Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 209



Tử Vi biết Tuyết Yên chính là mình, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu. Nàng hi vọng Lê Hiên có thể yêu Tử Vi, lại không hy vọng hẳn yêu nàng. Nhìn thấy hắn đau khổ như vậy, nàng lại rất đau lòng.

Nàng đưa tay đẩy kiếm qua một bên: “Cho dù ta là ai, ta từng hại người sao?”

“Cuối cùng cô có mục đích gì? Ai phái cô đến?” Lê Hiên khàn giọng hỏi nàng.

“Tự ta muốn tới. Hoàng thượng, trên đời này có rất nhiều chuyện chúng ta không hê biết, hơn nữa trên đời này cũng không có thứ gì là không thay đổi. Tuyết Yên làm rất nhiều vì người, người giữ thân hơn hai năm vì nàng ấy, Tuyết Yên biết cũng sẽ thỏa mãn” Tử Vi nói.

“Cô im miệng!” Hắn nhìn nàng với vẻ nhẫn nhịn, cánh tay buông thõng xuống, dường như không còn sức lực giơ kiếm trong tay lên, hắn quay người, bóng lưng cao lớn lại có sự cô đơn vô tận.

Tử Vi nhìn theo bóng lưng hẳn, đột nhiên xông lên, ôm lấy hẳn từ phía sau.

“Lê Hiên, Lê Hiên, Tuyết Yên vì người mà không màng mạng sống, chắc chắn nàng ấy hi vọng người có thể sống vui vẻ!”

Lê Hiên đứng ở đó, tay rũ xuống bên người, hắn giãy giụa nhưng Tử Vi không hê buông tay.

Mọi người thấy vậy bèn quay người ra khỏi Sấu Phương cung.

Nhiếp Lăng Hàn là người cuối cùng quay người rời đi, đôi mắt hẳn sâu như biển, lấp loáng ánh nước.

Lê Hiên không tránh thoát khỏi Tử Vi, hẳn thở dài thật sâu, quay người ôm nàng đi vào cửa trong của Sấu Phương cung.

Hắn dùng chân đá cửa, cửa đóng râm lại, hẳn bỗng nhiên ném Tử Vi lên giường.


Lông ngực nam nhân nhấp nhô kịch liệt, ánh mắt mê loạn.

Tử Vi nhắm mắt lại, nàng chỉ muốn ở bên cạnh hắn, dùng một số chuyện quen thuộc của bọn họ để nhắc nhở hắn rằng nàng chính là thê tử của hắn.

Ánh mắt lướt qua, Lê Hiên khẽ cắn môi.

Tuyết Yên nằm trong Lâm Hoa điện không biết nhân thế, mà hắn lại cứ nghĩ đến Tử Vi suốt. Nàng không hê cố ky đi lại như con thoi trong hoàng cung của hắn, nàng một mình đi đến Lâm Hoa điện, nàng trắng trợn quyến rũ hắn, hẳn đều không trị tội nàng.

Hắn không làm được lời hứa với Tuyết Yên, thậm chí ngay cả một nguyện vọng nhỏ bé trước khi chết của nàng hắn cũng không thỏa mãn được, đây là chuyện hắn đau khổ nhất. Hắn nhất định sẽ chờ Tuyết Yên tỉnh lại, sẽ mãi chờ đến khi hắn không thể chờ thêm mới thôi.

Hắn không tin hắn thật sự rung động với Tử Vi. Chẳng qua nàng có nhiều chỗ giống Tuyết Yên mà thôi, giống như vật thay thế mà trước kia Duệ vương tìm cho hẳn.

Đúng, nàng chính là vật thay thế.

Nàng vắt óc quyến rũ hắn như thế, nàng muốn tới thì tới đi, hắn không phải người thích trốn tránh. Sau khi để nàng tới gần, hắn nhất định sẽ thấy rõ mục đích của nàng.

Lê Hiên nhìn nàng: “Cô thật sự muốn ở bên ta sao?”

