Tử Vi nhìn thấy sự tức giận lẫn kinh
ngạc trong mắt Tân Đạt Nhĩ: “Đại ca,
muội thực sự thích hắn! Muội muốn gả
cho hắn! Để muội hòa thân được không!
Muội gả đến Đại Hưng, Bắc Di và Đại
Hưng hình thành liên minh, không có
đánh giết lẫn nhau, bách tính cũng
không cần chịu cảnh chiến tranh loạn lạc!”
“Nói bậy! Bắc Di đã liên minh với Ninh
vương! Muội là con gái mà không biết
xấu hổiI” Khuôn mặt giận dữ của Tân Đạt
Nhĩ đỏ bừng. Mặc dù người Bắc Di rất
hào phóng, đối với chuyện tình cảm dám
yêu dám hận. Nhưng nữ tử chưa xuất
giá mà lại đứng trước mặt người đàn
ông xa lạ nói những lời như vậy, hơn nữa
nàng còn là công chúa Bắc Di, nét mặt
Tân Đạt Nhĩ đã không thể kìm chế được nữa.
“Đại ca, người mà muội chờ đợi bao
nhiêu năm nay chính là hắn! Hôm qua,
hắn cứu muội một lần, hôm nay lại cứu
muội, đây là duyên phận mà trời xanh
cho muội!” Tử Vi kéo tay Tân Đạt Nhĩ
không buông.
Tân Đạt Nhĩ giơ tay lên chuẩn bị đánh
nàng một cái, nhưng tay giơ lên nửa
chừng rồi lại dừng giữa không trung.
Cả Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn nghe
thấy những lời Tử Vi nói đều đứng ngây
người tại chỗ.
Nhân lúc Tân Đạt Nhĩ do dự, Tử Vi nháy
mắt với Lê Hiên: “Lê Hiên, mau cầu thân
với đại ca ta đi. Đại Hưng và Bắc Di liên
hôn, từ nay không còn chiến tranh được không?”
Lê Hiên nhìn chằm chằm Tử Vi, không
nói một lời.
Hàn Chỉ Đào rất lo lắng. Một là lo lắng
cho sự an toàn của Lê Hiên, mặc dù
mấy người bọn họ đều là cao thủ, nhưng
dẫu sao người của đối phương quá
đông, hổ tốt cũng không thắng được cả bày sói.
Hơn nữa, Lê Hiên thích Tử Vi, hắn cũng
có thể nhận thấy Lê Hiên thích nàng ấy.
Tử Vi lại là công chúa Bắc Di, nếu liên
hôn, chắc chắn không phải là điều xấu.
“Vương Thượng, đại tướng quân trấn
viễn Đại Hưng Hàn Chi Đào thay mặt
chủ tử cầu thân, Hoàng thượng chúng ta
có ý với công chúa, mong Vương
Thượng thành toàn.” Hàn Chi Đào chẳng
hỏi ý của Lê Hiên đã cầu thân với Tân Đạt Nhĩ.
“Đại ca, huynh không thể bắt bọn họ!
Nếu như huynh bắt huynh ấy, muội sẽ
hận huynh cả đời này!” Tử Vi đứng trước
mặt Tân Đạt Nhĩ, chắn Lê Hiên đứng sau
nàng. Đồng thời đưa mấy viên nhỏ tròn
trong tay cho Lê Hiên.
Tân Đạt Nhĩ kéo Tử Vi quay lại, vung tay,
cung thủ nhắm về phía Lê Hiên bọn họ.
Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời,
Tân Đạt Nhĩ không muốn bỏ lỡ.
Lê Hiên rất ngạc nhiên, viên tròn nhỏ mà
Tử Vi đưa cho hắn không ngờ lại là bom
nổ. Đây là thứ chỉ Tuyết Yên mới làm ra được.
Bắc Di vốn không có những thứ này,
người của Lê Kiệt biết làm bom nổ, khi
Tuyết Yên mất trí nhớ đã từng dạy người
Lê Kiệt làm. Nhưng Lê Kiệt không thể
nào chỉ cho Bắc Di kĩ thuật chế tạo bom nổ.
Hơn nữa, trải qua vô số trận đánh với
Bắc Di, bọn họ chưa tùng dùng qua bom nổ.
Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chỉ
Đào, Cố Phàm trao đổi ánh mắt với nhau.
Hắn ném ra hai quả bom nhỏ, kèm theo
đó là hai tiếng nổ kinh người, quân lính
Bắc Di hỗn loạn.
