Ý chỉ Túc Tông hoàng đế tứ hôn vừa ra được một khắc, đầu đường cuối ngõ thành Trường An đều biết.
“Sao Yến công tử lại làm thế?” Hoắc Hương kinh ngạc buông quyển y thư trong tay xuống, chạy về phía tiểu trúc của Nhã Hề.
Nhã Hề bình thản mỉm cười nhẹ nhàng gảy chiếc đàn tỳ bà trong tay, khóe mắt còn lấp lánh một mạt lệ ngân.
“Nhã Hề?” Hoắc Hương lo lắng nhìn nàng: “Ngươi…có biết là Yến công tử…”
“Nàng làm chuyện nên làm…” Nhã Hề thở phào nhẹ nhõm, lại vẫn dấu không được
nét đau thương nhàn nhạt trong ánh mắt: “Giờ đây, Triều Cẩm rốt cục có
thể không còn khổ sở, lòng Tử Thanh cũng không bị dày vò như vậy nữa…”
“Nhã Hề ngốc…” Hoắc Hương nặng nề thở dài, nhìn mặt nàng, thành toàn, nhưng lại làm khổ cả ba người.
“Nhã Hề tỷ tỷ…” Lí Nhược bỗng nhiên lặng lẽ đi vào tiểu trúc của Nhã Hề: “Ta đến bồi tiếp tỷ.”
Nhã Hề khẽ cười: “Ta không sao, nhìn các ngươi kìa, ta không phải ‘Hoàng linh’ yếu đuối lúc trước”.
Lí Nhược gật đầu: “Ta biết Nhã Hề tỷ tỷ một lòng thầm mong Tử Thanh ca ca
vui vẻ, cũng giống như ta lúc này, một lòng mong tiểu Tình Tử hạnh phúc
vậy…Chỉ cần người mình yêu không ưu sầu, không buồn khổ, thì cho dù
trong lòng đau đớn, vậy đó cũng là một loại hạnh phúc.”
Hoắc Hương kinh ngạc nhìn Lí Nhược, xa cách nhiều năm, nét trẻ con trên mặt
nàng dĩ nhiên đã tan biến, còn lại cũng chỉ là một vầng quang mang thông suốt nhàn nhạt.
Tỳ bà trong tay Nhã hề dừng lại: “Nhược tiểu thư hiểu Nhã nhi rồi.”
Từ xa xa nhìn thấy nụ cười trên mặt Nhã Hề, Triều Cẩm ảm đạm cúi đầu, Nhã
Hề, rốt cục ta hiểu được, vì sao Tử Thanh lại nhất mực thâm tình với
ngươi như thế…
Tử Thanh, đời này cuối cùng rốt cục cũng khiến nàng bằng lòng cưới ta, Triều Cẩm đã sống không uổng kiếp này.
Bất quá, kiếp này nàng không phải là Tử Thanh của Triều Cẩm, Triều Cẩm sẽ không cưỡng cầu nữa.
Ngửa mặt nhìn thiên không, mày Triều Cẩm dãn ra, lặng yên xoay người, Tử
Thanh, để cho Triều Cẩm làm cho nàng một chuyện tốt cuối cùng đi, kiếp
sau, ta chờ nàng…
Lặng yên rời đi, từ nay về sau, chờ đợi nơi cuối chân trời, Tử Thanh, hết thảy bảo trọng.
Từ hậu viện đi ra khỏi Thái Bình Quận vương phủ, Triều Cẩm đi đến cửa đông Trường An. Cha, thừa dịp người còn chưa phản Đường, con nhất định phải
ngăn cản người.
“Tiểu công tử đây là muốn đi đâu?” Mới ra khỏi cửa đông, một âm thanh quen thuộc liền vang lên.
Giật mình quay đầu, Triều Cẩm kinh ngạc nhìn người vừa nói chuyện: “Lăng Trọng!”
