Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 101

Nguyên Định Dã gặp được Nguyễn công tử và tiểu nữ nhi ở cửa bộ Binh.

Nguyễn công tử bị hai chú chó đuổi theo, mà dây xích chó lại đang được Diệu Diệu cầm trong tay, hai chú chó hung dữ lườm Nguyễn công tử mà sủa to liên tục, Diệu Diệu nhăn mặt, nhùn có vẻ đang rất tức giận. Nguyễn công tử bị bọn họ đuổi theo, có không ít người vây xem, trên mặt đã gần như tuyệt vọng.

Cũng may Nguyên Định Dã kịp thời nghe được tin này, vừa nhìn thấy hắn, Nguyễn công tử lập tức cầu cứu: "Nguyên tướng quân, mau mang nữ nhi của ngài đi đi!"

Diệu Diệu tức giận hô to: "Huynh lại mách phụ thân, đồ xấu tính!"

Nguyên Định Dã: "..."

Hắn vội vàng chạy lại bế nữ nhi lên, Diệu Diệu ra sức giãy dụa trong lòng. Diệu Diệu sốt ruột muốn gỡ bàn tay to của phụ thân: "Phụ thân, mau thả con ra! Bọn con vẫn chưa nói xong!"

Nguyên Định Dã đau đầu không thôi, bèn quay ra nói với Nguyễn công tử: "Ngươi về trước đi."

Nguyễn công tử như được đại xá, bước nhanh bỏ đi.

Diệu Diệu tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng: "Phụ thân! Phụ thân! Sao người lại để huynh ấy đi như vậy!"

"Có chuyện gì không thể nói tử tế mà lại đi lấy chó ra dọa người ta?" Nguyên Định Dã vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của nữ nhi, ôm chặt cái người đang giãy dụa liên tục trong ngực lại. Hắn bèn nói với đồng liêu ở bộ Binh một tiếng rồi ôm nữ nhi về nhà: "Còn lấy chó ra doạ người ta. Sao con hung dữ quá vậy."

Diệu Diệu mất hứng nói: "Là huynh ấy quá ngốc a, con đã nói phải nói trái mà vẫn không chịu hiểu, con cũng chỉ bảo Đại Hoàng với Đại Mực chạy lại uy hiếp thôi."

Nguyên Định Dã nghe xong bật cười: "Con còn muốn uy hiếp người ta?"

Diệu Diệu rất tức giận.

Cô đã thả chó dọa người rồi mà Nguyễn công tử vẫn không chịu nghe, còn tìm được cơ hội chạy khỏi nhà, đã thế lại chạy tới tìm phụ thân. Cô dắt chó chạy thẳng một đường, chạy muốn mệt chết đây.

"Xảy ra chuyện gì, nói cho phụ thân xem nào "

Diệu Diệu bèn kể lại cho hắn nghe.

Nói chuyện của Chúc cô nương, cũng nói Nguyễn mẫu bị bệnh, còn nói Nguyễn công tử muốn từ bỏ việc tham gia kỳ thi.

Sau khi nói xong, tức giận trong lòng cuối cùng cũng chậm rãi giảm xuống, ủ rũ dựa vào lòng phụ thân, cái đầu nhỏ vẫn không hiểu nổi: "Rõ ràng con có thể cho huynh ấy mượn tiền, như vậy sẽ không cần phải lo lắng bệnh của mẫu thân, cũng có thể an tâm mà ôn thi, chờ đỗ trạng nguyên rồi từ từ trả nợ cho con cũng được. Rõ ràng chỉ đơn giản thế thôi mà huynh ấy cứ không chịu."

Nguyên Định Dã sờ sờ đầu cô, tuy không nói gì nhưng trong lòng lại hiểu rõ.

Vì sao không đồng ý, đương nhiên là do gia cảnh quá khó khăn.

Chưa nói đến việc thi cử này khó như thế nào, chỉ nói đến chuyện người nhà phải cúi đầu vay tiền đã là không dễ dàng.

