Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 39

Dạ Tịch bị tiềng ồn đánh thức, hắn còn chưa kịp mở mắt đã nghe loáng thoáng những âm thanh huyên náo bên ngoài. Còn chưa nhận ra chuyện gì hắn đã bị trúng một quyền, động tác đối phương túm lấy áo hắn cực nhanh, đôi mắt đỏ bừng, toàn thân giống như một con mãnh thú đang nổi giận, trừng trừng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Dạ Tịch sững sờ nhìn người vừa đến mà không thốt nổi nên lời.

“Nàng đã vào Vô phương giới.” Thanh Hòa khàn giọng nói, tay nắm áo hắn không ngừng run rẩy, “Thiên đình vừa thông cáo. Nàng đã vào Vô phương giới, sẽ không về nữa!”

Hắn không nói gì, trong đầu như có sóng triều đang ầm ầm ập tới, nhấn chìm hắn.

Hắn im lặng nhìn Thanh Hòa, đáy mắt mờ mịt, một lúc sau mới như sực tỉnh, hất tay Thanh Hòa ra, lảo đảo đứng dậy lao ra ngoài. Nhưng hắn chưa đi được mấy bước đã thấy choáng váng, tựa vào khung cửa cố định lại thân mình, hắn che miệng ho dữ dội. Máu từ những kẽ hở bàn tay nhỏ xuống, rơi trên đất thành những đóa mai đỏ rực. Hắn vừa ho vừa cố gắng bịt miệng ngăn mình phát ra tiếng, tiếng ho khan từ đầu sau lại trở thành những tiếng nấc.

Thanh Hòa cũng ngẩn người nhìn biến cố này.

Y và hắn kết giao đã mấy vạn năm, chứng kiến hắn từ khi còn là một thiếu niên hết sức ngông cuồng oai phong một cõi, chứng kiến hắn trở thành Ma quân một tay che trời, lại cũng từng tận mắt thấy hắn binh bại vong thân, hồn phi phách tán. Nhưng bao nhiêu năm qua y chưa từng thấy hắn rơi một giọt nước mắt.

Trong một sáng bình thường này, không có long trời lỡ đất, không có kiếp nạn diệt thế, nam tử đã từng kinh qua bao năm tháng thăng trầm lại giống như một đứa trẻ, bật khóc vì một cô nương.

Hắn nhiều lần ở sai thời điểm gặp gỡ nàng, sau đó lại nhiều lần lãng quên nàng.

Nhưng cho dù có quên bao nhiêu lần, chung quy hắn vẫn có thể dựa vào dũng khí kỳ lạ để nhớ lại.

Hết thảy mọi việc để vãn hồi số mệnh đều đã sai cả, vì thế hắn cứ dấn bước, đến tận khi không còn có thể vãn hồi được nữa.

******

Trong Vô phương giới, sau khi đưa thuốc và nói lời từ biệt, hồn phách Phượng Âm bị triệu hồi.

Nàng mở mắt nhìn phía trước, trong đầu chỉ còn lại một hình ảnh cuối cùng…

Đó là khi còn trong Linh Hư ảo cảnh, Dạ Tịch kéo tay nàng. Phía trước là hàng hàng ác long, phía sau là nàng. Gió cuốn theo mùi máu và bụi đất quất vào mặt, trường kiếm của hắn vẫn vững vàng, thiếu niên mới chỉ mười bảy đã mang theo khí chất lạnh nhạt mà nhiều tiên nhân thần quân cả đời cũng không thể có được.

Họ tay cầm kiếm, vai kề vai. Khoảnh khắc đó, không có nghi kỵ, không có oán hận, không có tiếc nuối.

Nàng nghĩ, lựa chọn cả đời này của nàng đều do nàng làm chủ.

Duy chỉ một lựa chọn hối tiếc nhất, là trong hạo kiếp, nàng không chọn cùng hắn táng thân ở nơi ảo cảnh xinh đẹp ấy.

Hình ảnh thiếu niên nữ tử tay trong tay ngày càng xa, Phượng Âm bật cười.

“Dạ Tịch…”

Nàng mở bừng mắt.

Lọt vào mắt là một màn đen kịt.

*************

Nhiều năm trước, nàng đã từng là nữ tử y yêu nhất.

Y cũng cam nguyện dùng tánh mạng bảo hộ nàng, nhưng y còn nhiều thứ phải làm, nhiều nghĩa vụ phải thực hiện.

Năm đó y không bỏ được tình nghĩa huynh đệ với Thái Uyên, còn giờ, y lại bận lòng sự hưng suy sinh tử của Ma tộc.

Nghe y nói, Thái Uyên lại cười. Hắn ngẩng đầu nhìn vạn vì sao phát sáng đang luân chuyển theo quỹ tích.

“Ta e là đã quên nàng nhiều lần quá rồi.” Hắn cười, thở dài thành tiếng, “mỗi lần ta đều biết sẽ có kết cục như hôm nay. Ta đã lo sợ kết cục này, khi ra khỏi Linh Hư ảo cảnh ta đã sợ, ta nghĩ nữ tử này sớm muộn gì cũng hủy hoại ta.

“Nhưng thế thì sao?” Hắn nhấc tay đặt lên lồng ngực, vuốt trái tim đang đập trong đó, “khi tất cả dồn nén lại, tình cảm đã không còn là thứ mà tiên đan diệu dược có thể loại trừ được. Khi nàng nói lời từ biệt, Vong tình đã trở nên vô hiệu, sau đó ta biết, ta trốn không thoát.

