Tuyết Yên núp trong ngực Nhiếp Lăng
Hàn, kiếm cùn trên tay Nhiếp Lăng Hàn,
kiếm khí như sóng lớn bên người gần
như không ai ngăn cản được, song kiếm
Mạc Can Uyên Ương của Tư Mã Huy sắc
bén như cơn gió.
Đám Lê Hiên chỉ sợ có người làm Tuyết
Yên bị thương, không cho thị vệ ra tay,
nhất thời mọi người không dám đến
gần.
Nhiếp Lăng Hàn lên ngựa, ôm Tuyết Yên
trước ngực, đánh ngựa phi nhanh.
Người bắn cung không nhận được mệnh
lệnh, không ai dám mở cung băn tên.
Tuyết Yên thấp giọng nói trước người
hắn: “Sư huynh, ta không biết có thể
chống đỡ được đến núi Tử Vi hay không,
hứa với ta nhất định phải làm được
thuốc giải, đưa cho Lê Hiên. Hơn nữa ta
cũng muốn quên mọi chuyện trước
Ki.
Tuyết Yên tựa trên người Nhiếp Lăng
Hàn.
“Yên tâm, muội sẽ không sao, ta tìm nơi
chữa cho muội trước.” Nhiếp Lăng Hàn
nói.
“Không, sư huynh, làm thuốc giải trước.
Không bị uy hiếp thì tất cả mới có thể
tùy tâm. Sư huynh hứa với ta đi, đi làm
thuốc giải trước.” Tuyết Yn cầu xin
Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn đồng ý.
Tư Mã Huy dẫn theo một nhóm người
cản Lê Hiên, một bộ phận tinh anh của
Thanh Y đường cũng che mặt xông lên
dưới sự chỉ huy của Lập Hạ.
Lê Kiệt nhân cơ hội lao đến dưới sự che
chở của kẻ áo đen.
Trong lúc nhất thời, bụi đất tung bay,
tiếng hô giết rung trời, cục diện hỗn
loạn, không phân rõ địch bạn.
Đám người vây xem đã sớm bỏ trốn. Thị
vệ xung quanh hai mặt nhìn nhau, không
biết nên bắt ai.
Cố Phàm và Trương Dương luôn che
chở Hoàng thượng, Duệ vương bảo vệ
Trân Châu, chỉ huy cấm vệ và thị vệ bắt
những đạo tặc che mặt này.
Lê Hiên liếc qua cục diện, hắn kết luận
những người bịt mặt là người của Nhiếp
Lăng Hàn hoặc là Thanh Y đường, hắn
quả quyết ra lệnh cho Duệ vương và Hàn
Chi Đào: “Tập trung binh lực, dốc sức
bắt lấy Lê Kiệt!”
Cơ hội tốt như vậy, lúc đầu hắn đã sắp
xếp mai phục ở chỗ này đúng là để bắt
Lê Kiệt. Hắn chỉ không ngờ Tuyết Yên
thật sự sẽ chết.
Hắn cũng không ngờ, Nhiếp Lăng Hàn
sẽ tới pháp trường cướp Tuyết Yên đi.
Trong mắt hắn chỉ có ngân bào màu bạc
và tuấn mã màu đen của Nhiếp Lăng
Hàn, hắn bám riết không tha.
Lê Hiên phá vỡ vòng vây của Tư Mã Huy,
phá vỡ vòng vây của Thanh Y đường,
thoát khỏi sự đeo bám của Lê Kiệt, hắn
vung Thương Long kiếm xông vào đội
ngũ ngay đầu tiên, nhưng đã không thấy
Nhiếp Lăng Hàn và Tuyết Yên đâu:
Nhiếp Lăng Hàn đánh ngựa giơ roi, phi
đến núi Tử Vi.
Lúc này núi Tử Vi vẫn ấm áp như mùa
xuân. Cơn gió lạnh bị chặn lại ngoài núi.
Khi Nhiếp Lăng Hàn ôm Tuyết Yên đi
vào tiệm thuốc của Mạnh bà bà, đã là
buổi trưa hôm sau.
