Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 47

Lão tướng quân cả ngày đều ở trong quân doanh, Diệu Diệu đi theo nên cũng ở đây với ông.

Ở đây, cô có thể quan sát Trì Ngọc rõ hơn.

Trải qua vài ngày ở chung, toàn bộ quân doanh đều đã biết Trì Ngọc là người như thế nào. Lúc cậu bị lôi ra huấn luyện, xung quanh xuất hiện khá nhiều người. Diệu Diệu cũng dắt chó chen vào trong đó, tò mò xem Trì Ngọc.

Có lẽ cậu thực sự muốn làm một phế vật, hai tay chống trên đất, mồ hôi lăn từng giọt trên má, nhỏ xuống thành vũng nước nhỏ dưới đất, còn chưa kịp đứng lên thì đã ngã sấp xuống đất, kịch liệt thở mạnh.

Diệu Diệu thở dài một hơi.

Thế này thì đúng là vô dụng thật!

Tướng sĩ bên cạnh kéo cổ áo cậu lên, cười nhạo nói: "Trì Ngọc, cháu thế này này thì cũng quá ốm yếu rồi đấy, đừng nói là chiến trường, cho dù là đi bên ngoài cũng không đánh nổi ai."


Trì Ngọc thở hổn hển, ngay cả sức để giãy dụa cũng không có: "Ta... Ta không ... Không đi chiến trường..."

"Phụ thân ném cháu tới đây, nếu không huấn luyện tử tế, còn lâu mới được ra ngoài. Cháu muốn ra khỏi quân doanh sớm thì phải cùng chúng ta huấn luyện chứ? Nếu cứ đà này thì có khi phải vài năm nữa."

Các tướng sĩ xung quanh thấy vậy cùng nhau cười vang.

Mọi người đi hết, Diệu Diệu mới dắt chó đi đến, cô ngồi xổm xuống, chọc ngón tay vào thân người Trì Ngọc đang bất động.

"Đại ca ca, huynh không sao chứ?"

Trì Ngọc gian nan ngẩng đầu, không nói một tiếng, lại nằm sấp về.

"Đại ca ca?" Diệu Diệu lại chọc một cái.

"..."

"Đại..."

"Được rồi, được rồi, đừng chọc nữa! Vẫn còn sống!" Trì Ngọc lao lực ngồi dậy, tức giận nói: "Sao muội lắm chuyện thế? Nếu không phải muội, ta sẽ không bị bắt, bây giờ còn đến bỏ đá xuống giếng?"


Diệu Diệu nghĩ nghĩ, sửa lại: "Không có muội thì đại ca ca cũng sẽ bị bắt mà."

"..."

Trì Ngọc hít sâu một hơi, ngửa mặt hướng lên trời, lấy tay lau qua mặt, bùn đất lẫn mồ hôi dính đầy trên mặt, khuôn mặt tuấn tú nhất thời trở nên lấm lem vô cùng. Diệu Diệu lại dắt chó tiến thêm một bước, cái đầu nhỏ lập tức xuất hiện ngay trong tầm nhìn của cậu.

"Nhóc con, bây giờ muội thấy rõ rồi đấy, ta không thể ở đây thêm được nữa." Trì Ngọc nói: "Muội giúp ta chạy khỏi đây, ta mua kẹo hồ lô đền ơn muội, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa cảm tạ."

"Đại ca ca, huynh đúng là rất vô dụng a." Diệu Diệu vỗ vỗ bờ vai cậu, xoa bóp cánh tay : "Phụ thân muội rất lợi hại, lần trước muội ngồi lên lưng người mà người còn có thể chống đẩy 200 cái!"

Trì Ngọc đau buồn phẫn nộ: "Ta đã nói là chỉ muốn làm một phế vật! Vì sao cứ ép ta!"


Diệu Diệu chống cằm, khó xử nhìn cậu.

Đầu Trì Ngọc đột nhiên nảy ra một ý, cậu lấy lại tinh thần ngồi dậy: "Muội nói các bằng hữu của mình đều không ở nhà nên bây giờ không có ai chơi cùng đúng không?"

