Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 34



Lê Hiên rút thanh kiếm dài ra: “Các tướng sĩ, viện quân đã đến, mọi người xông lên!” Tiếng hô giết vang trời.

Quân địch bất ngờ rối loạn trận tuyến, bọn chúng nhìn không rõ số lượng viện quân, tiếng thét rung trời, những cánh tay bị chặt đứt, những cảng chân chặt bị gãy, tiếng giãm đạp của ky binh…

Một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ, tay cầm một thanh kiếm màu đen, hoa kiếm bên người tung.bay,bốn.phía bổ ñhào về một chỗ.

Hản ta ngắm chuẩn vị trí của chỉ huy quân địch, ném đi một quả bạo đạn, trong màn khói dày đặc, lấy đi thủ cấp của tướng địch.

“Thủ lĩnh của các ngươi đã chết, các ngươi vẫn muốn chống cự sao?” Quân địch lui lại, vội vã tháo chạy như thủy triều rút.

Trên chiến trường khổng lồ, đâu đâu cũng là xác chết, những cánh tay gãy, thi thể, nửa đầu người chất thành đống.

Lê Hiên ngồi trên lưng ngựa, những người xung quanh tụ tập lại phía hắn, Điền Minh và Cố Phàm khắp người đều là máu.

Vai trái của Lê Hiên bị trúng một mũi tên, quân y muốn xem vết thương cho hán, nhưng Lê Hiên ngăn lại.

Hán muốn thừa thắng xông lên, truy kích tàn binh! Phía trước là một người đàn ông cao lớn, hắn đang bảo vệ một cô gái nhỏ nhắn, lanh lợi đang cưỡi ngựa phi đến.

Người con gái này mặc một chiếc áo giáp màu xanh, trong tay ném ra một quả bạo đạn, gây ra tiếng nổ huyên náo. Tay phải của nàng cầm một thanh kiếm mỏng màu xanh, khuôn mặt trắng ngần, đôi mắt ngời sáng.


“Lê Hiên, ta đến cứu chàng!” Là nàng ấy! Cả người Lê Hiên khững lại. Nàng nhìn thấy hắn, trên mặt nở nụ cười không sao kìm nén được.

Hắn cưỡi ngựa phi đến, vươn tay kéo nàng sang ngựa của mình, hắn ôm lấy nàng cười lớn: “Yên Nhị, thì ra là nàng, thì ra là nàng!” Trên người hắn đều là mùi máu tanh nồng nặc, Tuyết Yên lấy hai tay bịt kín mũi mình lại, cảnh tượng này dường như có chút quen thuộc.

Kiếp trước, cũng ở Phù thành, nàng dẫn người của Thanh Y đường đến cứu Lê Kiệt. Lê Kiệt cũng chạy đến ôm chặt nàng như bây giờ: “Yên Nhi, quả nhiên là nàng, chỉ có nàng mới cứu được ta.” Đây là lời mà Lê Kiệt đã nói với nàng, sau đó, hắn ban cho nàng hình phạt moi tim đau đớn, giết chết Đường chủ Thanh Y đường.

Tuyết Yên lắc mạnh đầu.

Hãn là Lê Hiên. Không phải Lê Kiệt.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Yên ra chiến trường, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều người chết như vậy.

Khi nàng mới xông vào đây, trong mắt nàng chỉ có Lê Hiên, từ rất xa nàng đã nhìn thấy Lê Hiên.

Hản vốn dĩ đã cao hơn những người khác, cưỡi trên lưng ngựa càng thêm hiên ngang anh dũng, khí chất uy nghiêm vương giả của hán thật sự khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là cứu hắn, nàng ném quả bạo bom mà không do dự, bởi vì bọn chúng sẽ giết Lê Hiên! Bây giờ hắn không sao rồi, nàng lại nhìn thấy vô số xác chết, cánh tay bị chặt đứt, máu chảy thành sông.

