Xe ngựa vừa mới ra ngoài không được bao lâu cuối cùng lại trở về phủ tướng quân.
Ba tiểu hài tử cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Diệu Diệu nắm tay tiểu ca ca, khuôn mặt ngơ ngác đi theo cậu vào trong nhà.
"Chúng ta không đi chơi sao?" Diệu Diệu ngẩng đầu hỏi: "Tại sao lại phải về nhà?"
Tuyên Trác trấn an nói: "Có xảy ra một chút chuyện nhỏ, hôm nay không thể đi được, chúng ta ở nhà chơi nhé."
Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn Tưởng Ngọc Thăng?"
Tuyên Trác lạnh lùng: "Không cần phải quan tâm đến cậu ta."
Tưởng Ngọc Thăng cũng đi theo đến đây.
Chỉ là bộ dạng bây giờ có vẻ không ổn lắm, vì đang hôn mê bất tỉnh nên được thị vệ khiêng vào, thậm chí cậu ta còn bị họ trói gô lại, thô bạo nhốt lại trong viện. Thị vệ thần sắc nghiêm túc đứng bên cạnh trông coi, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Chuyện này đã làm kinh động đến lão phu nhân, bà vội vàng chạy ra, nghe xa phu kể lại đầu đuôi câu chuyện, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng phái người đi thông báo.
Mấy đứa nhỏ được dỗ dành, ngồi ăn điểm tâm, rất nhanh đại phu cũng được mời tới để khám mũi cho Lục Việt.
Mũi Lục Việt đụng phải xe ngựa, máu chảy ra rất nhiều, thấm ướt hết nửa cái khăn tay. Khi đại phu đến thì máu đã ngừng chảy, chỉ là khuôn mặt lấm lem thì vẫn chưa kịp lau nhưng có vẻ thể lực thì vẫn còn khoẻ lắm.
"Tưởng Ngọc Thăng này bị làm sao vậy chứ? Mọi chuyện đã qua lâu thế rồi mà cậu ta vẫn còn nhớ kỹ. Mà rõ ràng là cậu ta đánh không lại Diệu Diệu muội muội, vậy mà lại đi dùng cách này để trả thù! Đúng là đồ vô liêm sỉ!" Lục Việt nói mà trong lòng đầy căm phẫn, giơ quả đấm, chỉ hận không thể xông ra tẩn cho một trận.
"Cũng may Diệu Diệu muội muội mang theo nhiều hộ vệ, nếu không thì chúng ta không qua nổi chuyện hôm nay rồi." Đường Nguyệt Xu vẫn còn sợ hãi nói: "Không biết Tưởng Ngọc Thăng thế nào rồi."
Lục Việt hừ một tiếng: "Là cậu ta xứng đáng!"
Đại phu khám xong xác định không có vấn đề gì đáng lo ngại mới dọn đồ rời đi. Lúc ông đến đây thì đã thấy bên ngoài có thị vệ canh giữ, khi đi vào còn bị tra hỏi mấy câu, vừa nhìn đã biết có chuyện xảy ra.
Thị vệ trong phủ còn bao vây cả viện của Diệu Diệu, không cho ai tiến vào cũng không cho ai đi ra. Diệu Diệu hai tay chống cằm, nhìn khung cảnh bên ngoài, ưu buồn thở dài một hơi.
Vì chuẩn bị cho ngày hôm nay mà Diệu Diệu đã cất công đi khắp nơi để hỏi, cuối cùng mới sắp xếp xong xuôi, nhưng bây giờ vừa ra được một lúc đã phải trở về rồi.
Nhưng cô nhìn thấy sắc mặt nãi nãi rất nghiêm túc nên cũng không dám hỏi chuyện gì xảy ra.
Diệu Diệu kéo tay Tuyên Trác: "Tiểu ca ca, hôm nay không thể chơi, vậy khi nào thì huynh mới có thể ra ngoài? Chúng ta đến lúc đó đi chơi bù được không?"
Tuyên Trác sờ đầu của cô nhưng không nói gì.
"Huynh ấy không thể ra ngoài, vậy thì chúng ta tới nhà huynh ấy." Lục Việt nói: "Dù sao cũng đều là ở trong kinh thành, muốn ăn cái gì muốn chơi cái gì cứ bảo người hầu đi mua là được. Chẳng lẽ còn có kiểu không cho khách đến nhà sao?"
Cậu ưỡn ngực, nói: "Nếu có người không cho ta đi vào, ta sẽ dẫn theo phụ thân, phụ thân huynh chắc chắn sẽ không đuổi phụ thân ta."
