Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 98



Năm tháng như bàn tay vô tình, dễ dàng lấy đi những hồi ức và lời thề khi xưa. Càng muốn gắng nắm giữ thì càng trôi vuột đi nhanh.

Tuyết Yên nhìn Phạm Tinh, cứ cảm thấy ánh mắt Phạm Tinh rất kỳ lạ, ánh mắt hắn nhìn Lê Hiên, có oán hận, có e ngại, có hồ nghi, có không cam lòng.

Lê Hiên không cho bất cứ ai hỗ trợ, trong khoảnh sân rách nát này, Lê Hiên và Phạm Tinh lao vào đánh nhau.

Kiếm của Lê Hiên bắn ra ánh sáng như cầu vồng, lao thẳng đến trước mặt Phạm Tinh.

“Lưỡi đao bảy màu!” Nhan Hương kêu một tiếng, đứng dậy chân trước người Phạm Tinh: “Lê Hiên, thả hắn đi đi. Ta thê sẽ không gặp hắn nữa!” Lê Hiên buộc phải rút nhuyễn kiếm trong tay về.

“Nhan Hương, rời đi cùng ta đi, hán thật sự không phải của nàng, ở bên hắn chỉ có đau khổ thôi!” Phạm Tinh ôm lấy Nhan Hương.

“Vì sao ngươi cứ luôn nói chàng không phải của †a? Bọn ta cùng nhau đi qua khoảng thời gian lâu như vậy, ngươi dựa vào đâu mà nói vậy? Câu chuyện tam sinh tam thế lừa đảo đó à? Ta không tin!” Nhan Hương lộ vẻ bướng bỉnh gần như điên cưồng.

“Nàng đang nói cái gì, tam sinh tam thế cái gì?” Lê Hiên hỏi.


Đáy mắt Nhan Hương đỏ hồng, giữ chặt Lê Hiên: “Hản nói, tam sinh tam thế, ta chỉ có thể ở bên chàng, mà trong lòng chàng cũng chỉ có thể có ta” Lê Hiên nhằm lại mắt, rồi nhìn Nhan Hương: “Nàng vẫn như vậy. Muốn đi theo hắn không? Nếu như nàng muốn, nói không chừng ta có thể trả cho nàng tự do, thành toàn cho nàng!” Nhan Hương rơi nước mắt như mưa: “Dù chàng thật sự không yêu ta cũng không thể để ta đi cùng nam nhân khác được! Lê Hiên, chàng sẽ hối hận!” Thời gian trôi qua, ai từng hứa với ai năm tháng tĩnh tại, thời gian qua nhanh, ai từng hứa với ai năm rộng tháng dài.

Dường như Nhan Hương đã nản lòng thoái chí, thoáng lảo đảo, suýt nữa ngã xuống, Lê Hiên đưa tay đỡ nàng ta.

Nhìn thấy dáng vẻ bi thương không nơi nương tựa của Nhan Hương lúc này, trong lòng Tuyết Yên cũng không khỏi chua xót, mặc dù nàng ta nhiều lần muốn đưa mình vào chỗ chết, mặc dù nàng ta đã hại chết người thân của nàng.

Nhìn tình cảnh trước mắt, tâm trạng mọi người càng thêm nặng nề. Bất kể thế nào, bọn họ cũng quen biết Nhan Hương nhiều năm, không ai muốn thấy nàng ta thảm hại như thế.

Tuyết Yên muốn giết Nhan Hương báo thù, nhưng giờ cũng không nói nên lời nữa.

“Lê Hiên cẩn thận!” Tuyết Yên đột nhiên quát to một tiếng.

Trường kiếm của Phạm Tinh lưồn qua đưới nách Nhan Hương đâm tới, tia sáng lóe lên Lê Hiên không tránh. Đôi mắt hẹp dài của hắn lóe lên một cái.

Kiếm nhắm chuẩn vào trước ngực Lê Hiên.

Điền Minh và Cố Phàm xông lên như điên, vung kiếm đâm Phạm Tinh. Nhan Hương che miệng lại, khó có thể tin mà nhìn Lê Hiên chậm rãi ngã xuống đất.

