Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 280

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một thị vệ phía sau đuổi theo rất chặt, Tử Vi xoay người, người đó xông lên!
Kiếm của Tử Vi vừa giơ lên, người tấn công này "a" lên một tiếng, trước ngực một máu từ ra từ chỗ miệng vết thương, hắn ngã về phía sau.

Tử Vi ngây ra, không phải chứ, nàng vẫn chưa tung chiêu mà.

Phía sau một thanh kiếm chuyển đến, nàng được người ta kéo ra sau lưng, Tử Vi vừa nhìn, là hai thị vệ Yến Tam và Vạn Quân mà Tư Mã Huy giữ lại cho nàng.

Hai người này ra tay tàn độc, động tác không hề do dự, một chốc đã giết sạch hơn hai người, dễ dàng như thái bắp cải.

Máu chảy như nhiều như sao trên trời, Tử Vi cảm thấy chóng mặt.

Nhìn thân thủ của hai người này, họ càng giống sát thủ hơn.

"Vương hậu nương nương chạy ra ngoài chưa?" Tử Vi hỏi.

"Vương thượng chỉ bảo chúng thần bảo vệ phu nhân, chỗ Vương hậu nương nương Vương thượng tự có sắp xếp.

" Yến Tam kéo eo Tử Vi đi về phía trước.

"Ta muốn quay lại đón con." Tử Vi đẩy hắn ra, chạy về phía điện Y Lan.

Yến Tam và Vạn Quân đi theo nàng.

Trong điện Y Lan im ắng, trên đất có hai thi thể của thái giám.

Tử Vi kinh hãi tột cùng.

Tử Vi cả người run rẩy gọi: "Tiểu Tỉnh! Tiểu Tỉnh! "
Không có ai đáp lời.

Tử Vi tìm một lượt điện Y Lan, không tìm thấy Lê Tử Kình.

Tử Vi có chút tuyệt vọng, Lê Tử Kình là động lực để nàng sống tiếp đến bây giờ.

Đó là máu mủ Lê Hiên để lại.

Sắc đêm lờ mờ, trong bóng tối, có vài bóng người thần bí rơi xuống trong vương cung Nam Chiêu.

"Vương tử, xem ra Vương cung của Tư Mã Huy đã bị Dực vương chiếm rồi.

"
Nam nhân áo đen đứng giữa gật đầu: "Dực vương có Nhiếp Lăng Hàn giúp đỡ, trong cung này có hai nhóm người, một là của Dực vương, hai là của Nhiếp Lăng Hàn.

Nhưng, Tư Mã Huy không hề đơn giản, hắn không dễ dàng chịu thua như thế, ta muốn xem xem, hắn sẽ lật bài kiểu gì.

Đang nói dở, nhìn thấy một bóng đen ôm một bọc tã nhảy ra khỏi tường!

Nam nhân áo đen nói: "Thiếu Đình, chúng ta đi theo người này!"
Mấy người đuổi theo bóng đen, nhìn hắn xuất cung nhanh như bay.

Bạch Thiếu Đình mấy bước đuổi kịp hắn, cùng hắn giao đấu, người đó trầm mặc đối phó, võ công chỉ có cao cường hơn Bạch Thiếu Đình trở lên không dưới.

Trương Dương và Hàn Chi Đào cùng lúc xông lên, bao vây lấy hắn, cướp được tã bọc.

Nam nhân đó tránh né Trương Dương và Hàn Chi Đào muốn chạy trốn, thanh kiếm Thương Long của nam nhân áo đen đâm xuyên qua ngực hắn, người đó ngã gục xuống đất.

"Vương Tử, đây là người của Nhiếp Lăng Hàn?" Hàn Chi Đào hỏi.

Lê Hiện mặc đồ đen rút thanh kiếm Thương Long ra gật đầu nói: "Đúng."
Hàn Chi Đào mở tã lót ra nhìn một cái: "Vương tử, là một đứa bé.

Lê Hiên liếc nhìn một cái: "Đây chắc chắn là con của Tư Mã Huy! Âm mưu của Nhiếp Lăng Hàn đúng là thâm hiểm! Đưa đứa bé này đi, chưa biết chừng sau này có tác dụng.

Lê Hiên suy nghĩ một lát, xé một phần áo màu nhạt mà tên kia mặc, dùng màu của hắn viết mấy chữ: "Cứu đứa bé mang đi, ngày sau trả lại."
Hắn nhét mảnh vải vào trong tay kẻ kia.

