Tuyết Yên nói: “Rất nhiều chuyện ta không có chứng cứ, cho nên không thể nói lung tung, chờ ta có chứng cứ sẽ nói cho Triệu tướng quân.” Triệu Toàn gật đầu: “Được, ta chờ tin tức của Tuyết tiểu thư.” Phát xong mặt nạ phòng độc cho quân Tuyết gia, Tuyết Yên gặp riêng Vương Hổ.
“Nghe nói lần này Đại Hưng phát năm vạn binh, nước Đại Nguyệt và Đại Hạ đều xuất năm vạn binh muốn vây quét Tuyết thành, ngươi có tính toán gì?” Tuyết Yên hỏi Vương Hổ.
“Tuyết tiểu thư có ý gì?” Vương Hổ hỏi.
“Đương nhiên ta hi vọng các ngươi đều có thể còn sống.” Tuyết Yên nói.
“Người nhà của chúng tôi đều trong tay Ninh vương, không bán mạng cũng không được.” Vương Hổ bất đắc dĩ.
“Ninh vương hoàn toàn không tin tưởng chúng ta, †a cảm thấy có lẽ bọn họ sẽ giam lỏng ta, sẽ không còn nhiều cơ hội được gặp mặt nữa đâu.
Nếu như quân Tuyết gia vẫn bị bọn họ bắt nạt, hoặc là ngươi có ý nghĩ gì khác thì cứ đi tìm Nhiếp Lăng Hàn hoặc Giang Duệ.” “Chẳng phải Nhiếp Lăng Hàn là đại nguyên soái Đại Hưng sao?” “Đúng vậy, hán là sư huynh của ta. Hắn sẽ trợ giúp các ngươi. Hơn nữa, hắn sẽ nghĩ cách cứu người nhà các ngươi ra.” Vương Hổ trầm tư.
“Cũng không phải bảo các ngươi đầu hàng Đại Hưng, các ngươi cũng có thể tham gia Thanh Y đường.” “Ta hiểu.” Vương Hổ gật đầu.
“Ta đi đây, các ngươi bảo trọng” Tuyết Yên đi ra.
Buổi tối, có thích khách lại lẻn vào Lan uyển, tên thích khách này hết sức quen thuộc hoàn cảnh của Lan uyển, còn bỏ thuốc mê Tiểu An và Tiểu Nhạc phòng ngoài.
Tuyết Yên nắm trong tay Thu Thủy kiếm, nhìn thấy thân hình và thân thủ của người nọ thì buông kiếm.
Tuyết Yên bình tĩnh nhìn thích khách tháo mặt nạ xuống.
“Quả nhiên là cô.” Tuyết Yên nói khẽ.
Thích khách là Nhan Hương.
“Gô tới làm gì?” Tuyết Yên hỏi.
Nhan Hương nói khẽ: “Ta nghĩ khẳng định cô có bản đồ quân phòng của Tuyết thành, sau khi ta đi, có lẽ bố cục Tuyết thành đã sớm thay đổi.
“Làm sao cô biết ta sẽ có?” “Ngày nào do thám của Lê Hiên cũng báo cáo cuộc sống ở đây của cô, ta thấy Lê Kiệt cũng không chính thức giam giữ cô, với sự thông minh của cô, chắc chán sẽ làm một bản bản đồ bố cục.” Nhan Hương nói.
“Cô thật hiểu ta:’ Mấy ngày nay Tuyết Yên đang suy nghĩ xem nên giao bản đồ cho Lê Hiên như thế nào, nàng tìm mấy ngày cũng không tìm được ám vệ theo dõi Tuyết thành.
“Giao bản đồ cho cô cũng được, có lẽ cô sẽ không hại chàng.” Tuyết Yên lấy bản đồ ra đưa cho Nhan Hương.
Nhan Hương nhìn bản đồ, ngẩng đầu hỏi: “Cô không hận ta tham công của cô sao?” Tuyết Yên cười cười: “Đương nhiên cô sẽ không nói là ta cho cô bản đồ. Ta chỉ muốn Lê Hiên có thể thắng trận chiến này với thiệt hại thấp nhất, còn lại không quan trọng.” Nhan Hương cười lạnh rồi quay người muốn đi, lại dừng lại quay đầu hỏi một câu: “Vì sao cô làm như thế?” Tuyết Yên cười: “Cô đã tìm đến ta, chắc chắn biết †a sẽ làm như vậy, cần gì phải hỏi, yên tâm, ta không có âm mưu. Có điều loại người như cô sẽ không hiểu đâu.” Nhan Hương quay người rời đi.
Nhan Hương cầm bản đồ của Tuyết Yên đến một gian phòng bí mật, dựa vào tấm bản đồ hảy vẽ lại một tấm khác, đổi thành chữ viết của nàng ta.