Mạnh bà bà nhìn thấy Tuyết Yên và
Nhiếp Lăng Hàn, không hề cảm thấy
kinh ngạc.
“Để xuống đi, cô cô ta chờ các ngươi
sau núi.” Mạnh bà bà lạnh nhạt nói.
Tuyết Yên còn sống, chỉ là không có sức
nói chuyện. Mạnh bà bà cho nàng uống
một viên thuốc, sơ cứu vết thương cho
nàng, rồi sai hai y quan lấy cáng cứu
thương ra, Tuyết Yên nằm trên.cáng cứu
thương, được khiêng ra sau núi.
Nhiếp Lăng Hàn không ăn không uống
một ngày một đêm, môi nứt nẻ, hai mắt
hõm sâu, đáy mắt đầy tơ máu.
Hôm đó, Nhiếp Lăng Hàn được Tư Mã
Huy truyền tin, giật nảy mình. Hắn không
ngờ rằng Lê Hiên sẽ phán nàng hình
phạt khoét tim.
Hắn hiểu nỗi đau đớn và tủi hờn của
Tuyết Yên, hắn cũng hiểu rõ Tuyết Yên
coi mạng của Lê Hiên còn quan trọng
hơn mạng của nàng. Hắn đã hứa với
Tuyết Yên nhất định phải giữ bí mật cho
nàng, thế nhưng nàng muốn vứt luôn cả
mạng sống!
Hắn bàn giao công việc trong quân
doanh cho Bạch Thiếu Đình, trở về ngay
hôm đó. Trên đường gặp phải phục binh,
gặp phải thổ phi, hắn cứ tưởng không tới
kịp.
Không ngờ Lê Kiệt cũng tới, hắn càng
không ngờ Tư Mã Huy ở lại Vân thành.
Cuối cùng hắn cũng gặp được Tuyết
Yên, Tuyết Yên lại phải chết. Sao nàng
lại chết được?
Hắn truyền chân khí của mình cho nàng,
Lê Kiệt cho nàng một viên đan dược, bất
kể thế nào, nàng đã sống lại.
Giây phút đó, hắn chỉ muốn mang nàng
đi, mang nàng rời khỏi nơi đó, mang
nàng trải qua cuộc sống nàng ao ước.
Mạnh đại phu dẫn bọn họ đi vào phòng
trúc sau núi, lúc này mặt tối của núi
chìm trong tuyết trắng mênh mang, mặt
sáng trên núi nở đầy loài hoa không biết
tên.
Mạnh cô cô quả thật ở nơi này, nàng
mặc áo trắng, nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn
ôm Tuyết Yên đi đến, thở dài. Nàng bình
thản nói câu: “Là ngươi à. Để xuống đi.”
Nhiếp Lăng Hàn để Tuyết Yên lên
giường gỗ trong phòng, Mạnh cô cô
duỗi tay nắm chặt cổ tay Tuyết Yên bắt
mạch.
Tuyết Yên mở mắt ra nhìn nàng ấy, như
trút được gánh nặng: “Cô cô, cuối cùng
cũng gặp được cô rồi, cô, cô là thần tiên
đúng không?”
Mạnh cô cô cười cười: “Mỗi lần ta gặp
ngươi, ngươi luôn khiến bản thân thê
thảm.”
Tuyết Yên nói: “Ừm, ta không phải người
khiến người khác bớt lo, sư phụ ta nói,
chỗ của cô cô có thể làm thuốc giải độc
Tình Nhân, là thật sao?”
Mạnh cô cô gật đầu: ‘Đúng thế. Đúng là
sư phụ đã tìm ta, ta đã đợi ngươi rất
nhiều ngày. Nhưng độc Tình Nhân
không phải độc bình thường, ngươi
muốn làm thuốc giải thì cần trao đổi,
ngươi biết không?”
“Ta biết, cần ký ức yêu nhau. Cô hãy lấy
đi đi” Tuyết Yên nhắm mắt lại, dường
như cực kỳ mệt mỏi.
