Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 185



Cuộc chiến giữa Lê Hiên và Lê Kiệt càng

ngày càng khốc liệt. Lê Kiệt bắt đầu thấy

hiệu quả của việc điên cuồng cướp bóc.

Hắn cướp thành thị, nếu như không thủ

được, hắn sẽ cướp bóc sạch sẽ thành

thị này, hoặc là đốt cháy.

Nước Nam Chiêu trong đại quân của Lê

Hiên, vậy mà Lê Kiệt không hề từ bỏ. Lê

Kiệt dùng phương thức cướp bóc cứng

rắn đối với nước Nam Chiêu.

‘Tư Mã Huy không phải là hạng người

bình thường, vô tình Lê Kiệt lại có thêm

một kẻ địch mạnh. Nhưng mà có người

thống trị đất nước nào lại yếu đuối chứ?

Nếu cướp bóc có thể mang đến khoái

cảm trước đó chưa từng có, lại có thể

đạt được kết quả mình muốn, vì sao

không làm chứ?

Mà tình hình rối ren của nước Đại Hạ và

nước Đại Nguyệt cũng khiến Lê Kiệt vẫn

còn để mắt đến hai đất nước này.

Lúc này Lê Hiên thì lại nghĩ đến chuyện

chiếm Bắc Di như thế nào.

Đại Hưng và Bắc Di chiến tranh đã rất

nhiều năm, lúc tiên hoàng vẫn còn, Bắc

Di đã không ngừng xâm phạm Đại

Hưng, dân chúng chịu nhiều đau khổ.

Lê Hiên đặt Bắc Di ở cuối cùng mới nghĩ

đến chuyện thu phục nó, bởi vì chiến

tranh với Bắc Di phức tạp hơn nhiều sơ

với đất nước của nó.

Bắc Di có người dân hung hãn, địa hình

phức tạp, nhiều dãy núi, bất lợi cho tiến

công. Huống hồ Bắc Di lại vô cùng

phòng bị Đại Hưng, Lê Kiệt chiếu cố và

trợ giúp Bắc Di, khiến Lê Hiên né tránh


Bắc Di, quan trọng hơn là, cho dù chiến

thắng Bắc Di cũng sẽ chỉ thua thiệt chứ

không có lợi, quản lý tốt Bắc Di càng khó

hơn đánh thắng nó.

Nhưng bây giờ, Lê Hiên không muốn

buông tha Bắc Di nữa.

Việc này bắt đầu từ một chuyện xảy ra

gần đây.

Phù thành là một thành thị vùng biên

giới Đại Hưng và Bắc Di, tháng trước, có

một nhà quanh vùng Phù thành gả con

gái, vừa lúc bị người Bắc Di giả trang

thành đạo tặc cướp đi, tân nương thông

minh,nửa đường chạy trốn được.

Không ngờ người Bắc Di này thẹn quá

hoá giận, đuổi tới nhà tân nương, giết

phụ mẫu tân nương, giết chết tân lang

tới trước cứu viện nàng, tân nương cũng

tự sát.

Vốn là việc vui, kết quả lại thành thảm

kịch, ngay lập tức gây nên sóng to gió

lớn.

Dần dần truyền tới Vân thành.

Sau khi Lê Hiên nghe được thì quyết

định tiến công Bắc Di không tiếc bất cứ

giá nào.

Hắn thu xếp ổn thỏa cho Tuyết Yên, lại

dặn dò Lập Hạ một lượt.

Đêm trước khi đi, hắn đi thăm Lê Tử An,

đứa con trai duy nhất của hắn.

Dáng dấp Lê Tử An rất giống hắn, từ nhỏ

mọi người đã nói cho cậu biết, mẫu thân

cậu-là Hoàng hậu nương nương, Hoàng

hậu nương nương vẫn luôn sinh bệnh

suốt.

Cách ba bốn ngày Lê Tử An sẽ tới Lâm

Hoa điện thỉnh an Tuyết Yên.

Bây giờ cậu đã hai tuổi. Từ nhỏ, cung nữ

và nội thị bên cạnh đều nói cho cậu biết,

mẫu thân cậu là Hoàng hậu, đang sinh

bệnh hôn mê.

Lê Tử An rất hiểu chuyện, cậu mong chờ

mẫu thân có thể sớm tỉnh lại một chút.

