Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 66

Hôn mê một ngày một đêm, ban đêm canh ba, rốt cục Tử Thanh từ từ tỉnh lại.

“Công tử, rốt cục người đã tỉnh!” Đỗ y quan hưng phấn kêu to một tiếng: “Lão nô…lão nô đi nói cho phu nhân!”

“Đừng…khụ khụ!” Tử Thanh cả kinh gọi giật Đỗ y quan lại: “Ta không sao…Cũng đừng đi quấy nhiễu các nàng….Hiện tại ta chỉ nghĩ một chuyện…Mau đỡ ta đứng lên.”

“Công tử trong người có thương tích, người không thể loạn động a!” Đỗ y quan đè thân mình Tử Thanh lại.

“Ta sẽ trị thương…” Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Có một vài lời, không thể lại giữ ở trong lòng, ta muốn nói với Nhã nhi…”

“Công tử! Ngươi a…” Bất đắc dĩ lắc đầu, Đỗ y quan cũng thực không biết phải làm sao, tâm bệnh thì cần tâm dược chữa trị. Nâng Tử Thanh dậy, không quên dặn dò một câu: “Công tử ngươi nói thì nói, nhưng đừng quá kích động mà làm rách vết thương, ta cứu không được đâu.”

“Yên tâm…”

Đỗ y quan đẩy cửa ra, giúp đỡ Tử Thanh đi ra ngoài, thị vệ nha hoàn ở ngoài cả kinh: “Công tử người đây…”

“Suỵt…” Tử Thanh ý bảo bọn họ không cần kêu to, lo lắng khiến cho nữ nhân trong nội viện bị tiếng ồn đánh thức.

Nhất nhất im lặng, nhìn Đỗ y quan dìu Tử Thanh đến ngoài phòng Nhã Hề.

“Ngươi! Quả thực hồ nháo!” Mới vừa thay dược cho Nhã Hề, uống thuốc, Hoắc Hương mở cửa ra liền thấy Tử Thanh cười đứng ngoài cửa, giận dữ nói: “Ngươi không muốn sống nữa à?”

“Hoắc cô nương cớ giận…Ta chỉ là muốn nhìn nàng…”

“Ngươi!” Hoắc Hương chỉ có thể thở dài cảm thán: “Hai người đều không làm cho người ta bớt lo được, mới dỗ nàng nghỉ ngơi trước, để mai hẵn gặp ngươi, ngươi liền xuất hiện, aish…” Dịch người khẽ nhường: “Thôi vậy, ta đi trước điều phối thêm một ít thuốc cầm máu, xem ra thuốc này một lát nữa lại phải đổi.”

“A…” Tử Thanh hoạt kê cười: “Cám ơn ngươi.”

“Tử Thanh…” Nhã Hề ở trên giường nhìn thấy Tử Thanh đồng dạng cũng trắng bệch, liền vừa mừng vừa sợ.

Đỗ y quan dìu Tử Thanh đến bên giường, cẩn thận để nàng ngồi bên cạnh: “Lão nô lui xuống trước.” Nói xong liền cùng Hoắc Hương rời khỏi phòng, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

“Nhã nhi…” Ôn nhu gọi một tiếng, Tử Thanh đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, đau lòng nhìn vết thương trên trán: “Còn đau không?”

Nước mắt đột nhiên chảy xuống, Nhã Hề chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đau.”

“Nhã nhi…” Thì thào gọi, Tử Thanh bỗng nhiên hôn lên đôi mắt đang rơi lệ của nàng: “Ta không muốn nàng khóc, không bao giờ muốn nàng khóc nữa…”

Một đôi bàn tay mềm bỗng nhiên vòng lên cổ Tử Thanh, khuôn mặt Nhã Hề gần trong gang tấc, chỉ quyến luyến nhìn Tử Thanh, mạt đỏ ửng trên khuôn mặt tái nhợt lại có vẻ phá lệ rõ ràng.

Lòng Tử Thanh bắt đầu nóng lên, nhìn nàng không rời mắt, cảm giác được trái tim cuồng loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Ta…chính là Nhã nhi của nàng.” Hơi thở như hoa lan, thanh âm Nhã Hề tuy nhỏ, nhưng cũng đủ xuyên thấu trái tim Tử Thanh. Nói xong một câu, mặt đã đỏ bừng quay sang hướng khác, không dám nhìn hai mắt sáng quắc của Tử Thanh lúc này.

