Lục Việt ngày thường hay nghịch ngợm gây sự nên quen khá nhiều người, lúc này người chạy đến chính là một trong những đứa bạn chuyên đi phá phách với cậu.
"Lục ca ca, đây là bằng hữu của huynh sao?" Khuôn mặt Diệu Diệu nhăn lại, bắt đầu không vui.
Lục Việt gọi: "Tưởng Ngọc Thăng!"
Tưởng Ngọc Thăng chính là cái cậu bé đi đầu vừa chạy vào trong lương đình, thấy Đường Nguyệt Xu vẫn ngồi trên thân con chó, cậu ta cũng không thèm để ý, trực tiếp đẩy một cái.
Đường Nguyệt Xu nhất thời không quan sát, bị cậu ta đẩy xuống. Cô kinh hô một tiếng, nếu không phải có Diệu Diệu kịp thời đỡ thì đã té lăn xuống đất rồi. Cũng may lưng Đại Hoàng không cao, cô đã lấy lại được thăng bằng.
Đường Nguyệt Xu nắm chặt tay Diệu Diệu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Sắc mặt Lục Việt đại biến, lớn tiếng nói: "Tưởng Ngọc Thăng, ngươi làm gì thế hả!"
Tưởng Ngọc Thăng chẳng để vào tai, chỉ muốn leo lên lưng con chó. Nhưng Đại Hoàng không phải ai tới cũng đều cho cưỡi, lúc này chạy ra ngoài làm cậu ta vồ hụt một cái, chật vật té lăn trên đất.
"Con chó này!"
Đại Hoàng vòng qua cái bàn đá, trốn ra sau lưng Diệu Diệu.
"Tưởng Ngọc Thăng, ngươi làm cái gì thế hả!" Lục Việt chạy đến chỗ hai tiểu cô nương, tức giận chất vấn: "Ai cho phép ngươi đẩy người!"
Tưởng Ngọc Thăng bò dậy, phủi phủi y phục, con mắt vẫn chăm chú nhìn Đại Hoàng, nói: "Lục Việt, ngươi mau kêu chó ngươi lại đây, ta muốn cưỡi nó!"
"Đây không phải chó của ta." Lục Việt mất hứng nói: "Ngươi vừa rồi tại sao lại đẩy Đường Nguyệt Xu? Cậu ấy suýt nữa bị ngã đấy."
Mặc dù là đồng học nhưng cậu không thân với Đường Nguyệt Xu, hôm nay là do ăn trưa cùng nhau, càng quan trọng hơn là cô ấy và Diệu Diệu làm bằng hữu thì bây giờ cũng chính là bằng hữu của cậu! Lục Việt mặc dù hay nghịch ngợm gây sự nhưng không thể chịu được cảnh bạn của mình bị bắt nạt.
"Không phải chó của ngươi? Thế là của ai?"
"Là chó của Diệu Diệu muội muội."
Học sinh ở học viện Thanh Tùng đều là con em nhà quyền quý nên không có quá nhiều người, vì vậy dễ nhớ tên nhau. Tưởng Ngọc Thăng nhận ra Đường Nguyệt Xu, quay ra nhìn Diệu Diệu, vênh váo tự đắc: "Ê, mau bảo chó của ngươi ra cho ta cưỡi."
Diệu Diệu càng không vui.
Cô nhìn sắc mặt còn trắng nhợt của Xu Xu tỷ tỷ. Diệu Diệu nguyện ý chia sẻ Đại Hoàng, đương nhiên cũng muốn bọn họ thích Đại Hoàng, Xu Xu tỷ tỷ vừa cưỡi lên đã bị cái người này đẩy một cái, nói không chừng về sau sẽ sợ Đại Hoàng hơn!
Diệu Diệu nhăn khuôn mặt nhỏ lại, nghiêm túc nói: "Ngươi vừa rồi đẩy người, mau nói xin lỗi."