Lăng Trọng lạnh lùng cười: “Từ ngày xa cách, tiểu công tử thế nào rồi?”
Triều Cẩm lùi về phía sau một bước, nhìn nhìn bốn phía, ở đây nhiều người tới lui, Lăng Trọng tất nhiên sẽ không công khai làm gì nàng: “Ngươi muốn
làm gì?”
“Không phải ta muốn làm gì với ngươi? Mà là…công chúa đã sớm dự đoán được
ngươi sẽ không từ mà biệt, cho nên đặc biệt ra lệnh cho ta chờ tiểu công tử ngươi ở đây.” Lăng Trọng bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi không ra được
khỏi Trường An đâu, công chúa đã sớm điều binh mã mai phục trên các sơn
đạo phụ cận thành Trường An, vẫn là nên theo ta đi gặp công chúa đi,
miễn cho da thịt phải chịu khổ.”
Lòng Triều Cẩm bỗng nhiên lạnh lẽo: “Ả đã sớm dự đoán được? Ngươi thế nhưng lại cấu kết với Huyền Hoàng!”
“Nàng giúp ta báo thù An Lộc Sơn, ta tất nhiên cũng phải giúp nàng một lần.”
Lăng Trọng nặng nề thở dài: “Niệm tình chén thuốc năm đó ngươi đưa cho
ta, tiểu công tử, không nên ép ta.”
“Ngươi cho là ngươi có thể ngăn ta lại?” Triều Cẩm lạnh lùng trừng mắt với Lăng Trọng.
Lăng Trọng lắc lắc đầu: “Một mình ta không được, nhưng luôn luôn có người có thể làm được.” Lăng Trọng vừa dứt lời, vài kẻ thoạt nhìn như là khách
qua đường liền lặng yên đứng lại phía sau Triều Cẩm: “Tiểu công tử,
ngươi trốn không thoát đâu, rơi vào thế cục này của công chúa, ai cũng
đều trốn không thoát.”
“Đến tột cùng thì ả muốn làm gì?” Lòng Triều Cẩm tràn đầy hoảng loạn, hết thảy đều không có đầu mối.
“Tiểu công tử, ngươi không ngại cùng ta đi chứ?” Lăng Trọng chỉ về phía thành Trường An: “Thỉnh.”
Không thể nề hà, Triều Cẩm chỉ có thể theo Lăng Trọng trở lại thành Trường An, đi tới một tiểu viện ở phía thành tây.
Một quân cờ đen rơi xuống bàn cờ, quân trắng trên bàn, đều bị vây giết.
Khóe miệng Huyền Hoàng công chúa khẽ cong lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà:
“Sử tiểu thư, bản cung thật muốn cảm ơn ngươi vì đã đi một bước này giúp bản cung.”
Triều Cẩm hít một hơi: “Đến tột cùng thì ngươi muốn làm gì?”
Huyền Hoàng công chúa chỉ vào bàn cờ: “Năm đó ở Vân Châu, bản cung tính sai
ngươi một lần, lập nhiều kế sách cho ngươi như vậy, ngươi lại ngu ngốc
đến nói với bản cung một câu ‘chỉ đợi kiếp sau’ – Mà lúc này, thật ra
bản cung lại tính không sai về ngươi chút nào.” Đứng dậy bình tĩnh liếc
nhìn Triều Cẩm: “Nếu lần này ngươi thật sự ngoan ngoãn gả cho Yến Tử
Thanh, bản cung còn có thể có chút hối hận vì hôm nay trên đại điện đã
cực lực tác hợp…Bất quá, hết thảy đã thành kết cục đã định, tối nay nhất định là ngày giỗ của Yến Tử Thanh!”
Triều Cẩm lắc đầu: “Nay Tử Thanh là Quận vương cao quý của Đại Đường, tay nắm bốn vạn tinh binh, ngươi không thể lay động được nàng đâu.”