"Đúng vậy."

"Ta chơi với muội, thế nào?"

Diệu Diệu kinh ngạc há to miệng, vừa mừng vừa sợ nhìn cậu, hai mắt sáng bừng lên.

Nhưng rất nhanh cô đáp lại: "Đại ca ca, không phải phụ thân bắt huynh ở chỗ này sao?"

"Ai, cái này có là gì." Trì Ngọc khoác vai cô, lừa gạt nói: "Muội xem, ta chơi với muội, kể từ giờ chúng ta chính là bạn tốt, hiện tại bạn tốt của muội ở trong này ăn không ngon ngủ không yên, vậy muội có thể mời cậu ấy đến nhà ở vài ngày không?"

"Ở, ở vài ngày? !"

"Phải, ở vài ngày, sau đó thì ta sẽ về, thế nào? Như vậy phụ thân ta cũng sẽ không phản đối, bằng hữu của muội đã từng ngủ lại chưa?"
Diệu Diệu dùng sức lắc đầu.

Tuy rằng không có bằng hữu ngủ lại nhưng cô từng nghe Lục Việt kể cậu ấy có đến nhà bạn bè ngủ qua đêm.

Bọn họ ngủ cùng nhau có thể kể chuyện cho nhau nghe, cùng tựa vào thân Đại Hoàng -- Diệu Diệu nhìn một lượt cả người đại ca ca, cảm thấy việc này có hơi khó -- cô có rất nhiều chuyện chưa từng kể cho bạn bè nghe, cũng có rất nhiều cái muốn chơi cùng nhau.

"Thế nào?"

Diệu Diệu lập tức nói: "Được!"

Cô nói được thì làm được, lập tức kéo bằng hữu mới của mình đi tìm lão tướng quân.

Lão tướng quân nghe xong tiền căn hậu quả, nhất thời nheo mắt, vừa nhìn bộ dạng cợt nhả của Trì Ngọc đã cảm thấy ngứa mắt nhưng thấy tiểu tôn nữ mặt đầy chờ mong nhìn mình, ánh mắt lấp lánh, giống như đang nhìn một thần tượng vậy, ánh mắt này ông có mơ cũng muốn có vì thế mà một câu cự tuyệt cũng không nói ra nổi.
Ông khẽ cắn răng, nói: "Chỉ một buổi tối thôi đấy."

Diệu Diệu vui vẻ dạ một tiếng.

Diệu Diệu thập phần nhiệt tình mà tiếp đãi bằng hữu mới của mình, đầu tiên dẫn đi tham quan nhà, sau đó lại dẫn ra sau hậu viện xem gà và vịt mình nuôi, còn mời cậu ăn món điểm tâm mới nhất của nhà bếp Nguyên phủ, bữa tối hôm đấy còn sai người nấu món gà ngon nhất, chú gà trống này là do cô tự nuôi vừa mới lớn lên, bản thân còn tiếc không ăn, vốn là muốn nuôi thêm chút nữa. Thịt gà vừa mềm vừa thơm, Trì Ngọc ăn khen không dứt miệng, Diệu Diệu nghe xong tự hào vô cùng.

Thấy Diệu Diệu vui vẻ như vậy, dù người trong Nguyên phủ ai cũng nhìn ra cậu là mượn cớ để trốn học nhưng đều sợ khiến Diệu Diệu đau lòng, nếu không thì bọn họ đã sớm chọc thủng cái mục đích của Trì Ngọc rồi.
Trì Ngọc không thèm để ý, ăn xong rồi thoải mái đi tắm rửa sạch sẽ, nằm ở giường ngủ lớn dành cho khách, ăn dưa hấu ướp lạnh, trong phòng còn có cả một chậu băng mà Diệu Diệu chuẩn bị riêng. Cậu cảm thán nói: "Thế này mới là sống chứ!"

"Cốc cốc."

Diệu Diệu ở ngoài cửa gọi: "Đại ca ca!"

"Vào đi."