"Xin lỗi?" Tưởng Ngọc Thăng liếc mắt nhìn Đường Nguyệt Xu một cái, nói: "Cậu ta cũng đâu có làm sao."
"Mau dẫn chó của ngươi ra đây, ta nhất định phải cưỡi được nó!"
Cậu ta vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng, con chó này vừa cao vừa lớn, cưỡi lên không biết sẽ uy phong thế nào, nếu có thể cưỡi nó đi quanh học viện một vòng thì cậu ta sẽ trở thành người khí thế nhất, đại tướng quân cũng không uy phong bằng!
Diệu Diệu càng nhăn mặt, không thèm nói chuyện với cậu ta. Cô nhớ đây là bạn của Lục Việt, không khỏi quay ra liếc Lục Việt một cái, càng thêm thất vọng. Lục ca ca nói dối, ngay cả giao bằng hữu của mình cũng đều không ra gì thế?
Lục Việt sao có thể không phát giác ra ánh mắt của cô, lúc này đã gấp đến đầu đầy mồ hôi, bắt đầu tức giận với Tưởng Ngọc Thăng!
"Tưởng Ngọc Thăng, ai cho ngươi ăn nói như vậy." Lục Việt cố bình tĩnh: "Đây là chó của Diệu Diệu muội muội, ngươi muốn cưỡi thì phải xin phép Diệu Diệu muội muội trước, được muội ấy đồng ý xong còn phải được Đại Hoàng đồng ý thì ngươi mới có thể cưỡi nó."
"Phiền toái như vậy sao?" Tưởng Ngọc Thăng bất mãn nói: "Lục Việt, ngươi đang theo phe nào thế hả?"
Đương nhiên là theo Diệu Diệu muội muội!
Lục Việt lần đầu phát hiện ra bằng hữu của mình có chút đáng ghét, bất mãn nói: "Ngươi đẩy người, chính là ngươi làm sai, bây giờ ngươi cần phải xin lỗi trước. Sao có thể không nói đạo lý như vậy?"
"Đạo lý cái gì? Hôm nay ta muốn cưỡi nó!"
Lục Việt nổi giận, đứng lên chắn trước Diệu Diệu: "Không cho ngươi cưỡi!"
"Ta cứ muốn cưỡi đấy!"
Mấy người đi cùng Tưởng Ngọc Thăng đều là bạn thân của cậu ta, thấy vậy bèn chạy lên sau lưng Tưởng Ngọc Thăng.
Đối diện với khí thế hung hăng, mặt mày bất thiện, Đại Hoàng nằm phục người xuống, trong cổ họng phát ra tiếng gâu gâu gừ gừ. Nó muốn xông lên trước bảo vệ Diệu Diệu, nhưng lại bị Diệu Diệu nắm dây thừng giữ lại.
Diệu Diệu còn nhớ lời phu tử dặn lúc buổi sáng, nếu Đại Hoàng làm người trong học viện bị thương thì về sau không được chờ ở bên ngoài nữa!
Đối diện là mấy bạn học nam, bên này chỉ có một mình Lục Việt, Diệu Diệu vội vàng kéo chó, mà Đường Nguyệt Xu thì đã bị dọa đến sắc mặt trắng hơn.
Tưởng Ngọc Thăng được ý vênh váo nói: "Thế nào? Sợ rồi hả? Các ngươi nhanh cho ta cưỡi con chó đó thì ta sẽ không gây phiền phức cho các ngươi!"
"Hứ! Ngươi nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!" Lục Việt tức giận nói: "Tưởng Ngọc Thăng, ngươi thật vô liêm sỉ, ngay cả tiểu cô nương cũng muốn đánh!"
Tưởng Ngọc Thăng hai tay chống nạnh, không thèm để ý người khác.
