Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 11

"Phụ thân cháu chết? !"

Diệu Diệu cắn tan đường, vị chua của quả mận làm cô nhăn cả mặt lại rồi nuốt nguyên cả quả mận vào trong bụng, khuôn mặt nhỏ hoảng sợ nhìn Nguyên Định Dã: "Phụ thân cháu chết rồi sao? !"

"..."

Nguyên Định Dã đột nhiên hoang mang, chậm rãi nháy một con mắt.

Nếu hắn nhớ không sai, tối hôm qua tiểu cô nương nói thân thế của mình thì chính là phụ mẫu đều không còn ở đây.

Cô không phụ không mẫu, chỉ có cả nhà cữu cữu tâm địa độc ác, ngay cả thân nhân còn sót lại cũng không cần cô, không có chỗ để đi, hắn mới động tâm muốn đưa tiểu cô nương lên kinh thành. Nhưng nếu phụ mẫu cô còn sống thì sao đến phiên hắn tới quan tâm?

Nguyên Định Dã nhíu mày.

"Phụ thân cháu không chết? Vậy ông ấy bây giờ đang ở đâu"

Diệu Diệu lắc đầu: "Cháu không biết."

"Cháu không biết?"

"Từ khi cháu ra đời thì chưa từng nhìn thấy phụ thân nhưng nương cháu nói sớm hay muộn sẽ có một ngày ông ấy sẽ trở lại đón cháu về." Diệu Diệu mấp máy môi, mất mát rũ mắt xuống, mứt quả trong tay như mất hết hương vị: "Nhưng cháu đã chờ rất lâu, phụ thân cháu vẫn chưa trở về."

"Nương cháu chẳng lẽ không nói phụ thân đi đâu sao?"

Diệu Diệu hơi mơ hồ nói: "Có lẽ là đi đánh trận?"

"Cháu nói phụ thân mình là đại tướng quân? Vậy phụ thân cháu là đại tướng quân nào?"

"Cháu không biết."

"Vậy ông ấy tên là gì?"

Diệu Diệu càng thêm mờ mịt: "Nương cháu không nói..."

"..." Nguyên Định Dã bất đắc dĩ nói: "Vậy cháu cái gì cũng không biết lại nói phụ thân mình là đại tướng quân?"

"Nương cháu nói như thế ." Diệu Diệu ủy khuất: "Trước khi cháu chào đời thì phụ thân cháu đã không thấy tăm hơi, ngay cả cữu nương còn chưa nhìn thấy bao giờ, nương nói ông ấy sẽ trở lại nên cháu vẫn luôn chờ. Chỉ là cữu nương nói..."

"Nói cái gì?"

Tiểu cô nương ủ rũ, trầm thấp : "Cữu nương nói... Phụ thân cháu đã sớm chết rồi."

Có một chuyện, cô vẫn luôn không cho bất luận ai biết.

Trước khi nương qua đời, mỗi ngày cô đều ở cạnh giường nương, gối lên cánh tay lạnh buốt của mẫu thân, nhỏ giọng nói phụ thân sẽ trở về, sẽ giúp đỡ mẫu thân. Trước đó, hai mẹ con đều chờ đợi không thôi, xem như thời gian có khổ cũng có thể tìm được một tia hi vọng.

Nhưng có một lần lại không phải như thế.

Nương ôm lấy cô, không ngừng chảy nước mắt, liên tục nói xin lỗi, nước mắt nóng hổi nhỏ lên cổ của cô, Diệu Diệu lập tức lấy tay lau nước mắt cho nương, nhưng nước mắt dù lau thế nào cũng không hết được. Mấy ngày sau, nương không qua khỏi căn bệnh mà ra đi.

Sao nương lại phải xin lỗi cô?

Sau khi nương qua đời, Diệu Diệu phải chuyển đến căn phòng để đồ cũ, mỗi ngày suy nghĩ câu nói kia.

Một bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, ôn nhu mà ấm áp, trong cái chớp mắt, cô bị bế lên. Diệu Diệu ghé vào bờ vai của thúc thúc tốt bụng, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt nhỏ của mình vào.

Nguyên Định Dã cố gắng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô như an ủi, trong lòng có điều suy nghĩ.