Chiến tranh, máu tươi đầm đìa nuốt chửng vô số sinh mạng, một cơn gió thê lương lùa qua mái hiên đã vỡ, để lại những tiếng “vù vù”.

Tuyết Yên nôn khan một trận.

Lê Hiên ôm nàng vào lòng, ấn đầu nàng vào trong lồng ngực mình: “Đừng nhìn nữa. Đừng buồn, bọn họ là những kẻ xâm lấn, không thể nhân từ với bọn chúng được.” Giọng Lê Hiên đầy dịu dàng.

“Ta biết” Tuyết Yên hiểu đạo lý này, nhưng nhìn thấy đống xác chết trước mặt, dạ dày nàng vẫn hết sức cồn cào.

Lê Hiên đỡ Tuyết Yên ngồi lên ngựa của mình, ôm nàng trong lòng.

Ánh mắt của Nhiếp Lăng Hàn lướt qua khuôn mặt của Tuyết Yên, khuôn mặt hơi căng ra, nhưng nháy mắt đã biến mất.

Hản từ từ tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo.

“Quả nhiên là huynh! Đa tạ huynh đã ra tay tương trợ!” Lê Hiên chắp hai tay cám ơn.

Khi hắn nhìn thấy Tuyết Yên, hắn đã đoán ra. Chỉ là hắn không ngờ rằng, quân tiếp viện lại hùng dũng như thế.

“Không biết lần này Nhiếp Đường chủ dẫn theo bao nhiêu người, ta cảm tưởng như thiên binh vạn mã” Lê Hiên hỏi.

“Ba ngàn. Thêm một ngàn con cừu. Chính là để †ạo thanh thế, cộng với uy lực kinh người của quả bom mà Yên Nhi ném ra, thoạt nhìn rất có thanh thế.” Nhiếp Lăng Hàn lãnh đạm nói.


“Nhiếp Đường chủ quả nhiện dụng binh như thần!” Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn nhìn nhau mỉm cười với nhau, có một hào khí của người anh hùng với nhau.

“Vũ khí bí mật của Yên phu nhân quả là lợi hại!” Hàn Chi Đào nói một cách chân thành.

Nhìn thấy Tuyết Yên, Cố Phàm vừa vui, vừa có chút ai oán, một đời anh hùng của hắn đã bị hủy trong tay Tuyết Yên.

Tuyết Yên bước tới, vỗ mạnh vào vai hắn: “Xin lỗi! Ta cũng bị ép buộc, không có cách nào khác.” Mặt Cố Phàm đỏ bừng.

Trở lại Phù thành, quân y điều trị vết thương cho mọi người.

Lê Hiên bị trúng một mũi tên ở lưng trái, Tuyết Yên đích thân xử lý vết thương cho hắn.

Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn chủ trương thừa thắng xông lên, nhân lúc quân địch vẫn chưa nắm được tình hình, đuổi bọn chúng ra khỏi Giang Bắc.

“Nhưng ngài bị thương rồi, bọn họ cũng đều bị thương cả.” Tuyết Yên phản đối.

“Ta không sao, cơ hội Không có nhiều. Điền Minh, ngươi quay về trị thương, đồng thời bảo vệ Yên phu nhân, những người khác đi theo ta! Tuyết Yên nhìn Nhiếp Lăng Hàn, Nhiếp Lăng Hàn mỉm cười: “Yên tâm, ta đảm bảo hắn sẽ trở về an toàn.” Tuyết Yên cười bẽn lẽn: “Vậy sư huynh cũng phải chú ý an toàn.” Tuyết Yên được đưa về Phù thành, có Tiến Minh bảo vệ nàng.

Bại binh như núi đã đổ. Đại quân Bắc Di đồng loạt †háo chạy, lòng quân tiêu tan, bị quân đội Đại Hưng truy đuổi hồn điên phách đảo.

Đã qua một đêm mà bọn họ vẫn chưa quay về.