Mấy người Lê Hiên đều là cao thủ, lúc
này đồng thời dùng sức, xung quanh lập
tức lộ ra một khoảng trống.
Thanh kiếm Xích Tiêu đỏ như luyện của
‘Tân Đạt Nhĩ đâm đến, đáng tiếc Lê Hiên
đã xông ra ngoài.
Nhiếp Lăng Hàn theo sau, thanh kiếm
trong tay hắn phát ra âm thanh như rồng
gầm, sóng toát ra từ thanh kiếm khiến
binh sĩ không dám xông lên.
Bọn họ đều là cao thủ, muốn bắt bọn họ
cũng không hề dễ dàng.
Lê Hiên quay về lãnh thổ Đại Hưng. Hơn
chục thị vệ đi theo đều không ai trở lại được.
Hàn Chỉ Đào trúng một tên, những người
khác đều chỉ bị thương ngoài da.
Lê Hiên quay về nơi đóng quân tại Phù
thành, trong tay hắn vẫn còn cầm một
quả bom nổ.
Tử Vi tổng cộng đưa cho hắn ba quả.
Hắn đặt quả bom ở đó, tỉ mỉ quan sát, vỏ
đạn màu xanh trầm, trông có vẻ rất tỉnh
xảo, giống như một viên kẹo đường,
nhìn bề ngoài, không ai biết được bên
trong là bom nổ lấy mạng người.
“Đây chắc chắn là kĩ thuật của Tuyết
Yên. Vỏ ngoài màu xanh, cách xử lý các
mép nối, chắc chắc là của Tuyết Yên.”
Nhiếp Lăng Hàn giọng trầm nói.
Lê Hiên nhớ đến Tuyết Yên, người đang
nằm trong phòng ngủ của hắn.
Yên Nhi, nói cho trẫm biết, chuyện này
cuối cùng là thế nào? Tử Vi này, sao lại
giống nàng đến vậy?
“Hoàng thượng, cầu thân đi, phái người
đến Bắc Di cầu thân đi.” Hàn Chi Đào nói.
Nhiếp Lăng Hàn liếc Hàn Chi Đào một cái.
Tình hình của Tuyết Yên bây giờ như vậy,
Nhiếp Lăng Hàn vô cùng đau lòng. Nàng
bị như vậy, có can hệ rất lớn đến Hoàng
thượng. Tử Vi quả thực rất giống Tuyết
Yên. Điều này khiến Nhiếp Lăng Hàn
không có cách nào chịu đựng nổi.
Lấy Tử Vi, vậy Tuyết Yên phải làm sao?
Hàn Chi Đào mặc dù thích Tuyết Yên,
nhưng so với tình cảm của Hoàng
thượng, hắn hi vọng Hoàng thượng có
thể vui vẻ.
Lê Hiên chỉ chăm chăm nhìn vào quả
bom nổ trước mặt: “Lão Hàn, ngày mai
chúng ta hồi cung.”
Nhiếp Lăng Hàn tiếp tục ở lại Phù thành,
phái người theo sát Tân Đạt Nhĩ và
Trường Phong.
Hắn biết rõ, Tân Đạt Nhĩ lần này sẽ
không bỏ qua cho Trường Phòng. Mà
Trường Phong, cũng chỉ là đèn đã hết đầu.
Đợi bọn chúng bắt đầu nội chiến, khi đó
họ lại ra tay.
Lê Hiên dẫn Hàn Chi Đào, Cố Phàm và
Trương Dương hồi cung.
Điều đầu tiên hắn làm sau khi hồi cung
là đến điện Lâm Hoa.
Hắn vội vàng bước vào trong, khiến mọi
người hết sức giật mình.
Lập Hạ đang lau người cho Tuyết Yên,
nhìn thấy Hoàng thượng bước vào, giật
mình làm đổ cả chậu nước.
“Dọn đẹp rồi lui xuống đi.” Lê Hiên lãnh đạm nói.
Lê Hiên ôm lấy Tuyết Yên, đặt nàng trên sập.
Sắc mặt nàng trắng ửng lên những đốm
hồng, đôi môi hồng hào, như thể nàng
vừa uống rượu.
“Yên Nhi, nàng định trừng phạt trẫm đến
khi nào?” Hắn hôn lên môi nàng.
Tuyết Yên trông như đang ngủ say, ấm
áp, ngọt ngào và mềm mại.
