Dương Thạc quỳ ở đó, cả người run rẩy: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Hản không kìm được khẽ nức nở, hán chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng như này.
Tuyết Yên nhanh chân chạy tới, trái tim dần chìm xuống.
Nàng nâng mặt hắn lên, là hán! Hắn nhắm nghiền mắt, mày nhíu chặt. Môi hắn mím chặt, sắc mặt xanh trắng.
Môi Tuyết Yên khô khốc, ôm chặt hắn vào lòng.
Nàng ngậm thuốc thanh lọc trong miệng, áp lên môi hắn, đẩy thuốc cho hãn; nhìn thấy hầu kết hắn nhấp nhô, biết hãn đã nuốt thuốc xuống.
Da môi hắn rất khô, mặt áp vào mặt nàng, không hề có sức sống.
“Lê Hiên, tỉnh đi, tinh lại đi” Nước mắt nàng rơi trên mặt hán.
Trong mát nàng, Lê Hiên luôn rất mạnh mẽ, không gì không làm được, bây giờ hắn suy yếu nằm trong lòng nàng như vậy, khiến nàng khủng hoảng chưa từng có.
Nàng cho Lê Hiên dùng thuốc trợ tìm, cho hắn dùng thêm thuốc giải khói độc. Cơ thể Lê Hiên không lạnh như Điền Minh, cơ thể hắn nóng như đốt.
Tuyết Yên bát lấy mạch đập của hản, phát hiện mạch hắn đập rất nhanh. Hình như trong cơ thể hắn còn có thứ gì khác.
“Lê Hiên, Lê Hiên, chàng hãy mau tỉnh lại đi.” Nàng hôn nhẹ hắn.
Hắn lẳng lặng nằm ở đó, không hề thay đổi chút nào.
“Nương nương, nơi này không an toàn, chúng ta phải nhanh ehóng chuyển đến nơi khác, chờ đại quân của Đậu Nhĩ Anh đến.” Dương Thạc nói.
Bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn, Tuyết Yên ngẩng đầu, nhìn thấy Điền Minh lảo đảo đi đến.
“Ngươi đã tỉnh rồi sao?” Tuyết Yên hỏi.
Trên người trên mặt Điền Minh toàn là vết máu, không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.
“Ngươi bị thương, đừng cử động lung tung.” Tuyết Yên nói.
“Không sao, phần lớn vết thương của ta là vết thương ngoài da, là do Hoàng thượng gây ra, không sao, vừa rồi Hoàng thượng bị ta điểm huyệt ngủ rồi.” “Vì sao? Sao hắn lại làm vậy?” Tuyết Yên và Dương Thạc đều rất bất ngờ.
“Hoàng thượng vô cùng nóng nảy, người không khống chế nổi bản thân.” Điền Minh chống tay vào tường: “Hai người trông Hoàng thượng, ta đi xem bọn họ thế nào.” Điền Minh nói.
“Nhưng nơi này rất không an toàn.” Tuyết Yên lo lắng nói.
“Ta biết, nhưng bây giờ không thể đi ra ngoài được, kháp nơi là mai phục của bọn họ. Chúng ta còn chưa khôi phục bình thường, không nên hành động theo cảm tính. Yên tâm, tạm thời bọn chúng sẽ không tấn công vào đâu!” Điền Minh an ủi nàng.
“Hoàng thượng có biết là Hòa phi hạ độc không?” Tuyết Yên hỏi.
“Biế Hòa phi, à không, Tiêu Nhạn Quy có tới đây.” Điền Minh vừa nói vừa đi ra ngoài, bước chân hắn vẫn tập tễnh, song đã tỉnh táo.
Thời gian ngắn như vậy không có khả năng giải được độc, nếu bọn chúng lại tấn công vào thì phải làm sao? Trong rừng cây ngoài hang núi toàn là hơi độc.
Rất nhiều binh sĩ Đại Hưng đã trúng độc.
Dương Thạc nói chờ đại quân của Đậu Nhĩ Anh tới cứu viện, liệu hắn có đến không? Tên nam nhân nhìn có vẻ hèn yếu đó sẽ xuất binh sao? Đáy lòng Tuyết Yên có cảm giác rất xấu, trực giác của phái nữ khiến nàng cảm thấy Đậu Nhĩ Anh không hề nghe lời như bề ngoài, Đại Hưng trợ giúp hắn lấy vị trí của Đại Hãn, liệu có hắn có bằng lòng xưng thần với Đại Hưng không? Bây giờ có cơ hội dễ giết Lê Hiên như vậy, lấn thật sự sẽ cứu Lê Hiên sao? Tuyết Yên không muốn ký thác hi vọng trên người hán, thậm chí nàng thoáng có chút bận tâm công chúa và Vu Dung ở phủ đệ.
Nàng chỉ hi vọng sư huynh và Bạch đại ca có thể nhanh chóng khỏe lại. Nàng mang theo túi thuốc, liên tục bài độc cho Lê Hiên, nhưng phát hiện không hề có tác dụng.
Trên người Lê Hiên có một thứ độc kỳ lạ, không ở †rong máu, mà ở trong tim.
Nàng dùng đủ mọi cách đều vô dụng.
Tiếng đánh nhau bên ngoài càng kịch liệt hơn.
“Dương Thạc, hay là ngươi đi giúp bọn họ đi? Đây là phía sau hang núi, chắc không có ai phát hiện ra đâu.” Tuyết Yên nói.
“Không, ta phải ở lại đây bảo vệ nương nương và Hoàng thượng, mấy người bọn họ có thể giữ được cửa hang.” Trận chiến không lớn này là trận chiến thảm bại nhất của Lê Hiên, bởi vì ta quá ngu xuẩn.
