Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 52

Từ xa xa nhìn Lí Vũ biến mất trong thành Vân Châu, Triều Cẩm giơ tay quơ quơ trước vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tử Thanh: “Tử Thanh, Tử Thanh?”

“Triều Cẩm, kế lần này của ngươi ta thật sự không đoán được.” Tử Thanh cười lắc đầu.

“Không cần đoán, cứ xem là được.” Nói xong, Triều Cẩm liền lặng lẽ ghé sát bên tai Tử Thanh, nói: “Xem ra phải chăng sau này ngươi sẽ luyến tiếc nếu phải rời xa ta?”

Tử Thanh ngẩn ra, còn chưa mở miệng thì Triều Cẩm đã đi đến trước mặt tướng sĩ: “Nếu mọi người muốn bình yên trở về thành Vân Châu, vậy phải trông vào sự cố gắng của mọi người.”

“Thỉnh cô nương phân phó.”

Triều Cẩm nghiêm mặt nói: “Ta muốn trong vòng ba ngày ở hai bên sườn sơn đạo chư vị phải đào ra một cái khe không liền mạch tầm một trượng.”

“Cái này…Hôm nay là ngày đông lạnh lẽo, đất đai đông cứng rất khó đào lên.”

“Nhân định thắng thiên*, yên ổn cũng thủy chung là do hai bàn tay tạo nên.” Tử Thanh bỗng nhiên cười, mượn lấy một cán cuốc từ trong tay một vị dân chúng: “Chúng ta cùng nhau đi, sáng tạo nên kỳ tích!” Nói xong lập tức đi tới sơn đạo, mạnh mẽ vung hạ cán cuốc xuống mảnh đất đóng băng trong rừng hoang khiến cho trực tiếp tác động đến vết thương trong lòng bàn tay, truyền tới một trận đau nhức.

(*con người làm chủ được số phận của chính mình)

“Được, Lục công tử cũng tự mình động thủ như thế, chúng ta sao có thể tụt phía sau! Chúng ta cùng động thủ!”

Trong lúc nhất thời, hai bên sơn đạo đầy bóng người di chuyển, cho dù đất lạnh cứng rắn khó đào nhưng cũng thành bùn đất tung bay.

Đau lòng tiến lên đè lại bàn tay Tử Thanh, Triều Cẩm lắc đầu: “Trên tay ngươi còn có thương tích…”

Tử Thanh lắc đầu: “Ta chỉ muốn nhanh chóng khiến nơi này an ổn, vết thương thì không phải còn có thuốc trị thương sao, không đáng ngại.”

“Nhưng mà ngươi còn có an bài khác mà.” Triều Cẩm đột nhiên mở miệng, Tử Thanh nghiêm túc nhìn nàng: “An bài cái gì?”

“Ngươi theo ta đến đây.” Triều Cẩm lôi kéo Tử Thanh đi đến bên rìa sơn đạo, trực tiếp ngồi xuống, kéo kéo góc áo Tử Thanh: “Ngươi cũng ngồi xuống đi.”

Tử Thanh ngồi xuống, bối rối nhìn nàng: “Triều Cẩm?”

Bỗng nhiên ngã vào lòng Tử Thanh, Triều Cẩm an nhiên nhắm hai mắt lại, khóe miệng lẩm bẩm nói: “Ta mệt mỏi quá, lúc này cứ để cho ta ngủ một lát đi, được không?”

“Được.” Tử Thanh thản nhiên cúi đầu, nhìn gương mặt mệt mỏi của nàng, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên một sợi tóc bạc trên mái tóc mai của nàng, lòng Tử Thanh không khỏi nhói đau. Dọc theo đường đi, nàng suy tính mưu kế an định Vân Châu, tất nhiên là hao tâm tổn lực nhiều lắm, vậy thì cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Vòng cánh tay ôm lấy nàng, Tử Thanh ngửa đầu nhìn bầu trời, Triều Cẩm, ân tình ta nợ nàng, phải làm thế nào để trả lại đây?

Thật hy vọng cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, vĩnh viễn đều có thể cảm thụ được vòng tay ấm áp. Khóe miệng Triều Cẩm khẽ mỉm cười, nặng nề đi vào giấc ngủ, đoạn đường này thật sự là mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi.