"Đi thôi! Muộn thêm nữa Duệ vương bọn họ đợi sốt ruột mất!" Hắn vẫy tay, mấy người bọn họ biến mất giữa bóng đêm u tối.

Tử Vi không tìm thấy Lê Tử Kình, nhưng lại tìm thấy thi thể của hai cung nữ.

Nàng bắt đầu hoảng loạn.

Cơn gió dài dữ dội chạy ngang qua cung điện, thổi từ hướng Hoàng Tuyền, cuộn tròn góc áo của Tử Vi bay phần phật, thổi rối tung mái tóc dài đen như mun của nàng.

Ở đằng xa, thỉnh thoảng có những tiếng la hét, khắp nơi đều là những con thú giết người khát máu lao qua.

Tử Vi run rẩy khắp người, không, ông trời sẽ không tàn nhẫn với ta như vậy! Tử Vi nói thầm với chính mình.

Quay sang một góc, nàng thấy vú nuôi A Phượng và Tiểu Tỉnh người đầy máu nằm đó.

Không có Lê Tử Kình.

Tử Vi đưa tay ra kiểm tra, A Phượng đã chết.

Tiểu Tỉnh vẫn còn thở.

Tử Vi đỡ Tiểu Tỉnh dậy, Yến Tam ôm Tiểu Tỉnh đặt trên giường, Tử Vi lập tức băng kín miệng vết thương, đắp thuốc cho nàng.

Tiểu Tỉnh bị đâm một nhát ở bụng, không nghiêm trọng.

Tử Vi không tìm thấy Lê Tử Kình, nhưng cũng không thấy thi thể của nó.

Xem ra đứa bé bị người ta cướp đi rồi, bọn họ chắc chắn cho rằng đó là con của Tư Mã Huy, muốn dùng nó để khống chế Tư Mã Huy, có lẽ tạm thời nó sẽ không gặp nguy hiểm gì hết.

Tử Vi nghĩ đến đây, không lo lắng như trước nữa.

Phía trước truyền đến âm thanh ầm ầm, nhức tại điếc óc, như sét đánh.

Những tiếng la hét giết chóc xảy ra hết lần này đến lần khác, ở đây đêm nay, còn khiến người ta khiếp sợ hơn.

Tiểu Tỉnh tỉnh lại rồi, nhìn thấy Tử Vi lập tức khóc: "Công chúa, tiểu vương tử bị người ta cướp đi rồi..."
"Ừm, ta biết rồi, muội dưỡng thương trước, ta đi tìm nó.

" Tử Vi an ủi nàng, đứng dậy đi ra ngoài.

Yến Tam nói: "Phu nhân, bây giờ bên ngoài rất loạn, tiểu công tử có lẽ tạm thời không có nguy hiểm, khi đi Vương thượng có dặn dò, những ngày này không được để phu nhân rời khỏi điện Y Lan.

Vì an toàn, phu nhân không nên ra ngoài thì hơn, chúng ta đợi ở đây, sẽ có người đến cứu chúng ta."
Tử Vi nói: "Ta muốn ra ngoài tìm con trai ta! Bọn chúng sẽ dùng con ta để uy hiếp Vương thượng, ta phải ra ngoài! "
Nàng trước giờ không cần người khác bảo vệ, mặc dù võ công của nàng không ở mức cao thủ giang trần.

Yến Tam và Vạn Quân dẫu sao cũng là người dưới, chỉ có thể đi theo sau nàng.

Tử Vi nhét đầy thuốc độc vào các túi áo Bạch Độc Y, có rất nhiều loại thuốc độc, cũng có bom nổ.

Mỗi người đều có cách bảo vệ bản thân của riêng mình.

Tử Vi biết mình bắt buộc phải ra ngoài, nàng tuổi tác không lớn, nhưng đã nhìn thấy quá nhiều phong ba bão táp.

Khi đi Tư Mã Huy không nói gì với nàng, chỉ bảo nàng đừng tùy tiện ra khỏi điện Y Lan, không an toàn.

Nhưng nếu nàng không ra khỏi điện Y Lan, ban nãy đã không thể cứu tiểu vương tử ở cung Nguyệt Tiên rồi.

Ai cũng không phải thần tiên, mà cho dù có là thần tiền, cũng có chuyện không làm được.

Người xung quanh nàng cũng giống Tư Mã Huy đọc sách từ nhỏ, văn thao võ lược, trên vai có trách nhiệm nặng nề.

Nhưng lại thất bại giống nhau.

Ví dụ Lê Hiên, ví dụ Hạnh Nhĩ Đạt, ví dụ Bình vương trước kia, ví dụ ngoại công.