"..." Tuyên Trác nghĩ rằng: Không biết Lục đại nhân có biết cái miệng đứa con mình đi chơi hơi xa rồi không?
Bây giờ đến cả đi chơi cũng không được, vài tiểu hài tử cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù sao đang ở nhà nên không thấy sợ, điểm tâm ăn xong bèn bảo nha hoàn mang bàn cờ lên.
Diệu Diệu không biết chơi cờ, đang muốn mọi người dạy cho mình, Lục Việt xắn tay áo như muốn thể hiện tài năng của mình. Đường Nguyệt Xu kéo Diệu Diệu sang một bên, nhẹ giọng nói qua về quy tắc đánh cờ.
Tuyên Trác bị Lục Việt kéo lại gần, hai người ngồi đối diện nhau.
"Ta trước tiên nói rõ, tài nghệ đánh cờ của ta là gia gia tự mình dạy cho, đã thi đấu thì không có nương tay, mặc kệ huynh có cầu xin tha thứ thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không nhường." Lục Việt phách lối: "Luận về đánh cờ, không ai có thể thắng nổi ta!"
Tuyên Trác ngước mắt nhìn cậu một cái, đôi mắt đen bóng trầm tĩnh.
Quân đen đi trước, Lục Việt đặt quân cờ xuống, Tuyên Trác theo sát mà lên, bên kia Đường Nguyệt Xu vẫn đang chỉ cho Diệu Diệu quy tắc chơi.
Diệu Diệu vừa nghe xong quy tắc, vẫn chưa thể hiểu ngay, cái đầu nhỏ có chút không theo kịp tốc độ đánh cờ, nhưng cô nhìn hai bên thì vẫn có thể phân biệt ra được, bên tay trái Tuyên Trác sắc mặt trấn định, một bên khác Lục Việt rất nhanh sắc mặt trở nên kích động, đầu đầy mồ hôi.
Quả nhiên, không đầy một lát, Lục Việt ném quân cờ, không dám tin nói: "Làm sao có thể! ?"
Tuyên Trác bình tĩnh nói: "Ngươi thua."
"Ta không tin, một ván nữa!" Lục Việt đứng lên, không phục: "Mới vừa rồi là ta nhường huynh, một ván nữa, để huynh nhìn rõ bản lĩnh thật sự của ta!"
Tuyên Trác từ chối cho ý kiến, xếp lại trên bàn cờ, lúc này cậu cầm cờ đen đi trước.
Ván thứ hai, Lục Việt thua còn nhanh hơn ván trước.
Mặt cậu đỏ lên, ấp úng nhìn trên bàn cờ, hơn nửa ngày không nói nổi một câu, mấy câu chém gió lúc nãy như gió bão quất thẳng vào mặt.
Tuyên Trác chậm rãi dọn quân cờ, ánh mắt thoáng nhìn qua Diệu Diệu, khuôn mặt tròn trịa, nhỏ nhắn tràn đầy sùng bái cùng kính nể, khóe môi cậu hơi mỉm, cảm giác vui vẻ tràn ngập trong lòng.
Lục Việt: "Lại, chơi lại!"
Tuyên Trác nói: "Tài nghệ của ngươi chán quá, ta không chơi nữa."
Lục Việt cảm giác như sấm sét giữa trời quang, quân cờ trong tay lạch cạch rơi xuống đất, thất hồn lạc phách rời khỏi chỗ ngồi. Mà Diệu Diệu vội vàng bò lên, chiếm vị trí của cậu.
Cô hưng phấn nói: "Tiểu ca ca, muội đấu với huynh!"
"Muội chưa từng chơi cờ, không sợ thua ta sao?" Tuyên Trác mỉm cười, cầm lên một quân cờ, nói: "Chúng ta đổi cách chơi khác nhé."
"Sao cơ?"
So với quy tắc cờ vây có chút phức tạp, Tuyên Trác dạy cô cách đơn giản hơn, chỉ cần đem năm quân cờ cùng màu hợp thành một hàng là có thể thắng rồi. Cậu vừa nói xong, Diệu Diệu lập tức nghe hiểu, hứng thú bừng bừng cầm lên một quân cờ.
Tuyên Trác cũng không làm khó cô, cố ý nhường cô vài nước, quân cờ của Diệu Diệu có ba quân hợp thành một hàng nhưng cậu lại như không phát hiện ra. Mắt tiểu cô nương lập tức sáng lên, mím môi vụиɠ ŧяộʍ cười, sau đó cực nhanh đặt quân cờ xuống, chờ đến lúc năm quân hợp thành hàng, bèn đắc ý nhìn Tuyên Trác.