Tiểu cô nương suy nghĩ đơn giản, chỉ biết đỗ trạng nguyên là chuyện tốt mà lại không biết muốn đỗ được là vô cùng khó khăn. Cho dù là thư sinh học chắc kiến thức cũng không ai dám nắm chắc điều này, thiên hạ vô vàn người tài giỏi, được bao nhiêu người thành công chứ, có khi đến già rồi mà vẫn dậm chân tại chỗ.

Càng đừng nói Diệu Diệu mới chỉ là một tiểu cô nương.

Cô còn nhỏ như vậy, vóc người cũng chưa đủ lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn phúng phính, giọng nói vẫn còn non nớt, lúc tức giận lên cũng chẳng có mấy hung dữ. Loại chuyện liên quan đến cuộc sống của cả gia đình thế này thì ai sẽ để lời của một đứa nhóc vào lòng chứ. Cũng không phải Trì Ngọc, ngay cả một đứa trẻ cũng dám lừa.

Nguyên Định Dã rũ mắt xuống, nhìn tiểu cô nương uể oải trong lòng, hắn nhéo nhéo má phấn nộn của nữ nhi, cũng không nói thêm gì.

Nhưng Diệu Diệu không muốn cứ như thế mà từ bỏ.

Đại phu nói sức khoẻ Nguyễn mẫu rất kém, giống như một cái thùng nước bị thủng đáy, cứ từ từ mà rỉ nước ra, Diệu Diệu nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng cái thùng nước ấy không còn giọt nước nào. Trong lòng càng thêm sốt ruột, tiền trong túi không đem ra dùng được, thật giống như bệnh Nguyễn mẫu mãi mãi không trị hết. Diệu Diệu trước mắt tràn đầy hình ảnh mẫu thân đau ốm bệnh tật.

Sau khi trở về nhà bèn trốn vào phòng mẫu thân, ôm vòng tay mẫu thân mà thì thầm rất nhiều nhưng vòng tay đương nhiên sẽ không đáp lại. Lúc Diệu Diệu bị gọi đi ăn tối, tâm trạng vẫn còn uể oải, cho dù hôm nay có món vịt nướng thơm lừng thì bản thân cũng chẳng có chút hứng thú nào.

Lão phu nhân quan tâm gắp một cái đùi vào bát cô: "Diệu Diệu không phải hết bệnh rồi sao? Hôm nay không thích vịt nướng à?"

Diệu Diệu hai tay chống cằm, thở một hơi dài đầy u buồn.

Cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Nãi nãi, người có nhân sâm không ạ?"

"Nhân sâm?" Lão phu nhân sửng sốt: "Cháu hỏi cái này làm gì?"

"Mẫu thân Nguyễn Vân Hoành bị bệnh, cần uống nhân sâm để chữa bệnh." Diệu Diệu sờ sờ túi tiền, mang hết chỗ tiền có trong hà bao ra đưa cho lão phu nhân. Hai mắt Diệu Diệu long lanh nhìn bà: "Nãi nãi, cháu có tiền, cháu muốn hỏi mua."

Lão phu nhân im lặng.

Bà đẩy chỗ tiền kia về, hỏi: "Ai đưa ra chủ ý này? Là Nguyễn Vân Hoành nhờ cháu đi hỏi?"

"Không phải đâu ạ." Nhắc tới đây, Diệu Diệu lại mất hứng, buồn buồn nói: "Mẫu thân Nguyễn Vân Hoành bị bệnh rất nghiêm trọng, đại phu nói nếu không nhanh chút thì tính mạng sẽ không giữ được, đại phu rõ ràng nói có thể trị khỏi nhưng bà ấy không muốn chữa. Cháu muốn cứu bà ấy."

Lão phu nhân ngẩn ra, quay đầu nhìn sang lão tướng quân và Nguyên Định Dã cũng đang ngơ ngác nhìn nhau.

Nguyên Định Dã xoa xoa đầu cô.

"Nếu đã như vậy thì bán cho cháu một cây nhân sâm cũng không sao." Lão phu nhân nói: "Nhưng đây là người ta không muốn chữa bệnh, nếu họ không chịu nhận nhân sâm thì sao?"

Đây mới chính là chuyện Diệu Diệu khó xử.

