Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 36

“Ma thần Thái Uyên.” Diệp Tiếu bỏ qua tiếng nàng gọi, trừng trừng nhìn Dạ Tịch, từ tốn nói, “hôm nay nếu ngươi lui bước, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Nghe thế, Phượng Âm quay phắt lại, bàng hoàng nhìn Dạ Tịch đang đứng bên.

Dạ Tịch cũng không trốn không tránh, ngửa đầu nhìn Diệp Tiếu trên ngọn cây, ánh mắt lại ngập ý cười: “Bỏ qua chuyện cũ? Ti chủ khẩu khí cũng lớn thật, nếu biết ta là ai, còn có thể nói vậy thì quả là can đảm đấy.”

“Thái Uyên.” Diệp Tiếu thở dài, “Ngươi nay đã có thân phận mới, cuộc đời mới, hà tất phải nhất nhất muốn trở về thời sáng thế, năm đó thần tộc bị hủy diệt còn chưa đủ sao?”

“Đủ?” Nghe nói thế, Dạ Tịch cười khẩy, “ma tộc ta năm đó bị giăng bẫy giết hại gần như không còn ai, bốn mươi vạn con dân sau khi đầu hàng vẫn bị truy cùng diệt tận, giờ ngươi hỏi ta thần tộc bị hủy diệt còn chưa đủ sao?! Vậy bốn mươi vạn con dân của ta sau khi bị giết, ngươi có hỏi chúng có thấy đủ không?”

“Thần Quân,” Diệp Tiếu nhíu mày, “Oan oan tương báo đến khi nào?”

“Đến khi ta báo xong các ngươi mới có thể yên ổn. Nếu các ngươi thấy vẫn muốn tìm ta báo thù, trường kiếm của bản quân tất nhiên sẽ phụng bồi, cả đời không dứt!” Dứt lời, Dạ Tịch nắm chặt Thái A, “Ti chủ thật sự phải đối đầu với bản quân?”

Diệp Tiếu không trả lời. Nàng điểm chân phóng ra khỏi U Minh phủ. Dạ Tịch theo sát phía sau, vô số quỷ sai lập tức nhảy lên nhưng chỉ chốc lát, đám tiểu quỷ hét lên hoảng loạn, đánh về phía quỷ sai như vừa nhận được sự cổ vũ lớn lao, đám quỷ hồn không còn sợ sệt, từng tên từng tên lao vào chiến đấu với quỷ sai.

U Minh phủ trong thoáng chốc loạn lạc, lúc đó Dạ Tịch vẫn đuổi theo Diệp Tiếu. Tay vừa chạm đến bỗng một tia sáng phóng tới, một bóng hồng lắc mình xen vào giữa hai người, đỡ lấy Diệp Tiếu sức cùng lực kiệt, mắt lạnh nhìn Dạ Tịch đang cầm kiếm.

Thanh Hòa vuốt cây sáo ngọc tiến đến, đứng sóng vai cùng Dạ Tịch, giọng nói trầm trầm chậm rãi cất lên: “A Âm, buông nàng ra, tránh ra!”

Phượng Âm không đáp lời. Nàng nhìn họ mà chỉ thấy hỗn loạn.

Bên cạnh là những hồn phách đang lẻn đi, còn thêm những lệ quỷ không biết đã được ai phóng thích khỏi địa phủ. Vô số quỷ hồn dưới pháp thuật của quỷ sai mà tan thành mây khói, lại có rất nhiều quỷ sai bị quỷ hồn gặm cắn mà chết.

Máu me lênh láng, tiếng gào thét đinh tai của hồn phách, nước chảy róc rách dưới dòng Vong Xuyên, cả tiếng gió u u len lỏi của U Minh phủ.

Một lúc trước, nơi này còn đang cử hành đại lễ tế long trọng.

Một lúc trước, nàng còn cảm thấy hạnh phúc của mình như một giấc mộng.

Vậy mà khắc này, mộng tan.

Từng mảnh từng mảnh bong ra, giấc mộng tan biến nơi đâu?