Hạ được mấy bàn, Diệu Diệu chỉ cảm thấy chính mình là người thông mình nhất trên đời.
Cô trái lại còn an ủi: "Tiểu ca ca, lát nữa ta nhường huynh để huynh cũng được thắng nhé."
Tuyên Trác mỉm cười không nói, được cô "cho" thắng mấy bàn.
Diệu Diệu thua nhiều, khuôn mặt nhỏ rất nhanh nhíu lại, Tuyên Trác thấy vậy bèn cố ý cho cô thắng thêm.
Cậu còn nói: "Diệu Diệu thật thông minh, lần đầu học đánh cờ đã lợi hại như vậy rồi."
"A." Diệu Diệu che khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng lại, con mắt nháy liên tục, hiển nhiên là được khen mà ngại ngùng.
Nguyên Định Dã vội vàng trở về thì nhìn thấy bốn tiểu hài tử vui vẻ đánh cờ với nhau.
Ánh mắt của hắn đảo qua phòng một lượt, thấy mặt Lục Việt còn có vết máu, trong lòng lập tức căng thẳng, thấy Diệu Diệu và thái tử không sao, lúc này mới yên tâm.
"Phụ thân!" Diệu Diệu cao hứng nhảy từ trên giường xuống, nhào vào trong ngực hắn: "Phụ thân, sao người về sớm vậy?"
Nguyên Định Dã ôm nữ nhi vào lòng, sau đó đi lên phía trước, nói với Tuyên Trác: "Thần hộ tống điện hạ hồi cung."
Tuyên Trác gật đầu.
Lục Việt và Đường Nguyệt Xu nghe xong lập tức ngẩng đầu, rất nhanh ở bên ngoài có rất nhiều thị vệ đi vào, bọn hắn tạo thành một hàng đứng bảo vệ Tuyên Trác.
"Diệu Diệu, ta về nhà trước." Tuyên Trác ôn hoà nói: "Chúng ta lần sau gặp lại."
Diệu Diệu biết cậu nói ở trong mộng bèn nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối. Hôm nay không những không được đi chơi mà cả nửa ngày đều phải ở trong phòng. Trong mộng là trong mộng, hiện thực là hiện thực, làm sao có thể giống nhau?
"Khoan, khoan đã? !" Lục Việt như lửa thiêu mông, nhảy dựng lên: "Huynh huynh huynh..."
Tuyên Trác chỉ liếc cậu một cái, không nhiều lời, theo thị vệ đi ra ngoài. Lục Việt sửng sốt hơn nửa ngày, Đường Nguyệt Xu vỗ một cái mới lấy lại tinh thần.
Thấy vậy bèn vội vàng đuổi theo, ở ngoài cổng Nguyên phủ đã có một đội binh mã, bọn họ đều mặc binh giáp, tay cầm đại đao, khuôn mặt trang nghiêm, là cấm quân của hoàng thành.
Tuyên Trác lên xe ngựa, Diệu Diệu còn muốn đi theo, lại bị những hộ vệ kia cản lại.
Cô đành phải lưu luyến dùng sức vẫy tay theo xe ngựa, Tuyên Trác vén màn xe lên, cũng quay đầu nhìn cô. Rất nhanh, xe ngựa chậm rãi di chuyển, có hộ vệ và xe ngựa che chắn, ai cũng không nhìn thấy gì.
Mà Tưởng Ngọc Thăng và đám tay chân của cậu ta cũng bị kéo ra ngoài, Tưởng Ngọc Thăng đã tỉnh, lúc này đang gào khóc, kêu cha gọi mẹ, vài tiểu hài tử nhao nhao trốn sang một bên, sau đó lại khϊếp sợ thấy cậu ta bị nhốt vào một cái xe chở tù nhân, đội quan binh trông coi chậm rãi rời đi.
"Bây giờ đánh nhau đều bị giam đại lao sao?" Lục Việt vẫn chưa tỉnh.
Nguyên Định Dã sờ đầu Diệu Diệu, dặn dò: "Hôm nay cứ ở yên trong nhà đi, không nên chạy loạn."
"Dạ."
Sau đó hắn cũng trở mình lên ngựa, vội vã đuổi theo đoàn xe.
Trong chớp mắt, cửa Nguyên phủ đã không còn ai.