“Thả hắn đi…” Lê Hiên phất tay.

“Hoàng thượng!” Điền Minh không hiểu vì sao Hoàng thượng còn muốn thả Phạm Tinh! Lê Hiên giấy giụa, hai tay chống xuống đất đứng thẳng người dậy, nhìn Phạm Tinh nói: “Nhát kiếm này, trả ân tình của các ngươi, nếu như còn gặp lại, chắc chắn sẽ giết!” Phạm Tinh đưa tay kéo Nhan Hương: “Đi theo ta đi!” Nhan Hương phất tay áo: “Ta không muốn gặp lại ngươi nữa!” Nét mặt Phạm Tinh đau buồn: “Nàng sẽ hối hận!” Hán giậm chân rời đi: Nhan Hương chậm rãi quỳ ở đó.

“Để lại hai cung nữ ở Vĩnh An cung, còn lại toàn bộ rút lui. Tăng cường thủ vệ. Không có ý chỉ của trầm, Nhan Hương vĩnh viên không được đi ra Vĩnh An cung. Tất cả những ai tham dự vào vụ án này đều bị đánh chết. Người trực ngày hôm đó mà không tham dự phạt ba mươi trượng, thả đi.” Lê Hiên nói xong, dường như đã mệt mỏi, thở hắt ra một hơi, phun ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự.

Trong Lâm Hoa điện, một đống ngự y quỳ ở đó, đã qua hai ngày mà Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh lại.

Tuyết Yên ngồi trong Vong Ưu cung, nhìn lá vàng bay xuống ngoài cửa sổ. Ánh nắng ban trưa vẫn rất ấm áp.

Trong cung lại giết người, lại là vì nàng.


Nàng đi đến hoa viên ngoài sân, ngồi xuống nhìn một gốc hoa cúc chết héo, nghe thấy dưới cây Tử Đằng, cung nữ đi ngang qua hoảng sợ nói: “Đi mau, Dương công công bảo đến Trường Tín cung xem hành hình, Trường Tín cung đang đánh chết rất nhiều a hoàn và thái giám, nói là tham dự vào phóng hỏa, muốn hại chết vị kia.” Một cung nữ khác nói: “Đã có lần vì nàng ấy mà đánh chết nhiều người trong cung nguyên Hoàng hậu, lần này lại là Ý Quý phi, ngươi nói xem vì sao bọn họ đều muốn hại nàng ấy vậy?” “Xuyt… Đừng nói nữa, phía trước chính là Vong Ưu cung đấy…’ Một cung nữ khác khẩn trương nói.

Tuyết Yên ngồi xổm ở đó không dám đi ra, không ngờ nàng lại sợ bị bọn họ phát hiện.

Lê Hiên không muốn tỉnh lại đúng không, dù sao, Nhan Hương cũng là người hắn yêu.

Làm tổn thương nàng ta, cũng là làm tổn thương chính hắn.

Hắn giam Nhan Hương, nhưng không tước phong hào của nàng ta, trong lòng hắn, vẫn không ai có thể sánh với nàng ta.

Gió thu thổi qua lạnh căm căm.

Kẻ thật sự hại chết Tiếu Xuân và Vân Hương vẫn còn sống. Người bị giết chết đều là những a hoàn thái giám chấp hành mệnh lệnh của chủ tử.

Tuyết Yên nhìn Tiểu Quý Tử: “Hung thủ thật sự giết chết đám Tiểu Phúc Tử còn sống, ta không giết được bọn họ rồi, các ngươi hận ta không?” Tiểu Quý Tử quỳ xuống: “Nương nương, nương nương đã làm rất nhiều vì đám nô tài rồi, không ai hận người đâu. Mặc dù Ý Quý phi không chết, nhưng đã bị Hoàng thượng nhốt lại. Chúng ta đều biết nàng ta đã mang thai, Hoàng thượng sẽ không giết nàng ta.” Tuyết Yên đỡ Tiểu Quý Tử dậy: “Ngươi đi tới Lâm Hoa điện xem xem Hoàng thượng đã tỉnh lại chưa đi” Tiểu Quý Tử nhận lời, quay người nhìn Tuyết Yên: “Vì sao nương nương không qua thăm? Bây giờ Đức phi, Tuệ quý phi, Ngọc phi, Tĩnh tần đều ở đó.” “Cho nên ta mới không qua. Ngươi mau đi đi.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.

