Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 115



Điền Minh rút tay về, hãn cảm thấy nàng không nên đi vào, hán không hi vọng nàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Nhưng hãn không biết làm sao để ngăn nàng lại.

Tuyết Yên đi vào. Cố Phàm đang ghé vào bên tai Lê Hiên nói chuyện. Nàng nhìn thấy s ặt Lê Hiên hơi biến đổi, hình như có chút bối rối.

Trong phòng nóng hổi, ngay giữa bàn lớn đặt nồi lẩu.

A hoàn Đậu Khấu đang ân cần hầu hạ.

Nhan Hương thấy nàng, khẽ mỉm cười. Nàng đã hiển mang thải; mặt cũng.nở nang rất nhiều.

“Yên phi, ngồi xuống cùng ăn đi.” Nhan Hương chào hỏi nàng.

“Sao nàng lại đến đây? Chẳng phải nói không có trãm cho phép không ai được vào Vĩnh An cung sao?” Giọng Lê Hiên lành lạnh, không biết vì sao hắn lại cảm thấy có chút bối rối, mặc dù hắn là Hoàng thượng.

“Thật xin lỗi, quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng. Hoàng thượng muốn trị tội, Tuyết Yên xin nhận phạt. Chỉ là hôm nay ta tới tìm Duệ vương, xin hãy cho ta nói hết.” Tuyết Yên không nhìn Lê Hiên, đôi mát nhìn Duệ vương.


“Tuyết Yên, nàng đừng tưởng rằng trãm không thể phạt nàng!” Sắc mặt Lê Hiên trầm xuống.

“Tuyết Yên chưa hề cho rằng mình không thể bị Hoàng thượng trừng phạt, ngược lại, ngày nào Tuyết Yên cũng sống nơm nớp lo sợ.” Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn Lê Hiên, ánh mắt lạnh như băng.

Lê Hiên nhìn thấy oán hận trong mắt nàng.

Lúc này, đúng là nàng hận hắn. Nhan Hương giết a hoàn nàng, vẫn có thể bình yên vô sự ở đây ăn lẩu. Là vì hắn. Hắn còn giết phụ thân nàng.

Đáy lòng Lê Hiên run lên, cuối cùng không nói được câu nào nặng lời nữa.

Nhan Hương lạnh lùng nhìn, chỉ có Tuyết Yên dám nói như vậy với Lê Hiên: “Yên phi, đều do ta không tốt, ta không nên giữ bọn hắn lại với ta, mấy ngày nay cơ thể ta không tốt, cảm thấy rất khủng hoảng. Từ nhỏ ta đã không có người thân, bọn ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có chuyện gì cũng chỉ muốn tìm bọn họ, ngươi đừng giận…” Giọng Nhan Hương hèn mọn yếu đuối.

Lê Hiên vốn định đứng dậy rời đi, nghe đến đó nhìn Nhan Hương: “Không cần giải thích gì với nàng ấy!” Duệ vương nhíu mày hỏi: “Yên tẩu tử, tìm ta có việc gì sao?” “Hôm nay tỳ nữ của trắc phi Duệ vương tìm ta, nói cơ thể Nhị phu nhân khó chịu, đã thấy đỏ, sợ là sắp chảy thai, đại phu trong phủ không khám được, muốn mời ngự y trong cung xem cho, không ngờ ngự y đều ở Vĩnh An cung, bèn cầu xin †a qua khám cho.” Tuyết Yên nhìn Duệ vương, chậm rãi nói.

“Trân Châu bị bệnh rất nặng sao?” Giọng Duệ vương cao lên.

Tuyết Yên thấy vẻ mất kiên nhãn trong ánh mát hán. Không biết là bởi vì không quan tâm hay là không tin.

“Thê tử của ngươi ngươi còn không biết sao? Hôm nay ta qua khám, là tâm trạng đè nén thời gian dài, cộng thêm thường xuyên không thể ngủ ngon, dẫn đến chảy thai, có thể không giữ được đứa bé. Trân Châu nằng nặc đòi giữ lại đứa bé, ta đã cho nàng ấy uống thuốc, về phần có cứu được đứa bé hay không thì phải xem duyên phận.” Trong phòng yên tĩnh. Nhan Hương không nói câu nào, trên mặt cười thản nhiên, từ tốn ăn uống.