Khi xuất phát Lê Hiên chỉ đem theo Hàn

Chi Đào, hộ vệ cũng chỉ có Cố Phàm và

Trương Dương.

Nhiếp Lăng Hàn đã sớm dẫn người trực

tiếp chạy từ nước Phú Lệ tới Phù thành

từ mười ngày trước.

Vào mùa xuân hàng năm, tộc người Bắc

Di đều sẽ có một lần di chuyển thành

viên với quy mô nhỏ, bọn họ sẽ tìm nơi

an cư có đồng cỏ và nguồn nước phong

phú hơn. Tuy nhiên mấy năm gần đây

phần lớn người Bắc Di đều an cư ở một

chỗ cố định, nhưng vẫn có một bộ phận

người sẽ di chuyển theo truyền thống.

Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn muốn mượn

cơ hội di chuyển lần này để đả kích

mạnh mẽ Bắc Di.

Vị vua hiện tại của Bắc Di là Tân Đạt Nhĩ.

Một nam nhân lớn lên ở phương Bắc

nhưng lại có khuôn mặt đẹp đế quyến

rũ. Hắn còn có một người muội muội,

tên là Tử Vi.

Mấy tháng trước Tử Vi ngã từ trên ngựa

xuống sau đó hôn mê ba ngày, sau khi

tỉnh lại tính tình hoàn toàn thay đổi,

quên rất nhiều chuyện trước kia. Nàng

uống rất nhiều thuốc, khám tất cả danh

y của Bắc Di nhưng vẫn không chữa

khỏi.

Hôm nay, Tử Vi làm ầm lên muốn tới


Phù thành của Đại Hưng tìm thuốc cho

mẫu thân, Tân Đạt Nhĩ không yên lòng,

bèn dẫn muội muội đến Phù thành.

Lê Hiên dẫn người vẫn chưa tới Phù

thành, hắn nghỉ ngơi ở một nơi tên là

trấn Triêu Hà, phía trước còn lộ trình nửa

ngày đường là đến Phù thành.

‘Tên nhà trọ là nhà trọ Cổ Thành, hai

tầng lầu. Trước cửa nhà trọ có một cây

lê cao lớn, bây giờ hoa lê đua nở, trắng

xóa như tuyết.

Bọn Lê Hiên ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.

Tử Vi nhảy xuống khỏi con ngựa đỏ,

đứng dưới cây lê kia, nàng đưa tay vịn

chặt chạc cây lê, nhấc chân đạp lên

chạc cây lê, hái một đóa hoa lê cắm ở

bên tại.

“Tử Vi, muội lại leo cây rồi!” Một giọng

nói nghiêm khắc vang lên sau lưng.

Tử Vi hơi vểnh môi: “Đại ca, đây không

gọi là leo cây!”

Giọng nói trong trẻo hào sảng, Lê Hiên

và Hàn Chi Đào đều ngẩng đầu liếc nhìn.

Giọng nói này rất quen thuộc.

Lê Hiên nhìn Tử Vi, ngẩn người như bị

sét đánh.

Nàng xinh đẹp hơn Tuyết Yên, nhưng

khuôn mặt nhìn rất giống Tuyết Yên, đặc

biệt là đôi mắt, đôi mắt sáng lấp lánh,

trong veo.

Tử Vi theo Tân Đạt Nhĩ vào quán cơm,

nàng nhìn thấy Lê Hiên.

Cái mũ trong tay rơi xuống mặt đất.

Lê Hiên lập tức quay mặt đi, hắn bị sao

thế? Vì sao rời khỏi Tuyết Yên, hắn lại

nhìn nữ nhân khác lâu như vậy?

Hắn sầm mặt xuống.

Hàn Chỉ Đào thấp giọng nói: “Người có

muốn hỏi xem nữ tử kia là nữ nhi nhà ai

không?”

Hắn phát hiện sự khác thường của Lê

Hiên.

Lê Hiên lắc đầu.

“Gia, hai năm rồi, người mới hai mươi hai

tuổi, cũng không thể sống thế này mãi

được.” Hàn Chi Đào đau lòng nói.

Hắn thấy Lê Hiên nhìn nữ tử kia thêm

vài lần. Hắn cũng chú ý đến nàng, nữ tử

này quả thực rất giống Tuyết Yên, đặc

biệt là đôi mắt và biểu cảm. Dáng vẻ

quật cường nghịch ngợm đó cực giống

Tuyết Yên.