Tiểu Quý Tử nhanh chân chạy đi.

Lê Đồng đi đến từ bên ngoài: “Yên tẩu tẩu!” “Sao công chúa lại tới đây?” “Ta mới tới từ chỗ hoàng huynh tới, không thấy †ẩu đâu bèn đến tìm tẩu.” “Người ấy thế nào?” Tuyết Yên hỏi.

“Vẫn chưa tỉnh; Yên tẩu tẩu,fẩu có thể đi qua thăm được không? Có lẽ y thuật của tẩu còn tốt hơn đám ngự y đói” “Có lẽ bản thân hoàng huynh của công chúa không muốn tỉnh lại. Không ai cứu người ấy được đâu.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.

“Yên tẩu tử, sao tẩu lại nhãn tâm như vậy! Chẳng phải tẩu yêu hoàng huynh ta nhất sao?” Lê Đồng biến sắc.

Tuyết Yên cười khổ: “Vậy thì sao chứ? Rõ ràng người ấy có thể tránh được nhát kiếm đó, nhưng người ấy không tránh. Bây giờ người ấy mắc tâm bệnh, ai ứng kiếp của ai, ai biến thành chấp niệm của ai đây?” Tiểu Quý Tử trở về bẩm báo: “Nương nương, Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh lại, đã dùng hết mọi loại thuốc rồi.” Tuyết Yên thở dài. Nàng mở cái hòm nhỏ đầu giường, lấy ra bình bạch ngọc, bên trong có một viên Đại Hoàn đan cứu mạng nàng.

“Nương nương, chỉ có một viên thôi. Sau này nương nương…” Lập Hạ bật khóc.

“Ai biết được chuyện sau này. Ví dụ nhứ Nhan Hương, trước giờ chưa từng ngờ rằng, giữa nàng †a và Lê Hiên sẽ có †a.” “Nương nương?” “Ta không sao. Chỉ là cảm giác yêu hận vô thường, cuộc đời vô thường, mọi chuyện chỉ cần nắm lấy trước mắt thôi.” Tuyết Yên đến Lâm Hoa điện.


Đức phi Quan Duyệt đang ngồi bên cạnh Lê Hiên, Lưu Tuệ ngồi một bên khác, đang cầm khăn mặt lau mặt cho Lê Hiên.

Lão ngự y Cố đại phu và Chu đại phu nhíu mày, các vị ngự y, cung nữ, nội thị quỳ phía dưới.

Duệ vương, Sử thừa tướng và Lưu thượng thư chấp tay đứng đó.

Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình cũng ở đây.

Tuyết Yên thi lễ, nhìn Cố đại phu: “Cố đại phu, lúc nào Hoàng thượng có thể tỉnh lại?” “Bẩm nương nương, lần này Hoàng thượng bị thương quá nặng, hạ quan đang nghĩ cách…” Tuyết Yên cầm lấy cổ tay Lê Hiên, bắt mạch.

Nàng đổ viên Đại Hoàn đan từ trong bình bạch ngọc, cho vào miệng, hôn lên bờ môi tái nhợt của hắn, đưa đan dược vào. Nàng lại cầm lấy chén trà bên cạnh uống một hớp nước, chuyển sang cho.

Hoàng thượng.

Gố ngự y nhìn mà sắc mặt đỏ bừng, Yên phi này đúng là cái gì cũng dám làm.

Quan Duyệt liếc mắt cười khẩy, trước mắt bao.

người mà không biết liêm sỉ đến thết ’99 Người quen tới thăm Lưu thượng thư và Sử thừa tướng bên cạnh quay mặt đi.






Bình Luận (0)
Comment