Tuyết Yên chợt cảm giác, thật ra Nhan Hương rất thích hợp làm Hoàng hậu của Lê Hiên, giấu được vui giận, trầm ổn, có mưu lược, tâm ngoan thủ lạt.

Mà nàng, chỉ thích hợp làm thê tử của người bình thường.

Nét mặt Duệ vương có phần nghiêm trọng.

Lê Hiên nhìn Duệ vương: “Lão Ngũ, về sớm thăm nàng ấy đi. Tuyết Yên, nàng hồi cung đi.” Duệ vương gật đầu, song không hề đứng dậy.

Tuyết Yên vô cùng thất vọng, biết vợ con mình có chuyện mà hán vẫn ngồi vững được! Nhưng nàng biết, chuyện này không trách Duệ vương hết được.

Dù sao tình cảm là chuyện từ hai phía.

“Yên tẩu tử, cám ơn tẩu. Lát nữa ta sẽ về thăm nàng ấy.” Duệ vương nói.


Tuyết Yên thở dài: “Có thăm nàng ấy hay không do.

Duệ vương tự mình quyết định, đừng chỉ nhìn chằm chằm những thứ không phải của mình mà ném bảo bối của mình đi.” Nàng quay người nhìn qua Lê Hiên: “Nếu như Hoàng thượng không phạt Tuyết Yên, Tuyết Yên đi đây” Nàng nói xong đi ra.

Trong lòng Nhan Hương phần uất, nàng ấy vô lễ như thế! Không nói câu nào đã đi rồi sao? Nhưng nhìn thấy Lê Hiên không nói gì, nàng ta cũng không thể nổi giận được.

Mấy ngày nay cơ thể nàng ta không tốt, hôm trước cũng thấy máu. Hoàng thượng và Duệ vương tìm ngự y, hai ngày nay Hoàng thượng rời triều đến thăm nàng ta hai lần, hôm nay đã tốt hơn nhiều. Vừa khéo hôm nay tuyết rơi lớn, Duệ vương đề nghị ăn lẩu, mời Hoàng thượng đi cùng.

Đã lâu rồi năng ta không vuï như thể.

Đã lâu Hoàng thượng không dùng bữa với nàng †a. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng ta cứ tưởng hai người sẽ thuận lý thành Chương ở bên nhau, sẽ trở thành người thân thiết nhất. Nhưng vì sao qua một thời gian lại phai nhạt, nhạt đến nỗi khiến nàng ta hoảng hốt, khiến nàng ta không cam lòng.

Không ngờ hôm nay vất vả lắm mới có một cơ hội có thể ở bên Hoàng thượng, Tuyết Yên lại tới phá đám. Móng tay của Nhan Hương bấm sâu vào lòng bàn tay.

Tuyết Yên được định sẵn là khắc tinh của nàng ta, chỉ cần Tuyết Yên còn, nàng ta sẽ không có ngày được sống yên.

Lê Hiên đứng lên: “nàng đi nghỉ sớm đi, có chuyện gì thì bảo a hoàn trực tiếp tìm Dương Thụ là được.” Lê Hiên nó phủ áo khoác, hắn muốn đuổi theo Tuyết Yên.

“Ta cũng về đây.” Duệ vương đứng dậy lạnh nhạt nói.

Hoàng thượng đi rồi, một mình Duệ vương không tiện ở đây, cộng thêm lời Tuyết Yên vừa nói khiến hán cũng không ngồi yên được, liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Nhìn thấy bọn họ lần lượt muốn rời đi, Nhan Hương bật khóc: “A Hiên, bây giờ chàng không thể ăn một bữa cơm với ta sao!” Lê Hiên và Duệ vương dừng lại.

Duệ vương nhìn Lê Hiên: “Hoàng huynh, chuyện Nhan Hương làm đúng là nên phạt, nhưng nàng ấy cũng là vì huynh thôi. Mọi người đều biết tình cảm của nàng ấy với huynh bao năm qua, bây giờ cơ thể nàng ấy như này, đừng để nàng ấy khóc nữa. Xin huynh đấy!” Duệ vương nói xong giậm chân đi ra ngoài.

Nhan Hương đi đến kéo tay áo Lê Hiên.

