hỏng não nên mới quay lại đúng lúc đó để lấy hành lý! Hơn nữa, cảm giác mất mát từ tận đáy lòng không rõ là bi thương hay tức giận!

Không nên không nên, tuyệt đối không nên hy vọng…

Phượng Âm hít sâu một hơi, dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, nàng nhanh chóng thu dọn hành lý rồi nhanh như gió chạy ra khỏi phủ Dạ Tịch, quay về Côn Luân Sơn, sau đó chui vào tẩm điện bắt đầu làm Kết hồn đăng. Tập trung chính sự trước, những chuyện khác tạm quên đi, ba ngày sau, khi Dạ Tịch tới cửa, nàng đã sắp quên hẳn vì sao lại rời khỏi Trường Hằng Sơn rồi.
Bình Luận (0)
Comment