Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 33

Lão phu nhân cùng lão tướng quân đang nói chuyện với Lục lão gia thì chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng kêu khóc, mọi người nhao nhao dừng lại, ngưng thần đi ra xem ai khóc.

Lục lão gia rất nhanh đổi sắc mặt, sốt ruột đứng lên: "Là Việt nhi của ta!"

Lão phu nhân nhắm mắt lại, đã dự đoán được chuyện gì xảy ra.

Rất nhanh xuất hiện một thân ảnh chạy vào, Lục Việt khóc đến kinh thiên động địa, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem "Gia gia! ! !"

Lục lão gia vội vàng ôm lấy tiểu tôn tôn: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Gia gia! Muội muội! Muội muội bắt côn trùng!" Lục Việt kêu khóc: "Muội ấy bắt côn trùng! !"

Lục lão gia: "..."

Diệu Diệu chân ngắn, chạy chậm hơn một chút, vừa tiến đến thì nghe thấy tiểu ca ca khóc lóc kể lể. Cô ôm cái bình gốm sứ nhỏ, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta không phải đi bắt côn trùng cho gà con sao?"


Lục lão gia chỉ muốn tét một cái vào mông cháu trai: "Đúng vậy a, không phải cháu muốn đi theo bắt côn trùng sao?"

"Nhưng mà, nhưng mà..." Cả đầu Lục Việt chỉ có hình ảnh Diệu Diệu tay không bắt con giun còn sống, nó bị Diệu Diệu một tay bỏ vào trong cái bình. Cậu cảm thấy cái hình ảnh kia thực sự quá khủng bố làm mỗi lần nhớ lại đều không thể chịu nổi "Muội muội sao có thể đi bắt con giun đó chứ!"

Lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, nói: "Là Diệu Diệu nhà chúng ta hù dọa cháu rồi."

Lục lão gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Vừa rồi còn chém gió giỏi lắm cơ mà, chỉ có mấy con giun cũng làm cháu sợ? Ta thấy bình thường cháu còn rất thích cơ mà."

"Nhưng, nhưng mà..." Lục Việt ủy khuất vô cùng. Nhưng lại không nói ra được bản thân ủy khuất cái gì, chỉ sợ hãi nhìn cái bình sứ nhỏ.


Lão phu nhân đứng ra giải vây nói: "Không trách nó được, dù sao cũng là Diệu Diệu nhà chúng ta gây ra, thằng bé cũng không ngờ tới."

Lục lão gia lại tức giận : "Tiểu cô nương người ta còn không sợ, cháu lại khóc sướt mướt thành cái dạng này. Lần trước không phải cháu lén bỏ côn trùng vào chén của huynh trưởng sao? Bình thường lúc nghịch ngợm gây sự sao không thấy sợ?"

Lục Việt khóc chỉ vào Diệu Diệu: "Gia gia, gia gia, người nhìn muội ấy đi!"

Diệu Diệu ôm bình nhỏ, càng mờ mịt hơn.

Cô còn cảm thấy ủy khuất, là tiểu ca ca chính miệng nói mình bắt côn trùng rất lợi hại, còn nói nuôi gà giỏi nhất. Chẳng lẽ gà nhà khác không ăn giun?

Lão tướng quân đắc ý nhếch môi: "Gan cháu trai này của ông còn không lớn bằng cháu gái ta, ta thấy ông ngày thường đúng là chỉ giỏi bốc phét."


Lục lão gia suýt nữa bị tức ngất đi, tét một cái vào mông tiểu tôn tử: "Đi, còn chưa khóc đủ hả? Không phải chỉ là con giun thôi sao?"

Mông Lục Việt bị đánh đau, càng ủy khuất hơn!

"Cái bình kia của muội muội đều là giun!" Cậu khóc lớn nói: "Muội muội bắt rất nhiều rất nhiều!"

Diệu Diệu khéo léo đáp: "Là muốn cho gà con ăn mà."

Cô nói xong, thấy Lục lão gia để ý, bèn chủ động mở bình ra.

Bên trong là con giun còn sống, cái nắp vừa mở, lập tức ngọ nguậy thân thể bò ra, Lục lão gia nheo mắt, sợ tiểu cô nương ngoan ngoãn bị doạ. Ông vừa định cầm lấy cái bình thì Diệu Diệu đã thuần thục nhét con giun lại rồi đóng nắp.

