Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 49

Lão phu nhân hôm qua lúc dỗ dành Diệu Diệu đã hứa là vài ngày nữa sẽ đưa cô tiến cung gặp thái tử. Diệu Diệu ngày nào cũng nhung nhớ thái tử ca ca, vì tiến cung mà chuẩn bị rất nhiều quà.

Cô ngồi trên Đại Hoàng đi phía trước, Trì Ngọc chỉ có thể nhắm mắt chạy theo, thấy đồ gì cũng đều đưa hạ nhân cầm, cậu cũng chẳng biết giúp gì. Thật ra cậu cũng muốn chi một chút bạc nhưng Trì đại nhân dù là một văn tiền cũng không cho, bằng không lần trước cậu cũng sẽ không đi lừa tiền của tiểu hài tử.

Diệu Diệu đi đến cuối phố, thấy gì hay đều mua hết, Trì Ngọc ở bên cạnh thỉnh thoảng đưa ra ý kiến, đồ đạc mua về nhiều đến sắp cầm không nổi rồi.

Hôm nay thời tiết nóng bức, tuy có mây nhưng lại oi ả hơn mọi ngày rất nhiều, Diệu Diệu cùng Đại Hoàng đi dạo bên ngoài một vòng, người nóng đổ đầy mồ hôi, mua xong mọi thứ thì lập tức chạy nhanh về nhà lấy trái cây ướp lạnh ra để giải toả cơn nóng.


Lúc quay về Nguyên gia, thủ vệ quả nhiên ngăn Trì Ngọc lại.

Cậu cũng không có chỗ để đi bèn dứt khoát tìm một cái râm mát để ngồi, chờ Diệu Diệu đi ra sẽ tìm cơ hội tiếp.

Nhưng sau khi Diệu Diệu về nhà thì lập tức lên giường ngủ trưa.

Vừa vặn, hôm nay Tuyên Trác cũng ngủ sớm, hai người gặp nhau trong mộng, thập phần kinh hỉ.

"Tiểu ca ca, quả nhiên huynh nói không sai, cái kẻ lừa đảo kia lại tới tìm muội!" Diệu Diệu siết chặt nắm đấm: "Chỉ là muội sẽ không tin tưởng cậu ta nữa, hôm nay cậu ta nói cái gì muội đều không thèm quan tâm."

Tuyên Trác xoa đầu, nói: "Làm tốt lắm."

"Hình như cậu ta bị phụ thân đuổi ra ngoài." Diệu Diệu rối rắm đứng lên: "Có phải bây giờ không còn chỗ để về không?"

"Muội mềm lòng?"

Diệu Diệu khó xử xoay ngón tay: "Lúc trước... Lúc trước khi muội cho rằng phụ thân không cần mình nữa, muội đã rất đau buồn. Giờ phụ thân cũng không cần cậu ta, vậy thì nhất định cậu ta cũng sẽ rất thương tâm."


Cho dù Diệu Diệu quyết định không để ý kẻ lừa đảo nhưng vừa nghĩ cậu ta sẽ bị phụ thân vứt bỏ, bắt đầu cảm thấy mềm lòng.

Cô đã từng trải qua cảm giác này, nó giống như vô tình trượt chân ngã xuống hố băng, lạnh lẽo đến tan nát trái tim. Cô không muốn trở thành Diệu Diệu không phụ không mẫu, cũng không muốn trở thành một khất cái.

Kẻ lừa đảo không có nhà, phụ thân cũng không cần, cậu ta tuy rằng là một thanh niên nhưng lại chẳng biết làm gì, lúc nào cũng có tư tưởng làm một phế vật, vậy sau này có phải sẽ giống như khất cái không?

Tuy rằng Diệu Diệu tức giận chuyện mình bị lừa nhưng không muốn cậu ta biến thành một kẻ không có phụ thân.

Tuyên Trác nghe xong cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Diệu Diệu vốn là một tiểu cô nương lương thiện dễ mềm lòng, chưa bao giờ ghi thù quá lâu, người khác chỉ cần đối tốt một chút, cô chắc chắn sẽ có thiện cảm rất lớn.


Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Trì đại nhân nếu không yêu thương cậu ta thì đã không đưa vào quân doanh. Có lẽ là muốn mượn cơ hội này để giúp Trì Ngọc loại bỏ tật xấu?"