Đánh trận ở biên quan suốt sáu năm, mỗi một binh sĩ đều là từ nhiều nơi tới chinh chiến, có lẽ phụ thân của tiểu cô nương cũng là người được triệu tập năm đó. Chỉ là đã nhiều năm không có tin tức, có thể sớm đã bỏ mạng nơi chiến trường rồi.

Hắn thầm nghĩ trong lòng: Nếu không có thì phụ thân này thật thất trách, cho dù là ở biên giới xa xôi thì cũng nên gửi thư về nhà chứ, cho dù chỉ là nhờ người chăm sóc thôi, vậy mà một chút tin tức cũng không có, khiến cho nữ nhi của mình chịu ủy khuất bao năm qua.

"Chỉ là cháu vẫn hi vọng phụ thân cháu còn sống." Diệu Diệu nhỏ giọng nói: "Cho dù ông ấy không đến tìm cháu cũng không sao, chỉ cần ông ấy còn sống là được."

Nguyên Định Dã trong lòng mềm nhũn, hắn cúi đầu xuống, nhìn gương mặt non nớt của tiểu cô nương, nói: "Chờ ta giải quyết việc riêng xong, ta giúp cháu đi tìm cha được không?"

"Thật sao?" Diệu Diệu ngẩng đầu lên, vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm: "Nhưng mà thúc thúc làm sao biết phụ thân cháu là ai?"

Nguyên Định Dã cười nói: "Cháu có biết ta là ai không?"

Diệu Diệu mở to đôi mắt, tò mò nhìn hắn.

"Ta chính là đại tướng quân do thánh thượng thân phong, tìm một người chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

"Đại, đại tướng quân!" Diệu Diệu sợ ngây người, miệng mở to, ngay cả con mắt cũng quên nháy, cô không dám tin hỏi: "Thúc thúc không gạt cháu chứ?"

"Lừa cháu làm cái gì?"

Là đại tướng quân!

Đại tướng quân chân thật!

Cô nghe nhiều chuyện kể về đại tướng quân nhưng lại chưa nhìn thấy đại tướng quân thật bao giờ!

Vậy mà thúc thúc tốt bụng ngay trước mắt đây lại là hình tượng uy vũ bất phàm đó!

Diệu Diệu kích động đến gương mặt đỏ bừng, con mắt cũng sáng lấp lánh, giống như có thể chiếu ra ánh sáng vậy "Chẳng lẽ thúc là phụ thân cháu sao!"

Nguyên Định Dã cười ha ha: "Ta chỉ có một thê tử, nhưng không có nữ nhi lớn như cháu."

Diệu Diệu cũng không để ý, hai tay nhỏ kích động sờ cẩn thận lên khuôn mặt kiên nghị anh tuấn của hắn, lại chống lên bả vai, cố gắng nhìn về phía con ngựa nâu ở phía sau, dưới tay cô chính là cơ bắp cuồn cuộn của thúc thúc đại tướng quân, trong mắt là tuấn mã mạnh mẽ nhất.

Quả nhiên đại tướng quân rất uy phong!

Nương thực sự không lừa cô!

Diệu Diệu sờ sờ đại tướng quân, lại sờ sờ con ngựa. Cô gặp được đại tướng quân thật, trong tưởng tượng về phụ thân cũng trở nên phong phú, ông ấy nhất định cũng giống thúc thúc đại tướng quân này, có thân thể uy vũ bất phàm, cũng cưỡi ngựa thần khí lớn...

"Diệu Diệu?"

Diệu Diệu lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn ra.

Cách đó không xa, đại biểu ca kinh nghi nhìn cô.

Cô hoảng sợ, vội vàng chui vào lòng ngực thúc thúc đại tướng quân.

"Thật sự là ngươi?" Đại biểu ca bước nhanh đi tới muốn kéo cô, lại bị Nguyên Định Dã ngăn lại, hắn ta vừa định ra tay, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt lạnh như băng của nam nhân, lập tức bị dọa đến run người, đại biểu ca cố gắng ôn tồn nói: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Nương ta và mọi người đang tìm ngươi đấy."

Diệu Diệu không tin nhô đầu ra: "Cữu nương đang tìm ta?"

Đại biểu ca cười tủm tỉm, khó được một lần bày sắc mặt tốt với cô, chỉ nghe hắn ta nói: "Là phụ thân ngươi đã trở lại!"