“Nhan Hương, buông tay đi. Chúng ta không quay lại trước kia được đâu.” “Là vì Tuyết Yên đúng không? Nàng ta vừa đến chàng đã đi! Tất cả do nàng ta! Đều do nàng ta! Ta hận nàng tai” “Nhan Hương! Chúng ta đã có lỗi với Tuyết Yên rồi, nàng vẫn muốn hại nàng ấy sao, nàng thật sự muốn khiến trẫm giết nàng ư?” Lê Hiên trầm giọng hỏi Nhan Hương.

Nhan Hương lay ống tay áo Lê Hiên: “A Hiên, ta muốn giết nàng ta là vì eàng thay lòng, trong lòng chàng chỉ có nàng ta! Nếu chàng thật sự không muốn nhìn thấy ta thì hãy giết ta đi. Bây giờ †a như này quá đau khổ.” Nàng ta khóc lê hoa đái vũ, cả người run rẩy.

“Nhan Hương, nàng rất quan trọng với ta, Tuyết ‘Yên chưa từng muốn hại nàng, nàng ấy sẽ không hại người mà ta để ý, mà nàng suốt ngày muốn hại nàng ấy! Nàng hãy nghe cho kỹ đây, nếu nàng còn có lần sau, trãm tuyệt đối sẽ không nương tay!” Nhan Hương khóc dựa vào vai hắn: “Được, sẽ không có lần sau nữa, hôm nay chàng hãy ở bên †a được không, được không?” “Được rồi, đừng khóc nữa. Trẫm ăn với nàng bữa cơm này.” Lê Hiên mềm lòng, hai tay nắm lấy vai nàng ta, dìu nàng ta ngồi xuống.


Không có nam nhân nào quyết tâm hung ác với nữ nhân ghé vào vai mình thút thít.

Tuyết Yên ra khỏi Vĩnh An cung, không trở về Vong Ưu cung, nàng để Lập Hạ về trước đi.

“Nương nương, đã trễ thế như vậy rồi, thời tiết cũng không tốt, nô tỳ đi cùng nương nương đi.” “Không cần, gần đây trong cung canh phòng sâm nghiêm, rất an toàn. Muội trở về đi, ta muốn đi dạo một mình.” Tuyết Yên đuổi Lập Hạ đi, bước một mình, bất giác đi tới Trường Tín cung.

Nơi này đã được dọn dẹp, không còn phế tích, mặt đất đã sớm được quét sạch sẽ, bây giờ tuyết rơi lớn, cả mảnh đất trống trắng tinh.

Tuyết Yên chậm rãi đi qua, chân đạp trên mặt tuyết kêu cộp cộp.

Sở dĩ con người vui vẻ không phải do có nhiều, mà do ít so bì. Cuộc đời vốn không hoàn mỹ, nghĩ thông suốt rồi sẽ hoàn mỹ. Chỉ có nội tâm yên tĩnh hài hòa, mới không bị bên ngoài ảnh hưởng.

Cho nên, Tiếu Xuân, Vân Hương, Như Ý… nước mắt Tuyết Yên chảy xuống, cho nên, ta phải nhìn Nhan Hương như thể không có gì xảy ra sao? Nàng ta không phải nhận trừng phạt, qua ít ngày nữa, chờ nàng ta sinh con, sẽ chôn vùi tất cả của nàng ta nàng ta.

Tuyết Yên cảm thấy cả người rét run, kéo chặt áo choàng.

Trong lòng có rất nhiều oán hận cũng không biết nên tìm ai.

Nàng không thể chịu đựng được hản chuyện trò Vui vẻ trong phòng Nhan Hương, trong nỗi hận nàng ta còn có ghen ghét không kìm chế được.

Nàng còn đang xoán xuýt điều gì? Việc đã xảy ra, †âm trạng bây giờ không còn là tâm trạng ngay lúc đó. Nàng còn đang xoắn xuýt điều gì? Vì sao luôn run rẩy bất an? Nhan Hương đã không còn là Nhan Hương của trước kia, nàng ta không chút do dự giơ kiếm đâm vào Phạm Tinh một lòng che chở nàng ta. Nhan Lạnh lẽo truyền từ chân đến lưng.






Bình Luận (0)
Comment