Chuyện xưa hiển hiện, từng mảnh ghép nối tiếp đan xen, hai nam tử đoan chính trước mặt đây đã mang đến cho nàng biết bao hạnh phúc, tốt đẹp và yêu thương, nàng mấp máy môi.

“Các ngươi, có phải muốn giết ta?”

“A âm,” nghe thế, Thanh Hòa nhíu mày, “Mau trở lại. Đừng làm bậy!”

Đừng làm bậy!

Nam nhân này đẹp như dòng thác chảy xuống từ đỉnh núi trong bức tranh thủy mạc, khi nàng còn rất trẻ, hắn đã từng nói thế với nàng. Nhưng trước kia, nàng buồn bã, xấu hổ, thấy mình đã thật sự làm sai rồi. Còn lúc này, lời hắn nói nàng chỉ thấy nực cười.

“Là ta làm bậy hay là ngươi sợ ta biết chân tướng?” Phượng Âm bật cười, nét mặt lại rét lạnh, “Các ngươi hãy nói thật với ta. Chỉ một lời thành thật thôi, các ngươi cũng không muốn?”

“Nàng muốn nghe gì?” Dạ Tịch cuối cùng cũng mở miệng, nhìn nàng bằng đôi mắt trầm tĩnh như thể dù có phát sinh chuyện gì cũng chẳng làm hắn xao động.

Nàng nhìn hắn, nam tử tuấn mỹ này, tay đỡ người tỷ muội tốt nhất đời mà thấy tim đập loạn, hơi thở nặng nề.

Không nên hỏi…

Không thể hỏi.

Nàng biết.

Nhưng nàng làm không được, nàng biết chân tướng, nhưng nàng đã trốn tránh quá lâu. Hôm nay đã đến lúc vạch trần.

Nếu nàng sớm nhìn thẳng vào, sớm nhận ra, có lẽ bây giờ nàng và tỷ muội của mình sẽ không chật vật đứng đây.

“Ngươi đã bắt đầu âm mưu này khi nào?”

“Cái nào?”

“Vào Linh Hư ảo cảnh là âm mưu của ngươi?”

“Phải!”

Đối phương đáp thản nhiên lại làm cho Phượng Âm run rẩy. Nàng gần như đứng không vững, nắm chặt tay Diệp Tiếu mà không dằn được cơn run.

“Vì sao? Bí thuật phượng tộc?” trong mắt Phượng Âm đã thấp thoáng lệ.

Nhớ lại thiếu niên trong ảo cảnh, hắn từng nắm chặt tay nàng, dịu dàng nhưng kiên định che chở trước mặt nàng, Dù có gặp sinh tử, biệt ly, dù có đau khổ, ly thương, hắn cũng không hề chùn bước.

Bởi vì nàng ở phía sau.

Bởi vì hắn yêu nàng.

Nàng nghĩ, đây là tình yêu chân thành tha thiết nhất; nàng nghĩ, trên đời này, nàng sẽ không tìm được tình yêu trong sáng đến vậy.

Nhưng lại là giả.

Này yêu thương, này bảo hộ, này dũng khí, tất cả chỉ là vở kịch mà trong đó có một mình nàng tin. Nàng nghĩ hắn đã chết, nàng nghĩ hắn vì nàng bất chấp sinh tử, vì thế nàng đem bí mật đã cất giữ ngàn năm cho hắn. Vì thế nàng đem trái tim quý giá nhất cho hắn.

Nhưng tất cả đều là giả dối, chỉ là giả dối.

Nàng như rơi vào làn nước lạnh giá, cái lạnh thấm vào xương tủy, tràn vào tim gan đau đớn. Nàng hít thở khó khăn, nhưng vẫn cố chấp hỏi, “Vậy bây giờ ngươi đã nhớ lại chuyện cũ?”

“Đã nhớ.”

“Ngươi có từng yêu ta?” Nàng ngẩng đầu lên, mắt mờ vì nước nhưng vẫn chấp nhất nhìn hắn, hắn không trả lời, Thanh Hòa lại cất giọng, “Đủ rồi! Phượng Âm, quay lại đây!”