“Ngươi xem, nàng ở trong tim ta. Bây giờ ta muốn đi Vô phương, ta không còn cảm thấy đau khổ nữa. Đột nhiên ta phát hiện, hóa ra ta không sợ chết, chỉ cần có thể cùng chết với nàng thì không còn gì đáng sợ nữa.

“Khi ngươi nói cho ta biết nàng đã đi Vô phương, ta lập tức hiểu ra. Ta vẫn còn sống, sống bao nhiêu năm chỉ để chờ ngày hôm nay.

“Chỉ vì chờ đợi nàng, đợi được yêu nàng, đợi được cùng nàng đồng sinh cộng tử, thế thôi.”

Dứt lời, hắn mỉm cười nhìn Thanh Hòa mà mắt lấp loáng, đoạn chậm rãi nói: “Không hẹn gặp lại.”

Thanh Hòa cười nhìn theo hắn đằng vân giá vũ mà đi.

Sau đó, Thanh Hòa trở lại cung điện của mình, bước lên từng bậc thang được làm bằng vàng ròng trải thảm đỏ, y xoay người, ngồi xuống. Đăng La đứng trên đại điện, cầm thanh đăng nhìn y, ánh mắt không bi không hỉ, tĩnh lặng như hồ.

Y cười buồn: “Ta từng yêu một tiểu cô nương mà ta nhất định không thể yêu. Vậy có phải ta nên quên nàng đi?”

Đăng La không đáp lời, chỉ im lặng nhìn y, Thanh Hòa giơ Vong tình lên, uống cạn.

Y dựa vào kim tọa, nhắm mắt lại rồi cười lớn.

Cười một hồi, rồi khóc.

Đăng La nghiêng người nhìn ra bên ngoài ma cung.

Nàng nhớ đến ngọn đèn vạn năm bất diệt trên Linh Hoa sơn. Nàng là ngọn đèn được tạo thành từ mối tình si nhưng dù cho Thương Phú có thâm tình thế nào thì nữ tử chủ nhân nàng chờ cũng chưa bao giờ trở về.

Đôi khi bỏ lỡ có thể bù đắp, nhưng đôi khi bỏ lỡ là cả đời.

Thái Uyên đi vào thiên cung, Mặc Tử Dạ đã chờ hắn từ sớm.

Sau khi chuyện hai bên được bàn bạc xong, Hiệp thư được ký kết, cả hai đều im lặng. Mặc Tử Dạ chờ Thái Uyên mở miệng, Thái Uyên lại cân nhắc nên mở lời thế nào.

Sau một hồi, hắn nói: “Ta muốn vào Vô phương.”

Nghe vậy Mặc Tử Dạ như đã đoán được từ trước nên chỉ bình thản gật đầu rồi ra điều kiện: “Huyết chú.”

Hắn ngẩng đầu lên, đáy mắt thăm thẳm như bóng đêm lãnh đạm nhìn người trước mặt, “Ngươi và ta cùng lập khế ước huyết chú, từ nay về sau, ta là chủ nhân của ngươi, sinh tử đều phải do ta định đoạt.”

Nghe điều kiện này Thái Uyên xiết chặt nắm tay.

Cả đời hắn chưa bao giờ cúi đầu, dù năm đó bị vỡ tan hồn phách hắn cũng chưa từng lui bước nhưng lúc này, chỉ là một vãn bối mà dám nói với hắn ‘sinh tử đều phải do ta định đoạt’?

Mặc Tử Dạ cũng biết điều kiện này phỏng chừng làm khó Thái Uyên. Dù sao hắn cũng là thân đệ của Phụ thần, tôn thần tôn quý nhất. Nhưng không còn cách nào, đây là cơ hội duy nhất để áp chế hắn.

Vì thế hai người cứ lẳng lặng giằng co, hồi sau, Thái Uyên chợt bật cười, hắn hít sâu rồi nói: “Được, ta lập huyết chú với ngươi. Nhưng ngươi cũng phải hạ lời thề, nếu ta không phạm thần tộc, ngươi cũng không được can thiệp vào chuyện của ta.”

“Đương nhiên.”

Mặc Tử Dạ khép mắt, cuối cùng cũng yên lòng.

Sau khi hai người hạ huyết chú, Mặc Tử Dạ đưa Thái Uyên đến cửa vào Vô phương giới. Giữa đất trời tuyết trắng, Thái Uyên đột nhiên nhớ tới đêm tất niên ấy, đại tuyết ngợp trời, pháo hoa rực rỡ, một nữ tử cười tươi như hoa.

Hắn nhếch miệng: “Thật ra ngươi ngày đó đốt pháo hoa, ta nghĩ ngươi thật ngớ ngẩn, tiêu tiền như rác.”

“Không phải tiền nhiều mà nhà ta thích xem pháo hoa nên hàng năm ta đều cho nàng xem.” Nhắc đến vị Đế hậu trong nhà, ngữ khí Mặc Tử Dạ nhu hòa hẳn. Thái Uyên bật cười: “Đúng vậy, đến khi ta có người ta yêu, cùng nàng ngắm pháo hoa mới thấy, pháo hoa của ngươi cũng không tệ.”

Nghe thế Mặc Tử Dạ cười không nói. Lúc ấy, hai người đều hiểu nụ cười ấy mang ý nghĩa gì.

Ôn nhu, chiều chuộng, hạnh phúc, đều vì người họ yêu.

Họ nguyện vì ái nhân tạo dựng đất trời, tạo dựng một thế giới mới, bỏ qua sinh tử, không còn sợ hãi.

Hết chương 39
Bình Luận (0)
Comment