"Là như thế sao?" Diệu Diệu gãi gãi đầu, nhớ lại Trì Ngọc lúc mình mới gặp, nhất thời đồng tình nói: "Vậy phụ thân của kẻ lừa đảo cũng thật vất vả!"

Bởi vậy, sau khi ngủ dậy, Diệu Diệu lập tức bảo tỷ tỷ xinh đẹp đi hỏi xem kẻ lừa đảo đang ở đâu.

"Trì công tử vẫn còn ngồi bên ngoài."

"Nói là sẽ ngồi ở đó không đi, đợi đến bao giờ tiểu thư Diệu Diệu đi ra ngoài."

Tiểu đại nhân Diệu Diệu lắc đầu thở dài, nhìn thoáng tiết trời bên ngoài, bèn bảo người hầu lấy ô đưa cho Trì Ngọc.

Đâu còn cách nào nữa, Diệu Diệu sắp trưởng thành rồi, không thể mang phiền toái về cho phụ thân!

Hoàng hôn, cơn bão kéo đến đúng như dự đoán.
Từng tia sét đánh ngang trời, mây đen ùn ùn kéo đến, mưa càng ngày càng nặng hạt đến mức quật vào người cũng thấy đau, mọi người thấy vậy đều chạy hết vào mái hiên trú mưa.

Một cơn mưa to làm giải toả hết sự nóng bức, Diệu Diệu bảo hạ nhân mang một cái ghế ra ngoài hành lang, đôi chân nhỏ vung vẩy, thảnh thơi ngồi ăn dưa hấu, Đại Hoàng nằm dưới đó vùi đầu gặm vỏ dưa, nước mưa thỉnh thoảng văng vào trong, Diệu Diệu thấy vậy bèn cùng Đại Hoàng chạy ra phía gần rìa mái hiên nghịch nước, dùng đầu ngón chân đá từng giọt nước nhỏ từ trên mái xuống.

Trời mưa quá to, nước nhỏ từ mái hiên xuống đã thành cả một vũng nước lớn, Diệu Diệu thấy vậy càng thích thú hơn, nha hoàn vội vàng kéo người vào, lấy khăn lau người cho cô.

Không biết có động tác của nha hoàn chạm vào chỗ ngứa không mà Diệu Diệu cười khanh khách ngã ngồi ra sau ghế, sau đó lại được tỷ tỷ xinh đẹp lau chân sạch sẽ cho.
Mãi đến khi có một gã hạ nhân vội vội vàng vàng chạy tới.

"Tiểu thư, Trì công tử hôn mê rồi!"

Diệu Diệu vội vàng bò dậy: "Cái gì? !"

"Tướng quân nói không thể cho người vào, Trì công tử hôn mê, lão phu nhân còn nói Trì công tử đắc tội tiểu thư nên phải được tiểu thư đồng ý mới được."

Diệu Diệu ngây ngốc.

Cô từ khi nào phải ra những quyết định quan trọng như vậy chứ, Trì Ngọc đã hôn mê rồi mà lão phu nhân còn giao việc này cho cô, cái đầu nhỏ của Diệu Diệu không tải kịp thông tin, chỉ vội nói: "Mau cứu người trước đã!"

Hạ nhân cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi ra ngoài.

Cửa Nguyên phủ có mái hiên tránh mưa, hôm nay mưa to gió lớn, nước mưa tràn hết vào trong, Diệu Diệu lúc trước có bảo người mang ô ra căn bản không có công dụng gì, hơn nữa hôm qua Trì Ngọc vừa bị đánh, vết thương còn chưa lành, hôm nay lại bị chịu lạnh bên ngoài, nước thấm vào vết thương nên mới bị ngất đi.
Hạ nhân Nguyên phủ vội vàng khiêng cậu vào trong, có người đi mời đại phu, thông báo cho Trì gia, Diệu Diệu dắt Đại Hoàng hoang mang đứng ở bên ngoài, chỉ thoáng thấy sắc mặt trắng bệch của Trì Ngọc, hai mắt nhắm chặt, mặt không còn chút máu, cảm giác như đã chết.

Diệu Diệu thật sự phát hoảng, ngồi yên ở bậc thềm. Đại phu vội vàng chạy đến, lại vội vàng rời đi, cuối cùng vẫn là lão phu nhân tới ôm tiểu tôn nữ về.