Tử Vi mở mắt ra: “Ta chỉ muốn người có thể sống bình thường”

Hắn ngửa mặt cười, trên mặt xuất hiện vẻ cười đùa, hắn đặt tay lên cổ nàng, chậm rãi trượt xuống.

Tử Vi theo bản năng đẩy hẳn ra, hẳn cười trào phúng: “Chẳng phải cô rất to gan sao?”

Nàng nhìn hắn chằm chằm, trong mắt có hơi nước, mặt mày hơi nhướng lên.

Hắn cũng nhìn vào mắt nàng, nhưng không có động tác kế tiếp, giống như là bị đau đớn sâu sắc, hắn đột nhiên đứng dậy, hất tung thứ gì đó trên mặt bàn, hắn rời đi trong tiếng loảng xoảng.

Nhiếp Lăng Hàn đứng ở bên ngoài.

“Hoàng thượng, Tử Vi không mạo phạm Hoàng thượng chứ?” Nhiếp Lăng Hàn hỏi.

Lê Hiên liếc hắn một cái: “Yên tâm, trẫm sẽ không làm gì nàng ta”

Khi đang nói chuyện, góc tây bắc cuồn cuộn khói đặc, ánh lửa ngút trời.

“Hoả hoạn ở đâu vậy?” Lê Hiên vừa nói vừa bước nhanh qua. Nhiếp Lăng Hàn theo sát sau lưng Hoàng thượng.

Tử Vi cũng nhìn thấy khói đặc, nàng dẫn theo Tiểu Tỉnh chạy về phía tây bắc.

Vị trí kia là lãnh cung.

Thế lửa rất lớn. Tử Vi từng nghe Nhiếp Lăng Hàn nói, trong lãnh cung chỉ có một Vị nương nương, chính là Nhan Hương.

Đám thị vệ và nội thị mang theo nước cứu hỏa, Tử Vi đứng đằng sau đám người vây xem.

Nàng nhìn thấy Lê Hiên chắp tay đứng ở đó, Duệ vương, Hàn Chi Đào, Nhiếp Lăng Hàn đều đang cứu hỏa.


Duệ vương cứ muốn xông vào, Cố Phàm không kéo được hẳn.

Một lát sau, nghe thấy phía trước có tiếng kêu sợ hãi, có tiếng phòng ốc sụp đổ.

Đứng ở đây, Tử Vi có một loại cảm giác kỳ lạ, toàn thân nổi da gà, ngọn lửa này cháy hơi kỳ quặc.

Sau lưng nàng lạnh run, nàng luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Lại một trận hò hét, Tử Vi nhìn thấy Duệ vương ôm một người đi ra từ bên trong.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, nàng liếc một cái đã nhận ra, đó là Nhan Hương.

Tóc nàng ta trắng xóa, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy, nhưng nét xinh đẹp năm đó không hề giảm.

Duệ vương đặt nàng ta xuống đất, nàng ta dựa vào Duệ vương để đứng thẳng rồi ngước mắt nhìn Lê Hiên, khom người thi lễ: “Hoàng thượng…” Nàng ta đã khóc không thành tiếng.

Lê Hiên thấy nàng ta tóc trắng phơ, trong lòng bi thương, quay người rời đi.

Hắn nhìn thấy Nhan Hương bình an thì lập tức rời đi. Thì ra hắn vẫn lo lắng cho Nhan Hương.

Tử Vi đứng ở đằng xa nhìn.

Khi trở về Lê Hiên nhìn thấy nàng đứng ở đó.

“Muộn như vậy rồi cô còn đến xem náo nhiệt làm gì?” Hắn trách mắng nàng.

Sắc mặt Tử Vi tái nhợt, nàng cười khẩy: “Ngọn lửa này hơi kỳ quặc”

Lê Hiên nhìn nàng: “Cô muốn nói gì?”

“Lãnh cung cháy thì không có chỗ để nhốt Nhan Hương. Người muốn nhốt Nhan Hương ở đâu? Người sẽ thả nàng ta sao?”

Tử Vi hỏi.

