Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 109



Nơi xa truyền đến tiếng nổ, khói đặc cuồn cuộn, trấn nhỏ xinh đẹp này giờ máu chảy thành sông, khói đen cuồn cuộn.

Nước mưa mang theo máu của các chiến sĩ lan ra cả ngọn núi, từng dòng máu được nước mưa cuốn đi, tràn ngập khắp nơi, như thể nơi nào cũng có chiến tranh, nơi nào cũng có giết chóc.

Trên cây ngân hạng cao lớn đằng xa buộc những sợi tơ hồng, là nguyện vọng cua những đôi nam nam nữ nữ cầu nguyện gieo xuống.

Nhan Hương ngồi trên ngựa không nhúc nhích.

Bụng nàng ta hơi không thoải mái, ngửa mặt nhìn Vào không trung; để nước mưa 6o rửa đôi mắt mình.

“Lê Hiên, cuối cùng ngươi vẫn cướp đồ của Ninh vương, bất kẻ là hoàng vị hay là nữ nhân, bất kể ngươi là Lê Hiên hay là Nguyên Liệt!” Phạm Tinh vừa vung kiếm chém giết, vừa lớn tiếng nói.

Lê Hiên lui ra sau một bước hỏi: “Nguyên Liệt cái gì? Phạm Tinh, Nhan Hương biết bí mật của Thu Thủy kiếm là do ngươi nói cho nàng ấy biết đúng không, sao ngươi lại biết được?” Phạm Tinh không trả lời, hắn nghiền ngẫn nhìn Lê Hiên, như thể bừng tỉnh đại ngộ: “Có lẽ chỉ có Tuyết Yên chết rồi, ngươi mới có thể bị hủy diệt! Ninh vương, giết Tuyết Yên! Giết Tuyết Yên!” Hắn phi người nhảy đến bên cạnh Tuyết Yên, giơ kiếm đâm tới.


Điền Minh mau chóng giơ kiếm đỡ lấy.

Sau lưng lại xuất hiện người của Lê Kiệt, ba tên †ấn công Tuyết Yên.

Tuyết Yên ôm Tuyết Văn Hào ngồi dưới đất, không có bất kỳ phản ứng gì, máu bùn không ngừng văng lên mặt nàng, sau đó bị nước mưa cuốn đi.

Nàng đã chết lặng.

Lê Kiệt chạy vội tới trong nháy mát, vung kiếm đẩy nhát kiếm đâm đến Tuyết Yên đi: “Dừng tay! Nàng không thể chết!” Phạm Tinh ngẩng đầu nhìn Lê Kiệt: “Vương gia, nàng ta không là ai của người cả, nàng ta cũng không yêu người, người lại mê luyến nàng ta, sẽ chỉ phá hủy người mà thôi!” Lúc này Lê Hiên đã đến sau lưng Tuyết Yên, đưa †ay bế nàng lên.

Tuyết Yên đẩy hắn ra, ngẩng mặt lên nhìn Điền Minh: “Điền Minh, giúp ta nhấc thi thể của phụ thân lên xe ngựa đi.” Trên khuôn mặt nàng toàn là nước mát, Điền Minh nhìn mà trái tim quặn lại Gió lớn kêu gào, mưa to ào ào.

Hai bên rừng cây chao đảo dưới cơn mưa to, tạo nên tiếng ù ù, bùn đất ở khắp nơi, mưa to bị cưồng phong thổi thành thác nước nghiêng, đập vào mặt, vào cơ thể mọi người.

Kiếm của Phạm Tinh và Chương Ly lại vung tới, Lê Hiên huy Thương Long kiếm, tựa như phát ra tiếng rồng gầm thét, máu đỏ tươi bắn vào trong mưa, Phạm Tinh trúng một kiếm cuár Lê Hiên.

Người của Lê Kiệt chen nhau đến, Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình giục ngựa lao tới, đứng cạnh Lê Hiên cùng. Tuyết Yên mờ mịt đứng giữa ba người bọn họ.

Chỗ ba người đến tràn ngập gió tanh mưa máu.