Lục Việt gào lớn tiếng hơn: "Muội muội cầm con giun!"

Lục lão gia: "..."

Thì ra là kiểu bắt này!

Trong lúc nhất thời, ông bỗng nhiên cũng hiểu được cháu trai tại sao lại sụp đổ đến khóc lóc ầm ĩ.
Lão phu nhân không đành lòng nhìn hai ông cháu.

Lúc trước khi lần đầu bà nhìn thấy Diệu Diệu tay không bắt con giun cũng cảm thấy như trời sụp đất nứt.

Ai bảo tiểu tôn nữ nhìn quá ngoan ngoãn, thiên chân khả ái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ, môi hồng răng trắng, nói chuyện nhỏ nhẹ đáng yêu. Nhưng bản thân lại có thể tay không bắt giun, hai tay bắt gà con, cầm dao thái rau quả cho gà ăn.

Đây đều là việc nhà nông mà Diệu Diệu lúc trước thường làm, nhưng trong đó có cái tương phản, cảm giác cứ giống như một ngày nọ nương tử xinh đẹp đi làm về bỗng gỡ bỏ mặt nạ biến thành bạch cốt tinh. Lão phu nhân bây giờ như cảm nhận được, còn lấy tay che ngực.

Lão tướng quân cười ha ha: "Bắt giun thì thế nào? Tôn nữ của ta lợi hại, vừa bắt giun còn nuôi gà, đứa cháu này của ông ngày thường chỉ giỏi nghịch ngợm, hôm nay sao lại bị dọa vậy hả?"
Lục Việt bị hỏi, đôi mắt ngập nước mắt nói không nên lời.

Diệu Diệu nhỏ giọng: "Tiểu ca ca sợ côn trùng, vậy ta và Đại Hoàng đi cho gà ăn vậy."

Lục Việt nghe xong, lập tức ủy khuất nhìn lại.

Mặc dù cảnh tượng muội muội tay không bắt giun rất đáng sợ nhưng cậu vẫn rất thích muội muội. Lúc này thấy Diệu Diệu muốn đi, mới nhớ ra mục đích mình tới đây, cậu đến là để xin lỗi, thế mà giờ lại khiến muội muội buồn.

Mắt thấy muội muội ôm bình muốn đi, lập tức lấy tay dụi dụi mặt, ôm cái mông bị đánh đau chạy ra ngoài.

"Diệu Diệu muội muội, ta không có sợ côn trùng, thật đấy. Lần sau ta tới giúp muội bắt côn trùng, trong nhà liệu có đủ côn trùng không, ta giúp muội đi bên ngoài bắt nhé? Ở gần lớp học cũng có rất nhiều côn trùng."

Diệu Diệu hỏi: "Trên lớp cũng cho nuôi gà sao?"
Lục Việt suy nghĩ, sửa miệng nói: "Vậy ta về nhà mình bắt cho muội."

Lục lão gia: "..."

Giọng hai tiểu hài tử xa dần, Lục lão gia nói: "Tôn nữ nhà các ngươi có... Có lá gan thật lớn."

Lão phu nhân vội vàng gọi nha hoàn lại bảo nàng ấy đi tìm người hỗ trợ cho gà ăn, đừng để cháu trai nhà Lục gia lại bị dọa tiếp.

Lúc trở lại trong hoa viên, Lục Việt đã lấy lại được tinh thần.

Diệu Diệu làm cậu bị dọa một lần nên không cho cậu nhìn mình bắt giun nữa. Lục Việt bèn chạy ra ngắm đàn gà con. Đàn gà con bé xíu, bộ lông vàng tơ óng ả, kêu chít chít chít, làm huyên náo cả không gian.

Diệu Diệu mở ổ gà, lập tức có mấy con chạy vọt ra ngoài, có con chạy qua chân Lục Việt, đôi chân tuy nhỏ nhưng lại chạy rất nhanh, vỗ cánh nhỏ kêu "Chít chít chít" đi ngay sau lưng Diệu Diệu, có mấy con đã chạy xa bị Đại Hoàng đuổi trở về.
Những chú gà này được Diệu Diệu nuôi một thời gian nên đã sớm quen với Diệu Diệu, Diệu Diệu đi đến chỗ nào, bọn chúng sẽ chạy theo tới chỗ đó, đàn gà con lông vàng nhạt nối đuôi thành một hàng xiêu vẹo chạy sau lưng Diệu Diệu tựa như một cái đuôi nhỏ.

