Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 232



Xử lý xong tất cả những chuyện rối rắm này thì đã qua mười ngày.

Trong hậu cung của hoàng đế chỉ có Đức phi, Tĩnh phi, Hoàng hậu nằm trong Lâm Hoa điện, còn có một vị công chúa Tử Vi của Bắc Di không danh không phận.

Tâm trạng Hoàng thượng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Trên triều đường, Hoàng thượng lại trở về với vẻ ung dung tự đắc như trước kia, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt. Đó là nụ cười bật ra từ đáy lòng, lan đến tận mắt. Hoàng thượng vốn là người hay cười, nhưng không mấy khi bắt gặp kiểu cười đến mắt cũng cười thế này.

Duệ vương cảm thấy rất kỳ lạ. Hoàng huynh có tình cảm với tiểu hoàng tử là bởi vì Nhan Hương, mặc dù không quá thân mật, nhưng dù sao nó cũng là con ruột của hắn, hơn nữa cũng là con trai duy nhất, nhưng hoàng huynh không hề đau buồn não lòng như hắn nghĩ.

Nhan Hương chết, tim Duệ vương như bị xẻo mất một miếng, hệt như thanh xuâncủa hắn đột nhiên không còn lại như lãng tử lông bông quanh năm suốt tháng bên ngoài, đột nhiên buông bỏ tất cả mộng tưởng, muốn trở về nhà, yên tâm sống cuộc sống như bao người khác.

Thế nhưng người trong nhà có còn chờ hắn hay không? Bây giờ Trân Châu thay đổi rất nhiều, cho dù hắn làm như thế nào, nàng cũng không tiếp tục tức giận nữa, không hề quấn lấy hắn, thậm chí nàng rất ít khi xuất hiện trước mặt hắn.

Nhưng vì sao hắn lại có phần tức giận?

Cho dù là thế nào, hắn cảm thấy cảnh ngộ của hoàng huynh cũng rất bất hạnh, huynh ấy kiên cường như thế làm hắn cũng mừng thay.

Nhưng điều hắn cảm thấy nghi hoặc là, đã qua nhiều ngày rồi mà hoàng huynh còn chưa đi gặp công chúa Bắc Di, cô nương Tử Vi khiến bọn họ rất ngạc nhiên kia.


Bọn họ cũng không gặp được Tử Vi, cho dù là tang lễ của Tuệ quý phi hay là tanglễ của tiểu hoàng tử, nàng đều chưa từng xuất hiện.

Thậm chí nàng không còn tới Lâm Hoa điện nữa.

Lúc nàng trị thương cho Hoàng thượng trong Vong Ưu cung như có Tuyết Yên nhập vào vậy, mọi người muốn hỏi chuyện nàng, thế nhưng không ai có thể gặp được nàng.

Còn Hoàng thượng thì tự tay vẽ một số bản đồ kỳ lạ, bảo bọn họ bố trí lại Vong Ưu cung theo hình vẽ trên bản đồ, hắn giao nhiệm vụ này cho Hàn Chi Đào.

Hôm nay bãi triều, Lê Hiên bảo Duệ vương gọi Trân Châu, Bạch Thiếu Đình gọi Vu Dung, gọi cả Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào buổi tối đến Sấu Phương cung dùng bữa.

Hoàng thượng nói là có chuyện vô cùng trịnh trọng. Mọi người nghĩ hồi lâu cũng không đoán ra được hôm nay là ngày gì, nhìn biểu cảm của Hoàng thượng thì có lẽ không phải là chuyện xấu.Bọn họ trở về chuẩn bị. Lê Hiên một mình trở lại Lâm Hoa điện, lau người cho Tuyết Yên. Hắn cũng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ trường bào màu đen thêu rồng vàng.

Hắn ra khỏi Lâm Hoa điện, dẫn theo Tiểu Quý Tử, bảo Cổ Phàm và Trương Dương đi theo hắn từ xa.

Lê Hiên đi vào Sấu Phương cung.

Đã mười ngày rồi hắn không tới. Từ khi nhớ lại lần gặp nhau kiếp trước kiếp này với Tử Vi, hắn không còn gặp nàng nữa. Hắn muốn thu xếp xong xuôi, xử lý xong những chuyện trong cung rồi mới đi gặp nàng. Hắn không muốn những chuyện này lại chắn ngang giữa bọn họ.

Lúc này cửa Sấu Phương cung đóng chặt như ngày thường.

Tiểu Quý Tử tiến lên gõ cửa, bên trong có người hỏi: "Ai vậy?”

“Mở cửa. Hoàng thượng tới.” Tiểu Quý Tử nói.Người bên trong lập tức hoảng hốt, có nội thị luống cuống mở cửa, quỳ xuống đất, vừa định vào nhà bẩm báo thì Lê Hiện ngăn lại.

Hắn rảo bước đi vào trong.

Tử Vi đang ở bên trong phòng bếp nhỏ cùng Tiểu Tỉnh, Tiểu Tỉnh bưng một đĩa thức ăn đi ra, nhìn thấy Hoàng thượng thì ngẩn người, thậm chí còn không hành lễ.

Lê Hiện đưa tay nhận lấy món ăn, suyt một tiếng với Tiểu Tỉnh.

Hắn đi vào phòng bếp nhỏ, nhìn thấy Tử Vi đang đứng trước lò.

Tóc nàng xóa trên vai, đỉnh đầu cài một cây trâm bạc. Nàng vận một bộ y phục màu xanh nước, ống tay áo và cổ áo thêu hoa như ý vàng nhạt.