“Ngươi câm miệng!” Phượng Âm quát lên, quay đầu cố chấp nhìn Dạ Tịch, lặp lại một lần nữa, “ta đang hỏi ngươi, có yêu hay không?”

“Phượng Âm!” Thanh Hòa lần đầu tiên giận dữ quát lên.

“Thanh Hòa!” Dạ Tịch cuối cùng cũng cất lời, ngắt lời Thanh Hòa, giọng nói của hắn ý cười rõ ràng, nét mặt hết sức bình thản, “Nàng muốn biết chân tướng, chúng ta cứ để nàng biết. Ta đã yêu nàng, nhưng hiện tại ta không biết ta còn yêu hay không. Ta nói muốn thành thân cùng nàng là giả. Ta với nàng, ngay từ lúc bắt đầu đã là giả dối.”

Bình thản nói xong, Dạ Tịch bật cười, “Phượng Âm, nàng muốn biết, ta đã cho nàng biết. Nàng nghĩ thế giới này tàn nhẫn, vậy ta sẽ cho nàng xem thế giới này tàn nhẫn đến thế nào.”

“Nàng từng yêu Thanh Hòa?” Hắn vung tay lên, chỉ vào nam tử ôn nhuận như ngọc bên cạnh, sắc mặt vẫn mang nét cười, “Vậy ngàn vạn năm qua, nàng không phải vẫn nghĩ nàng thiếu nợ y sao? Y vì nàng, bị lưu đày đến Hồng Hoang, cuối cùng thì chết. Nếu không phải nàng, hắn sẽ không chết, không chịu những khổ đau đó?

“Thật ngại quá,” Dạ Tịch cười phá lên, ánh mắt lại ngập đầy thương tiếc và đau đớn không rõ, “chỉ là lừa gạt nàng thôi. Vào lúc biết ta đã chuyển thế ở Hồng Hoang, y phải tạo nên hồn phách và trí nhớ cho ta nên cần một lý do hợp lý để đến Hồng Hoang. Khi đó Hồng Hoang không thể tùy tiện mở ra, để mặc đội quân nàng cầm tận diệt chính là hắn, cứu nàng, cũng chẳng qua là lấy cớ mà thôi.”

Phượng Âm quay đầu ngây ngốc nhìn nam tử đang đứng cạnh, hồi sau khàn giọng hỏi: “Thật ư?”

Thanh Hòa không trả lời, y chỉ thở dài, quay sang hỏi Dạ Tịch: “Cần gì phải thế?”

———————————————–

Có gì đó vỡ vụn.

Vang lên tiếng kêu, từng mảnh sắc nhọn xẹt qua trái tim. Phượng Âm ngây ra nhìn hai người nàng từng vô cùng yêu thương.

Nàng nhớ lại rừng đào năm đó khi còn bé, nhớ tới kiếp nạn diệt thiên nơi Hồng Hoang.

Một người là thiếu niên từng mang đến cho nàng niềm hạnh phúc nhất, từng chứng kiến nàng trưởng thành, dạy nàng cách yêu thương. Một người từng đem đến cho nàng tình yêu cao đẹp nhất đời, trong khoảnh khắc hắn ra đi, nàng đã đau đớn, đã tiếc nuối, đã vì thế mà trắng đêm không ngủ, còn bây giờ, lần đầu tiên nàng nghĩ…

Hắn vì sao không chết đi?

Hắn vì sao không chết trong kiếp nạn diệt thiên ở Hồng Hoang? Chết vào khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời nàng? Bởi như vậy sẽ không có âm mưu, không có người nói với nàng, với tình yêu của nàng rằng tất cả chỉ là giả dối.

Nàng đã nắm giữ hạnh phúc cuộc đời, niềm vui lớn lao đó hóa ra lại chỉ là bọt nước hư ảo trong một âm mưu đen tối.

Cả người run lẩy bẩy không kiềm chế được, nước mắt nàng trượt dài lại không biểu đạt được hết nỗi đau xé tâm can.

Vì sao lại thế này…

Nàng nghĩ, nàng vốn đã nghĩ, khi nàng dùng tánh mạng đánh đổi, đợi Thanh Hòa trở về thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Nàng sẽ có tình yêu hoàn mỹ, có thân tình chân thật, có bằng hữu vững bền.