Nàng ta chạy về nước Đại Nguyệt trong đêm, khi sắp đến Bạch phủ, nàng ta móc dao găm ra, đâm hai nhát vào phía sau lưng và cánh tay trái của mình, lập tức máu me đầm đìa.
Lúc hừng đông, có thị vệ phát hiện Nhan Hương ngã trong vũng máu cách cửa Bạch phủ không xa.
Nàng được thị vệ bế vào phòng, Hoàng thượng và ngự y nhanh chóng tới.
Nhan Hương gắng gượng móc ra bản vẽ thấm đầy máu tươi từ trong lồng ngực mình, run rẩy đưa cho Hoàng thượng…
Lê Hiên nhìn bản đồ trong tay, sắc mặt nghiêm TÚC.
Hản nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, không nhịn được nắm lấy tay nàng ta.
Nhan Hương cười như đứa trẻ: ‘A Hiên, thế giới này quá lạnh, chàng đừng bỏ thiếp lại, thiếp chỉ muốn ở lại bên cạnh chàng…” Rốt cuộc Lê Hiên cũng gật đầu.
Cho nên chuyện thế gian không có đúng sai tuyệt đối. Một suy nghĩ là đúng hay sai chỉ trong một giây phút, kết cục đã khác hoàn toàn.
Biến hóa vĩnh viễn nhanh hơn kế hoạch. Lòng người thường thường chính mình cũng không nhìn thấu. Yêu và hận càng tùy từng người mà khác nhau.
Cho nên, không có vĩnh hằng, chỉ có an tâm.
Mùng mười tháng tám. Mọi việc không nên.
Không khớp sẽ hiên viên, mọi việc tất vướng víu, toàn bộ tương sinh đều không đẹp, tương khắc.
càng lo âu, đi xa nhiều bất lợi, đều là bận tâm vô tận.
Đây không phải là ngày tháng tốt, nhưng mà ngày này lại có ý nghĩa đặc biệt với Tuyết Yên, ngày này hai năm trước nàng tái sinh, đồng thời quen biết Lê Hiên và Lê Kiệt.
Hôm nay, Đại Hưng bắt đầu tấn công Tuyết thành.
Sáng sớm, Lan uyển đã được trấn giữ tầng tầng, Tuyết Yên vũ trang đầy đủ đứng trong sân. Một trận gió thu thổi tới, mang theo mùi máu tanh và mùi thi thể cháy khét kỳ lạ từ nơi xa.
Tuyết Yên ngửi thấy mùi này, không nhịn được trào lên từng ngúm nước chua; nàng bát đầu nôn mửa.
Tuyết Yên về phòng, khép cửa phòng, vẫn không ngăn được cơn buồn nôn.
Nghe nói Lê Hiên tự mình dẫn theo mười lăm vạn đại quân tấn công Tuyết thành.
Tuyết Thành vốn có bảy vạn đại quân, về sau Lê Kiệt lại điều đến năm vạn.
Tuyết thành phòng vệ nghiêm ngặt, không nhìn ra sơ hở nào.
Nhưng chỉ trong một buổi sáng, Tuyết thành biến thành một biển lửa.
Tuyết Yên ngồi trong phòng, nhắm mắt lại, mặc cho ai gọi cửa nàng cũng không ra.
Vận mệnh luôn thích trêu cợt người ta. Nàng mang thai rồi.
Vừa rồi nàng nôn không ngừng, mấy ngày nay vẫn luôn không đói bụng, tháng này kinh nguyệt không đến, nàng còn tưởng rằng là bởi vì nguyên nhân †âm trạng. Thì ra là mang thai.
Mừng rỡ, bất an, hơn nữa tuyệt đối không thể để Lê Kiệt biết, đứa bé sẽ càng trở thành thẻ bài để hắn khống chế Lê Hiên.
Nhưng mà cũng không thể để Lê Hiên Hiên biết tuyệt đối sẽ không thả nàng rời đi.
Con à, ta nên làm thế nào với con đây? Tuyết Yên nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, buồn vui đan xen.
Ngoài thành mũi tên lửa ùn ùn kéo đến bay vào, †oàn bộ đuôi tên cột đạn pháo, rất nhiều thương gia và dân cư hóa thành tro tàn trong hỏa hoạn.
Dường như Lê Hiên muốn đại khai sát giới, trước kia hắn chưa từng như vậy trong chiến tranh.
Hắn nhìn như vô tình, thực tế rất thương xót muôn dân, hắn lại là người khống chế đại cục, nếu ra tay khôn khéo, nhất quán sẽ dùng hao tổn thấp nhất để đạt được lợi ích lớn nhất.