“Sắp xong rồi, lát nữa bảo bọn họ đóng cửa, gọi mọi người tới, hôm nay chúng ta ăn món hầm thập cẩm!” Tử Vi nói.

Lê Hiên đưa tay ôm nàng: “Được. Trầmthích ăn.”

Tử Vi bỗng nhiên quay đầu: “Hoàng, Hoàng thượng, sao lại là người..."

Lê Hiện ôm lấy nàng: “Tử Vi. Tử Vi. Tử Vi. Xin chào, Tử Vi.”

“Người nói gì vậy?” Tử Vi muốn quay người nhưng lại bị hắn ôm chặt vào lòng.

Trong sân vang lên tiếng bước chân, Duệ vương dẫn mọi người vào Sấu Phương cung.

Đột nhiên có nhiều người đi vào như vậy, cung nữ và nội thị lập tức bối rối.

Tử Vi nhìn bên ngoài, muốn đi ra nhưng Lê Hiền cứ ôm lấy nàng không buông tay.

Nàng liếc hắn một cái, hôm nay hắn rất khác thường: “Hoàng thượng, bên ngoài có người tới, có phải là đám vương gia không, ta đi xem thử”

“Không cần, để bọn họ chờ là được, làtrầm mời bọn họ đến, đều là bạn tốt của nàng.”

Tử Vi cũng nghe thấy tiếng của Lập Hạ.

Lê Hiện dán sát cằm vào cổ Tử Vi, mặt hắn cọ vào mặt Tử Vị, như tìm được bảo bối đã đánh rơi nhiều năm.

“Tử Vi, chúng ta đã xa nhau quá lâu, nàng còn nhớ ta không? Nàng còn nhớ rõ Nguyên Liệt không?”

Toàn thân Tử Vi run lên, nàng muốn quay đầu, hắn lại giam giữ nàng: “Tử Vi, đừng cử động, để ta ôm nàng như vậy di."

Tử Vi cảm thấy cổ mình lành lạnh, từng giọt nước mắt rất lớn rơi xuống cổ nàng, thấm vào Tử Vi lệnh trên cổ Tử Vi.

Hoàng thượng khóc.

Giọt nước mắt của hắn thiêu đốt nàng, bỗng nhiên thấy ấm áp, trái tim nàng bắt đầu hoảng loạn, đầu óc ầm vang, dòng ký ức tuôn ra như nước.Trên núi Tử Vi, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn. Tóc tai bù xù, người thì dơ bẩn, hắn đã sắp chết, song cặp mắt đó lại khắc sâu vào tâm trí nàng. Nàng cứu hắn, đưa cơm cho hắn mấy lần, trị thương cho hắn.

Về sau chuyện đầu tiên nàng làm khi tỉnh lại mỗi ngày là lên núi rắn bắt rắn, thực ra là muốn đến thăm hắn. Hắn luôn im lặng, lại còn lãnh đạm, mớ tóc dài luôn lòa xòa che phủ khuôn mặt, không thấy rõ vẻ ngoài. Hắn rất ít khi nói về mình, cũng rất ít khi hỏi chuyện gì, chỉ lẳng lặng nghe nàng nói chuyện.


Nhưng ảnh mắt hắn nói cho nàng biết, hắn hy vọng nàng tới.

Về sau hắn đưa cho nàng một chuỗi dây xích làm bằng nanh sói, nói đó là răng vua sói.

Hắn còn nói muốn mài tảng đá lớn thành ngọc bội tốt nhất tặng cho nàng, thậm chí hắn còn đặt tên cho ngọc bội kia là Tử Vi lệnh.

Nàng cảm thấy hắn rất ngốc, tảng đá đóic đúng như vậy mà..

Có điều tâm tăng năng cái gì nàng cũng thích.

Ngày đó nàng ti vụng trộm chạy đến, bị giu hoàng phát hiện, bị tỳ nữ vội vàng gọi đi, nàng bị giam lại.

Chờ năng tìm được cơ hội đến núi Tử Vi thì đã không thấy hầm đầu nữa. Nàng vốn muốn đếm đại lục bắc hoang tìm hàm, mưng lại bị phu hoàng bắt về

Pin ràng mới từ nhỏ nàng đề có một mối hôm sự, bây giờ nhà trai đến cầu trần là thiếu chủ của đại lục bắc hoang.

Nàng mừng thầm trong lòng. Nàng đã từng thời thêm phần của hàn, hàn không mới cho màng biết thế nhưng lúc màng hỏi han có phải là Hoàng tử của đại lục bac hoang hay không, hàn không hề phủ. truyện ngôn tình

Khi vua đại lục bọc hoang mang theo con trai đến thương nghị chuyên đỉnh hôm màng nhìn thấy hàn, hàn cắt tóc ngàn lần đầu tiên mừng thấy nó hìnhdung của hắn, thì ra hắn đẹp trai như

vậy.

Hắn quả thật là Hoàng tử, nhưng không phải người nàng sắp gả. Ngày đó, hắn rời đi với khuôn mặt phẫn nộ, không hề đến lại nữa. Nàng cầu xin người khác đi tìm hẳn, và biết được hắn lại bị giam giữ.

Lúc gặp lại hắn là vào lễ đính hôn của nàng và Nguyên Thuần, nàng mặc váy đỏ đeo trang sức, phượng bào thêu chim phượng.




Bình Luận (0)
Comment