Mưa vần gió dữ, trời đất ngợp màu đỏ đậm, chỗ nào cũng là tiếng gào thét và kêu giết động trời! Cuối cùng Lê Kiệt dẫn người lui về.

Điền Minh đi lên trước, ôm thi của Tuyết Văn Hào thể lên xe ngựa.

Tuyết Yên quay người muốn lên xe ngựa, Lê Hiên nắm chặt cánh tay nàng: “Yên Nhi, phụ Nàng nàng là ngoài ý muốn! Ngươi đừng đi.” “Buông ta ra! Ta chỉ muốn đưa phụ thân ta về núi Mặc!” Tuyết Yên đẩy ra Lê Hiên. Lê Hiên lại ôm chặt Tuyết Yên vào lòng.

Hàn Chi Đào đột nhiên nói với Lê Hiên: “Hoàng thượng, vừa mới nhận được tin, Tây Bắc hầu tạo phản!” Quan Thế Xương thật sự tạo phản.

Lê Hiên cười khẩy, cất giọng hỏi Lê Kiệt: “Ngươi và Quan Thế Xương bất tay nhau à?” Lê Kiệt gật đầu cười một tiếng: “Không sai, Tứ đệ, cảm ơn ngươi ngồi ấm long ỷ cho ta trong khoảng thời gian này. Ta đã nói rồi, thứ là của ta thì mãi mãi là của ta.” Lê Hiên ngửa mặt cười: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.


Trãm đã dám đi lên con đường này thì sẽ không sợ ngươi đâu!” Trong rừng cây lại có một đội ky binh xông ra, vây quanh đội ngũ của Lê Kiệ ệt.

“Đội ngũ mà ngươi đối đầu trước ngờ trú đóng ở nơi này nửa tháng trước, đội ngũ mới vừa rồi là đội ngũ trãm dẫn theo lần này. Lê Kiệt, đầu hàng đi” Thế cục hơi nghiêng đi, đội ngũ của Lê Kiệt bị kẹp ở giữa.

Bên chiếm ưu thế hằm hè xoa tay, ý chí chiến đấu sục sôi.

Phạm Tinh đột nhiên nhảy tới trên ngựa của Nhan Hương: “Hương Nhị, đi theo ta đi, nàng và hắn thật sự không có kết quả đâu.” “Phạm Tinh, ta biết ngươi tốt với ta, nhưng ta đã có con của chàng, sao có thể rời khỏi chàng được, sâu này đừng ñói những chuyện đó nữa.” Nhan Hương nhìn Phạm Tinh.

Phạm Tinh cúi người nói với Nhan Hương: “Nếu như ta cho nàng biết, hán đã biết đứa bé này không phải là con của hản, nàng có đi theo ta không?” “Ngươi nói linh tinh gì vậy!” Nhan Hương giận dữ.

“Lời ta nói là sự thật, hắn là Lê Hiên, nàng có biết phi tử khác đều không mang thai thời gian dài như vậy, nàng lại mang thai, mà vì sao hắn lại lạnh nhạt với nàng như thế không? Hắn đã biết…” Nhan Hương quay ngược kiếm đâm vào bụng Phạm Tinh.

Phạm Tinh ôm bụng, không thể tin mở to hai mắt nhìn: “Vì sao? Hương Nhị, vì sao?” Vừa rồi hản đã bị Lê Hiên đâm một kiếm.

Cả người Nhan Hương run lên, hai mắt ngập nước, lớn tiếng nói: “Ngươi liên tục hãm hại ta, lợi dụng †a! Ta không hề yêu ngươi, tuyệt không, ngươi suốt ngày bịa ra những câu chuyện đó lừa ta! Ta và hắn tâm đầu ý hợp, sao có thể bị ngươi khích bác được?” Nàng ta bỗng đẩy một cái, Phạm Tinh ñgã xuống đất.