Lê Hiên lạnh lùng nhìn nàng: “Cô biết rất nhiều, quản cũng nhiều. Tử Vi, cô đừng tưởng rằng cô cứu mạng trẫm thì trẫm sẽ không trị tội cô!”

Thế nhưng câu hỏi của Tử Vi rất có lý, lãnh cung bị phá hủy, không còn chỗ để nhốt nàng ta, hai năm qua, bọn họ đều chịu sự trừng phạt, hẳn sẽ làm tiếp một gian phòng tối như kén tằm để nhốt Nhan Hương, để cho nàng ta sống như quỷ sao?

Tử Vi đã quay người rời đi, hai vai nàng run run, bóng người quật cường, Lê Hiên không khỏi nhìn nàng chăm chú.

Nhan Hương bị giam trong Phương cung bên cạnh lãnh cung, đây vốn là một gian phòng giặt áo. Có một cái sân nhỏ. Vẫn là hai bà già đó hầu hạ nàng ta. Ngoài cửa có bốn tên thị vệ.

Nơi này có thể trông thấy ánh sáng mặt trời, có cây xanh, có hoa cỏ, có sinh mệnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Đây là Nhan Hương dùng mạng sống để đổi lấy. Nàng ta có nhỉ tử, nàng ta không muốn chết.

Ngày hôm sau, Tử Vi dậy rất muộn, sắp.


đến buổi trưa mới rửa mặt rồi bảo Tiểu Tỉnh chải chuốt giúp nàng.

Ngoài cửa vang lên tiếng reo vui sướng, Tử Vi nghe ra là tiếng của Lê Đồng.

Nàng thò đầu ra nhìn, quả thật là Lê Đồng đi vào, Trân Châu đi theo đằng sau.

“Công chúa đã làm mẫu thân rồi, sao còn nhẳng nhít như thế” Tử Vi vui mừng tiến lên muốn kéo tay nàng ấy, đột nhiên ý thức được đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mình, bèn buông tay.

Lê Đồng hơi ngẩn người, nghe cách Tử Vi nói chuyện, có vẻ nàng rất quen bọn họ.

“Bọn ta nghe Hàn đại ca nói với Ngũ ca rằng trong cung có một người rất giống ‘Yên tẩu tẩu của ta đến, cho nên tới xem thử” Lê Đồng nói.

“Chào công chúa” Tử Vi chào hỏi.

“Cô ở trong cung của ta được chứ?” Lê Đồng đánh giá Tử Vi.

“Rất tốt, công chúa muốn trở về ở sao?” Tử Vi hỏi.

“Không, ta ở phủ tướng quân”

Nãy giờ Trân Châu không nói gì, chỉ nhìn Tử Vi.

Tử Vi dịu dàng nhìn nàng ấy: “Con trai của phu nhân hai tuổi rồi đúng không?”

Trân Châu gật đầu: “Công chúa cũng biết à, đúng vậy, hai tuổi rồi”

Tử Vi rất muốn hỏi bây giờ Duệ vương có tốt với nàng ấy hay không, nàng vốn cho rằng với việc Nhan Hương làm năm đó, Duệ vương không có khả năng mê luyến nàng ta nữa, thế nhưng trong trận hỏa hoạn ở lãnh cung, nàng nhìn ra Duệ vương vẫn chưa dứt tình với Nhan Hương.

“Nghe nói công chúa là sư muội của Nhiếp đại ca? Còn quen biết Yên tẩu tẩu?” Lê Đồng hỏi.

“Ta là sư muội của Nhiếp Lăng Hàn, không quen biết Tuyết Yên, nhưng từng nghe nói rất nhiều chuyện của nàng ấy, ta nghĩ, ta thích nàng ấy, bọn ta rất giống nhau, ta nói là tính nết”

Lê Đồng cười: “Vậy cô có thể đừng đi không? Ở lại bầu bạn với hoàng huynh ta nhé?” Lê Đồng tiến lên nắm chặt tay nàng.






Bình Luận (0)
Comment