Lục Việt ở bên cạnh nhìn đến hâm mộ.

Diệu Diệu có một con chó to lớn, cậu ngay từ lần đầu nhìn thấy đã rất thích, về sau tìm mấy kiểu chó đất khắp kinh thành cũng không có con nào so được với Đại Hoàng. Bây giờ Diệu Diệu còn có cả một đàn con gà con theo ở phía sau, Đại Hoàng đi cuối cùng, Diệu Diệu dẫn bọn chúng đi một vòng quanh hoa viên, đi đến chỗ nào thì đằng sau đều có một hàng động vật nhỏ đi theo, tiếng gâu gâu chít chít vang lên không ngừng, náo nhiệt vô cùng.

Lục Việt quay đầu nhìn phía sau mình, cái gì cũng không có.
Cậu đi theo Diệu Diệu đến bên hồ, Đại Hoàng ngồi xuống bên cạnh họ, đàn gà con cũng dừng lại, màu lông vàng nhạt như trải rộng khắp đồng cỏ ven hồ.

Lục Việt bắt đầu cảm thấy mất mặt vì vừa rồi khóc lóc, vừa ném hòn đá xuống hồ vừa hỏi: "Diệu Diệu muội muội, chừng nào thì muội bắt đầu đi học? Ta mấy ngày nay tìm khắp lớp đều không thấy muội. Muội đừng nhìn ta hôm nay khóc mà khinh thường, khi nào đi học, muội sẽ biết rõ được sự lợi hại của ta."

"Phụ thân muội nói còn phải đợi thêm một thời gian nữa." Diệu Diệu nhìn bộ đồng phục trên người cậu, cảm thấy có chút hâm mộ.

Sau khi đến Nguyên gia, cô ngày nào cũng mong mình sớm được đến lớp nhưng phụ thân nói muốn đi học cần phải có sự chuẩn bị, nhất định phải chờ mẫu thân đến thì mới có thể đi, vì thế Diệu Diệu vẫn luôn ngoan ngoãn chờ đợi.
Cô nghe nói trên lớp có rất nhiều bạn nữ bằng tuổi mình, người trong Nguyên phủ ít ỏi, Diệu Diệu cũng muốn có thêm bằng hữu. Muốn sau này mời các bạn đến nhà mình ăn điểm tâm ngon, dẫn các nàng cưỡi Đại Hoàng -- chỉ là cái này còn phải được Đại Hoàng đồng ý, cô còn có thể dạy họ nuôi gà, vịt, nghe nói nhà ai cũng có một khu vườn rất lớn thích hợp nuôi gia cầm.

Lục Việt tiếc nuối nói: "Diệu Diệu muội muội, vậy muội nhất định phải nhanh chút a."

Diệu Diệu đương nhiên là muốn nhanh rồi.

Sau khi Lục Việt về, cô bèn bắt đầu đếm thời gian mẫu thân đến.

Cô từ Thanh Châu đến kinh thành, ngồi xe ngựa mất hơn một tháng, mẫu thân lại phải đi chậm hơn một chút, nhưng cô đã ở kinh thành chờ rất lâu rồi, Diệu Diệu bắt đầu lấy ngón tay ra đếm số ngày.

Nghe nói muội muội bình thường chỉ có một mình, Lục Việt nghĩ về sau lúc nào tan học sẽ chạy đến đây rủ muội muội đi chơi, kể cho cô nghe chuyện ở trên lớp, kể phu tử nghiêm khắc cỡ nào, hôm nay lại đánh cậu mấy cái vào lòng bàn tay.
Diệu Diệu ban ngày nghe cậu kể xong, ban đêm kể lại cho tiểu ca ca nghe.

"Tiểu ca ca, sao huynh lại không lên lớp vậy?" Diệu Diệu nghi hoặc hỏi: "Muội nghe Lục ca ca nói, tất cả mọi người trong kinh thành đều đi học, còn huynh sao lại không đi?"

Tuyên Trác đã nghe cô kể Lục ca ca không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nghe hai người chơi cùng nhau, trong lòng lập tức xuất hiện cảm giác khó chịu: "Ta không thể xuất cung."

"Tại sao vậy?"