Cô lại phát sầu thở dài một hơi, dù mùi thơm ngào ngạt của thịt vịt có bay vào mũi cũng không thể giúp ích được gì.

Diệu Diệu nghĩ rằng: Nếu bản thân có thể lợi hại hơn một chút, biến thành thần tiên giúp mẫu thân Nguyễn Vân Hoành lập tức khoẻ lại thì thật tốt. Hoặc là, biến ra mấy phép thần thông làm gà vịt nhà bọn họ đẻ được thật nhiều trứng.

Diệu Diệu sầu não, đến cả lúc tối cũng ngủ không ngon, hôm sau khi nhìn thấy Nguyễn Vân Hoành, cũng một mặt muốn nói lại thôi, không biết có nên nói hay không.

Cô nên nói như thế nào? Nói cho Nguyễn Vân Hoành là mẫu thân ngươi sắp chết à?

Diệu Diệu càng thêm phát sầu.

Nguyễn Vân Hoành ngược lại thích thú hỏi cô: "Nguyên Diệu Quỳnh, ta nghe mẫu thân kể, hôm qua ngươi mang chó tới nhà, còn thả nó ra đuổi ca ca, có phải không?"

Diệu Diệu lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Nguyễn Vân Hoành hồn nhiên hỏi: "Ca ca ta làm sai chuyện gì khiến ngươi tức giận vậy? Ngươi đừng nóng giận, ca ca là người tốt, không có gì cố ý đâu."

Diệu Diệu ưu sầu hỏi: "Nguyễn Vân Hoành, ngươi thiếu tiền không?"

"Tiền?" Nguyễn Vân Hoành gãi gãi đầu, nói: "Nguyên Diệu Quỳnh, ngươi thiếu à? Gần đây ta bán được mấy quả trứng nhưng vẫn chưa đưa cho ca ca nhưng nếu ngươi muốn dùng thì ta cho ngươi mượn trước."

Diệu Diệu lắc đầu, nói: "Ta cho ngươi mượn tiền?"

"Ta? Ta không thiếu tiền."

"Lo trước khỏi hoạ thôi!" Diệu Diệu lấy giấy bút: "Giống như trước kia đi, ngươi viết giấy vay nợ cho ta, sau đó ta cho ngươi mượn. Ta cho ngươi mượn một trăm lượng, được không?"

Nguyễn Vân Hoành bị phát hoảng, liên tục xua tay, lui về sau vài bước: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi làm gì?"

Diệu Diệu càng thêm sầu não.

Lục Việt vốn đang hóng hớt, nghe xong cũng kích động: "Diệu Diệu muội muội, muội thành đại gia từ khi nào vậy? Hay là cho ta mượn đi! Tiền tiêu vặt mẫu thân cho, ta lỡ xài hết rồi, muội cho ta mượn, ta cũng viết giấy vay nợ cho muội."

Đường Nguyệt Xu gõ đầu cậu một cái:, "Lục Việt, ngươi đừng hòng lừa tiền Diệu Diệu muội muội."

"Thế nào là lừa, đây là mượn! Có viết giấy vay nợ hẳn hoi!"

Diệu Diệu thở dài ngao ngán, trong đầu đầy vẻ u sầu.

...

Nguyễn công tử vừa giao số sách mới chép tay lại, sau đó cất chỗ tiền công vào áo.

Mùa đông ở kinh thành rất lạnh, người tới người đi đều cố gắng sát lại gần nhau cho đỡ lạnh, hắn vừa ra khỏi tiệm sách, liền không nhịn được rùng mình một cái. Nguyễn công tử cúi đầu đang định rời đi thì ánh mắt lập tức nhìn thấy một nam nhân cao to cưỡi ngựa lớn đứng trước mặt.

Nguyên Định Dã cho ngựa dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, hiển nhiên là đứng ở chỗ này chờ hắn.

Nguyễn công tử nghĩ nghĩ, bèn đi qua: "Nguyên tướng quân."

Nguyên Định Dã nhìn hắn gật gật đầu.

"Nguyên tướng quân là đang đợi tại hạ sao?" Nguyễn công tử cười khổ, nói: "Là Nguyên tiểu thư nói với Nguyên tướng quân?"

