Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 173



Một chiếc kiệu nhỏ nhanh chóng đặt bên cạnh Nhan

Hương, Nhan Hương lên kiệu.

“Nhanh lên!” Nhan Hương kết luận, Tuyết Yên muốn

đi từ lãnh cung, lãnh cung vắng vẻ, bình thường canh

phòng cũng lỏng lẻo.

Tuyết Yên và Lập Hạ sắp đi đến dưới cây đại thụ kia

thì đối diện có hai thị vệ đi tới.

Tuyết Yên kéo Lập Hạ trốn đằng sau chum đựng

nước.

Nhưng hai thị vệ đó chưa đi, một người cao đứng đó,

lấy một gói đồ trong ngực đưa cho người gầy: “Cho

này, mang cho ngươi đấy, ăn đi.”

Tuyết Yên nhìn thấy người cao cho người gầy một gói

đùi gà, chắc là có hai cái.

“Ngươi lại trộm đồ của bọn họ à?” Giọng người gây

mừng rỡ lại lo lắng.

“Lấy ít đồ ăn không gọi là trộm! Ngươi ở đây ăn xong

rồi hẵng trở về, đừng vội, tầm này không có

đâu.” Người cao võ vỗ bờ vai hắn.

Tuyết Yên thầm kêu khổ, hắn trốn ở đây ăn đúng là

cản đường.

Nhìn thấy người cao đi, người gầy ngồi ở đó bắt đầu

gặm đùi gà.

Tuyết Yên nhặt viên đá lên, ném vào đường nhỏ bên

phải. Nàng cứ tưởng người gầy sẽ qua đó xem sao.

Không ngờ người gầy mải mê gặm đùi gà, không hề

nhúc nhích.

Tuyết Yên biết không thể đợi thêm nữa. Nàng nhìn

qua Lập Hạ, đứng lên, đi về phía thị vệ.

Người kia đang gặm hăng say, thình lình thấy có

người đi tới, đang định đứng lên, bị Tuyết Yên đánh

ngất xỉu trên đất.

Lập Hạ kéo hắn vào bên tường.

Nàng dìu Tuyết Yên đi đến chỗ cây đại thụ.

Đỏ là cây ngân hạnh lâu năm, hứng sương gió


và chuyện cũ mấy trăm năm. Thân cây vạm vỡ, cành

cây sum suê.

Có điều bây giờ lá đã rụng gần hết, trên cành cây còn

có mấy chiếc lá vàng chưa kịp rụng, như một bức.

họa.

Lập Hạ nhảy lên đại thụ, trèo lên chạc cây thấp nhất.

Nàng đứng trên đó cố định bản thân, đưa tay kéo.

Tuyết Yên.

Tuyết Yên nhanh chóng trèo lên. Tay áo y phục nàng

quá dài, tay áo bị nhánh cây cứa rách, bám trên cây.

“Tiểu thư, leo lên chạc cây phía trước là có thể đến

tường rồi. Muội đi lên trước rồi đón tiểu thư qua.” Tay

Lập Hạ bị cọ rách da, chảy máu.

Tuyết Yên nhìn thấy Lập Hạ bò lên chạc cây tiếp

theo. Cây không có lá, trụi lủi, có thể thấy hai người

trên cây từ đằng xa.

“Nhanh lên, như này sẽ bị phát hiện mất.” Tuyết Yên

nói.

Nhan Hương đã thấy Lập Hạ. Nàng ta nhếch môi lên,

không chút hoang mang xuống kiệu, đi vào lãnh

cung.

“Bọn họ ở đó!” Tiểu Khả chỉ về phía trướê nói với

Nhan Hương.

Nhan Hương nhìn chằm chằm bóng dáng Tuyết Yên.

Trước kia đuổi nàng nàng cũng không chịu rời khỏi

Lê Hiên, bây giờ nàng liều mạng muốn rời khỏi hoàng

cung như thế, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ vì thuốc

giải của độc Tình Nhân?

Nghĩ tới đây, trong lòng Nhan Hương hoảng hốt,

Tuyết Yên phải chết, sao lại không giết được Tuyết

Yên vậy?

“Người đâu! Bọn họ ở chỗ này!” Tiểu Khả kêu lên.

Tuyết Yên nghe thấy tiếng, nhìn thấy Nhan Hương

chậm rãi đi tới bên này. Nàng ta bước đi đoan trang

†ao nhã, như bậc đế vương tay cầm càn khôn.

So với nàng ta, mình thật chật vật.

“Lập Hạ, muội đi đi, rời khỏi hoàng cung, đến Tử Y.

các tìm biểu ca ta.” Tuyết Yên biết đã không đi được

nữa.

Lập Hạ bật khóc: “Tiểu thư, muốn đi chúng ta cùng

đi! Mau đưa tay cho muội đi.” Lập Hạ đưa tay kéo

Tuyết Yên.

“Không còn kịp nữa rồi, bây giờ ta không trèo lên nổi,

còn chậm trễ nữa, muội cũng không đi được đâu.”