"Ta có khá nhiều lão sư, Nguyên tướng quân phụ trách dạy kỵ xạ, mỗi một môn đều có thái phó riêng." Tuyên Trác lại nói: "Chỉ là nếu muội đi học có chỗ nào không hiểu thì ta đều có thể dạy cho muội ở trong mộng."

Diệu Diệu vẫn tiếc nuối: "Nhưng chúng ta không thể học chung."

"Đúng vậy."

Tuyên Trác sờ đầu cô, đang định an ủi thì tiểu cô nương bỗng nói "Chỉ là không sao, Lục ca ca nói, chúng ta sẽ là bạn học, ở trên lớp có rất nhiều bạn nữ, về sau muội sẽ có thêm bằng hữu. Lục ca ca còn nói huynh ấy rất lợi hại, có huynh ấy rồi thì không ai có thể bắt nạt muội."
Tuyên Trác: "..."

Cậu rút tay về, nhìn bộ dáng vui vẻ của Diệu Diệu, không đành lòng chặn lại, trong lòng lại cảm thấy chua chua.

Tuy nói mỗi ngày đều có thể gặp nhau trong mộng nhưng ban ngày Diệu Diệu làm cái gì, chơi với ai, cậu chỉ có thể nghe Diệu Diệu kể lại, vậy mà cậu và Diệu Diệu ở trong mộng làm gì lại không thể nói cho người khác biết.

Trước kia khi còn ở thôn Tiểu Khê, Diệu Diệu chỉ có mình cậu làm bạn, về sau Diệu Diệu sẽ có rất nhiều bằng hữu, ban ngày cũng có rất nhiều người muốn chơi với cô, ngược lại cậu vẫn luôn ở một mình trong cung, chờ đến ban đêm nằm mơ mộng mới được thấy tiểu cô nương.

Nếu có thể, cậu cũng muốn ban ngày được nhìn thấy Diệu Diệu, mỗi ngày chơi với Diệu Diệu, cùng Diệu Diệu đến trường, bảo hộ Diệu Diệu không bị bắt nạt.
Tuyên Trác bắt đầu có chút hâm mộ cái tên "Biểu đệ của biểu ca kia".

...

Diệu Diệu đếm đầu ngón tay đợi tới đợi lui, cuối cùng cũng đến ngày nương tới.

Mời cao tăng đến chọn một cái ngày hoàng đạo, Trương Tú Nương được chôn vào trong mộ tổ Nguyên gia, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tên của nàng được ghi vào gia phả, lấy thân phận là chính thê của Nguyên Định Dã, mà Diệu Diệu cũng trở thành đích trưởng nữ Nguyên gia.

Diệu Diệu nhìn mẫu thân một lần nữa hạ táng.

Cô ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi tàn hương, nhìn tiền giấy được đốt trong chậu đồng, cao tăng mà Nguyên gia mời tới từ ngoại thành vì Trương Tú Nương mà tụng kinh cầu phúc, Diệu Diệu nghe phật âm, nhịn không được ôm chặt lấy phụ thân.

Nguyên Định Dã cũng thuận thế ôm tiểu cô nương vào lòng.
Hắn vô thức sờ lên khuôn mặt non nớt của cô.

Diệu Diệu nghĩ đến mẫu thân, mặc dù có chút khổ sở, nhưng vẫn vui hơn.

Cô nhỏ giọng nói: "Thật tốt."

Nguyên Định Dã hỏi: "Cái gì?"

Diệu Diệu ngậm miệng, lắc đầu, không chịu nói.

Trong cái đầu nhỏ nhớ đến hình ảnh hạ táng nương năm ngoái, lúc mẫu thân chết, Diệu Diệu thập phần đau khổ, cảm thấy toàn bộ trời đất đều đổ sập, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, vì chính mình mà khóc, cũng vì mẫu thân mà khóc. Cô biết hiện tại là đang làm gì, mẫu thân ra đi trước, bây giờ đã được mọi người thừa nhận, về sau sẽ được hạ táng cùng với phụ thân.

Nương đợi phụ thân lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể chờ phụ thân trở lại.