“Ta đã trở lại!” Lí Vũ ôm đầy pháo hoa, trên cổ còn đeo một cái đồng la (1) chạy trở về.

Triều Cẩm bừng tỉnh, trợn mắt nhìn Lí Vũ: “Ha ha, không thể tưởng được Lí công tử biết ý của ta mà còn giúp ta tìm được thêm cái đồng la này nữa.”

“Ha ha, ba ngày này ta cần phải hảo hảo trêu chọc những tên Đột Quyết đó mới được!” Lí Vũ đắc ý cười to, chỉ lưu lại Tử Thanh lặng lẽ nhìn bóng dáng Triều Cẩm mà thở dài một tiếng cảm thán.

***

Ba ngày này mỗi ngày Lí Vũ đều không ngừng đánh đồng la tiến vào thành hô to: “Lục công tử vào thành! Vào thành!”, chọc cho quân Đột Quyết vồ hụt hết một lần lại một lần, Ma Ô tướng quân cũng nhanh chóng bị chọc tức đến lửa giận bốc cao ba trượng, quả thực muốn mang binh xông lên núi, giết hết toàn bộ những dân chúng Vân Châu ở trên đó! Nhưng mà nghĩ lại, đường núi bất lợi với kỵ binh, tướng sĩ thủ thành Vân Châu tránh trong núi lại tới đánh lén thì thật sự là chịu thiệt lớn.

Nhưng mà, có thể chịu một lần, hai lần, nhưng thường thì không thể nhịn đến lần thứ ba, lửa giận của Ma Ô tùy thời đều có thể bùng nổ.

Triều Cẩm nhất nhất xem xét từng cái hố cái rãnh ở trong phiến rừng hoang, lại sai người dùng nhánh cây tạo thành cái võng để lên trên, sau đó dùng tuyết che lấp lại: “Tuy rằng không đủ trăm cái hố nhưng cũng tạm chống đỡ trong một khoảng thời gian.”

“Tốt, ta cũng muốn đi chém vài tên Đột Quyết!” Lí Vũ nắm kiếm hô to.

Triều Cẩm cười nhẹ, phân phó cho tướng sĩ ở các hướng: “Đợi cho đại quân của Ma Ô tiến vào núi, không thể xung đột chính diện, tập trung toàn bộ binh lực vào chủ tướng Ma Ô, chỉ cần hắn rơi xuống ngựa là chúng ta có thể bình yên trở về Vân Châu.”

“Tuân lệnh!”

Đảo mắt nhìn Tử Thanh, Triều Cẩm cười: “Nói vậy thì giờ phút này Ma Ô đã sắp không kiềm chế được nữa, thời điểm mấu chốt vẫn là để cho An gia Lục công tử ngươi xuất mã, mời vị Ma Ô tướng quân kia vào trong đại lao Vân Châu.” Nói xong liền xoay người về phía con ngựa ở bên cạnh, đem dây cương đưa cho Tử Thanh: “Giờ là đến ngươi một mình chiến đấu.” Nét lo âu nhàn nhạt hiện lên trong mắt, Triều Cẩm có phần lo lắng.

Tiếp nhận dây cương, Tử Thanh bật cười ha hả: “Yên tâm, đã nhiều ngày nay có Lí công tử dạy ta chút công phu quyền cước, thỉnh Ma Ô tướng quân lên đây cũng không khó lắm.” Xoay người lên ngựa, Lí Vũ đột nhiên ngăn cản Tử Thanh, chính mình cũng xoay người lên ngựa: “Lục công tử không ngại mang theo một hộ vệ chứ?”

“Đa tạ Lí công tử, giá!” Tử Thanh thúc ngựa hướng về phía Vân Châu, Lí Vũ đuổi theo sát sau đó.

Cưỡi ngựa đến phía trước cửa nam, Tử Thanh nhìn tường thành đổ nát: “Hôm nay nếu thành công, chuyện thứ nhất ta làm chính là sửa chữa bức tường thành này cho tốt.”

“Nói không chừng ngày sau trong sử sách kì nữ tử Đại Đường sẽ có thêm tên ngươi.” Lí Vũ nhún vai cười, từ bên sườn ngựa cầm lấy đồng la: “Trò vui lại tới đây!”