Tử Vi rất muốn nghe lời Tư Mã Huy, ngoan ngoan ở trong điện Y Lan, nhưng nàng không dám, nàng sợ mất đi cái gì đó, nàng sợ con bị bọn chúng giết chết, nàng cũng không muốn Tư Mã Huy xảy ra chuyện.

Bên ngoài đèn lồng sáng trưng, xunh quanh đại điện của Tư Mã Huy là đám lửa cháy bùng.

"Chúng ta đến đại điện." Tử Vi nói.

"Phu nhân, đại điện bây giờ rất nguy hiểm." Yến Tam nói.


Tử Vi không nói, nói với Yến Tam: "Các người là hộ vệ của ta, vậy thì nghe theo ta, ta không biết đường đến đại điện, các người dẫn đường cho ta, tìm con đường kín đảo chúng ta đi xem thế nào."
Tử Vi nhớ đến lời Tôn tướng quân nói, Dực vương đã lừa các Đại thần đến đại điện, đây liệu có phải là ép cung? Tôn tướng quân liệu đã thuận lợi đưa Vương hậu trốn ra ngoài chưa?
Nhìn thấy Yến Tam và Vạn Quân vẫn còn do dự, Tử Vi nói: "Nếu như Vương thượng thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta ngồi ở hậu cung chắc chắn chỉ có con đường chết, không bằng bây giờ lên trước xem thế nào.

Ta không muốn trở thành vật cản ngang chân của Vương thượng.

"
Yến Tam và Vạn Quân không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu: "Được thôi, phu nhân đi giữa hai chúng ta, không được hành động khinh suất.

"
Yến Tam đi đầu, Tử Vi ở giữa, Vạn Quân đi sau cùng, ba người lén lét đi về phía đại điện.

Từ điện Y Lan đi một đường đến điện Thánh Minh, chính là nơi Tư Mã Huy và các đại thần làm việc.

Những ngọn đuốc thắp sáng cả trời tối, che phủ cả cung điện đang lao đao này.

Không biết từ đầu truyền đến tiếng la hét thảm thiết, trong khoảnh khắc xuyên thủng vào tại Tử Vi.

Nàng cảm thấy rùng mình và trái tim nàng lạnh ngắt.

Cảm giác này quá quen thuộc.

Tử Vi cắn chặt răng, không, Tư Mã Huy, huynh không được có chuyện.

Mặc dù muội không là gì của huynh, nhưng, huynh có chuyện, những người trong cung này cũng không sống được.

Vì vậy huynh không được có chuyện gì.

Có vài tên thị vệ chạy qua, ba người lập tức nằm xuống.

Đợi thị vệ đi xa rồi, Yến Tam vỗ Tử Vi, Tử Vi đi theo vào một cánh cửa nhỏ, hắn và Vạn Quân lặng lẽ nhấc một cái giá sách nặng ra, lộ ra một khoảng trống, bọn họ đi vào.

Hóa ra phía trước chính là bên phải nơi Tư Mã Huy ngồi, khoảng trống này nằm phía sau cây cột tráng lệ.

Cây cột được vẽ hai con rồng ngậm ngọc sống động như thật, con rồng đó dường như đang bay lên.

Đại điện sáng rõ như ban ngày.

Bọn họ có thể nhìn thấy bên trong đại điện, nhưng người trong đó rất khó nhìn thấy bọn họ.

Hậu cung phi tần đều đã ở đây, cửa đại điện đóng chặt, rải rác trên mặt đất, là những vết máu.

Những tấm màn màu lục lam bị gió thổi bay, giống như lá cờ đang quanh co uốn lượn chiêu hồn.

Dực vương Tư Mã Dung cầm con dao chiến, kề lên cổ một phi tần, mắt phượng nhỏ dài, cười xấu xa, nói: "Bạch Thái thú, ngươi thật sự không chịu? "
Trên sàn nằm ngổn ngang hơn chục thái giám cung nữ.

Vị phi tần kia Tử Vi từng gặp qua, đó là con gái của Bạch Thái thú Bạch Phương, má nàng ta xanh ngắt, bàn tay phía dưới run rẩy, nhưng nàng ta vẫn cắn chặt môi.

Bạch Thái thú nhỏ gầy, quay mặt sang một bên, không nói lời nào.

Bên ngoài lại truyền đến âm thanh ầm ầm, nghe ra giống như đã xảy ra một trận chiến ác liệt.

Tử Vi nghĩ, chắc chắn là Tư Mã Huy về rồi.