Tất cả mọi người đứng ở chỗ này đều rất im lặng, đều vì mẫu thân mà đến, không ai mở miệng lớn tiếng ở đây. Mẫu thân có một ngôi mộ rộng rãi, không phải là cái hố tùy tiện đào lên sau núi nữa, bia là loại đá tốt, chữ là mời thợ đá điêu, không phải cái ván gỗ Diệu Diệu tìm về, cũng không phải mấy con chữ xiêu vẹo mới học. Tiết thanh minh hàng năm, đều sẽ có người đến tảo mộ, đến ngày giỗ sẽ không còn mình Diệu Diệu nhớ đến nàng nữa.
Diệu Diệu vùi mặt vào trong lòng ngực, sau đó cũng đưa thay sờ sờ mặt phụ thân.

Thấy không có nước mắt mới nhẹ nhàng thở một hơi.

Cả một ngày, Diệu Diệu và phụ thân đều cảm thấy khó chịu trong người.

Trong đêm, cô lại cầm lấy vòng ngọc của mẫu thân, trốn vào trong tủ quần áo. Trong tủ treo quần áo với mấy lớp chăn mềm, nằm vào thấy rất dễ chịu.

Nhưng cô vừa định bò vào thì đã bị phụ thân ôm ra.

Hai cha con đều không về phòng của mình, mà ở lại phòng của Trương Tú Nương, chỉ thắp một cây nến, lẳng lặng không nói lời nào, cả hai đều cùng nghĩ về một người.

Chờ đến đêm, ánh nến đốt hết, bọn họ dần chìm vào giấc ngủ, Đại Hoàng ghé vào bên cạnh, như trở thành một người khác bồi cạnh họ.

Diệu Diệu như nhớ tới ngày nương qua đời nhưng lần này không chỉ còn mình cô nhớ đến mẫu thân, trong đêm có phụ thân ở cạnh, lúc tỉnh dậy không phải thấy cảnh bên người trống trơn. Phụ thân không biết hát ru nhưng phụ thân sẽ giống mẫu thân ôm cô vào trong ngực, ôn nhu nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng. Diệu Diệu đã không còn cô đơn nữa.
Mấy ngày qua, trên dưới Nguyên gia như bị bao phủ bởi một tầng u ám, lão tướng quân cố gắng nghĩ cách dỗ dành tiểu tôn nữ, vụиɠ ŧяộʍ mua mấy bao hạnh nhân xốp giòn, ngay cả lão phu nhân cũng giúp cô đi mua vịt, gà về nuôi, hoa viên Nguyên gia dần nhiều thêm mấy cái ổ gà, vịt, sau lưng Diệu Diệu còn có một hàng dài động vật nhỏ đáng yêu.

Hoa viên Nguyên gia bây giờ đã bị nhóm động vật tí hon này chiếm lĩnh, lúc nhốt chung một chỗ đều kêu to chít chít cạc cạc, lão phu nhân lúc nhàn hạ sẽ đến hoa viên ngắm hoa cho cá chép ăn, cũng bởi vậy mà biến thành ngắm gà con, vịt con.

Mà thời gian Diệu Diệu mỗi ngày xới đất cũng càng nhiều.

Mới đầu cô không muốn giao cho người khác làm, mỗi con đều tự tay mình cho ăn, nhưng tên vừa được ghi vào gia phả thì đã đến lúc tới lớp, Diệu Diệu không thể không để hạ nhân trong phủ hỗ trợ.
So với việc nuôi gà, vịt thì đi học quan trọng hơn.

Nơi Diệu Diệu đi học không phải lớp học phổ thông, nó được xây dựng bởi hoàng gia, gọi là học viện Thanh Tùng, học sinh ở đây đều xuất thân từ tôn thất quý tộc, bách quan huân quý, bách tính bình thường không thể vào được, lão sư dạy học cũng đều là các đại nho có danh tiếng khá lớn. Lúc trước khi Diệu Diệu còn chưa có tên trong gia phả thì ngay cả cửa nơi này cũng không được bước vào.

Diệu Diệu cuối cùng cũng có một bộ đồng phục, giống hệt cái của Lục Việt, một thân trường sam màu xanh, còn có cả đai lưng, phối với mũ vuông màu đen, chỗ góc áo còn được thêu hai chữ Thanh Tùng. Tiểu cô nương yêu thích không buông, mặc cả ngày không chịu cởi.

Đêm trước ngày tới lớp, Diệu Diệu hưng phấn đến mất ngủ, thậm chí còn không mộng thấy thái tử ca ca, lúc trời bắt đầu sáng, không chờ nha hoàn đến gọi, tự cô đã ăn mặc chỉnh tề, vội vã chạy ra ngoài.
Lão phu nhân vui mừng: "Cháu đi sớm như vậy, học đường còn chưa mở cửa đâu!"