“Ha ha.” Tử Thanh lắc đầu: “Lần này ta muốn đánh đồng la.”

“Tốt! Đây!” Lí Vũ giao đồng la cho Tử Thanh.

Tử Thanh nhận lấy, tay trái đánh vang đồng la, đồng thời ngửa mặt lên trời hô to: “Bản công tử đến đây! Ma Ô! Đại mập mạp, ngươi còn không ra?”

Hô khoảng chừng thời gian một chén trà nhỏ.

Cửa bắc Vân Châu, quân mã đông nghìn nghịt dần dần xuất hiện.

“Tử Thanh, nên lui thôi.” Lí Vũ nhanh chóng ghìm ngựa quay đầu.

Tử Thanh gật đầu, lùi về phía sau vài trăm thước, bỗng nhiên lại ghìm ngựa, ngừng lại: “Ta sợ bọn chúng không đuổi theo ta lên núi, kích thích thêm một chút đi.”

Thiết kỵ Đột Quyết xuyên qua Vân Châu, vọt tới cửa nam, xa xa liền nhìn thấy Tử Thanh dừng ngựa gõ thanh la.

“Ngươi chính là An gia Lục công tử?”

“Đúng vậy, đại mập mạp, đã nhiều ngày chơi trốn tìm với ngươi cũng thực làm cho bản công tử vui vẻ a. Không bằng hôm nay chúng ta cũng chơi đi?” Một câu của Tử Thanh kích đúng chỗ hận của Ma Ô.

“Tiểu tạp mao! Hôm nay lão tử tuyệt đối sẽ không cho phụ thân ngươi cái gì gọi là mặt mũi! Không chém ngươi lão tử thề không làm người!” Nói xong Ma Ô liền vung roi, phóng ngựa mang theo mấy ngàn thiết kỵ phóng về phía Tử Thanh.

“Đi mau!” Lí Vũ vỗ ngựa của Tử Thanh, dẫn theo Tử Thanh chạy lên núi.

“Giá!” Hay người phi ngựa chạy như bay.

Bàn tay Triều Cẩm hơi nâng lên: “Chư vị, chờ cho toàn bộ thiết kỵ vào núi liền châm pháo cầm trong tay, ném xuống dưới vó ngựa!”

“Tuân lệnh!”

Mấy thớt tuấn mã chạy như bay qua giữa sơn đạo, phía sau nhân mã Đột Quyết đông nghìn nghịt cũng ào ào đuổi theo, ở trên đường núi tự nhiên phải xếp thành tám người một hàng, nếu kỵ binh tiến vào trong rừng thì tuyệt đối không chiếm được ưu thế gì!

“Phóng!” Triều Cẩm ra lệnh một tiếng, tiếng pháo liền nổ vang ngay dưới vó ngựa.

Ngựa bị kinh hoảng đều điên cuồng nhảy dựng lên lao về phía rừng hoang, mang theo binh sĩ Đột Quyết trên lưng cùng rơi xuống hố.

Quân tiên phong của quân Đột Quyết đã hết, Triều Cẩm mang theo binh sĩ Vân Châu nhảy ra, dưới sơn đạo chém giết thành một con đường…

“Công lao ‘cầm vương’ giao cho ta đi!” Lí Vũ ghìm ngựa quay đầu, rút kiếm vọt tới Ma Ô bị vây bên trong đàn ngựa hoảng loạn.

Triều Cẩm thuận thế cầm lấy một bộ trường cung tốt ở bên cạnh, tháo túi tên ra vẫy tay một cái với Tử Thanh: “Đường đường là Lục công tử cũng không thể bại bởi tiểu tướng Lí gia được!”

Tử Thanh cười, giục ngựa chạy tới, đưa tay cùng lúc tiếp lấy trường cung, túi tên, kiềm chế con ngựa – cài tên kéo cung, nhắm ngay vào chiếc lông vũ trên chiếc mũ da cừu của Ma Ô: “Lí công tử, ta thắng!” Mũi tên bắn ra như bay, linh vũ trên đầu Ma Ô bị bắn gãy.

Ma Ô đại kinh thất sắc mà lăn từ trên ngựa xuống, một mũi tên khác trực tiếp bắn xuyên qua áo giáp trên vai phải của hắn, hơi đâm vào huyết nhục.