Tuyết Yên lên mấy lần cũng không trèo được lên

chạc cây thứ hai. Nàng mang thai vốn đã hành động

vụng về, cộng thêm trong khoảng thời gian này Tuyết

‘Yên sống không tốt trong đại lao, cơ thể suy yếu.

Nàng ở trên tàng cây, nhìn thấy đằng xa có con tuấn

mã phi vội tới. Nàng ngơ ngác, chợt thấy mù mịt.

Người ngồi trên con ngựa đầu tiên chính là Lê Hiên.

Hắn mặc áo bào vàng sáng, mắt híp lại nhìn nàng

chằm chằm, như không thể tin được.

Tuyết Yên nói với Lập Hạ: “Ta lệnh cho muội đi nhanh

đi. Nếu như muội thật sự tốt với ta, thì hãy mau

chóng rời khỏi nơi này, nếu không, cũng không có cơ

hội nữa. Muội chỉ là một a hoàn, ta ở trong đại lao,

một mình muội ở trong cung, không ai có thể bảo vệ

muội được. Nể tình tỷ muội chúng ta, đừng để ta lo

lắng!”

Lập Hạ khóc, nàng hiểu rõ tâm tư của Tuyết Yên. Mỗi

ngày tiểu thư sống rất mệt mỏi, cũng đều là vì người

khác. Nàng lấy kim bài miễn tử từ trên cổ xuống nhét

vào trong tay Tuyết Yên: “Tiểu thư hãy cầm nó đi.”

Sau lưng có mũi tên bản tới, trúng vào vai Lập Hạt

Tuyết Yên giận dữ, quay người ngăn cản Lập Hạ:

“Muội hãy đi mau, muội chỉ là một a hoàn, bọn họ sẽ

giết muội không bận tâm gì đấy!”

Lập Hạ khóc, quay người nhảy đến trên tường, lại

nhảy đến trên cây ngô đồng bên ngoài, dựa vào thân


cây tuột xuống.

Nhan Hương đã đến dưới 6ây, nàng ta mỉm cười nhìn

Tuyết Yên: “Tuyết Yên, cô cần gì phải vậy chứ? Khi ta

bảo cô rời đi cô trăm phương ngàn kế muốn trở về,

bây giờ lại đang làm gì vậy?”

Tuyết Yên ngồi trên chạc cây, không nói câu nào.

Tiểu Khả nhanh nhẹn nhảy lên cây, bắt Tuyết Yên

xuống.

Tuyết Yên đứng vững, không nói câu nào, bổ một

chưởng vào người Nhan Hương.

Nhan Hương lui về sau, sắp ngã xuống đến nơi.

Lê Hiên đã cưỡi ngựa chạy tới, hắn nhảy lên không.

trung, đỡ được Nhan Hương, ôm nàng ta vào trong

lòng.

Tuyết Yên cầm trong tay con dao mà Tư Mã Huy cho.

nàng xông về phía Nhan Hương. Lúc này nàng chỉ

muốn giết nàng ta, không quan tâm hậu quả, không

quan tâm Lê Hiên.

Lê Hiên trở tay đánh Tuyết Yên một đòn, Tuyết Yên

chấn động, ngã xuống đất, con dao cũng rơi trên đất.

Lê Hiên dịu dàng đỡ Nhan Hương xuống: “Nàng

không sao chứ?”

Nhan Hương lắc đầu: “Không sao.”

Lê Hiền bước chậm rãi đến trước mặt Tuyết Yên nằm:

rạp trên mặt đất.

“Tuyết Yên, nàng không thể đối cái khác được à?

Trẫm còn tưởng rằng nàng có chiêu gì cao minh hơn

chứt”

Tuyết Yên lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn lại đánh nàng lần nữa, vì Nhan Hương.

Trong họng có vị máu tanh. Đã lâu rồi nàng không có

cảm giác này.

Tuyết Yên nuốt mạnh xuống, nàng không muốn bản

thân quá chật vật.

Lúc trước nàng từ khao khát cuộc sống trước mắt có

chàng, buổi tối có sao, trong nước có cá, trên trời có

chim.

Nhưng đi từng bước một, tất cả đã thành hi vọng xa

vời.

Nhan Hương đứng đó nhìn nàng, nét mặt nhàn rỗi,

như đang xem một câu chuyện cười.

Môi Tuyết Yên rịn ra máu, nàng cố nén nước mắt

khóe mắt. Cằm nàng bị Lê Hiên nắm, giơ lên: “Nàng

thật sự phản bội trẫm.”

“Chàng giết Điền Minh? Chàng thật sự giết Điền Minh

ư?” Tuyết Yên hỏi.

Lê Hiên ngửa mặt cười: “Điền Minh à, một tên thị vệ

mà thôi, hãn không biết mình là ai mà cũng đòi ngấp.

nghé đồ của trãm! Hắn chỉ có thể chết!”

Tuyết Yên vốn còn có lời muốn nói với hắn, lúc này

nàng nuốt hết vào trong bụng.