Lục Việt quả thực không thể tin được, bản thân vậy mà lại có bằng hữu như vậy, trong nội tâm đang gào thét tuyên bố tuyệt giao người bạn này, đứng lên phía trước bảo vệ hai tiểu cô nương nhưng song quyền khó được bốn tay, chặn được cái này không ngăn được cái kia, không đầy một lát đã bị đánh mấy phát vào người.
Diệu Diệu tức chết rồi!
Cô chạy đến băng ghế đá, đứng lên cao, lớn tiếng nói: "Các ngươi nếu còn đánh người nữa thì ta sẽ cho chó cắn các ngươi!"
Tưởng Ngọc Thăng: "Có giỏi thì làm đi!"
Cái gì!
Cậu ta thật quá phách lối!
Diệu Diệu siết chặt dây thừng, cũng nhịn không được nữa, hô to một tiếng: "Lục ca ca, mau tránh ra!"
Lục Việt giật mình, bị Đường Nguyệt Xu kéo một cái, vô thức nghiêng sang bên cạnh. Vừa chớp mắt một cái thì có một con con chó chạy vụt lên phía trước, nhe răng nanh, khuôn mặt hung ác lườm lườm xung quanh.
"Ẳng --! Gâu gâu gâu ẳng ẳng --!"
Thân thể con chó to lớn, nâng chân trước lên đã cao hơn hẳn bọn họ, vài đứa trẻ nhìn thấy cảnh này, lại thấy con chó nhe răng nanh hung dữ, tiếng chó sủa cơ hồ như vang vọng trong lỗ tai, đinh tai nhức óc, khiến bọn chúng bị doạ đến hồn bay phách lạc.
Sau đó lập tức có tiếng khóc vang lên.
"Oa -- thật đáng sợ!"
Vài đứa đã lui ra sau mấy bước, trốn cạnh Tưởng Ngọc Thăng.
Đại Hoàng không lui ra sau, khí thế hung hăng bước lại gần Tưởng Ngọc Thăng, nó mở miệng lộ ra hàm răng nanh dữ tợn, cơ hồ như muốn lao lên cắn một phát!
Tưởng Ngọc Thăng nuốt nước bọt, nào còn cái khí thế phách lối nữa, vội vàng bỏ chạy.
Diệu Diệu nắm chặt lấy dây thừng, mãi đến khi không thấy mấy người đó nữa thì mới nói: "Đại Hoàng, được rồi!"
Đại Hoàng lập tức thu hồi dáng vẻ hung ác lại, đặt cái mông xuống, vẫy vẫy cái đuôi, lại biến trở về bộ dáng ngoan ngoãn ban đầu.
Lục Việt ngây người: "Diệu Diệu muội muội, cái này..."
"Trước kia Đại Hoàng từng giúp ta dọa nhị biểu ca, nó rất lợi hại." Diệu Diệu xoa xoa bộ lông nó. Nhị biểu ca hay bắt nạt cô nhưng không thể cho nó cắn, dần dần, Đại Hoàng học được cách doạ nạt không cắn người, giúp cô không ít lần.
Đường Nguyệt Xu lo lắng: "Mặc dù bây giờ doạ được Tưởng Ngọc Thăng nhưng cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu."
"Không sao, có ta đây!" Lục Việt vỗ ngực: "Diệu Diệu muội muội, muội yên tâm, ta sẽ luôn đi theo muội, sẽ không cho cậu ta cơ hội bắt nạt muội."
Diệu Diệu nhìn vết bầm tím trên mặt cậu, câu này hình như không đáng tin lắm.
Vì học trong cùng một học viện nên ngay buổi chiều bọn họ đã gặp lại nhau.
Diệu Diệu giao Đại Hoàng lại cho hạ nhân, bắt đầu tiết học buổi chiều. Buổi chiều là học kỵ xạ, tất cả học sinh đều tập trung ở sân tập.