“Tất nhiên không phải bản cung động thủ.” Huyền Hoàng công chúa có chút mất
mát thở dài: “Có hơi đáng tiếc, bản cung không thể tự tay giết chết Yến
Tử Thanh cùng Nhã Hề, nhưng mà…Tối nay lúc Yến Tử Thanh chết dưới tay
thủ hạ Đường quân, bản cung thật ra lại có thể phát tiết nỗi không cam
lòng này lên người ngươi! Chậc chậc, đệ nhất nữ Gia Cát đương thời, nếu
là nhiều năm về trước, bản cung tất nhiên sẽ luyến tiếc nhân tài mà
không nỡ giết, nhưng mà, ngươi ngàn không nên vạn không nên là nữ nhân
thích Yến Tử Thanh! Bản cung liền làm một chuyện tốt, đưa ngươi xuống
Hoàng Tuyền cùng hắn làm đôi quỷ phu thê.”
Triều Cẩm lạnh lùng cười: “Công chúa thực biết nói đùa, Đường quân sao có thể xuống tay với Yến Tử Thanh được?”
Huyền Hoàng công chúa có phần kinh ngạc nhìn Triều Cẩm: “Ngươi là thật không
hiểu, hay giả bộ không biết? Lấy trí tuệ của ngươi, tất nhiên phải hiểu
được, hoàng đế tứ hôn, tân nương trốn đi đã là tội khi quân rồi, nếu tân nương lại thật sự cùng nghịch tặc ngầm trao đổi tin tức, chỉ cần tin
tức Sử Tư Minh phản Đường vừa truyền ra, ngươi lại không thấy bóng dáng, vậy Yến Tử Thanh cho dù có trăm cái miệng cũng khó trốn khỏi nghi ngờ
là đồng lõa!”
“Ngươi!” Triều Cẩm kinh hãi, áp chế nỗi hoảng loạn trong lòng: “Cha hắn ở xa
Phạm Dương, cho dù muốn lại phản Đường, cũng phải nhiều ngày sau mới
truyền tới Trường An. Huống hồ, cho dù bị hiềm nghi là đồng mưu đi nữa
thì Đại Đường hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng động thủ giết Tử Thanh! Dù
sao Tử Thanh lập chiến công bao nhiêu năm như vậy, rất có danh vọng, nay loạn thế chưa bình, tùy ý giết hại thì chắc chắn sẽ làm rối loạn quân
tâm.”
Huyền Hoàng công chúa nhẹ nhàng cười: “Đúng rồi, hiện giờ ngươi mới đúng là Sử Triều Cẩm kia.”
Mục quang chuyển đổi, nhìn Lăng Trọng: “Lăng Trọng, sao ngươi không nói cho người từng là tiểu công tử của mình biết, Sử Tư Minh hiện ở nơi nào?”
“Sử đại nhân đã mang binh nam hạ, tin rằng hoàng hôn ngày hôm nay nhất định có thể viện quân cho An Khánh Tự, đánh cho Đường quân trở tay không
kịp!” Lăng Trọng ôm quyền nói.
“Cha hắn thế nhưng!” Triều Cẩm hốt hoảng lắc đầu: “Như thế nào lại…Sao có thể lại…”
“An Khánh Tự đã tuyên bố với bên ngoài, ai có thể dẫn binh tới cứu hắn thì
sẽ chính là tân hoàng của Đại Yến!” Huyền Hoàng công chúa cười nhìn
Triều Cẩm: “Ngai vàng của hoàng đế Đại Yến ở ngay trước mặt hắn, chẳng
lẽ hắn lại không vội vàng tới tóm lấy?” Đứng dậy nhẹ nhàng vỗ vai Triều
Cẩm: “Về phần Yến Tử Thanh, bản cung biết chỉ bằng một chữ “đồng mưu”
thì tất nhiên sẽ không thể lấy được mạng của hắn, tối nay bản cung sẽ
buộc hắn kháng chỉ phạm thượng, lộ ra chút ý phản nghịch. ‘Đồng mưu’,
hơn nữa còn ‘không coi ai ra gì’, cho dù hắn có là nhân tài thì tin rằng cũng không có một kẻ cầm quyền nào muốn giữ lại một người như vậy!”