Nếu như Điền Minh không chết, nếu như hắn và

Nhan Hương không như thế, có lẽ, nàng sẽ nói cho

hần biết những lời đó.

Nhưng bây giờ, nàng không muốn nói gì nữa.

Tuyết Yên nhìn thấy mắt hắn đỏ lên, nghe thấy hắn

nói Điền Minh như thế, nàng lạnh lùng nói: “Đúng, ta

muốn rời khỏi chàng, ta đã sớm chịu đựng chàng đủ

rồi! Chàng lạm tình, vô tình! Điền Minh còn tốt hơn

chàng! Chàng nói không sai, đứa con là của Lê Kiệt,

hắn không cưỡng ép ta, là ta tự nguyện!”

Một tiếng vang giòn giã, căm nàng trật khớp.

Lê Hiên nghiến răng ken két, tay hắn nắm chặt lại

buông ra, hắn gần như bóp mặt nàng biến dạng:

“Trẫm đã từng cho rằng nàng có nỗi khổ gì, xem ra,

trẫm đã thật sự tự mình đa tình!”

Tuyết Yên cười khẽ, nước mắt rưng rưng: “Chẳng

phải chàng luôn muốn nghe những lời này sao? Bây

giờ ta nói rồi đó, dù sao ta nói thế nào chàng cũng

không tin, chàng chỉ tin tưởng câu nói này! Chàng


cho rằng đứa con trong bụng ta là của ai thì là của

người đó!”

Lê Hiên túm chặt nàng: “Làm Hoàng hậu của trẫm là

†ủi thân cho nàng rồi à?”

Hắn liếc mắt nhìn bụng Tuyết Yên: “Nàng cho rằng

trãm sẽ để nàng giữ lại nghiệt chủng này sao!”

Hai tay Tuyết Yên bỗng chốc bảo vệ bụng: “Nếu

chàng động đến đứa bé, ta tuyệt sẽ không sống

nữa!”

Lê Hiên cười khẩy, nói nhỏ bên tai nàng: “Được, vậy.

hai người hãy cùng chết đi! Tuyết Yên, sao lúc trước

trẫm lại thích nàng chứ! Nàng thật sự khiến trẫm

buồn nôn, buồn nôn!”

Hãn buông nàng ra, đứng dậy, dường như chán ghét

đến cực điểm.

“Người đâu, giải phạm nhân Tuyết Yên vào đại lao,

trông coi chặt chế! Nếu như nàng ta lại bỏ trốn, giết

không cần luận tội!” Lê Hiên gọi thẳng nàng là phạm

nhân.

Tuyết Yên lại bị tống vào đại lao. Hơn nữa lần này

còn đổi nhà giam, là nhà giam Giáp Tự Hào. Nhà

giam Giáp Tự Hào là nơi nhốt trọng phạm.

Người trông coi cũng đổi. Có sáu cai ngục trẻ.

Bọn hãn biết phạm nhân từng là Hoàng hậu, chác

hẳn có dung mạo khuynh thành, bọn họ đều muốn

nhìn xem dung mạo phạm nhân này ra sao.

Ai ngờ từ khi phạm nhân vào trong lao, cả ngày nằm

trong rèm trắng, rất ít đi ra.

Qua một ngày, Tuyết Yên nghe thấy bên ngoài vang

lên tiếng bước chân.

“Nương nương.” Có người khẽ gọi nàng, Tuyết Yên

nhận ra là giọng của Dương Thụ.

“Dương công công, cơ thể ta không khỏe, không tiện

ra ngoài, chuyện gì?”

buồn nôn, buồn nôn!”

Hãn buông nàng ra, đứng dậy, dường như chán ghét

đến cực điểm.

“Người đâu, giải phạm nhân Tuyết Yên vào đại lao,

trông coi chặt chế! Nếu như nàng ta lại bỏ trốn, giết

không cần luận tội!” Lê Hiên gọi thắng nàng là phạm

nhân.

Tuyết Yên lại bị tống vào đại lao. Hơn nữa lần này

còn đổi nhà giam, là nhà giam Giáp Tự Hào. Nhà

giam Giáp Tự Hào là nơi nhốt trọng phạm.

Người trông coi cũng đổi. Có sáu cai ngục trẻ.

Bọn hãn biết phạm nhân từng là Hoàng hậu, chác

hẳn có dung mạo khuynh thành, bọn họ đều muốn

nhìn xem dung mạo phạm nhân này ra sao.

Ai ngờ từ khi phạm nhân vào trong lao, cả ngày nằm

trong rèm trắng, rất ít đi ra.

Qua một ngày, Tuyết Yên nghe thấy bên ngoài vang

lên tiếng bước chân.

“Nương nương.” Có người khẽ gọi nàng, Tuyết Yên

nhận ra là giọng của Dương Thụ.

“Dương công công, cơ thể ta không khỏe, không tiện

ra ngoài, chuyện gì?”






Bình Luận (0)
Comment