Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 42



Một luồng ánh tên màu bạc trắng bay trên không trung, đảo mắt trong cuồng phong bạo tuyết đã không thấy tung tích đâu.

Tuyết Yên nhìn thấy có bảy người đến, trong đó có tên thọt, thư sinh mặt trắng Bạch Khởi và đại hán mặt đen La Cường lúc đuổi bắt nàng. Tuyết Yên không biết bốn người còn lại, nhưng có vẻ là người giang hồ, chiêu nào cũng tàn nhãn trí mạng! Mấy người Lê Hiên cũng là cao thủ hàng đầu, Điền Minh ra sức vung trường kiếm như cầu vồng, không biết là bông tuyết hay là kiếm hoa.

Thích khách cũng ngay lập tức nhận ra An vương, chiêu nào cũng nhắm vào Lê Hiên.

“Các người là ai, ai phái các ngươi đến ám sát bản vương?” Lê Hiên trầm giọng hỏi.

Gố Phàm nhân cơ hội bản tên vào không trung.

Một vòng khói đặc màu xám hòa vào không trung.

“Hắn là Trương thọt!” Tuyết Yên chỉ vào người thọt.

Ba tên thích khách bao vây Lê Hiên.

“Người giang hồ mà cũng dám ám sát bản vương!” Lê Hiên bình tĩnh ứng chiến, hắn không khiến bọn chúng bị thương, bọn chúng cũng không khiến hắn bị thương được.

Thời gian như trôi chậm cực độ mà cũng trôi nhanh cực độ, dường như chỉ còn lại tiếng đấm đá và tiếng gió trên đời này, hoa tuyết bay lả tả giữa đám người họ.


Tuyết Yên nhìn thấy Lê Hiên dùng nhuyễn kiếm màu đen, nàng lặng lẽ lấy Thu Thủy Kiếm bên eo ra.

Nàng không tinh thông kiếm thuật, có điều Thu Thủy kiếm trong tay nàng như có mắt.

Lê Hiên luôn che chở cho Tuyết Yên, bị cây gậy của tên Trương thọt quấn lấy nhuyễn kiếm, mắt thấy trường kiếm của đại hán mặt đen sắp đâm tới, Thương Long kiếm cũng như mọc mắt, đâm về phía cổ kẻ địch.

Lê Hiên thầm ngạc nhiên, thư sinh mặt trắng đã bị Thương Long kiếm đâm trúng cánh tay! Tuyết Yên mừng rỡ, lúc này, Lê Hiên và nàng tâm ý tương thông. Bởi vì Thương Long kiếm và Thu Thủy kiếm chỉ có lúc tâm đầu ý hợp mới có thể phát huy sức mạnh.

Lại có hai tên thích khách bao vây, trước ngực Lê Hiên trúng một kiếm.

“Gia, mau vào thành!” Điền Minh nhảy qua đứng tựa lưng vào Lê Hiên.

Giữa sống sót giết chóc, màu máu đỏ tươi không làm mờ tầm mắt của bọn họ, hoàn cảnh u ám ác liệt, nhưng bọn họ vẫn sóng vai chiến đấu ăn ý như cũ! Lê Hiên vừa đánh vừa lui, đao kiếm lạnh lẽo, khí thế ngút trời! Đám Điền Minh chặn đứng thích khách, Lê Hiên đưa Tuyết Yên ngồi lên xe ngựa, phi một mạch vào thành.

Tuyết Yên băng bó vết thương cho Lê Hiên.

Phía sau thích khách đã đuổi theo, Tuyết Yên xoay nhãn Mị Ảnh bắn ra mấy ngân châm.

Thích khách né tránh, càng xông lên hung hăng hơn.

Trên đường không có một người đi đường nào, đêm tuyết lớn mùng một đầu năm, An vương bị thích khách bao vây trên đường lớn yên ắng ở Vân thành.

Thích khách mặt đen đá một phát vào người Tuyết Yên, Tuyết Yên ngã nhào xuống đất, tên đó thuận thế đá thêm mấy phát, Tuyết Yên thấy Lê Hiên đã bị tên thọt giãm trên mặt đất, thích khách mặt đen cũng mau chóng đi tới.