Vội vàng xoay người, Triều Cẩm muốn rời khỏi nơi này, Tử Thanh, ta không thể hại nàng, không thể hại nàng!
Lăng Trọng cùng mấy tướng sĩ Đột Quyết lại chặn đường Triều Cẩm lại.
“Đã rơi vào tay bản cung, ngươi còn muốn ra sao? Không khỏi quá ngây thơ
đi!” Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên phất tay: “Trước khi Yến Tử Thanh
còn chưa chết, bản cung vẫn sẽ giữ ngươi lại thêm mấy canh giờ, chậm rãi dày vò, ha ha.”
“Rõ! Công chúa!” Mấy tên tướng sĩ Đột Quyết đè Triều Cẩm xuống, Lăng Trọng
theo sau, hung hăng vỗ thật mạnh lên đầu Triều Cẩm đang kịch liệt giãy
dụa.
Một trận hoa mắt truyền đến, Triều Cẩm đột nhiên cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám, ngất đi.
Huyền Hoàng công chúa âm lãnh cười: “Tử sĩ xen lẫn trong Thái Bình Quận vương phủ cũng biết tối nay nên làm thế nào chứ?”
Lăng Trọng gật đầu: “Lăng Trọng có một chuyện không rõ, vì sao công chúa
không sắp xếp tử sĩ trực tiếp ám sát hoàng tộc Đại Đường giá lâm đến
Quận vương phủ? Làm như vậy, Yến Tử Thanh thực hết đường chối cãi.”
Huyền Hoàng công chúa lắc lắc đầu: “Yến Tử Thanh này năm đó thế nhưng lại có
ma quỷ giúp đỡ, có thể không hiệu quả. Nếu Yến Tử Thanh vẫn như trước có quý nhân tương trợ, vậy tất nhiên hắn sẽ lại trốn thoát, sau này muốn
thiết lập thế cục một lần nữa, liền khó càng thêm khó. Trò chơi này,
không thể thiếu được!” Dứt lời, khóe miệng cong lên: “Bản cung ngược lại hy vọng có người có thể cứu hắn, như vậy bản cung mới có cơ hội có thể
tự tay giết hắn!”
“Vậy…Sử Triều Cẩm nàng…”
“Cũng đưa đến nơi nên mang đến đi, bản cung đột nhiên muốn nhìn một chút xem
bộ dáng Yến Tử Thanh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ sẽ làm cho người ta
cảm thấy thư sướng thế nào?” Huyền Hoàng công chúa khẽ phất tay: “Nếu
đại cừu của bản cung được báo rồi, Lăng Trọng, ngươi cùng bản cung về
Đột Quyết, bản cung sẽ thưởng ngươi vạn kim, phong ngươi làm tướng.”
“Lăng Trọng đã không còn muốn những thứ đó rồi.” Lăng Trọng đột nhiên lắc đầu.
“Sao? Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Hài tử!” Lăng Trọng gật đầu: “Ta muốn Sử gia nhị tiểu thư cùng hài tử của nàng.”
“Được! Nếu sự thành, bản cung tất nhiên cho ngươi cầu thân với Sử Tư Minh, hắn sẽ không thể không đáp ứng bản cung.” Huyền Hoàng công chúa kiên định
dứt lời, thở dài: “Ngươi cũng là kẻ đáng thương…”
“Được gặp gỡ công chúa, Lăng Trọng tựa như được sống lại làm người.” Lăng Trọng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thật mạnh.
Huyền Hoàng công chúa phất tay: “Đi thôi, nay chúng ta chỉ còn chờ màn đêm buông xuống, chờ xem vở kịch này.”