Không lâu sau, Lục phụ và Đường phụ cũng nghe tin chạy đến, vội vàng đón hai đứa nhỏ nhà mình về, thần sắc hài người đều vô cùng lo lắng và khẩn trương. Lão tướng quân có việc ra ngoài cũng vội vã quay về, chạy vào xem tiểu tôn nữ, sợ cháu mình chạy loạn ra ngoài.
Diệu Diệu dựa vào trong ngực gia gia, ánh mắt vẫn ngoái nhìn chỗ ngã tư khi xe ngựa biến mất.
Cô hỏi: "Gia gia, khi nào tiểu ca ca mới có thể ra ngoài chơi ạ? Cháu còn có rất nhiều nơi muốn dẫn huynh ấy đi, cũng có rất nhiều món ngon muốn huynh ấy nếm thử."
Lão tướng quân xoa đầu cô, sắc mặt vẫn rất khó coi. Xảy ra sự việc này, hoàng thượng sao có thể yên tâm cho thái tử xuất cung chứ, sợ là về sau Diệu Diệu chỉ còn nhung nhớ thôi.
Nhưng ông vẫn nói: "Lần sau chúng ta tiến cung chơi với thái tử điện hạ."
Diệu Diệu quả nhiên vui vẻ trở lại, "Gia gia, người nói nhất định phải giữ lời!"
"Đương nhiên, gia gia có lần nào lừa cháu sao?"
"Vậy Diệu Diệu ngay ngày mai tiến cung được không?"
"Cái này..." Lão tướng quân quyết định sửa miệng: "Diệu Diệu, gia gia dẫn cháu đi chơi. Cháu không phải thích xem phụ thân bắn tên sao? Ta cũng không hề kém phụ thân cháu đâu."
Lực chú ý của Diệu Diệu lập tức bị thay đổi: "Thật ạ?"
"Đương nhiên rồi!"
Khi trở về nhà, Lục Việt bị phụ thân đánh đến khóc oa oa.
"Con chảy nhiều máu như vậy, phụ thân còn đánh con! Người phải đánh Tưởng Ngọc Thăng chứ!" Lục Việt ôm cái mông, không cam lòng nói: "Con đã thảm như vậy rồi, người là phụ thân mà còn không thương con!"
"Ta là phụ thân nên mới phải đánh con đấy!" Lục phụ vừa tức vừa bất đắc dĩ: "Con có biết hôm nay xảy ra đại sự gì không hả?"
Lục Việt xoa xoa mông, không hề lo lắng nói: "Không phải chỉ là bị Tưởng Ngọc Thăng chặn lại thôi sao, cậu ta đánh không lại, con thì bị ngã, có gì to tát đâu!"
Có gì to tát đâu! Cái gì mà không to tát!
Thấy Tưởng Ngọc Thăng và nhi tử của mình tuổi tác tương đương nhau, đúng là ngang bướng không kém, tiểu tử của Tưởng gia kia hôm nay hại thảm Tưởng gia rồi. Mặc dù nhi tử là người bị hại, nhưng Lục phụ vừa nghĩ tới bình thường đi đâu là nó gây tai hoạ đến đấy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cảm giác người gặp nạn tiếp theo sẽ là nhà mình.
"Đúng rồi, phụ thân, người cũng biết Trác Tuyên là ai sao?" Lục Việt thần thần bí bí nói: "Lúc nãy con nghe thấy Nguyên tướng quân gọi huynh ấy là 'Điện hạ', còn nói là hồi cung! Chỉ là trong cung làm gì có ai họ Trác?"
Lục phụ không nhịn nổi nữa, gõ một cái vào đầu chả cậu: "Đó chính là thái tử điện hạ!"
Lục Việt bỗng nhiên nhảy dựng lên: "Cái gì? !"
Lục phụ khẩn trương hỏi: "Con hôm nay có làm gì bất kính với thái tử điện hạ không?"
Lục Việt: "..."
Cậu bắt đầu hồi tưởng lại những đã xảy ra hôm nay.
Ngẩng đầu nhìn sắc mặt đen xì của phụ thân, không dám lên tiếng.
Cậu nói năng khoác lác với thái tử điện hạ, còn nói xấu hoàng thượng,... Còn lấy phụ thân ra doạ nạt thái tử điện hạ!
Lục Việt: "..."
Cậu nặng nề nhắm mắt lại, đem cái mông trả về chỗ cũ, quyết tâm nói: "Phụ thân, đừng hỏi nữa, người cứ đánh đi."
Lục phụ: "..."