“Ha ha.” Cơn đau nhức nơi xương sườn khiến Tử Thanh rốt cuộc không chống đỡ được thân mình, ngã xuống bên cạnh người Nhã Hề, nhưng đôi bàn tay mềm mại quấn sau đầu kia lại vẫn như cũ không di chuyển.

Có chút bối rối, có chút mê ly, Tử Thanh chỉ cảm thấy trong thân thể như có một đoàn lửa đang lặng yên thiêu đốt, dần dần lan tràn mở rộng ra.

“Nhã nhi…” Nhịn không được ghé sát lại, hai tay nâng khuôn mặt nóng bỏng của nàng lên, Tử Thanh kịch liệt hô hấp, ánh mắt sáng quắc dừng lại trên môi nàng.

Xấu hổ tránh né ánh mắt nàng, Nhã Hề nhẹ nhàng tựa vào lòng Tử Thanh, thân mình hơi hơi run rẩy: “Không thể…làm loạn…chú ý thân thể…”

Hai trái tim kịch liệt đập vội, Tử Thanh nhẹ nhàng cười, đôi môi đã dừng lại trên trán nàng.

“Nàng…” Nhã Hề đột nhiên trào dâng một trận hoảng loạn run rẩy, trong đầu bất thình lình trống rỗng.

“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.” Khuôn mặt đỏ bừng lại bị nâng lên, nháy mắt âm thanh Tử Thanh vang lên đã mang theo tràn đầy thâm tình hôn lên môi nàng…

Triền miên dây dưa lưu luyến, ném qua sau đầu thế tục, vứt bỏ những âu lo trong quá khứ, giờ khắc này, có chính là hai trái tim yêu gắt gao dựa sát vào nhau, không cần nghĩ ngày mai sẽ có cuồng phong bạo vũ gì nữa, cũng không suy nghĩ hôm qua phát sinh việc gì, có chính là say mê, không tự chủ được mà say mê…

Đến khi hai cánh môi không thể không tách ra, tay Nhã Hề vô lực từ trên cổ Tử Thanh rơi xuống, bị Tử Thanh gắt gao nắm trong tay: “Từ giờ trở đi, ta sẽ không cho nàng rời khỏi ta một bước nữa.”

“Tử Thanh…” Nhìn nhau cười, trong mắt Nhã Hề thoáng phiếm lệ quang.

“Còn rơi một giọt lệ, tối nay ta sẽ…” Đột nhiên tà tà cười, ánh mắt nóng rực làm cho tâm Nhã Hề càng thêm bối rối.

“Nhã nhi, chúng ta…”

“Không…thể…”

Tử Thanh thản nhiên cười, ôm chặt Nhã Hề: “Ta là nói…chúng ta nên nghỉ ngơi…ngày mai gặp…” Mệt mỏi nhắm mắt lại, trái tim cuồng loạn của Tử Thanh dần dần an tĩnh đi không ít.

An tâm nhắm mắt lại, Nhã Hề yếu ớt cười, Tử Thanh, cả đời này, mặc kệ nàng là ai, cũng không quản nàng ở nơi nào, ta cũng là người của nàng…

***

Gió đêm thổi qua, một góc hậu viện trong phủ, một thân ảnh cô đơn ảm đạm rơi lệ, bỗng nhiên chạy về phía phòng giam lỏng Hằng vương.

“Tô cô nương?” Thị vệ ngoài phòng kinh ngạc: “Đã trễ thế này rồi, vì sao Tô cô nương tới đây?”

Tô Tình cúi đầu khom người: “Điện hạ muốn nghe khúc, cho nên ta theo lệnh đến đây.”

“Nghe khúc? Điện hạ nói khi nào?”

“Tiểu vương đã nói thế!” Thanh âm Hằng vương đột nhiên vang lên: “Sao? Giam lỏng tiểu vương rồi còn không cho tiểu vương nghe hát một chút? Giải buồn phiền?”

Do dự nhìn Tô Tình, thị vệ mở cửa ra: “Tô cô nương, mời vào.”

Đẩy cửa tiến vào, Tô Tình vội vàng đóng cửa lại.

Hằng vương vẻ mặt lạnh nhạt ngồi bên bàn, một mình nhấp rượu: “Tiểu vương còn nói uống rượu xuông thực khó uống, không nghĩ tới nhanh như vậy lại có giai nhân xuất hiện.”

Tô Tình vẫn không nhúc nhích nhìn Hằng vương, thấp giọng nói: “Ngươi đã nói An công tử không có việc gì, nhưng mà, thiếu chút nữa nàng đã chết, điện hạ ngươi biết không?”