Diệu Diệu ngây người.

...

Lúc Diệu Diệu đi theo đại biểu ca trở về thì khuôn mặt vẫn còn ngây ngốc.

Cả đường đi cô đều nghĩ có phải đại biểu ca cố ý lừa hay không, nhưng thật sự không hiểu lừa vì mục đích gì, cô cái gì cũng không có, không có khả năng là cữu nương muốn cô quay lại. Từ lúc sinh ra đến nay chưa bao giờ thấy đại biểu ca hiền lành ân cần như vậy, bộ dáng này lại rất giống ngày phụ thân trở về làm Diệu Diệu nhịn không được tin hắn ta.

Cô về tới Trương gia, cữu nương đứng ở ngoài rất lâu, vừa nhìn thấy cô đã lập tức lao đến, Diệu Diệu vô thức rụt cổ lại, tay cữu nương lại nhu hòa vuốt ve gương mặt "Diệu Diệu à, cuối cùng cháu cũng trở lại rồi!"

Diệu Diệu run lên.

Cữu nương sao có thể ôn nhu nói chuyện như vậy, ngay cả đối với biểu ca cũng chưa từng thân thiết đến thế, huống chi, cữu nương xưa nay chưa từng tên cô, đều là "Xú nha đầu" "Nha đầu chết tiệt kia".

Diệu Diệu nhón chân lên nhìn vào trong phòng: "Cữu nương, phụ thân ta... Đã trở lại?"

"Đúng vậy a đúng vậy a, phụ thân cháu đã chờ rất lâu rồi."

Cữu nương vội vàng dắt cô vào bên trong, Diệu Diệu lảo đảo đuổi theo, vào nhà chính thì nhìn thấy có một nam nhân xa lạ đang ngồi ở giữa, trong phòng cũng có rất nhiều người, cữu cữu, gia gia và nãi nãi đều đứng ở bên cạnh.

Đây là phụ thân của cô sao?

Diệu Diệu mở to hai mắt, cẩn thận đánh giá người này, nam nhân vừa thấy cô liền đứng lên, cũng khiến Diệu Diệu nhìn rõ hơn. Thân hình của hắn không tính là cường tráng, tướng mạo cũng không thể nói là anh tuấn, quần áo lộng lẫy, thái độ ngạo mạn, hắn không cưỡi lớn ngựa, cũng không uy vũ như thúc thúc đại tướng quân. Nhưng nếu hắn phụ thân của mình thì Diệu Diệu đều cảm thấy hắn là tốt nhất thiên hạ.

"Đây chính là Trương Diệu Diệu ?" Quản sự Dương phủ cũng tò mò đánh giá cô, không biết tiểu nha đầu nơi hương dã vắng vẻ này có thân phận gì mà lại khiến đích thân thái tử điện hạ mở miệng nói phải đưa người lên kinh.

Hắn lại nhìn nam nhân khí độ bất phàm phía sau Diệu Diệu, luôn cảm thấy có chút quen quen, lại không nhớ ra đã gặp ở đâu "Ngươi là?"

Nguyên Định Dã nhìn hắn gật đầu, khoanh tay đứng sau tiểu cô nương, cũng không lên tiếng. Bởi vì không yên tâm cho nên hắn mới đi cùng.

Quản sự Dương phủ quay ra nói với người Trương gia: "Vậy ta sẽ đưa người đi."

Diệu Diệu không nháy mắt nhìn hắn, lần đầu nhìn thấy phụ thân, trong lòng có nhiều lời không hiểu muốn nói ra nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chẳng nói được gì. Cô muốn phụ thân cũng hiểu được ý của mình nhưng phụ thân chỉ nhìn cô một cái, rất nhanh đã dời ánh mắt đi.

Diệu Diệu kinh ngạc, thật sự kém xa so với tưởng tượng.

Cảnh gặp mặt phụ thân là như vậy sao?

Cô còn nghĩ phụ thân sẽ rất vui, giống như đã chờ cô rất lâu, sẽ đem cô ôm vào trong ngực, cũng bế cô lên cao, cao qua đỉnh đầu của hắn, giống như cặp cha con vui đùa trong làng vậy. Cô còn nghĩ phụ thân sẽ nói rất nhiều, sau đó sẽ hỏi cô chuyện những năm qua, hỏi xem cô cùng nương chịu ủy khuất thế nào.