Ma Ô tập trung nhìn lại, Tử Thanh tên đã lên dây, liền tự nói với chính mình: “Con mẹ nó! Lão tử quá kinh địch mà!”

“Ma Ô tướng quân, còn không thúc thủ chịu trói?” Tử Thanh hét lên từ phía xa.

“Lão tử không tin ngươi dám giết ta!” Nếu An Lộc Sơn đắc tội Đột Quyết, xem xem ai đến giúp hắn hoàn thành đại nghiệp! Ma Ô lạnh lùng hừ một tiếng, một đạo kiếm phong lạnh như băng dĩ nhiên đã đặt trên cổ mình, Lí Vũ cười vân đạm phong khinh: “Vậy thì chúng ta mời tướng quân ngài vào Vân Châu ngồi chơi, để có thể tận tình địa chủ!”

Chủ soái bị bắt, soái kỳ đã đổ, tàn binh dần dần rút về phía bắc.

Triều Cẩm cao giọng hô: “Đừng để cho tất cả chạy hết, bắt vài tên đến giúp chúng ta tu sửa tường thành a!”

“Tuân lệnh!” Oán hận áp lực trong thời gian dài làm cho trong lòng các tướng sĩ Vân Châu đều tích tụ một ngọn lửa, giờ khắc này lấy một ngàn lính bình dân đối kháng với hàng ngàn thiết kỵ mà đại thắng làm cho tâm chúng tướng sĩ từng người từng người giống như liệt hỏa bừng bừng cháy bỏng.

“Xem các ngươi còn dám cướp đoạt gì đó của chúng ta không!”

“Xem các ngươi còn dám khi dễ nữ tử Vân Châu chúng ta không!”

“Xem các ngươi còn dám xâm phạm Vân Châu nữa không!”

Lão bách tính cũng khiêng cán cuốc đi theo tướng sĩ Vân Châu một đường đuổi theo.

“Đi, chúng ta nên trở về Vân Châu thôi!” Lí Vũ cao giọng hô, áp giải Ma Ô tướng quân đi về phía Vân Châu.

Tử Thanh nhìn nhìn số ngựa hoặc bị thương hoặc bị vây dưới hố, thoáng liếc qua Triều Cẩm: “Sau khi trở về Vân Châu chỉnh đốn xong, chúng ta dẫn người lại đây kéo đám ngựa này lên. Có thể chữa thì chữa, có thể cứu liền cứu, đừng để cho chúng bị nhốt ở chỗ này tự sinh tự diệt.”

Triều Cẩm lạnh nhạt cười: “Ta không chỉ muốn những thớt ngựa đó, ta còn muốn người Đột Quyết đưa cho chúng ta binh khí cơ.” Vỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì: “Tử Thanh, sau khi trở lại Vân Châu thì tức khắc viết một phong thư đưa tới Phạm Dương, nói ở Vân Châu hết thảy đều an hảo, ngươi cùng người Đột Quyết mới gặp mà như cố nhân, còn thỉnh Ma Ô tướng quân ở lại thành làm khách, bảo An bá bá không cần lo lắng.

“Được!” Tử Thanh đeo trường cung cùng túi tên lên lưng, đưa tay về phía Triều Cẩm: “Đi, lên ngựa, chúng ta về Vân Châu!”

“Tử Thanh…” Thân mình Triều Cẩm chấn động, vươn tay ra.

Tử Thanh dùng một chút lực, kéo Triều Cẩm lên lưng ngựa, mặc nhiên để nàng tựa vào lòng.

“Giá!” Tử Thanh quất ngựa, chạy như bay về phía Vân Châu.

Mỉm cười nhắm mắt, hai gò má Triều Cẩm lặng lẽ dâng lên một rặng mây đỏ, những ngày như thế này, có hay không vẫn…vẫn cứ thế tiếp tục đây?

Tử Thanh đánh ngựa vào thành, ghìm ngựa nhìn tướng sĩ dân chúng toàn thành trên dưới kích động hoan hô, khó nén được kích động trong lòng: “Ta muốn thành Vân Châu biến thành một miền đất hứa!”

“Lục công tử! Lục công tử! Lục công tử!”

Trên dưới toàn thành Vân Châu, một mảnh sôi trào.
Bình Luận (0)
Comment