Nhưng đương lúc nàng hy vọng thì lại nghênh đón một sự thật tàn nhẫn ngần này.

Nàng từng nghĩ mình thật đáng thương, thật đáng buồn đến mức không thể buồn hơn được nữa.

Mãi đến hôm nay nàng mới hiểu được, hóa ra trên đời này thật sự có chuyện tàn nhẫn đến độ ngươi chưa bao giờ dám tưởng tượng đến.

Nàng bật cười thành tiếng, rồi cười lớn hơn, cuối cùng hóa thành tiếng gào thét.

Nàng kéo theo Diệp Tiếu lui xuống, vừa khóc vừa cười chỉ vào Dạ Tịch và Thanh Hòa.

“Các ngươi… đủ độc ác, thật độc ác!”

Nàng đối với họ tốt đến vậy, không tiếc vì họ chịu chết, nhưng họ lại vẫn đẩy nàng đến bước này.

Thanh Hòa lắc đầu: “A Âm, nàng quay lại đây đi, chúng ta sẽ bù đắp cho nàng.”

“Không…” Phượng Âm lắc đầu tiếp tục lùi.

Chính lúc đó, Diệp Tiếu mang Âm dương phiên nhét vào tay nàng rồi đẩy nàng tránh ra, còn mình xông về phía Dạ Tịch.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tíc tắc. Phượng Âm không kịp phản ứng lại đã bắt đầu chạy. Một luồng sáng ập về phía nàng, nàng thậm chí còn chưa nhận ra đã ngã quỵ xuống đất.

Âm dương phiên rơi ra ngoài, không kịp đỡ lấy. Diệp Tiếu búng ra một ngụm máu trên mặt nàng, lảo đảo đẩy nàng: “Chạy, chạy mau!”

Các nàng không phải lần đầu tiên gặp tình huống nguy hiểm. Phượng Âm không chút do dự, bỏ chạy ra ngoài.

Nàng nghĩ, nàng phải nhanh lên, phải nhanh ra ngoài gọi người tới cứu Tiếu Tiếu.

Phía sau vẫn vang lên tiếng pháp lực chạm nhau, nàng chạy không ngơi nghỉ, đến khi ngoái đầu nhìn lại, nàng thấy Diệp Tiếu ngã xuống đất, trong tay nắm chặt một luồng sáng, ánh sáng thoát khỏi tay nàng biến thành hai sợi dây quấn quanh người Dạ Tịch và Thanh Hòa.

Trên người nàng đầy rẫy vết thương, máu nhiễm đỏ lưng áo, nàng ngửa đầu trông thấy Phượng Âm quay lại, nàng mỉm cười.

Nụ cười nhợt nhạt suy kiệt, thoáng như đóa hoa lan khai nở trong U Minh phủ.

Phượng Âm vẫn còn nhớ, không lâu trước đây nàng ấy từng nói với nàng.

Nếu có một ngày, nàng bất hạnh táng thân dưới hoàng thổ, đến ngày giỗ hàng năm của nàng hãy mang đến một vò nữ nhân hương, cùng nàng đối ẩm.

Bao vạn năm đã qua, các nàng đều làm vậy.

Rượu ngon cùng uống, hoa đào cùng thưởng.

——————————————————-

Nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, khi ra khỏi U Minh phủ đến Thiên cung, mọi người thấy một nữ tử mình đầy máu nhìn Thiên đế, quỳ xuống, và bắt đầu gào khóc tang thương.

“Là ta có lỗi với nàng…” Nàng nắm chặt tay giộng mạnh xuống đất, hết lần này đến lần khác cho đến khi máu nhuộm đỏ thẫm vẫn không ngừng thét gào, “là ta… là ta có lỗi với nàng…”

Người ngồi trên tòa cao trầm mặc nhìn nữ tử đang khóc than bên dưới mà một lời ủi an cũng không thốt ra được.

Nàng đã trắng tay, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng trở nên rỗng tuếch.

Hết chương 3
Bình Luận (0)
Comment