Diệu Diệu cầm lấy cái mũ nhỏ, thở dài một hơi: "Sao lại lâu như vậy chứ."

Cô bèn đi theo phụ thân tập thể dục, sau đó vào nhà ăn sáng rồi mới hưng phấn thúc giục phụ thân lên xe ngựa. Ngày đầu tiên đi học, không cần đến người trong phủ, Nguyên Định Dã tự mình đưa cô đến lớp.

"Lục ca ca biết con đi học, huynh ấy rất vui, nói là đã chờ con ở lớp rồi." Diệu Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh phía ngoài. Ngẫu nhiên có xe ngựa đi qua, ánh mắt của cô lập tức nhìn theo, như ở trong đó có bạn mới vậy.

"Lục ca ca còn nói phu tử trên lớp rất khó tính, không nghe lời là sẽ bị đánh cây trúc vào tay, huynh ấy từng bị đánh mấy lần rồi. Lục ca ca lợi hại như vậy mà còn bị đánh, phụ thân vậy  ngay ngày đầu tiên liệu con có bị đánh không?"
Ánh mắt Nguyên Định Dã nhu hòa "Sẽ không."

"Nhưng con không có thông minh, thỉnh thoảng còn rất ngốc." Diệu Diệu lo lắng nói: "Lục ca ca còn nói nếu thi rớt cũng sẽ bị phu tử đánh vào tay."

"Diệu Diệu nghe lời, nhất định sẽ không bị đánh."

Diệu Diệu không biết cái tên tiểu tử Lục gia kia như thế nào nhưng hắn còn không rõ sao? Trong học đường nó là đứa nghịch ngợm hay gây sự nhất, không biết đã bắt nạt bao nhiêu bạn bè, bị phu tử đánh tay là xứng đáng.

Nhưng Diệu Diệu ngày thường nghe kể về phu tử đáng sợ quá nhiều nên lúc này thực sự rất lo lắng, phụ thân khuyên như thế nào cũng không được.

Chờ xe ngựa đến cổng học đường, Diệu Diệu không nhịn được thò đầu nhìn ra phía ngoài.

Ngoài cổng tấp nập xe ngựa, đều là xe đưa đón các thiếu gia, tiểu thư của các phủ, mọi người đều mặc đồng phục giống Diệu Diệu, còn chưa kịp nhìn hết thì đã được phụ thân ôm xuống.
Học sinh trong học đường đều đã biết nhau, bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt mới, mọi người nhao nhao nhìn lại. Diệu Diệu có hơi xấu hổ, vùi mặt vào trong lòng ngực phụ thân.

Nhưng thấy các bạn đều không cần phụ thân ôm, cô bèn chui ra, chỉnh lại cái mũ của mình, một tay cầm túi sách vở, một tay dắt Đại Hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhìn cửa lớn.

Cô vừa mới đi tới cửa đã bị cản lại.

Người cản lại là một phu tử, hắn nhận ra Nguyên Định Dã, biết Diệu Diệu là lần đầu tới, ôn hòa nói: "Nguyên tướng quân, học đường không thể mang chó vào."

Nguyên Định Dã và Diệu Diệu sững sờ nhìn nhau.

Sau đó hai người đồng loạt cúi đầu nhìn sang Đại Hoàng.

Đại Hoàng giống như nghe hiểu, cúi đầu xuống, ử ử một tiếng, mắt đen ướt sũng.

Ngày bình thường Đại Hoàng và Diệu Diệu đi với nhau như hình với bóng, nơi nào có Diệu Diệu thì nơi đó sẽ có nó. Nguyên Định Dã nhìn đã quen, hôm nay Đại Hoàng đi theo nhảy lên xe ngựa, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Niềm vui đi học của Diệu Diệu lập tức bị thiếu một nửa, cô cúi đầu nhìn Đại Hoàng, lại quay ra nhìn phụ thân, thấy phụ thân không lên tiếng, bèn nói với phu tử.

"Đại Hoàng rất ngoan." Diệu Diệu khẩn cầu nhìn hắn: "Đại Hoàng sẽ không cắn người, cũng sẽ không dọa người, chúng ta khi đi học, Đại Hoàng sẽ ngoan ngoãn chờ bên cạnh, sẽ không làm phiền đến người khác."