Lê Kiệt giận dữ: “Thật đúng là nữ nhân vô tình vô nghĩa! Phạm Tinh làm tất cả cũng là vì ngươi đấy!” Hân giơ tay chĩa kiếm vào Nhan Hương, vừa rồi Nhan Hương đâm Phạm Tinh một kiếm, còn đang hỗn loạn, Lôi Trạch giơ kiếm tiếp Lê Kiệt, tay trái che chở cho Nhan Hương. Chương Ly trở tay đâm Nhan Hương, trong nháy mắt Lôi Trạch chặn trước người Nhan Hương, kiếm đâm vào từ trước ngực Lôi Trạch, xuyen quan lưng, đâm đến ngực Nhan Hương.

Ánh mắt Lê Hiên lạnh lẽo, buông Tuyết Yên ra, thét dài một tiếng, ném trường kiếm trong tay qua.

Lê Kiệt gạt kiếm của Lê Hiên, cúi người kéo Phạm Tinh lên ngựa, Chương Ly vung quả đạn mù, huýt một tiếng, đội ngũ của Lê Kiệt mau chóng rời đi.

Lôi Trạch ngã trên đất, Nhan Hương lấy lại tinh †hần, xuống ngựa ôm lấy Lôi Trạch: “Lôi Trạch, Lôi Trạch, xin lỗi, là ta hại chết ngươi, hại chết các ngươi! Ta không muốn như này, Lôi Trạch…” “Nhan Hương, trước giờ luôn như vậy, cô cũng là người đáng thương, ta không thể bảo vệ cô được ñữa, cô và Hoàng thượng hãy:.” Lôi Trạch quay mặt sang Lê Hiên, nhẹ nói một câu: “Ta xin lỗi!” Hân cố ý giết Tuyết Văn Hào.

Lúc ấy hắn đã thấy Tuyết Văn Hào buông binh khí xuống. Hán không chút do dự giết Tuyết Văn Hào, một là vì diệt hậu hoạn, hai là vì Nhan Hương.

Hắn cảm thấy, Tuyết Văn Hào đáng chết, Tuyết ‘Yên cướp đi Hoàng thượng, hại Nhan Hương đau khổ như vậy. Tuyết Văn Hào chết rồi sẽ khiến Hoàng thượng hiểu rõ giữa người và Tuyết Yên cách nhau những gì! Nhan Hương mới là người yêu Hoàng thượng nhất, cũng là người xứng ở bên Hoàng thượng, hắn thật sự hi vọng Nhan Hương có thể hạnh phúc. Hán không hiểu tình yêu là gì, hán chỉ hi vọng Nhan Hương có thể sống vui vẻ.


Bây giờ, hắn chỉ có thể làm được như vậy thôi. Lôi Trạch đưa tay, dường như muốn sờ mặt Nhan Hương, tay giơ lên, dừng giữa không trung, đột nhiên rơi xuống.

Cuối cùng Lôi Trạch gục thấp đầu xuống.

Lê Hiên khẽ chấn động, nhắm mắt lại.

Hoàng thượng; đuổi theo không?” Hàn Chỉ Đào hỏi.

“Không đuổi.” Nhiếp Lăng Hàn đứng bên cạnh xe ngựa nhìn Tuyết Yên, hán không biết nói gì. Về núi Mặc là thật, chuẩn bị tiêu diệt Ninh vương cũng là thật.

Bọn họ không nói cho Tuyết Yên kế hoạch của bọn họ. Hắn rất áy náy.

Hán không ngờ Lôi Trạch sẽ giết Tuyết Văn Hào, Hoàng thượng đã ra lệnh cho bọn họ không được hại Tuyết Văn Hào.

“Yên Nhị, ta xin lỗi. Ta không ngờ sẽ như này. Ta về núi Mặc cùng nàng.” Trên áo giáp bạc của Nhiếp Lăng Hàn dính đầy máu tươi, bị nước mưa thấm ướt, màu đỏ đậm đậm nhạt nhạt, cả bộ y phục như có năm màu.

Tuyết Yên đã ngồi trong xe ngựa, ôm chặt thi thể của Tuyết Văn Hào trong ngực.

“Không cần. Ta không trách huynh. Hắn cần huynh, huynh hãy ở lại đi” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.






Bình Luận (0)
Comment