Nhưng phụ thân hình như không hề để tâm tới cô.

Cữu nương kéo lấy Diệu Diệu, lấy lòng nói: "Đại nhân, chúng ta nuôi đứa nhỏ này nhiều năm, vẫn luôn cho nó ăn sung mặc sướng, thấy nó từ nhỏ đã mất mẹ nên việc gì trong nhà cũng không nỡ để nó động vào. Đại nhân, bây giờ ông nói mang đi là mang đi nhưng chúng ta thật sự không nỡ..."

Quản sự Dương phủ vừa nhìn liền hiểu ý đồ của nàng ta.

Hắn cũng lười dây dưa với người đàn bà nông thôn này, lấy từ trong ngực ra một túi tiền, ném về phía nàng ta.

Cữu nương vội vàng bắt lấy, vừa mở ra liền trợn cả mắt lên.

Diệu Diệu không dám tin nhìn lại, sao lại có thể nói những lời trái lương tâm như thế.

Cô vội vàng quay đầu, nói với phụ thân của mình: "Không phải, phụ thân, người đừng nghe cữu nương nói lung tung!"

Mặt cữu nương cứng đờ, liền kéo lấy cô: "Con nha đầu... Diệu Diệu à, cháu cũng chớ nói lung tung a."

Quản sự Dương phủ nói: "Trương Diệu Diệu, về sau con đi theo ta lên kinh thành thì sẽ không trở về nữa. Đi đường quan trọng, chúng ta lúc này nên đi thôi."

Diệu Diệu khẽ giật mình: "Vậy... Vậy mẹ con thì sao?"

Quản sự Dương phủ sững sờ.

Thái tử điện hạ chỉ phân phó tới đón một bé gái, không có nói đứa bé còn có nương.

Cữu nương vội nói: "Nương cháu đã chết rồi, đương nhiên không thể đi được."

"Nhưng mà..."

Cữu nương đẩy cô một cái: "Cháu đúng là đồ ngốc, đây chính là kinh thành đó, còn do dự cái gì."

Nhưng mà...

Diệu Diệu nhớ tới cái gì đó, lại vội vàng nói: "Còn có đồ của nương để lại!"

Sắc mặt cữu nương hoảng hốt, vội vàng kéo cô lại.

Quản sự Dương phủ hỏi: "Là cái gì?"

Cữu nương vội vàng hấp tấp: "Chỉ là chút đồ không đáng tiền trong nhà thôi..."

"Đó đều là nương để lại cho ta!" Diệu Diệu mong chờ hỏi: "Ta có thể mang đi không?"

Cữu nương: "Nhưng đều bán mất rồi!"

Diệu Diệu mất hứng phản bác: "Vẫn có thể mua về mà!"

Cô nói xong lại quay đầu, chờ mong nhìn phụ thân.

Quản sự Dương phủ nhíu mày: "Một chút đồ dùng trong nhà? Mang theo những vật kia thì trên đường cũng không tiện, trong kinh thành cái gì cũng có, chờ lên đến kinh thành thì ta sẽ chuẩn bị cho con đồ mới."

Diệu Diệu ngây ngốc.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới phụ thân có thể nói như vậy, ngây ra một lúc mới mờ mịt lặp lại: "Nhưng đó là đồ của nương..."

"Đều không phải thứ gì quan trọng, nếu không còn gì nữa thì đi thôi." Quản sự Dương phủ thúc giục nói: "Trong kinh thành còn đang chờ đợi đấy."

Diệu Diệu há hốc mồm, vốn có nhiều thứ muốn hỏi, lại thất vọng rút lại.

Trong lòng Diệu Diệu ủy khuất lại mờ mịt: Tại sao phụ thân lại không giống như cô nghĩ vậy?

Cô chỉ cảm thấy ngực khó chịu lại không biết vì sao lại thấy vậy. Thầm nghĩ từ lúc vào cửa, phụ thân ngay cả một câu cũng không hỏi thăm cô, cũng không có hỏi qua nương...

Cô nhìn mọi người trong phòng một lượt, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thúc thúc đại tướng quân.