Nữ nhân đó chỉ là giống Tuyết Yên mà
thôi, chỉ là giống nàng thôi. Nàng ta
giống nàng như thế, xem ra cũng đã có
sự chuẩn bị đầy đủ? Bắc Di cuối cùng
muốn làm gì? Nàng ta sao lại tự mình
đề nghị hòa thân?
Lê Hiên cười lạnh.
Sau khi nhìn thấy Tuyết Yên, Lê Hiên từ
từ xua tan cái bóng của Tử Vi ra khỏi
tâm trí mình, trái tim bình tĩnh lại.
Lê Hiên ôm Tuyết Yên một lát, hắn đặt
nàng xuống, giúp nàng chỉnh lại quần áo
đâu và đấy rồi mới gọi Lập Hạ vào.
“Hồi còn ở núi Mặc Hoàng hậu còn có
huynh đệ tỉ muội nào khác không?” Lê
Hiên hỏi Lập Hạ.
“Không có. Chỉ có mình Hoàng hậu thôi.
Nếu như có, chính là lúc trước ở Tuyết
gia…” Lập Hạ tự hỏi sao Hoàng thượng
lại hỏi như vậy.
“Kĩ thuật chết tạo bom nổ của nàng ấy là
học từ sư phụ đúng không?”
“Vâng.
“Sư phụ của nàng ấy có mấy đệ tử nữ?”
Lê Hiên hỏi tiếp.
“Theo như nô tỳ biết, chỉ có mình Hoàng
hậu. Lúc đó sư phụ đã không còn thu
nạp thêm đệ tử nữa rồi, chỉ là thi thoảng
có cơ hội gặp Hoàng hậu, thấy Hoàng
hậu lanh lợi, cảm thấy có duyên với
Hoàng hậu, bèn nhận người làm đồ đệ.”
Lập Hạ nói.
“Ngoài Điền Minh và người của Lê Kiệt,
nàng ấy còn dạy kĩ thuật chế tạo bom
nổ cho ai khác không?”
“Không có. Theo lý mà nói cái này
không truyền ra ngoài. Sau này Hoàng
hậu cảm thấy, rất nhiều kĩ thuật được
dùng mới có giá trị, vì thế mới dạy cho
Điền thống lĩnh.” Nhắc đến Điền Minh,
Lập Hạ lập tức ngậm miệng
Ở trong cung này, Điền Minh bây giờ là
điều cấm ky.
Hoàng thượng không cho nhắc đến, bây
giờ hắn lại nhắc đến cái tên này trước,
khiến cho Lập Hạ cảm thấy hết sức
ngạc nhiên.
Lê Hiên đưa quả bom đạn trong tay cho
Lập Hạ: “Ngươi xem thử đây có phải là
Hoàng hậu làm ra không?”
Lập Hạ cầm lên xem xét: “Đúng vây.”
“Làm sao ngươi chắc chắn như vậy?” Lê Hiên hỏi.
“Hoàng hậu thích dùng vỏ ngoài tinh
xảo làm bom nổ, những nép nối này
người thích dùng keo dính lại. Hoàng
thượng người xem, quả bom nổ này
chính là dán như thế đó.”
“Biết rồi, chăm sóc tốt cho Hoàng hậu.”
Lê Hiên rời cung điện. Xem ra, Tử Vi này
không hề đơn giản. Hơn nữa, nàng ta
tên là Tử Vi. Là tên nữ tử trong giấc
mộng của hắn.
Tuyết Yên, trầm nên làm gì đây?
Lê Hiên đến cung Vĩnh An thăm tiểu
Hoàng tử Lê Tử An một lát.
Hắn sắp xếp một bảo mẫu đến chăm
sóc riêng cho Lê Tử An, hắn không giao
đứa nhỏ cho Lưu Tuệ.
Lưu Tuệ từng đề nghị một lần. Tuy rằng
nàng là Tuệ Quý phi, nhưng không có
con cái, Hoàng thượng cũng không
sống trong cung của nàng ấy. Khi nàng
ta khẩn cầu Hoàng thượng phú dưỡng
Lê Tử An, bị Hoàng thượng từ chối.
Hắn đang đợi Tuyết Yên tỉnh lại.
Lê Tử An dẫu sao cũng là do Nhan
Hương sinh ra, hắn không muốn sau này
nó hận Tuyết Yên, hắn muốn để Tuyết
Yên nuôi nấng nó.
Nhưng Tuyết Yên mãi vẫn không tỉnh lại.
Nàng sẽ ngủ mãi như vậy ư?