Bọn họ mới chỉ là trẻ con vừa học vỡ lòng, tuổi còn nhỏ, cây cung không nhấc nổi, yên ngựa cũng không leo được, vì thế yêu cầu đối với kỵ xạ cũng không nghiêm ngặt lắm, phu tử dạy một chút rồi cho bọn họ giải lao.
Lục Việt lúc trước còn nói sẽ đi theo Diệu Diệu một tấc cũng không rời, lúc này đã sớm chạy đi chơi bóng đá rồi.
Diệu Diệu và Đường Nguyệt Xu ngồi cùng một chỗ, thỉnh thoảng thấy Lục Việt đá vào bóng, cô liền kích động vỗ tay nhỏ reo hò chúc mừng.
"Diệu Diệu muội muội, trong nhà muội nuôi gà sao?"
"Đúng vậy." Diệu Diệu đếm đầu ngón tay, nói: "Muội còn nuôi cả vịt nữa, chờ chúng lớn lên là có thể ăn, Xu Xu tỷ tỷ, chờ gà của muội lớn, muội sẽ mời tỷ tới nhà ăn."
"Sao muội lại muốn nuôi gà trong nhà?"
"Bởi vì muội ăn quá nhiều!" Diệu Diệu vỗ vỗ cái bụng nhỏ: "Phụ thân nuôi muội không dễ dàng a, muội muốn có thể nuôi sống bản thân, phụ thân muội sẽ không... A!" Đầu Diệu Diệu đau điếng, cả người ngã ra sau, té ngay xuống đồng cỏ.
Đường Nguyệt Xu vội vàng chạy đến đỡ cô dậy, nhìn về phía tên đầu sỏ, một trái bóng lăn dần đến.
Diệu Diệu cũng nhìn thấy, cô ôm đầu ngồi dậy, nhìn ra giữa sân, thấy Lục Việt vẫn đang mải mê đá bóng, chứng tỏ quả bóng vừa rồi không phải huynh ấy đá.
Từ phía xa có một cậu bé ở sân tập khác chạy tới, Tưởng Ngọc Thăng xoay người ôm quả bóng, hả hê nói: "Bóng không có mắt, ngươi chắc sẽ không trách nó đâu nhỉ?"
Diệu Diệu không dám tin trợn to mắt nhìn cậu ta.
"Tưởng Ngọc Thăng? !" Đường Nguyệt Xu chấn kinh: "Ngươi đá banh đánh người?"
"Ai bảo? Là quả bóng tự bay tới, muốn trách thì trách cậu ta chọn chỗ ngồi xui xẻo." Tưởng Ngọc Thăng đắc ý nói.
Buổi trưa hôm nay cậu ta bị chó dọa chạy mất, sau khi lấy lại tinh thần thì bắt đầu thầm hận Diệu Diệu, nhưng không dám ra tay với con chó kia. Cũng may bọn họ mặc dù không chung lớp nhưng tiết kỵ xạ buổi chiều sẽ học cùng một chỗ, cuối cùng cũng có cơ hội ra tay.
"Ngươi... Ngươi sao có thể bắt nạt người khác như vậy chứ!"
Mấy tiểu cô nương bên cạnh cũng chú ý tới động tĩnh, có người tận mắt nhìn thấy Diệu Diệu bị bóng ném vào, lúc này đều lòng đầy căm phẫn chạy sang. Tưởng Ngọc Thăng cũng không chịu yếu thế, gọi đám bạn của mình tới.
Xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Lục Việt muốn không phát hiện cũng khó.
Cậu vội vàng cùng bạn bè chạy tới: "Sao vậy? Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tưởng Ngọc Thăng, lại là ngươi!" Lục Việt che trước mặt Diệu Diệu, dữ dằn nói: "Ngươi vừa làm gì Diệu Diệu muội muội?"
Đường Nguyệt Xu tức giận nói: "Cậu ta lấy bóng đá ném vào Diệu Diệu!"