Nguyên Định Dã không che giấu: "Không sai."

"Vậy ý Nguyên tướng quân là..."

"Nguyễn công tử, nơi này không tiện nói chuyện, trước tìm chỗ khác đã."

Nguyễn công tử không từ chối, nhấc chân đi theo hắn.

Hai người vào một nhã gian của trà lâu bên cạnh.

Nguyễn công tử bị viêm màng túi, cái gì cũng không dám gọi, chỉ cầm lấy chén trà nóng có sẵn để sưởi ấm tay. Trong lòng hắn không yên, Nguyên tướng quân cái gì cũng không nói, hắn không biết Nguyên tướng quân là có ý gì, cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Đang suy nghĩ miên man thì bỗng có một cái hộp gỗ đặt trước mặt.

"Nguyên tướng quân?"

Nguyên Định Dã ngẩng đầu nhìn hắn: "Cho ngươi."

Nguyễn công tử chần chờ một lúc rồi mở ra.

Bên trong là một cây nhân sâm.

Hắn lúc trước từng được sống những ngày phú quý nên cũng có mắt nhìn, vừa thấy là nhận ra giá tiền cây nhân sâm này vô cùng xa xỉ.

Nguyễn công tử đã có vài phần đoán trước, nhưng tận mắt nhìn thấy cũng theo bản năng mà hít một hơi.

Hắn cầm hộp gỗ như có ngàn cân nặng, bình tĩnh nhìn hồi lâu, mới chần chờ ngẩng đầu lên: "Đây là Nguyên tiểu thư..."

"Là ý của con bé."

Nguyễn công tử cười khổ rồi đặt cái hộp gỗ xuống

"Nói vậy là Nguyên tiểu thư đã kể lại hết cho Nguyên tướng quân." Nguyễn công tử nói: "Nguyên tiểu thư có ý tốt, Nguyễn mỗ xin đa tạ, chỉ là cái này không thể làm bậy, tuy nhiên tại hạ không có ý kiến Nguyên tướng quân dung túng nữ nhi, nhưng..."

Đi lừa một đứa trẻ, hắn thật sự không làm được.

"Cái này không phải Diệu Diệu đưa, là ta đưa." Nguyên Định Dã nói: "Mang về cho mẫu thân ngươi chữa bệnh, mấy cái chuyện mà ngươi có đi thi hay không, ta đều không quản."

Nguyễn công tử sửng sốt: "Nguyên tướng quân?"

Mắt Nguyên Định Dã hơi trầm xuống, nói: "Ngươi ở kinh thành, chắc đã từng nghe nói ta mới tìm Diệu Diệu về."

"Phải..."

"Con bé và mẫu thân sống ở vùng quê nghèo, mẫu thân nó ra đi sớm, là do bệnh nặng, lúc ấy chỉ còn lại một mình con bé."

Nguyễn công tử ngẩn ra.

Nguyên Định Dã bình tĩnh nói: "Con bé tuổi còn nhỏ, nhưng rất nghe lời, chỉ khi có chuyện lớn thì mới để trong lòng. Đệ đệ ngươi và con bé là bạn tốt, nếu không phải như vậy thì nó cũng sẽ không đi quan tâm cái này làm gì."

Nguyễn công tử mấp máy môi.

Hắn nhìn nhân sâm trong hộp, sắc mặt lộ rõ sự tranh đấu, chén trà trên tay đặt xuống rồi lại cầm lên. Nguyên Định Dã trầm mặc đợi hắn, chờ đến khi chén trà đầu tiên uống xong, Nguyễn công tử cũng đã có quyết định.

Hắn chậm rãi cầm lấy hộp gỗ.

Thấy thế, Nguyên Định Dã đứng dậy định rời đi nhưng bị Nguyễn công tử gọi lại.

Nguyễn công tử khẩn trương nắm chặt tay, nói: "Nguyên tướng quân, hôm qua Nguyên tiểu thư đề xuất ý này, tại hạ thật sự rất động lòng nhưng Nguyên tiểu thư mới chỉ là một cô nương sáu tuổi nên Nguyễn mỗ không dám để muội ấy làm chủ. Chỉ là không biết Nguyên tướng quân có thể nghe Nguyễn mỗ nói mấy câu không?"