Tuyết Yên lặng lẽ nghĩ.
Nàng thực sự không xứng với Lê Hiên, bởi vì tấm lòng thiện lương của nàng đã hại Lê Hiên và sư huynh, Bạch đại ca rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
€ó lẽ Nhan Hương thích hợp làm Hoàng hậu của chàng hơn. Tuyết Yên chợt thất thần, sự hối hận trong lòng như muốn căn nuốt nàng.
Phía trước có tiếng đạn nổ, Tuyết Yên giật mình: “Là đạn nổ của chúng ta sao?” Tuyết Yên hỏi Dương Thạc.
“Ta đi xem sao, nương nương và Hoàng thượng hãy nấp cho kỹ” Dương Thạc nói rồi, chớp mắt đã không thấy đâu.
Trời càng tối hơn.
Tiếng đạn nổ đinh tai nhức óc, Tuyết Yên cảm giác cả hang núi nổ tung.
Điều này cho thấy người dùng đạn nổ không phải người của Đại Hưng.
Ngoại trừ Đại Hưng, người còn biết dùng đạn nổ chỉ có Lê Kiệt.
Tuyết Yên giật mình.
Thì ra, trong Tuyết thành không chỉ có người của nước Nam Hạ, người của Đậu Nhĩ Khâm, còn có Lê Kiệt, thậm chí, còn có Nhan Hương.
Nàng cố sức ôm lấy Lê Hiên, chuyển hán vào trong bụi cỏ cao cỡ một người, tay lấy bột hùng hoàng ra khỏi ngực rắc xung quanh, bẻ nhánh cây che cho Lê Hiên.
Nàng làm rối tầng cỏ xung quanh..
Cơ thể Lê Hiên càng nóng hơn. Vì sao hắn trúng độc lại ở trong tim? Đây là độc gì mà khiến người ta nóng nảy, thậm chí hắn còn hại cả Điền Minh thân cận nhất? Sư phụ Tuyết Yên nghiên cứu độc rất nhiều năm, bản thân Tuyết Yên cũng thích chế độc chế hương, có đôi khi hương và độc chỉ khác chút liều lượng đã trở thành độc. Như tình yêu.
Trong đầu Tuyết Yên lóe lên, nàng nhớ hình như sư phụ từng nói về một số độc đặc biệt, trong đó có một loại độc rất giống với triệu chứng của Lê Hiên. Triệu chứng cũng là cả người khô nóng, nóng nảy, đánh người, giết người, thậm chí hại người thân nhất của mình. Nếu như không có thuốc giải sẽ phát điên mà chết.
Loại độc này tên là độc Tình Nhân.
Loại độc này đặc biệt ở chỗ, chỉ có kẻ yêu người đó hạ độc mới có tác dụng, hơn nữa không có thuốc giải, chỉ có thể dùng máu tim của người hạ độc mới có thể hãm lại.
Tuyết Yên cảm thấy vạn vật trên thế gian thật kỳ lạ, không biết vì sao lại có người nghiên cứu ra loại độc này, là để giữ người yêu ở bên người sao? Dùng độc để giữ người yêu, sao mà bi ai như thế.
Tuyết Yên lắc đầu, không có khả năng, Lê Hiên sao có thể trúng loại độc này được. Song nghĩ đến Nhan Hương bây giờ đã phát điên, trái tim Tuyết Yên co lại.
Tiếng đánh nhau phía trước càng gay gát hơn.
Đã có kẻ xông vào, không phải người Đại Hưng, Tuyết Yên núp trong bóng tối, một cây ngân châm bắn tới, tên đó lập tức mất mạng.
Sự bất an trong lòng Tuyết Yên càng mãnh liệt hơn, xem ra mọi người sắp không chịu nổi nữa.
Nửa canh giờ mới có thể giải được dược hiệu của độc, liệu bọn họ chống đỡ được không? Sự huynh ra sao rồi, đám Bạch đại ca, Điền Minh, Cố Phàm còn sống không? Lúc này nếu như nhỡ đâu bọn chúng xông tới, Lê Hiên chác chản sẽ phải chết.
Nhưng nàng lại không cách nào chuyển Lê Hiên đến chỗ xa hơn.
Càng lúc càng nhiều kẻ xông tới, Tuyết Yên khiến từng kẻ mất mạng.
Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Hình như lại có kẻ đi vào, Tuyết Yên xoay nhẫn Mị Ảnh cũng không có tác dụng, đây là cao thủ.
Nàng rút Thu Thủy kiếm bên hông ra.
“Đừng nhúc nhích, là ta.” Mặc dù giọng người đó khàn khàn, Tuyết Yên vẫn nghe ra là Nhan Hương.
“Quả nhiên là các ngươi, ta đã cảm thấy lạ vì sao lại có kẻ có thể dùng đạn nổ rồi.” Tuyết Yên cười khẩy.
“Hắn ở đâu?” Nhan Hương hỏi.
Đằng sau lại có người tới, Nhan Hương vung kiếm giết.
“Ngươi muốn lầm gì?” Tuyết Yên hỏi.
“Ngươi có biết, người của Nam Hạ và Lê Kiệt sắp công phá hang núi này không. Đám Nhiếp Lăng Hàn đều trúng độc, dù cho ngươi cho bọn họ dùng thuốc, độc này cũng không giải ngay được. Lát nữa còn có cao thủ Lê Kiệt mời đến, đến lúc đó, không một ai ở đây có thể sống được đâu.”