"Phụ thân, Phương nhi không sợ" Bạch Phương lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch lộ ra nét cười, nàng ta cũng không màng đến con dao đang kề trên cổ, cúi người khẩu đầu xuống đất: "Không thể hầu hạ Vương thượng được nữa, phụ thân bảo trọng."
"Phụt" một tiếng, máu như một đường thẳng bắn lên trời, lưỡi kiếm sắc bén đâm vào ngực nàng ta, cơ thể nhỏ bé của Bạch Phương lảo đảo một chút, rồi ngã xuống đất.

Giống như một cây gậy nặng đập mạnh vào đỉnh đầu của Tử Vi, có một cơn đau âm ỉ âm ỉ nơi ngực, giống như con dao đâm vào tim, cổ họng ngòn ngọt.

Quá khứ hiện ra trước mắt nàng như làn khói.

Tư Mã Dung đặt con dao xuống, giọt máu trượt xuống từ lưỡi kiếm, rơi xuống giày của hắn.

Đứng ở nơi cao trong hội trường, hắn mặc một bộ áo giáp sắt màu xanh, áo choàng đen lớn, máu dính trên áo giáp, đôi mắt lạnh lùng và tối tăm, hắn nhìn chằm chằm vào các đại thần.

Bạch Thái thú mắng đến lạc giọng: "Yêu nghiệt, Vương thượng lập tức sẽ đánh vào cửa cung, các ngươi đừng hòng chiếm được ngôi vị."
Tư Mã Dung nhấc kiếm lên, một kiếm chặn họng!
"Các người đều là đại thần, hiện giờ cả lục địa Bắc hoang đều là thiên hạ của Đại Hưng, chúng ta chỉ cần quy phục là được, Hoàng để Đại Hưng sẽ không động đến một nhánh hoa một cành cây của chúng ta! Nếu như các ngươi giống như Tư Mã Huy nhất quyết giữ gìn độc lập, chiến tranh sẽ kéo dài không ngừng! "
Mọi người im lặng.

Chỉ thấy Tư Mã Dung cười ha ha: "Bỏ đi, không làm khó các ngươi nữa, nói, Long Phù ở đâu?"
Long Phù chính là ngọc tỷ và binh phù của nước Nam Chiêu.

Vẫn không có ai trả lời.

"Bổn vương nghe nói Long Phù để ở hậu cung, các người chủ động nó ra hay là để bổn vương giết từng người từng người một mới nói.

Đúng lúc này, cửa cung mở ra, mấy người mặc áo đen đưa một nữ nhân đầu tóc rối bù vào, đó chính là Vương hậu Dương Minh Châu, trong lòng nàng ôm một chặt đứa bé, đó chính là tiểu vương tử Tư Mã Ngọc.

Tử Vi kinh sợ, bọn họ vẫn chưa chạy thoát Xem ra vị Dương tướng quân đó xảy ra chuyện rồi.

Tử Vi nghe thấy tiếng thở trầm mặc từ phía sau, là Yến Tam và Vạn Quân.

Tư Mã Dung cười: "Rất tốt, đúng là ông trời giúp bổn vương! Vương hậu, người khiến bản vương dễ tìm lắm!"
Nửa mặt Minh Châu có vết rạch, khóe miệng còn chảy máu.

Tiểu vương tử dính chặt vào mẫu thân.

Tử Vi nhanh chóng định thần lại, làm sao để cứu bọn họ đây?
Tư Mã Dung chầm chậm đi đến, lôi tiểu vương tử đến bên cạnh hắn, giơ tay nhấc nó lên, những người xung quanh hét lên.


Tư Mã Dung cười cười: "Căng thẳng cái gì, ta nào có nỡ để cháu ta rơi chết, Vương hậu, nói đi, Long Phù ở đâu? Chỉ cần cho ta biết, Long Phù ở đâu, ta liền thả nó ra, thậm chí còn thả toàn bộ người trong cung đi.

Minh Châu nói: "Ta không biết, Vương thượng không bao giờ nói với ta chuyện này.

Tư Mã Dung cười nhẹ: "Được, vậy ta đành bắt đầu từ cánh tay của cháu ta, ôi không, mất đi một cánh tay quá đáng thương rồi, tay, bắt đầu từ tay trái.

Hắn nói rồi nhấc bảo kiếm lên.

"Long Phù ở chỗ Tuyết phi." Minh Châu đau đớn nói.

Mọi người kinh hoàng.

"Tuyết phi!" Tư Mã Dung chầm chậm gọi một tiếng.