Nhã gian lập tức yên tĩnh.

An tĩnh dường như chỉ còn hơi thở gấp gáp của Nguyễn công tử, hắn nín thở, lưng thẳng tắp, kiên định nhìn vào mắt Nguyên Định Dã.

Hồi lâu sau, Nguyên Định Dã mới ngồi trở về.

Hắn thần sắc thoải mái, nói: "Ta còn đang suy nghĩ, ngươi định khi nào sẽ tới tìm ta."

Nguyễn công tử thở một hơi dài.

Từ lần đầu tiên Diệu Diệu đến Nguyễn gia làm khách, sau khi trở về đã nói nhỏ với phụ thân về sự hai mặt của phủ Tín Dương hầu, Nguyên Định Dã bèn đoán ngay phía sau có Nguyễn công tử tác động vào. Hắn vẫn luôn chờ Tín Dương hầu bỏ hết sĩ diện đến tặng lễ, lại không nghĩ rằng Nguyễn công tử có thể chịu lâu như vậy.

Nghĩ đến hai nhà là có trẻ nhỏ làm bạn, trẻ con hồn nhiên lại đơn thuần, cũng không thể phá hư cái gì.

...

Buổi chiều, Diệu Diệu buồn bã trở về nhà.

Mấy chú chó trong nhà vui vẻ phe phẩy cái đuôi ra đón, Diệu Diệu chạy lại ôm chặt lấy mà xoa xoa bộ lông của chúng nhưng Diệu Diệu vẫn thất hồn lạc phách, không chút thích thú mà đứng dậy.

Quản gia bá bá mang đồ ăn cho chó ra, vốn Diệu Diệu thích nhất là cho chúng ăn nhưng hôm nay lại chỉ ngồi trên bậc thềm, chống cằm nhìn chúng ăn.

Tất cả mọi người trong phủ đều có thể thấy tiểu thư nhà bọn họ không vui.

Lúc Nguyên Định Dã trở về thì nhìn thấy tiểu cô nương ngồi trên thềm đá thở dài, hai búi tóc trên đầu vì thế mà rũ xuống, trong lòng hắn cười cười, bước nhanh lại, cố ý dừng trước mặt Diệu Diệu.

Mọi khi thích nhất là nhào vào lòng phụ thân nhưng hôm nay Diệu Diệu chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rất nhanh thu tầm mắt về.

Nguyên Định Dã ho nhẹ một tiếng, lấy trong lòng ra một tờ giấy, nói: "Hôm nay huynh trưởng Nguyễn Vân Hoành tới tìm ta..."

Hắn còn chưa nói xong, hai mắt Diệu Diệu lập tức bừng sáng, vui sướng ngẩng đầu lên. Cô vội vàng cầm lấy tờ giấy, Nguyên Định Dã bèn cố ý giơ cao tay lên, Diệu Diệu còn cố gắng nhảy lên.

Phụ thân giơ rất cao, Diệu Diệu không với tới, bèn dùng cả tay chân, coi phụ thân như cây cột, cuối cùng cũng với tới.

Mặt trên giấy trắng mực đen, chữ ngay thẳng, viết rõ ràng.

Diệu Diệu biết chữ nên hiểu ngay. Cô mở to hai mắt, không dám tin nhìn nội dung phía trên.

Đây là một tờ giấy vay nợ!

Nguyễn đại ca viết, mà người cho vay tiền là Diệu Diệu!

Diệu Diệu trở thành đại chủ nợ a!

Diệu Diệu kinh hỉ ngẩng đầu: "Phụ thân?!"

Sắc mặt Nguyên Định Dã không đổi, bình tĩnh mà "Ừm" một tiếng.

"Phụ thân!" Diệu Diệu kinh hỉ hét chói tai ra tiếng, vui sướng vô cùng, vội vàng bổ nhào vào, nâng mặt phụ thân lên hôn mấy cái, kích động cọ cọ hai má.

Phụ thân quả nhiên lợi hại nhất a! Là đại anh hùng cái thế! 
Bình Luận (0)
Comment