Tuyết Yên chống hai tay đứng lên, rút trâm bạc trên đầu ra nhào về phía động mạch chủ phần cổ tên thọt đâm mạnh xuống, xoay tròn, nhổ ra, máu tươi lập tức bản ra. Tuyết Yên biết y thuật, có thể †ìm được huyệt vị và các cơ quan trên cơ thể người vô cùng chính xác.

‘Tên Trương thọt tung hoành giang hồ mấy chục năm, bởi vì khinh địch, cứ như vậy chết trong tay một nữ tử chân yếu tay mềm.

Lê Hiên nhảy lên một cái, chạy về phía tên thích khách mặt đen, hắn đã máu me kháp người.

Một mình tên thích khách mặt đen không phải đối †hủ của Lê Hiên, hán tung hờ một chiêu, chuẩn bị bỏ trốn, Lê Hiên đuổi theo.

Tuyết Yên kéo hắn: “Đừng đuổi theo nữa, lúc này chảng phải chúng ta nên trốn đi trước sao?” “Không được, vừa rồi hắn đánh nàng, hắn phải chết!” Lê Hiên cắn răng, mau chóng đuổi theo.

Một tiếng “rác” giòn giã đột nhiên vang lên, không biết binh khí của ai phát ra âm thanh này.

Thích khách mặt đen lảo đảo ngã trên mặt đất, Lê Hiên xông lên vung kiếm, chém đầu hắn, đá hắn hai phát.


Hản lảo đảo quay về, Tuyết Yên đỡ hản.

Trên người Lê Hiên đang chảy máu, trọng lượng đè lên người nàng cũng càng nặng hơn.

Tuyết Yên sợ khiếp vía.

Nàng chỉ mang theo một bình Hộ Tâm đan, lấy ra nhét hai viên thuốc vào trong miệng Lê Hiên.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, đám Điền Minh đã đến, còn có mười mấy ám vệ đi theo.

“Lôi Trạch đâu?” Lê Hiên hỏi Điền Minh.

“Đã phát tín hiệu cho hắn nhưng hắn không đến, thuộc hạ hoài nghi đã xảy ra chuyện.” “An vương nên tránh đi thì tốt hơn đấy.” Có người nhảy xuống từ trên nóc nhà.

“Sư huynh!” “Nhiếp đường chủ!” Lê Hiên khẽ gật đầu.

“Theo ta được biết, trong cung đã bị Ninh vương khống chế. Lúc này An vương vào cung hoặc là về An vương phủ đều không an toàn.” Nhiếp Lăng Hàn nói nhỏ với Lê Hiên.

“Nếu như không chê, tới Tử Y các nghỉ ngơi trước đi” Tuyết Yên nhìn Lê Hiên: “Đến Tử Y các đi” Lê Hiên gật đầu, có ám vệ tới đỡ hán.

thương Nhiếp Lăng Hàn dẫn bọn họ đi vào từ cửa sau, đi vào một căn phòng bí mật.

Tuyết Yên bôi thuốc lên vết thương cho Lê Hiên.

“Nhiếp đường chủ còn biết gì không?” Lê Hiên thấp giọng hỏi hắn.

“Không có. Một ca ca của đệ tử Tử Y đường làm người hầu trong cung, gửi tin bảo chúng ta đừng ra khỏi cửa hôm nay, sợ có chuyện. Mấy ngày nay †a cho người canh chừng ở cửa thành vì muốn đợi Yên Nhi. Khi người của ta nói cho ta mấy người trở về, ta tới nơi thì đã như này rồi.” Tuyết Yên nhìn Nhiếp Lăng Hàn, những gì hắn biết được chắc chắn không chỉ có nhiêu đó.

Lát sau, Điền Minh đi đến, dẫn theo một người lạ.

“Gia! Phương Cường tới.” Điền Minh nói.

Người kia quỳ trên mặt đất, bật khóc.

“Nói đi!” Giọng Lê Hiên lạnh lo.