Cửa kêu cạch một tiếng , Diệu Diệu dắt Đại Hoàng vui vẻ chạy vào: "Đại ca ca, muội tới chơi với huynh."

Cô thuần thục trèo lên giường, đặt một quyển sách lên bụng Trì Ngọc.

Trì Ngọc: "Đây là cái gì?"

"Phụ thân muội mỗi ngày đều sẽ đọc truyện cho muội nghe ." Đại Hoàng cũng tìm vị trí nằm xuống, Diệu Diệu hai tay đặt ở trên bụng, chờ mong nói: "Đại ca ca, hôm nay huynh đọc cho muội đi?"

"..."

Trì Ngọc gắng gượng cầm quyển sách ngồi dậy.

Cậu tuy rằng thích làm phế vật nhưng là không đến mức không đọc nổi sách, thấy tiểu cô nương giúp mình không ít bèn bắt đầu đọc trang đầu tiên.
Nhưng rất nhanh, đọc không được vài câu, Trì Ngọc đặt xuống, nói: "Nghe mấy cái truyện vớ vẩn này làm gì, đi ra ngoài chơi mấy trò mạo hiểm mới vui."

"Trò mạo hiểm sao?" Diệu Diệu kinh ngạc há to miệng.

"Muội nhỏ như vậy, đương nhiên không thể ra khỏi kinh thành, nhưng trong kinh thành cũng có rất nhiều chỗ hay ho."

"Muội đã đi chơi rất nhiều nơi ở kinh thành rồi."

"Muội vẫn còn bé thì có thể đi được bao nhiêu nơi? Ta ở kinh thành, cho nên có những chỗ chỉ ta mới hiểu rõ thôi." Trì Ngọc dừng một chút, thấy hai mắt tiểu cô nương đang sáng rực, mới tiếp tục nói: "Chúng ta đã là bằng hữu, ta đây sẽ mang muội đi xem."

"Thật ư?"

"Đương nhiên rồi."

Diệu Diệu kích động, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt sáng lấp lánh, mọi ý nghĩ trong lòng đều bày hết ra mặt.

Cô rất vui!

Bằng hữu mới thật tốt a!
Trì Ngọc lớn lên trong kinh thành, từ nhỏ đã thích làm người an nhàn hưởng thụ, chỗ chơi trong kinh thành cậu đã đi không thiếu ngóc ngách nào. Hơn nữa cậu cũng có cái miệng khéo nói, Diệu Diệu nghe được vài câu đã lập tức tin ngay, chỉ hận không thể cho trời sáng để được đi chơi.

Mãi đến lúc Nguyên Định Dã đến ôm cô về ngủ, Diệu Diệu vẫn còn lưu luyến mãi không rời.

"Đại ca ca, ngày mai gặp lại!"

Trì Ngọc cười tủm tỉm vẫy tay.

Nguyên Định Dã lãnh đạm nói: "Ta đã thông báo cho Trì đại nhân, ngày mai ông ấy sẽ tới đón cháu."

Sắc mặt Trì Ngọc lập tức thay đổi: "Sao cơ ạ?"

Diệu Diệu vội vàng nói: "Phụ thân, đại ca ca nói ngày mai sẽ dẫn con đi chơi. Khi nào đi chơi về thì huynh ấy mới về quân doanh được không ạ?"

Nguyên Định Dã lại nhìn cậu một cái, thấy Trì Ngọc liên tục gật đầu, mới dẫn Diệu Diệu trở về.
Trên đường trở về, hắn còn hỏi: "Con lúc trước không phải hay đi chơi cùng tên tiểu tử Lục gia và cô nương của Đường gia sao? Còn có cả thái tử điện hạ, sao bây giờ lại thích chơi với Trì Ngọc vậy?"

"Diệu Diệu đương nhiên có nhớ bọn họ, nhưng ai cũng không ở đây, thái tử ca ca thì lúc nào cũng ở trong cung." Diệu Diệu hào khí vung tay: "Nhưng Diệu Diệu đã có bằng hữu mới!"