“Rõ! Công chúa!” Xoay người sang chỗ khác, Lăng Trọng cõng Triều Cẩm đang hôn mê lên, ra khỏi tiểu viện.
***
Quan phụ trách nghi thức của triều đình đã lĩnh hoàng mệnh sai phái thuộc hạ đi đến Thái Bình Quận vương phủ để bố trí hỉ đường, qua mấy canh giờ,
toàn bộ Thái Bình Quận vương phủ đã tràn ngập sắc đỏ, hồng rực rỡ đầy
vui mừng.
Bốn vị cung nga đang cầm y bào tân nương, mũ phượng, ngọc bội, trâm cài
đứng ngoài phòng Triều Cẩm đã mấy canh giờ, kêu gọi thật lâu rồi cũng
không thấy người bên trong đáp lại một tiếng, không khỏi thầm bối rối.
Mắt thấy hoàng hôn buông xuống, văn võ bá quan sắp ngồi vào vị trí cả, nếu
không mặc đúng lúc, chỉ sợ sẽ lỡ giờ lành, hoàng đế mà trách tội xuống
dưới, ai nấy đều sẽ lãnh tội mất đầu.
Bên kia vài vị cung nữ run sợ kinh hãi, bên này mấy nữ tử trong Quận vương phủ còn lo lắng hơn.
Rốt cục trông ngóng đến khi Tử Thanh thay đổi xong y quan trở lại Quận
vương phủ rồi, Đoạn phu nhân lòng đầy lo lắng kéo Tử Thanh vào trong một góc, thấp giọng nói: “Thanh nhi, nương cứ cảm thấy đêm nay sẽ phát sinh ra đại sự gì đó.”
Tử Thanh nhíu mày nhìn Đoạn phu nhân: “Nương, có thể nói rõ không?”
“Hôm nay Sử tiểu thư vừa biết được tin tức sắp đại hôn liền lặng lẽ không từ mà biệt, nếu việc này mà truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ thành tội khi
quân!” Đoạn phu nhân thở dài: “Con nói xem là con tạo ra cái nghiệt gì
vậy? Gây ra nhiều tình trái như thế…aish…”
“Triều Cẩm đi rồi?” Tử Thanh kinh hãi, đứa ngốc, nàng đây là thành toàn cho ta cùng Nhã nhi sao?
“Tử Thanh ca ca!” Lí Nhược từ xa xa thấy Tử Thanh một thân hỉ phục đỏ thẫm, hoảng hốt chạy tới; “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta đã tìm trong
vòng mười dặm cả trong và ngoài thành Trường An vài canh giờ rồi nhưng
vẫn không phát hiện ra tung tích Sử tiểu thư, mà giờ lành đang ngày càng đến gần…”
“Nhược tiểu thư, tiếp tục mang vài binh sĩ đi tìm nàng đi, hỉ yến đêm nay vẫn
tiến hành, nếu không, Huyền Hoàng tất nhiên sẽ mượn cơ hội phát huy, bỏ
đá xuống giếng, đến lúc đó chúng ta như thế nào thì cũng chẳng nói rõ
được!” Tử Thanh nặng nề thở dài, Triều Cẩm a Triều Cẩm, nàng tất nhiên
là đi tìm Sử Tư Minh rồi, nhưng nàng làm thế nào mới có thể ngăn cản hắn phản Đường được đây?
“Nay Sử tiểu thư không ở đây, làm sao tìm được một tân nương đây?” Lí Nhược
lắc đầu: “Nàng cũng thật sự là, Nhã Hề tỷ tỷ đã nhượng bộ như vậy rồi
lại còn không biết quý trọng! Đúng rồi! Để Nhã Hề tỷ tỷ giả dạng làm tân nương tử đi!”
“Nhã nhi không được, tối nay nếu nàng không xuất hiện, vô luận thế nào cũng
sẽ không qua mặt được mọi người.” Lòng Tử Thanh nhói lại, Nhã nhi, tối
nay nói vậy trái tim nàng cũng như bị đao cắt, mà ta chung quy không thể kháng chỉ…
“Vậy…để quận chúa tẩu tẩu!”