“Sao? Hiện tại không phải là không có việc gì đó thôi?” Hằng vương tiếp tục uống chén nữa, bỗng nhiên hung hăng nắm chặt chén rượu: “Tiểu vương thật sự đã xem nhẹ tính quyết đoán của Sử Triều Cẩm kia, một ngày còn có nàng ở Vân Châu thì một ngày tiểu vương không thành được đại kế!”

“Ta muốn là một An công tử còn sống chứ không phải người chết!”

“Tiểu vương muốn cũng là một Nhã Hề còn sống chứ không phải đầu gỗ.” Đột nhiên lạnh lùng cười, Hằng vương chỉ cây đàn cổ phía sau: “Tô cô nương, có thể vừa đàn vừa tán gẫu không?”

“Vâng, điện hạ.” Tô Tình cúi đầu, đi đến trước đàn cổ, ngồi xuống, ngón tay lướt nhẹ dây đàn, một khúc nhạc du dương vang lên.

“Tô cô nương, lấy ân tình của Nhã Hề và An Khánh Ân giờ phút này, một bên không biến mất thì vạn vạn lần ngươi hoặc tiểu vương cũng chen không lọt.” Hằng vương trầm tư: “Đương nhiên, nếu một người đã chết, người còn lại cũng không sống một mình được, bất quá trước mắt, quan trọng nhất là phải đem cái đinh trong mắt Sử Triều Cẩm này nhổ ra trước!”

“Điện hạ muốn làm thế nào?” Tô Tình chỉ cảm thấy lòng đau xót, ta còn muốn tiếp tục sai lầm như vậy sao? Nhưng mà…vì sao ta không khống chế được mình muốn tiến vào trong trái tim ngươi? Rõ ràng biết ngươi là nữ tử, lại sợ hãi ngươi không tiếp tục nở nụ cười bình yên với ta, ta…Lòng tham của ta muốn để ngươi nghe ta đàn tấu, nghe ta ca hát, thậm chí nhìn ta nhảy múa…Chính là, ta biết trong lòng ngươi đã có người, ta không vào được, vĩnh viễn cũng không vào được…Trước mắt nơi này có một cơ hội tốt như vậy, ta biết đối với ngươi và Nhã Hề tỷ tỷ là một loại thương tổn…Nhưng mà…ta nhịn không được muốn làm…

Cả đời này của ta, phó thác chung thân sai người, bị Sử Triều Nghĩa làm tổn thương sâu sắc, lầm lẫn rời khỏi Phạm Dương, càng để cho một đám súc sinh hủy hoại thân thể…Ta không dám lại đi tin tưởng vào ái tình…Cũng là một phen thâm tình ngươi dành cho Nhã Hề tỷ tỷ khiến ta biết được…là ta không sớm ngày gặp được ngươi…Ngươi là phu quân kiếp này của ta…Ta…ta không muốn bỏ qua….

“Hai ngày sau, tiểu vương biết An lục công tử muốn cùng hai vị tướng quân Đột Quyết ở ngoài thành chè chén, đây là cơ hội tốt, ngay cả lão thiên cũng đều trợ giúp chúng ta!” Hằng vương cười uống rượu: “Người say rượu thì sẽ không có ý thức gì, Tô cô nương, thành hay bại, liền phải nhìn ngươi rồi.”

“Nhìn ta?”

“Không sai. Chỉ cần Sử Triều Cẩm bị loại bỏ, Vân Châu An Khánh Ân sẽ chính là món đồ chơi trong lòng bàn tay tiểu vương, ta sẽ giữ lại cho hắn một cái mạng nhỏ, cho ngươi được đền bù mong muốn.”

“Vậy Nhã Hề tỷ tỷ…”

“Tiểu vương thương nàng, yêu nàng còn không kịp, như thế nào có thể bạc đãi nàng được?”

Bỗng nhiên, Tô Tình giật mình: “Sao điện hạ lại biết được hai ngày sau có tửu yến?”

Hằng vương một mình nâng chén: “Ngươi nghĩ rằng ta chỉ là một Hằng vương thôi sao? Trong thiên hạ này, không có bức tường nào che được hết gió, chuyện mà tiểu vương muốn biết, không có gì có thể giấu diếm được ta.” Bỗng nhiên ha ha bật cười: “Tự nhiên, người mà tiểu vương muốn, cũng tất nhiên một kẻ cũng đều chạy không thoát.”

Tô Tình bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng chợt lạnh, giờ khắc này hắn chân tướng đích thị là một con sói.
Bình Luận (0)
Comment