“Ngươi bị thương rất nặng, lần này, ta
cũng không giúp được ngươi, còn nữa,
ngươi thật sự nỡ bỏ những ký ức tốt đẹp
đó sao?” Mạnh cô cô hỏi.
“Bằng lòng, ta bằng lòng quên đi mọi
chuyện quen chàng, nếu có thể, ta sẵn
lòng chúng ta không quen nhau.” Sắc
mặt Tuyết Yên càng ngày càng khó coi.
“Cô cô, bắt đầu đi, ta sợ ta không chống
đỡ được bao lâu.” Tuyết Yên nói.
“Được. Ngươi đừng hối hận là được.”
“Không hối hận, sư huynh?” Tuyết Yên
gọi Nhiếp Lăng Hàn một tiếng.
Nhiếp Lăng Hàn lập tức tới nắm chặt tay
nàng: “Ta ở đây.”
“Sư huynh, sau khi làm xong thuốc giải,
huynh hãy lập tức đưa cho chàng ăn, nói
cho chàng biết bộ mặt thật của Nhan
Hương, để chàng rời xa Nhan Hương…”
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Yên tâm đi.”
Hai ngày sau, Lê Hiên nhận được tin từ
Nhiếp Lăng Hàn, vội chạy tới núi Tử Vi.
Hắn dân theo Cố Phàm, Trương Dương
và Hàn Chi Đào đến Chuyết uyển.
Ngày đó, Lê Hiên chạy đến nơi, không
nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn và Tuyết Yên
đâu.
Những người bịt mặt kia cũng không rõ
tung tích, hắn không bắt được Lê Kiệt,
nhưng Duệ vương bắt được Lập Hạ.
Hắn thẩm vấn Lập Hạ hướng đi của
Tuyết Yên, Lập Hạ luôn khăng khăng
không biết. Lập Hạ là tỳ nữ thân cận của
Tuyết Yên, Lê Hiên không để người ta
thẩm vấn nàng quá nhiều, chỉ đưa nàng
ấy về trong cung, giam trong Vong Ưu
cung.
Sau khi hắn hồi cung, lập tức để cho
người thẩm vấn ngự y, hắn muốn biết vì
sao không có ai cầm máu khám cho
Tuyết Yên.
Không ngờ hai tên ngự y đó đã tự sát.
Dương Thụ quỳ một đêm bên ngoài Cổ
Hoa hiên.
Khi Dương Thụ nói với Lê Hiên rằng hai
tên ngự y kia đã tự sát, Lê Hiên hằn học
nhìn hắn ta, hắn tự mình đi đến Ngự y
đường nhìn thi thể của bọn họ. Hắn lạnh
lùng nhìn những ngự y đó quỳ trên mặt
đất, không nói câu nào:
Hắn không giết Dương Thụ, chỉ đuổi hắn
ra khỏi cung.
Hoàng thượng đổi nội thị mới tên Tiểu
Quý Tử, là người từng hầu hạ Tuyết Yên.
Hôm nay Lê Hiên vào cửa Chuyết uyển,
nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn đứng trong
sân.
“Nàng đâu?” Lê Hiên hỏi.
“Ở bên trong.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Lê Hiên vội vã đi vào.
Trong rèm trướng màu lam sạch sẽ,
Tuyết Yên lắng lặng năm đó, mặc dù sắc
mặt tái nhợt, nhưng nét mặt vẫn rất bình
thản, như đang ngủ, làn mi dài hơi cong.
Lê Hiên ôm nàng. Hắn đưa tay chạm
vào-bụng vào, nơi đó phẳng lì, xem ra tử
thai trong bụng đã rơi mất.
Tay hắn khựng lại, ôm chặt Tuyết Yên
vào trong lòng.
Nhiếp Lăng Hàn đi đến, đưa một viên
thuốc cho Lê Hiên: “Đây là thứ nàng
dùng mạng để đổi lấy, người ăn đi.”
“Đây là gì?” Lê Hiên ngẩng đầu nhìn
Nhiếp Lăng Hàn.