"Mới vừa rồi đại phu nói, không có gì đáng lo, chỉ cần nó uống thuốc đầy đủ, nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ khoẻ lại thôi."

Diệu Diệu khổ sở dựa vào vai nãi nãi: "Huynh ấy thật đáng thương a."

Lão phu nhân dở khóc dở cười: "Bây giờ không thấy cậu ta đáng giận nữa sao?"

"Huynh ấy như sắp chết rồi mà phụ thân lại không ở bên cạnh. Nãi nãi, tuy rằng huynh ấy rất đáng ghét nhưng mà cháu cũng không muốn huynh ấy chết, cháu ... Cháu lại nhớ đến mẫu thân..." Diệu Diệu vùi mặt vào lòng bà, hai mắt ươn ướt nhìn về phía giường bệnh: "Huynh ấy mà chết thì phụ thân huynh ấy sẽ rất đau buồn."
Lão phu nhân an ủi: "Đại phu nói là không sao mà, đừng lo lắng quá, ngày mai cậu ta sẽ tỉnh lại thôi."

Diệu Diệu rầu rĩ nói dạ.

Dù vậy nhưng cô vẫn rất lo lắng, cả tối cứ nhìn về phía này rất nhiều lần.

Bên ngoài trời dần tạnh, chỉ có nước vẫn nhỏ từng giọt từ trên mái hiên xuống, Diệu Diệu chân đi qua vũng nước mang một nửa số đồ chơi của mình để lên giường của Trì Ngọc. Cảm thấy cho nhiều thêm một chút thì bệnh của cậu sẽ khá hơn một chút.

Trong lòng Diệu Diệu thì sinh bệnh chính là chuyện vô cùng đáng sợ, mạng người là quan trọng nhất, mẫu thân chính là vì sinh bệnh nặng nên mới không còn nữa.

Cho dù người này đã lừa mất gà nhưng cô cũng không muốn cậu ta phải chết.

Cuối cùng vẫn là Nguyên Định Dã đến ôm cô về dỗ ngủ.

Ngày hôm sau, Trì Ngọc mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.
Dần lấy lại ý thức, cậu rất nhanh nhớ ra chuyện xảy ra hôm qua, bản thân tránh mưa dưới mái hiên, cái ô trong tay căn bản không thể che chắn được mấy, trong thoáng chốc toàn thân đã ướt đẫm, vết thương chưa lành trên người hợp lại làm đau nhức không thôi, cuối cùng bị mất đi ý thức. Về sau cũng không biết được vị ân nhân nào cứu giúp.

Lúc này mới cảm giác trên người mình như nặng ngàn cân, giống như bị núi Thái Sơn đè lên, Trì Ngọc lập tức mở to mắt, đập vào mắt đầu tiên chính là một con hổ vải rất to đang ngồi ngay trên người.

Trì Ngọc: "..."

Cậu vừa động thì mấy thứ đồ đặt trên người đồng loạt rơi hết xuống, lúc này thân thể mới thấy thoải mái không ít.

Trì Ngọc quan sát bốn phía mới phát hiện đây chính là căn phòng cho khách mà Nguyên phủ đã chuẩn bị cho mình. Cậu thở phào một hơi, vẫn tốt vẫn tốt, người Nguyên gia không có để cậu chết ở bên ngoài.
Cậu vừa ngồi dậy, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng hoảng loạn, Diệu Diệu "Cạch" một tiếng đẩy cửa ra, nhanh nhảy tiến vào.

Diệu Diệu lo lắng cho kẻ lừa đảo trong phòng khách này nên từ sáng sớm đã chạy sang, vừa thấy cậu tỉnh lại ập tức kinh hỉ nói: "Huynh tỉnh a!"

Thì ra đây chính là ân nhân.

Trì Ngọc vừa định cất tiếng chào hỏi liền thấy tiểu cô nương thu lại nét mặt vui mừng, ngẩng cao đầu, hậm hực hừ một tiếng.

Cô vẫn còn ghi hận chuyện con gà!

Trì Ngọc: "..."

Sao tiểu nha đầu muội lật mặt nhanh quá vậy?

Bình Luận (0)
Comment