“Sau khi gia đi Ninh vương cho Tuyết Thành phá huỷ ba đội ngũ trú điểm của chúng ta, bắt người, nói gia xây quân đội riêng, có ý định làm phản †rước mặt hoàng thượng. Một bộ phận chiến sĩ bị bắt dưới nghiêm hình bức cung đã nhận tội, hoàng thượng giận dữ, chỉ chờ gia trở về sẽ thẩm vấn định tội, Lôi Trạch cũng bị bắt đi.” Lê Hiên nhìn Phạm Tinh, Phạm Tinh đã bị hán dẫn tới chiến trường, cũng không cho hắn biết chỗ ở của Kiêu Ky doanh sau đó, sao còn bị bại lộ? “Bệnh của hoàng thượng là thế nào?” “Sau khi Ninh vương tố tội của vương gia với hoàng thượng, hoàng thượng giận dữ, về sau không biết gì nữa, người của Ninh vương nói hoàng thượng hộc máu nhất xỉu, bệnh nặng. Đám đại thần đã ba ngày không gặp hoàng thượng.” “Bây giờ mẫu phi ta sao rồi?” “Lâm phi nương nương và hoàng thượng ở cùng nhau, bây giờ cũng không thấy đâu.” Lê Hiên khẽ nhíu mày, lại mãi không liên lạc được với ám vệ phái qua đó.

Lê Hiên hiểu rõ, giữa hắn và Ninh vương đã đến thời khắc ngươi chết ta vong.


“Tình huống hiện giờ của vương phủ thế nào?” Đáy mắt Lê Hiên sâu không lường được.

“Vương phi và Tuệ phu nhân vẫn an toàn. Chỉ là xung quanh vương phủ có người giám sát. Trước mấy ngày còn bắt được tên thám tử.” “Điền Minh, về vương phủ, phái người triệu tập mọi người gặp mặt.” Tuyết Yên đã băng bó xong cho người bị thương.

“Đi thôi, về vương phủ!” Lê Hiên đưa tay nắm chặt †ay Tuyết Yên.

“Gia, ta chào tạm biệt sư huynh đã” Tuyết Yên buông tay Lê Hiên ra.

Lê Hiên gật đầu.

Tuyết Yên đi đến bên người Nhiếp Lăng Hàn hạ giọng nói: “Sư huynh, ta trở về đây, có cơ hội sẽ lại đến tìm huynh.” Tuyết Yên nói lí nhí.

“Được.” Nhiếp Lăng Hàn mỉm cười nhìn nàng.

“Sư huynh, rõ ràng huynh biết rất nhiều chuyện, vì sao không nói?” Tuyết Yên không nhịn được thấp giọng hỏi.

“Vì sự an toàn của Thanh Y đường. Hản là vương gia, thậm chí về sau là… Hắn sẽ thích Thanh Y đường biết quá nhiều sao?” “Cũng phải.” Tuyết Yên thè lưỡi.

“Vậy bọn muội trở về sẽ không có nguy hiểm chứ?” “Trước mắt không có, nếu huynh đoán không sai, An vương cũng tốn không ít công phu. Người tên Phương Cường vừa rồi, nửa thật nửa giả. Muội phải bảo vệ tốt cho bản thân. Trái tim yêu người dĩ nhiên đáng ngưỡng mộ, nhưng càng nên yêu mình hơn!” Nhiếp Lăng Hàn dặn dò Tuyết Yên.

An toàn về tới vương phủ, Lê Hiên không làm ảnh hưởng đến người khác.

Tuyết Yên biết mọi người kiêng ky nàng, chủ động yêu cầu về Trâm Hương uyển nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Tuyết Yên rời đi, Phương Cường mới đi lên trước quỳ xuống nói với Lê Hiên: “Gia, mấy.

ngày trước, bọn thuộc hạ bắt được một tên thám †ử gần vương phủ, là thủ lĩnh phủ của Tuyết Văn Hạo.” “Của phủ nguyên soái sao?” “Vâng! Tra khảo hán, hản chỉ nói đến tìm Yên phu nhân, còn lại bất kể tra khảo kiểu gì hán cũng không nói.” “Người ở đâu?” “Trong thủy lao.”






Bình Luận (0)
Comment