"Là cậu ta xui xẻo, chỗ này nhiều người như vậy mà lại chỉ đập trúng cậu ta." Tưởng Ngọc Thăng ôm quả bóng, hất cằm, đắc ý nói: "Làm sao? Không phục? Không phục thì ngươi thả chó đến cắn ta đi?"
Cậu ta biết rõ, con chó kia đang bị xích ở ngoài cổng học viện!
Trán Diệu Diệu đỏ một mảng lớn, đau đến ứa nước mắt, Lục Việt nhìn lên, sao còn nhịn được, lúc này giơ quả đấm xông đến. Mấy cậu bé khác thấy thế bắt đầu chia hai phe lao vào đánh nhau, rất nhanh đã biến thành một cuộc hỗn chiến.
Đường Nguyệt Xu đỡ Diệu Diệu sang chỗ khác, đau lòng sờ trán cô "Diệu Diệu muội muội, có đau lắm không?"
Diệu Diệu mắt không chớp, chăm chú quan sát tình hình chiến đấu, đâu có lo lắng xem bản thân có đau hay không, ngược lại đi xem các bạn học của mình đánh nhau túi bụi.
Vừa thấy Lục Việt bị đánh trúng một quyền, Diệu Diệu vung ống tay áo, không ngồi yên được nữa.
"Diệu Diệu muội muội?" Đường Nguyệt Xu vội vàng kéo lại: "Muội định làm gì?"
"Muội phải đi giúp Lục ca ca!" Diệu Diệu sốt ruột nói: "Ai nha... Huynh ấy lại bị đánh rồi!"
Lục Việt ngày thường hoành hành bá đạo đã quen, nhưng hôm nay lại đá phải tấm sắt, Tưởng Ngọc Thăng đến có chuẩn bị, mang theo nhiều đồng bọn, người chạy vào hỗ trợ ngày càng đông, lấy nhân số ưu thế áp đảo thắng lợi.
"Muội bình tĩnh chút đi, muội muốn giúp kiểu gì chứ?"
"Xu Xu tỷ tỷ, tỷ đừng cản muội!" Diệu Diệu gạt tay cô ra, vội vàng vung nắm tay nhỏ gia nhập vào cuộc chiến.
Diệu Diệu không phải tiểu cô nương mặc cho người ta bắt nạt, cô hiện tại đã có người làm chỗ dựa, trước khi đi học, phụ thân và gia gia đã căn dặn không được để người khác ức hiếp mình, nếu có ai bắt nạt, nhất định không nhẫn nhịn, thả chó cắn người cũng được, xảy ra chuyện bọn họ gánh cho!
Nhưng lúc này Đại Hoàng không ở đây, Diệu Diệu chỉ có thể dựa vào bản thân mà xông lên!
Đường Nguyệt Xu hoa cả mắt, vội vàng định đi tìm phu tử, lại phát hiện phu tử không biết đã rời đi từ bao giờ, chỉ có thể đứng bên cạnh gấp đến độ dậm chân.
Diệu Diệu hồi còn ở thôn Tiểu Khê thường xuyên bị trẻ con bắt nạt, luận về kinh nghiệm, cô có không ít. Cô phá được vòng vây, rất nhanh lao được vào trong đám người.
Cô đưa tay ngăn trước mặt Lục Việt, lớn tiếng hô: "Đừng đánh nữa!"
Tưởng Ngọc Thăng hừ hừ nói: "Biến ra! Bằng không ngươi cũng ăn đủ!"
Diệu Diệu siết chặt nắm tay nhỏ, tức giận nói: "Ngươi đừng hòng bắt nạt Lục ca ca!"
Lục Việt cũng gấp giơ chân lên: "Diệu Diệu, muội vào đây làm gì? Mau tránh ra, cẩn thận bọn hắn đánh muội đấy!"
"Tưởng Ngọc Thăng, ngươi có bản lĩnh thì đánh ta này, đừng động thủ với Diệu Diệu!"