“Vậy càng không được, nếu ca ca ngươi ở dưới suối vàng biết được, tất nhiên sẽ mắng ta không hiểu lễ tiết.”
“Vậy…vậy trong phủ này…Đúng rồi! Còn có Hoắc tỷ tỷ!”
“Hoắc cô nương…” Tử Thanh thở dài: “Chuyện tới nước này, cũng chỉ có nàng có
thể giúp đỡ thôi.” Nghiêm túc nhìn Đoạn phu nhân: “Nương, người mau lặng lẽ đưa Hoắc cô nương từ ngoài cửa sổ vào phòng Triều Cẩm đi, cung nữ
chưa gặp qua Triều Cẩm, tất nhiên sẽ tin nàng, nhất định phải diễn tốt,
bởi vì sau lưng chúng ta, tùy thời đều có ám tiễn phóng tới.”
Huyền Hoàng, tối nay, nhất định ta sẽ đấu với ngươi đến cùng!
“Nương, không cần đi, con đã bí mật đưa Hoắc cô nương vào phòng rồi.” Thanh âm Nhã Hề bỗng nhiên vang lên.
Tử Thanh hổ thẹn quay đầu, nhìn vào mắt nàng: “Nhã nhi…thực xin lỗi…”
Cố giấu nỗi mất mát trong ánh mắt, Nhã Hề ngơ ngác nhìn khuôn mặt Tử
Thanh, áo gấm hồng, tóc bó lại, hồng bào phấp phới, như một vị công tử
xuất trần, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta nhớ mãi: “Hết
thảy đều là do Nhã nhi cam tâm tình nguyện, Tử Thanh, đáp ứng ta, bình
yên trải qua tối nay, nhất định phải tìm Triều Cẩm trở về.”
“Được…” Tử Thanh nghẹn ngào, muốn tiến lên nắm chặt tay nàng, lại bỗng nhiên cảm thấy một cái duỗi tay này, lại nặng nề như thế.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của phu quân, sao có thể cau mày?” Nói xong, Nhã Hề
nâng tay xoa nhẹ đôi mi Tử Thanh, cố nén nước mắt: “Nhã nhi vĩnh viễn là Nhã nhi của nàng, sẽ vẫn bên nàng cho đến già, Tử Thanh…Không cần lo
lắng cho ta, ta đã không còn nhu nhược như trước nữa…”
“Nhã nhi…” Trái tim như bị ai bóp chặt, Tử Thanh nhịn không được mà ôm nàng
vào lòng: “Nàng hẳn là nên mắng ta, hẳn là nên đánh ta, nhưng nàng lại
như vậy, càng làm cho ta cảm thấy khó chịu….”
Nhẹ nhàng đẩy Tử Thanh ra, Nhã Hề gượng cười: “Phu quân ngốc, nàng lại khi
dễ ta, ở đây người qua kẻ lại, thế mà cứ ôm ta như vậy….”
Khẽ lắc đầu, Tử Thanh nắm tay Nhã Hề, mười ngón gắt gao tương khấu: “Ta sẽ
chiếu cố cho Triều Cẩm cả đời cả kiếp, nhưng lại chỉ cùng nàng mười ngón tương khấu.”
Run rẩy cười, Nhã Hề gật đầu: “Tử Thanh, nhưng mà người có hai tay a…tội gì…”
Nhưng mà ta lại chỉ có một trái tim….Tử Thanh nhịn xuống một câu định trực
nói ra này, chỉ im lặng đem tay nàng áp lên ngực: “Nhã nhi, nếu nàng
hiểu ta, vậy đừng nói gì khiến nàng tổn thương, ta tổn thương nữa…”
“Được…” Nhã Hề cúi đầu, Tử Thanh ngốc, ta hiểu nàng, hiểu nàng…