Phu tử vẫn hiền lành như cũ, nhưng thái độ lại rất kiên định: "Không được, trong học đường không thể mang chó vào."

"Ẳng..."

Hốc mắt Diệu Diệu đỏ lên, cảm thấy hơi khó chịu.

Đây là đi học, không phải tiến hoàng cung gặp hoàng hậu nương nương, không phải tách ra một lần, cô về sau mỗi ngày đều phải đến lớp, mỗi một ngày đều phải xa Đại Hoàng một lần. Diệu Diệu lớn đến từng này, cho tới bây giờ chưa từng tách khỏi Đại Hoàng lâu như vậy.
Diệu Diệu ngẩng đầu, đôi mắt của cô với Đại Hoàng đều khẩn cầu nhìn lên, dù là phu tử cũng bắt đầu mềm lòng. Nhưng hắn đã lấy lại lý trí, nói: "Chờ tan học, sau khi về nhà con có thể chơi với nó mà. Sắp đến giờ rồi, mau đi vào thôi."

Nguyên Định Dã sờ lên đầu nhỏ của cô "Diệu Diệu."

Đại Hoàng dùng đầu đẩy đẩy Diệu Diệu, cô khó khăn lắm mới được đi học, không thể cứ như vậy mà bỏ đi được nhưng cô cũng không nỡ xa Đại Hoàng.

Diệu Diệu nghĩ tới nghĩ lui, lại ngẩng đầu hỏi: "Vậy Đại Hoàng có thể đợi ở đây không ạ?"

Phu tử sững sờ: "Chỗ này ư?"

"Nó không được đi vào, chỉ đứng ở cửa chờ có được không ạ?"

Phu tử khó xử nhìn Nguyên Định Dã, Nguyên Định Dã cúi đầu nhìn nữ nhi, chần chờ một lát, hỏi: "Ta phái người ở bên ngoài trông nó, không cho nó chạy vào trong?"
"Lão sư, van xin ngài mà."

Phu tử rơi vào tình thế khó xử, chuyện bên ngoài học đường thì hắn không cần xen vào nên sau khi suy nghĩ xong, bất đắc dĩ nói: "Nguyên tướng quân nhất định phải trông coi chó thật cẩn thận đấy."

Diệu Diệu lúc này mới vui vẻ trở lại.

Cô ôm lấy Đại Hoàng, sờ lên bộ lông của nó, thân mật dặn dò: "Đại Hoàng, ngươi đợi ở đây ta, đợi tan học ta sẽ đến tìm ngươi."

"Gâu!"

Diệu Diệu vẫy tay với phụ thân: "Phụ thân, người mau về đi!"

Không những phải đưa Diệu Diệu đi học, Nguyên Định Dã còn rất nhiều việc bận rộn. Hắn dạy kỵ xạ hơn một tháng, hoàng thượng đang có ý định ban thưởng.

Hắn đánh thắng trận từ biên quan, chiến công hiển hách, hoàng đế vốn muốn phong hầu nhưng lại bị bách quan ngăn cản, nói là do trước đó Nguyên Định Dã tự ý rời kinh, cuối cùng cái chuyện phong hầu này đành phải từ bỏ. Nhưng hoàng đế không nỡ để trọng thân tâm phúc của mình chịu thiệt thòi, nghe hắn kể về Ôn Ninh công chúa xong, trong lòng càng áy náy hơn, đúng lúc đó Binh bộ Thượng thư tuổi cao muốn về hưu, hoàng đế đặt bút son phong Nguyên Định Dã làm Binh bộ Thượng thư mới.
Đưa nữ nhi đi học xong, hắn vội vã quay đầu đến Binh bộ.

Nhìn thân ảnh phụ thân biến mất, Diệu Diệu mới cầm túi sách, cẩn thận đi theo sát phu tử vào trong học đường.

Lên học đường, phải xa phụ thân, không thể ở cùng một chỗ với Đại Hoàng, cũng không thể chăm sóc gà con ở nhà, mặc dù về sau mỗi ngày đều có thể đi học nhưng thái tử ca ca cũng không thể đi theo cô tới lớp.

Mặc dù biết trong học đường sẽ có rất nhiều bạn mới, nhưng cũng có rất nhiều cái không có được.

Diệu Diệu vừa đi vừa nhớ mọi người.

Đi học hình như không tốt như cô tưởng tượng.

Bình Luận (0)
Comment