Tuyết Yên lo lắng khôn nguôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, đại quân trở về Phù thành, bọn họ thừa tháng truy đuổi, quả nhiên đã đuổi được quân Bắc Di ra khỏi Đại Hưng.

Lương thảo từ các thành lân cận đã được chuyển tới, các tướng sĩ nghỉ ngơi lấy lại sức. Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng.

Nhiếp Lăng Hàn nói với Lê Hiên, sứ giả mà Hắn cử đi đã bị giết chết.

“Ta cũng đoán vậy. Vì vậy, trận này cần đánh nhanh tháng nhanh. Nếu kéo dài, ta sợ Vân thành sẽ xảy ra chuyện.” Trải qua sinh tử, cảnh giới của con người cũng sẽ thay đổi.

Hơn nữa, đây là chiến trường, không có Vương phi, không có Nhan Hương, không có Tuệ phu nhân, thậm chí không có Linh Lung.

‘Tâm trạng Tuyết Yên rất tốt.

Nàng ở tại sân sau của Quận Phủ trong thành.

Tuyết Yên tắm rửa thay quần áo, gột sạch những bụi bẩn và vết máu trên cơ thể nàng trong mấy ngày qua.

Trong phòng không có người hầu hạ, nhưng trái tim Tuyết Yên lại bình yên, an tĩnh không sao diễn †ả bằng lời.


Lửa trong bồn than cháy đỏ rực, gió bên ngoài lạnh đến cắt da cắt thịt, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Vầng trăng sáng vàng treo lơ lửng trên bầu trời đêm lạnh lẽo nơi phương bắc.

Tuyết Yên ôm lấy chăn, chưa bao giờ nàng cảm thấy an tâm như bây giờ.

Đêm đã khuya, Lê Hiên và mọi người đã bàn xong chính sự, hắn bước vào phòng ngủ của Tuyết Yên.

Căn phòng có phụ nữ sẽ có mùi thơm ngọt ngào.

Tắm rửa xong xuôi, Lê Hiên chỉ thoa mấy cái vết thương ở trên lưng, sau đó chui vào trong chăn.

Hơi thở của hắn lành lạnh, Tuyết Yên hờ hững mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một đôi mắt phượng hẹp dài.

Hắn đang nhìn nàng chăm chú, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Trái tim của Tuyết Yên hơi run rẩy, nàng quay mặt đi, một giọt nước mát lăn dài trên khóe mắt nàng.

Lê Hiên đưa tay ra ôm nàng trong lòng: “Đừng khóc.” “Ta không ngờ nàng lại đến đây. Ở đây rất nguy hiểm. Yên Nhị, ta để nàng ở lại Tử Y Các cũng là vì sự an toàn của nàng. Đừng trách ta.” “Nhưng nghe nói An Vương phủ có trọng binh trấn thủ, không một ai có thể tiến công vào.” Tuyết Yên vẫn canh.cánh trong lòng.

“Cho dù nàng không đến Tử Y các, ta cũng không để nàng ở lại Vương phủ. Cái tính của nàng ấy à, chi bằng để nàng bên cạnh ta, ta cũng an tâm hơn chút.” Lê Hiên ôm chặt nàng.

Hản ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể.

nàng, vùi mặt vào mái tóc nàng.

Râu của hắn cọ vào mặt nàng.

Hắn cưới nàng, vốn chỉ để nàng không gả cho Lê Kiệt. Chỉ có như vậy. Hắn không muốn nàng mang thai con của hản, bởi nàng là con gái của Tuyết Văn Hào. Tuyết Văn Hào là cánh tay đắc lực của Lê Kiệt, hắn sớm muộn cũng phải giết ông ta, những huynh đệ bên cạnh hắn cũng sẽ không cho hắn giữ lại Tuyết Yên, nếu có con đó sẽ là sợi dây rằng buộc hắn.






Bình Luận (0)
Comment