"Vạn nhất có người cố ý lừa..."

Diệu Diệu nắm chặt tay: "Vậy thì con sẽ cho Đại Hoàng cắn hắn ta!"

Nguyên Định Dã mỉm cười. Trong lòng bắt đầu nghĩ Trì Ngọc tuy rằng ham chơi nhưng bản tính không phải là xấu, cũng chỉ là muốn trốn khỏi quân doanh, Trì gia ở kinh thành, cậu ta muốn trốn cũng chỉ trốn được quanh đây thôi.

Sáng sớm hôm sau, Diệu Diệu đi theo phụ thân dậy sớm tập thể dục sau đó vội vã chạy đi tìm Trì Ngọc.
Trì Ngọc còn đang chìm trong giấc ngủ, mãi đến khi bị tiểu cô nương gõ cửa đánh thức mới không tình nguyện bò dậy.

Cậu ngáp một cái thật to, bị Diệu Diệu thúc giục rửa mặt mới chậm rì rì dùng đồ ăn sáng, sau đó hỏi: "Muội có bạc không? Đi chơi thì cần có tiền, phụ thân một văn tiền cũng không cho ta."

Diệu Diệu nghĩ nghĩ, chạy về tìm tiền riêng của mình. Sau khi nhận về, gia gia, nãi nãi và phụ thân đều cho cô không ít tiền, nhưng Diệu Diệu bình thường không tiêu mấy nên tích cóp được khá nhiều. Cô lấy trong ngăn tủ của mẫu thân một cái hầu bao đưa cho Trì Ngọc.

Trì Ngọc không chút khách khí cất vào tay áo: "Muội vẫn còn nhỏ, ta giữ giúp muội."

Diệu Diệu không có ý kiến gì, thúc giục cậu mau nhanh lên

Trì Ngọc lại nói: "Cha muội đi làm rồi à?"

"Ừm."

"Phụ thân ta không phái người đến đây sao?"
"Chắc là chưa đến."

Trì Ngọc yên tâm, nắm tay Diệu Diệu đi ra cửa.

Bọn họ trước ngồi xe ngựa ra ngoài phố, đã lâu không được ra ngoài chơi, các sạp hàng càng ngày càng đa dạng, sặc sỡ màu sắc. Hai mắt Diệu Diệu lấp lánh chăm chú quan sát, cái đầu nhỏ không khỏi nghĩ rốt cuộc còn nơi nào vui hơn ở đây?

Nơi mà người lớn tới chơi nhất định sẽ rất vui!

Nhưng Trì Ngọc không dẫn cô đi ngay, mà lại đến một quán trà lâu, gọi điểm tâm và trà lên, bảo Diệu Diệu và Đại Hoàng ở trong chờ cậu.

"Ta muốn đi mua vài thứ."

Diệu Diệu vội vàng hỏi: "Cứ nhất định phải là huynh sao?"

Bọn họ hôm nay ra ngoài có dẫn theo vài người hầu.

Trì Ngọc thần thần bí bí nói: "Thứ này thế nào chỉ ta mới có thể mua thôi, người khác không mua nổi."

Diệu Diệu đã hiểu!

Tối qua trong truyện có nhắc đến chi tiết kiểu như vậy!
Có những chỗ người thường không biết được, chỉ có dùng đến tín vật đặc biệt mới có thể đi vào, bên trong là một nơi vô cùng bí ẩn, là lợi hại nhất.

Diệu Diệu chỉ ước gì Trì Ngọc nhanh chân một chút, thấy có hạ nhân muốn đi theo bèn lập tức kêu người lại.

Diệu Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay nâng cằm, hai chân đong đưa trong không trung, thấy Trì Ngọc rời khỏi trà lâu, sau đó chạy đi như điên, trong nháy mắt đã không thấy bóng người.

Diệu Diệu cố ngóc đầu ra, thấy Trì Ngọc đã đi được một đoạn rất xa.

Ai nha! Không biết đó là nơi lợi hại đến mức nào!

Bình Luận (0)
Comment