"Được!" Tưởng Ngọc Thăng vung tay lên: "Ai hôm nay đánh được Lục Việt, ta sẽ mời người đó đi ăn vịt quay!"
Mắt Lục Việt đỏ lên, đang định tiến lên thì thân ảnh nhỏ bé trước mắt đã nhanh hơn cậu.
Diệu Diệu hung hăng lao về phía Tưởng Ngọc Thăng, làm cậu ta chưa kịp phòng bị đã trực tiếp ngã nhào xuống đất, thừa dịp cậu ta chưa phản ứng, Diệu Diệu bỗng nhiên nhảy lên, nhào lên bụng cậu ta. Tưởng Ngọc Thăng trợn trừng mắt, suýt nữa ngất đi, nôn hết đồ ăn trưa ra.
Lục Việt ngây ngốc, mấy người bên cạnh cũng sợ ngây người.
Diệu Diệu vung nắm tay nhỏ, lớn tiếng nói: "Không cho phép ngươi ức hiếp Lục ca ca!"
Tưởng Ngọc Thăng cứng cổ nói: "Ta cứ muốn đánh cậu ta đấy!"
"Bốp!" Diệu Diệu vung tay tới trên người cậu ta "Không được! Không cho phép ngươi đánh Lục ca ca!"
Cô không giống mấy đứa trẻ này, không phải lớn lên trong cẩm y ngọc thực, Diệu Diệu từ nhỏ đã làm việc, khí lực không nhỏ, một đấm này khiến mắt Tưởng Ngọc Thăng nổi đom đóm.
Cậu ta vẫn như cũ nói: "Ta sẽ không!"
"Bốp!" Lại một nắm đấm nữa đánh vào mặt.
Lục Việt há to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Diệu Diệu muội muội ngày thường nhu thuận đâu rồi, hình tượng này không khỏi làm cậu nhớ đến hôm cô dùng tay không bắt con giun, tựa như Mẫu Dạ Xoa vậy, nhìn đáng sợ cực kỳ.
Nhưng lúc này Diệu Diệu muội muội lại ra mặt vì cậu.
Lục Việt không bị dọa khóc, trấn định lại, đứng sau hò hét trợ uy: "Diệu Diệu muội muội, mau đánh cậu ta đi!"
Diệu Diệu từ giữa trưa đã nhẫn nhịn cả một bụng lửa, vừa rồi còn vô duyên vô cớ bị bóng ném vào đầu, hiện tại đã giận đến sôi máu!
"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!"
Nắm tay nhỏ của Diệu Diệu liên tục vô tình dừng trên người cậu ta.
"Oa oa -- "
Tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên.
Không biết ai nói một tiếng: "Phu tử đến!"
Mọi người ngu ngơ như chim muông tản ra, Diệu Diệu hả giận đứng lên, duỗi thẳng sống lưng, cái đầu nhỏ ngẩng cao, thần sắc quật cường kiêu ngạo, cho dù nhìn thấy sắc mặt phu tử đen xì cũng không chút sợ hãi.
Diệu Diệu không sợ, Diệu Diệu có phụ thân làm chỗ dựa!
...
Nguyên Định Dã đang làm trong Binh bộ, hắn mới nhận chức, bận tối mày tối mặt. Nhưng tranh thủ lúc rảnh rỗi, cũng không nhịn được nhớ tới Diệu Diệu hôm nay bắt đầu đến lớp. Không biết con bé có sợ môi trường mới không, bạn học có dễ gần không, có ai bắt nạt không.
Hắn suy nghĩ nhiều, nhất thời bắt đầu lo lắng, không nhịn được tưởng tượng hình ảnh Diệu Diệu khóc lóc chạy về nhà.
Đúng lúc này, học viện Thanh Tùng phái người đến mời hắn qua một chuyến.
Tiểu nữ nhi ngoan ngoãn của hắn vừa mới đi học ngày đầu tiên đã đánh nhau với các bạn.
Nguyên Định Dã: "..."