“Đừng nói vấn đề này nữa.” Lê Hiên cúi

đầu dùng bữa.

Khách nhân trên bàn phía trước Lê Hiên

chuẩn bị rời đi, Tử Vi đi qua ngồi xuống.

Tân Đạt Nhĩ nhấc chân đi lên lầu hai: “Tử

Vi, lên lầu hai.”

“Không, muội thích lầu một.” Tử Vi nói.

Lê Hiên không nhịn được lại liếc nhìn

nàng một cái, không ngờ nàng lại tên là

Tử Vĩ.

Tiểu nhị đi tới dọn bàn.

Vị trí của Tử Vi vừa vặn đối diện với Lê

Hiên.

Tân Đạt Nhĩ hết cách, đành đi xuống cầu

thang, chậm rãi ngồi đối diện Tử Vi, đưa

lưng về phía Lê Hiên.

“Ca ca, muội muốn ăn thịt dê nướng, loại

miếng lớn ấy. Ầy, chính là loại mà bọn họ

ăn!” Tử Vi chỉ vào thịt dê trong mâm Lê

Hiên rồi nói.


Tân Đạt Nhĩ liếc nhìn: “Bây giờ khẩu vị

của muội đều thay đổi rồi, chẳng phải

muội thích ăn thịt bò, không thích ăn thịt

dê sao? Không chê thịt dê có mùi sao?”

“Ca, đại phu nói muội cần ăn thịt dê.” Tử

Vi nũng nịu.

Người ca ca này ngoan ngoấn chiều

theo ý nàng.

Gọi thịt dê, đùi gà và canh măng.

Tử Vi dùng tay cầm lấy đùi gà bắt đầu

ăn: ‘Đại ca, nghe bọn họ nói Hoàng hậu

nương nương của Đại Hưng hôn mê

suốt, không biết là thật hay giả.”

Giọng nói của nàng không hề nhỏ, giống

như không sợ người khác nghe thấy.

Tân Đạt Nhĩ liếc nhìn nàng: “Không liên

quan đến muội, đừng bàn luận những

chuyện này.”

Tử Vi không hề nghe lời ca ca, nàng nói

tiếp: “Nghe nói Hoàng thượng rất tốt với

Hoàng hậu hôn mê, không biết là để cho

các hạ thần nhìn hay là thật sự không

quên được nàng ấy. Chuyện mà đợi đến

khi mất đi mới làm không phải là vì

muốn tốt cho người kia, mà là vì chính

mình. Chỉ tiếc đá Tam Sinh nhìn lên Tam

Sinh, năm tháng lặng lẽ trôi đi.”

Tân Đạt Nhĩ bật cười: “Tử Vi, gân đây

muội trở nên rất dễ thương cảm. Sao

thế, muốn xuất giá rồi à?”

Lê Hiên yên lặng nghe lời nàng nói.

“Xuất ,giá? Cả đời này muội không muốn

lấy chồng, vĩnh viễn ở bên đại ca và mẫu

thân.” Tử Vi nói.

“Được, chỉ cần muội muốn. Có điều, nếu

như muội gặp được người mình thích thì

sẽ không nói thế đâu.” Giọng nói của

Tân Đạt Nhĩ vô cùng dịu dàng.

“Không gặp được đâu, người muội muốn

gả đời này chỉ được yêu một mình muội.

Trên đời này có người như vậy sao?” Tử

Vi nghiêng đầu hỏi Tân Đạt Nhĩ.

Lê Hiên thầm thấy bất ngờ, hắn liếc nữ

tử phía trước. Câu này hắn cũng đã từng

nghe Tuyết Yên nói.

Tân Đạt Nhĩ thôi cười: ‘Nam tử tam thê

tứ thiếp rất bình thường, có đôi khi

không liên quan đến yêu. Bỏ đi, muội

không hiểu đâu. Có điều muội yên tâm,

đại ca nhất định sẽ tìm cho muội một

nam nhân chỉ có thể cưới một thê tử.

Nếu như hắn dám cưới người khác, ta sẽ

giết những ả đàn bà kia cho muội!” Tân

Đạt Nhĩ nói.

Tử Vi cười rạng rỡ: “Làm như vậy không

chiếm được tấm chân tình của người đó,

càng không có ý nghĩa, chẳng bằng

không lấy chồng.”






Bình Luận (0)
Comment