Nguyên Định Dã ở một bên nhìn, thu hết tất cả vào trong mắt, lập tức chau mày.

Tiểu cô nương chịu tổn thương, cữu nương thì giả bộ hiền lành, vậy mà tên phụ thân này dù là nửa câu quan tâm nữ nhi cũng không hỏi, chỉ vội vàng muốn mang người đi, thậm chí còn có cảm giác như gấp hơn cả nha dịch. Cái này giống như cha con bị ngăn cách nhiều năm, nhìn đâu cũng thấy cổ quái.

Đúng lúc quản sự Dương phủ đưa tay muốn kéo Diệu Diệu đi thì hắn tiến lên một bước, chặn quản sự Dương gia lại.

"Đợi chút." Nguyên Định Dã chắn phía trước Diệu Diệu: "Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh bản thân là phụ thân con bé?"

Quản sự Dương phủ sững sờ.

Cữu nương lập tức dựng lông mày lên: "Ngươi là ai? Sao lại tới quản chuyện nhà chúng ta hả?"

Đại biểu ca vội giải thích: "Lúc con  tìm thấy Diệu Diệu thì hắn cứ muốn đi theo."

Nguyên Định Dã không để ý tới hai người, chỉ hỏi quản sự Dương phủ: "Nghe nói phụ thân con bé chưa từng xuất hiện, ngay cả người nhà này cũng chưa gặp lần nào, ngươi lấy gì để chứng minh bản thân không phải lừa đảo?"

Cữu nương lập tức nói: "Ông ấy vừa rồi có nói với chúng ta, phụ thân Diệu Diệu xuất thân từ nhà phú hào, lặn lội từ kinh thành ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để lừa người sao? Chuyện của Trương gia bọn ta thì liên quan gì tới ngươi, đừng có mà xen vào việc của người khác."

"Từ kinh thành đến?" Sự hoài nghi trong mắt Nguyên Định Dã càng nặng: "Ta sao lại nghe nói, phụ thân con bé là đi đánh trận?"

Diệu Diệu cũng lấy lại tinh thần, nhút nhát thò đầu từ phía sau hắn: "Ông không phải phụ thân ta sao?"

Quản sự Dương gia thầm mắng một câu, nói: "Ta đương nhiên là phụ thân con nhưng ta không phải đi đánh trận, là nương con nhớ nhầm."

"Ngươi có tín vật không?"

"Không có."

"Nếu đây là con gái của ngươi, ngươi vì sao một câu cũng không hỏi thăm con bé sống như thế nào?" Nguyên Định Dã chỉ vào Diệu Diệu: "Từ lúc bước vào cửa, ngươi dù là nửa câu quan tâm cũng không có, cũng không nghe nó nói, ngược lại chỉ đi tin vài ba câu của phụ nhân này, ngươi không hỏi con gái của ngươi những năm qua đã sống ra sao, nếu là bị người ta bắt nạt, ngươi có vì nó mà ra mặt không?"

Cữu nương gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Ta nói ngươi..."

"Ta muốn nghe." Diệu Diệu nhỏ giọng mở miệng: "Ông chứng minh thế nào mà nói là phụ thân ta?"

Quản sự Dương gia trừng mắt nhìn Nguyên Định Dã, hắn hít sâu một hơi, cố nhớ lại lời Dương tướng căn dặn, ôn hòa nói với Diệu Diệu: "Ta và nương con —— nương con tên là Trương Tú Nương có phải không? Chúng ta năm đó..."

"Đợi chút." Nguyên Định Dã ngắt lời.

Trong đầu của hắn như có thứ gì chợt lóe lên, hắn giống như bắt được, lại hình như không bắt được.

Mọi người quay lại nhìn hắn, tiếng chửi mắng của cữu nương đầy miệng, nhưng hắn không hề hay biết, chỉ nắm lấy bả vai Diệu Diệu, theo bản năng hơi dùng lực, cúi đầu hỏi một vấn đề không liên quan: "Hắn vừa nói, nương cháu... Tên là gì?"

Không đợi Diệu Diệu trả lời, hắn lập tức hỏi tiếp: "Nơi này là thôn Tiểu Khê?"

"Trong thôn có mấy người tên Trương Tú Nương?"

"Cháu năm nay mấy tuổi?"

Bình Luận (0)
Comment