Tử Vi nhìn thấy Tuyết phi quỳ ở đó, nghe thấy gọi tên mình, nàng từ từ ngẩng đầu lên, đứng dậy, trong tay cầm một con dao găm.

"Đúng, Long Phù ở chỗ ta.

Vương thượng nói, Vương hậu nương nương có tiểu vương tử, vì an toàn của Vương hậu và tiểu vương tử, cho nên đặt Long Phù ở cung của ta.

Tư Mã Dung vẫn giữ Tư Mã Ngọc, chậm rãi đi đến trước Tuyết phi nói: "Nói, để ở đâu? Ta cho người đến lấy."
Tuyết phi đáp: "Chỉ có ta và Vương thượng mới biết để ở đâu, nhưng ta sẽ không đưa cho người.

"
Nàng nhớ một năm trước, khi Vương thượng giao Long Phù cho nàng có nói: "Tính mạng bản vương đều giao cho nàng rồi.

"
Đó là tính mạng của hắn.

Nàng biết, cho dù hắn có chết, cũng sẽ không giao Long Phù cho Tư Mã Dung.

Bao nhiêu ngày đêm, nàng vì hắn mà bảo vệ tính mạng của người nhà hắn.

Tư Mã Dung không nói một lời nhìn chằm chằm vào nàng, trong đôi mắt nhỏ dài đều là sự cảnh cáo.

Tuyết Phi thông mình, hắn cất giọng nói: "Trình Tuyết, ngươi đừng hành động khinh suất, nếu ngươi động đậy, bản vương sẽ giết chết bọn họ.

"
Hắn đột nhiên quay người lại, đâm về phía một nữ nhân khác đang nhỏ giọng khóc, đó là một phi tần khác của Tư Mã Huy, đầu nàng ta rơi xuống, máu chảy thành sông.

Cung nữ quỳ bên cạnh đột nhiên gào khóc thảm thiết thống khổ như một con sói mẹ.

Âm thanh đó rất ác liệt, như thế tiếng quỷ kêu gào, cũng nữ đó bị dọa đến ngốc luôn rồi, điên cuồng la hét ôm mặt bỏ chạy, nhưng nàng bị thị vệ ở của dùng một kiếm chặt chân, máu tươi vương vãi trên thảm trắng như tuyết, màu đỏ tươi chói mắt.

Tuyết phi không chút động đậy đứng đó, cả người run rẩy.

Nhưng kiếm của Tư Mã Dung kề lên cổ nàng: "Ngươi đừng có khoe môi múa mép với ra, nếu người còn không giao ra đây, tất cả những người ở đây đều phải chết cùng ngươi.

Tuyết phi đứng ở đó, một lời không nói.

Oán khí trong mắt Tư Mã Dung càng ngày càng nhiều.

"Người đầu, lôi Trình thừa tướng đến đây." 11 Tuyết phi ngẩng đầu nhìn phụ thân: "Phụ thân!"
Trình thừa tướng nhìn nàng xua xua tay: "Đừng lo cho phụ thân! Dực vương, Trình Nhan ta không biết gì về Long Phù.

"
Tư Mã Dung cười khẩy: "Thừa tướng đại nhân nếu như đã không muốn bảo vệ bổn vương, lại không biết gì về Long Phù, nói như thế thì thừa tưởng như ngài thật vô dụng! "
Vừa dứt lời, hắn giơ kiếm chặt đứt cánh tay trái của Trình Nhan.

Máu tuôn ra như suối.

Tuyết phi hét lên một tiếng đứng dậy.

"Tư Mã Dung! Ta liều với ngươi! " Tuyết phi vung con dao găm lao lên, kiếm của nàng đã bị lấy đi rồi.

Dao găm được nàng ta giấu dưới giày.

Tư Mã Dung lùi lại mấy bước, chiêu thức của Tuyết phi rất thâm hiểm, Tư Mã Dung trốn không kịp bị dao găm cửa một nhát vào cổ, máu chảy đầm đìa.

Tư Mã Dung đá một cước, Tuyết phi ngã xuống đất, dao găm bay lên, tay phải bị kiểm của Dực vương đâm ghim xuống sàn.

Tư Mã Dung rút kiếm từ sàn lên chỉ vào Tuyết phi: "Nói, để ở đâu? Nhát kiếm sau, đầu phụ thân ngươi không còn nữa rồi! "
phu-sinh-thac--hai-kiep-tham-tinh-280-0.
phu-sinh-thac--hai-kiep-tham-tinh-280-1.
phu-sinh-thac--hai-kiep-tham-tinh-280-2..


Bình Luận (0)
Comment