Thế nhưng hình như hắn vẫn chưa tính toán tổn thất của chiến dịch Tuyết thành.
Trong khi mọi người đang hỗn loạn, có người thả một mồi lửa đốt kho lúa của Tuyết thành, kho lúa của Tuyết Thành vốn là nơi bí mật nhất mà lại bị †ìm được vị trí chuẩn xác như thế, Lê Kiệt không khỏi cau mày.
Hắn không thể không thừa nhận, luận về tác chiến và mưu lược, hản quả thực không bằng Lê Hiên.
Nếu như các tướng sĩ biết kho lúa bị đốt, rất nhanh sẽ sẽ dao động lòng người, không có lương thực, nếu như Lê Hiên vây khốn Tuyết thành, Tuyết thành cũng không kiên trì được bao lâu.
Rất nhiều căn nhà bị thiêu rụi, cũng khiến cho rất nhiều người không có nhà để về, thỉnh thoảng có người thừa dịp hỗn loạn cướp bóc, trị an rất hỗn loạn.
Nhạc Quảng đã phái người đi xử lý những vụ hỗn loạn này.
Tuyết thành, toà thành xinh đẹp này gần như biến thành biển lửa. Ngoại trừ Tuyết cung.
Chiến tranh vẫn tiếp tục đến tận ban đêm, tiếng hô “giết” rung trời. Lê Hiên vẫn chưa tấn công vào được.
Tòa thành cổ này tự có sức mạnh của chính nó.
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ, nhóm lớn thương binh nằm ở đầu đường, buổi tối đổ một cơn mưa to, rất nhiều thi thể không kịp khiêng đi bị ngâm trong nước bẩn.
Tuyết cung cũng chứa số lượng lớn thương binh, Tuyết Yên cố nhịn từng cơn buồn nôn trào lên, ra †ay trị liệu cho bọn họ.
Mãi đến nửa đêm mới xử lý xong thương binh đưa vào trong sân.
Ngày hôm sau, sáng sớm u ám, Tuyết Yên bị một tiếng kèn làm bừng tỉnh.
Tuyết Yên được A Phúc đưa đến đại điện.
Lê Kiệt mặc khôi giáp màu bạc đứng ở đó. Hắn cầm lấy một chiếc áo choàng màu xanh mềm mại từ trong tay tỳ nữ bên cạnh choàng lên người Tuyết Yên: “Yên Nhi, ở bên cạnh ta, hôm nay có thể sẽ là một trận tử chiến với Lê Hiên!” Tuyết Yên nhìn hắn: “Lê Kiệt, vì sao ngươi cố chấp như vậy? Trong lòng ta chỉ có Lê Hiên, ta ở bên cạnh ngươi sẽ chỉ hại ngươi thôi!” Lê Kiệt cười khẽ: “Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, Lê Hiên sẽ không thắng được!” Hắn ôm chặt lấy nàng đi về phía cổng thành, Tuyết Yên nhìn thấy quân kỳ Đại Hưng phấp phới đằng xa, vô số chiến sĩ mặc khôi giáp màu đen ngồi trên lưng ngựa, Tuyết Yên tìm kiếm Lê Hiên.
Trong một vùng ky binh đó, hai đại tướng mặc ngân bào đứng ở giữa, người mặc khôi giáp màu đen chính là Lê Hiên.
Đại tướng mặc ngân bào bên cạnh hản chính là Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình.
Nàng cũng nhìn thấy Điền Minh và Cố Phàm, đương nhiên còn có Nhan Hương, Nhan Hương mặc khôi giáp màu đỏ.
Bọn họ cách rất xa, nàng hoàn toàn không thấy rõ dáng vẻ của bọn họ, thế nhưng thân hình hắn có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Lê Kiệt chỉnh mũ áo choàng cho Tuyết Yên, ôm lấy nàng đi lên phía trước.
“Lê Kiệt, ngươi nên biết ta và ngươi không có khả năng đâu, ngươi làm như vậy rất ấu trĩ.” Lê Kiệt cười nói với nàng: “Ngươi thật sự cho rằng nam nhân giận dữ vì hồng nhan là truyền thuyết sao? Không phải. Dục vọng chiến hữu của nam nhân đều rất mạnh, cho dù hắn không yêu nàng, cũng sẽ không cho phép nàng ở bên ta. Mà ta rất thích nhìn Lê Hiên tức giận.” Hắn sớm đã nhìn thấy Lê Hiên, tuy đây là sáng sớm mờ sương.
Hắn mim cười nhìn về phương xa, dường như có thể nhìn thấy sóng cuồn cuộn trong mắt người đó, tựa như kiếm sắc đang nung trong lò luyện.