Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 51

Đó quả thật là một con cá rất lớn, cả thùng nước to mới có thể chứa được, ba tiểu hài tử dù có cùng nhau hợp sức cũng không thể nhấc nổi, chỉ đành bảo hạ nhân khiêng vào trong.

Lục Việt thấy thế càng đắc ý, nếu phía sau có một cái đuôi thì chỉ sợ là đã vểnh lên tận trời cao rồi. Lúc này "Biểu đệ của biểu ca" cũng không đủ để cậu tán phét nữa, mở miệng ra là mình bắt cá lợi hại như thế nào, kể lại mọi thứ cứ giống như một câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm, dường như cậu còn giỏi hơn Tôn Ngộ Không.

Lục Việt nói nhiều đến khô cả họng mỏi cả mồm, đành dừng lại uống hớp trà, tổng kết lại: "Ta khó khăn lắm mới bắt được nó, khẳng định là ăn rất ngon!"

Diệu Diệu liên tục gật đầu: "Không sai, không sai."

"Vốn dĩ lúc bắt con cá này là dự định mang đi nướng luôn nhưng lại nhận được thư của muội, thế là bèn lập tức cho vào thùng chạy về đây!" Lục Việt đắc ý dào dạt nói: "Thế nào? Ta có phải rất trượng nghĩa không?"


"Cá nướng?" Diệu Diệu nghĩ nghĩ, không nhịn được mà chảy nước miếng: "Cá nướng nghe thôi đã thấy ngon rồi."

Thôn Tiểu Khê vốn nằm ở vùng núi sâu, thức ăn chủ yếu là rau cỏ vì thế mà rất ít tôm cá nên khi đi đánh bắt dù chỉ là một con cá nhỏ thôi họ cũng sẽ không thả đi. Trẻ con trong thôn Tiểu Khê cũng rất thích ra sông bắt cá sau đó xiên vào cành cây đem đi nướng, mới nghĩ thôi đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt rồi. Chỉ là bây giờ cô vẫn còn nhỏ, không dám lội xuống sông, chỉ có thể tưởng tượng trong đầu.

"Cá do ta bắt chắc chắn là ngon nhất!"

Diệu Diệu nóng lòng muốn thử: "Muội cũng muốn."

Lục Việt giật mình: "Cái này sao có thể được?"

"Vì sao lại không được?" Diệu Diệu thích thú hừng hực nói: "Lục ca ca có thể bắt được con cá lớn như vậy, muội chỉ nhỏ hơn huynh có một tuổi, muội cũng không cần cá quá lớn, cá nhỏ là được rồi. Nhà muội còn có ao, đáng tiếc bên trong đều là cá chép cảnh, không thể ăn được!" Diệu Diệu nói xong, thập phần tiếc nuối thở dài một hơi.


Cô nghĩ thầm: Hay là bây giờ đi tìm nãi nãi, đổi cá cảnh thành cá trắm?

Tuy rằng cô chưa từng nuôi cá nhưng chắc cũng không khó lắm đâu nhỉ!

Lục Việt ấp úng nói: "Này, này không thể được, muội nhỏ như vậy, nếu lội xuống sông sẽ rất nguy hiểm..."

"Có gì phụ thân sẽ cứu muội!"

"Cá rất hung tợn, nếu không cẩn thận thì nó sẽ vẫy khỏi người ngay, muội không bắt nổi đâu!"

Đường Nguyệt Xu nghe vậy lập tức quay sang, cảm giác như đã nhìn thấu được điều gì.

Cô bèn hỏi: "Vậy làm thế nào mà cậu bắt được?"

Diệu Diệu cũng tò mò nhìn sang.

"..." Lục Việt gấp đến độ mồ hôi đầy đầu: "Ta... Ta lợi hại thôi!"

Diệu Diệu hiểu ra rồi.

Lục ca ca lại ba hoa !

Cái gì mà lợi hại hơn cả Tôn Ngộ Không, chả qua chỉ là Lục ca ca bốc phét thôi!

"Nhưng con cá này là ta bắt thật." Lục Việt sốt ruột giải thích: "Nếu hai người không tin thì có thể đến hỏi những người khác, bọn họ đều tận mắt thấy!"


Cậu dưới tình thế cấp bách vội vàng kéo hạ nhân của mình ra làm chứng. Hạ nhân Lục phủ lời thề son sắt đáp: "Không sai, lúc thiếu gia ra ngoài  sông chơi, cũng không biết là đã làm gì mà bị rơi xuống nước, sau đó khi đại thiếu gia đến cứu người lên thì thiếu gia tay ôm con cá không buông nên con cá này chắc chắn là thiếu gia tự bắt được!"

Cũng may là có người đến cứu kịp thời, hơn nữa bây giờ đang là mùa hè, nước sông không có lạnh băng như mùa đông, Lục Việt vừa lau xong nước mắt thì nhận được thư của Diệu Diệu bèn vội vàng mang cá về ngay.

Lục Việt: "..."

"Ngươi, cái đồ nô tài ngu ngốc này!" Cậu tức giận giơ nắm đấm, hạ nhân vội vàng trốn ra sau.

Diệu Diệu cùng Đường Nguyệt Xu che miệng vụиɠ ŧяộʍ cười, thấy Lục Việt liếc qua mới vội vàng thu liễm lại, cố tạo ra biểu cảm nghiêm túc, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
Chuyện con cá lớn kia cũng không còn gì để nói nữa, bọn hạ nhân vội vàng bắt nó đưa đến nhà bếp Nguyên phủ để chuẩn bị làm bữa tối.

Trong thư không thể nói rõ hết ra, Diệu Diệu bèn kéo hai người vào trong kể lại chuyện mình bị kẻ lừa đảo bắt nạt như thế nào, hai tiểu hài tử nghe xong quả nhiên vô cùng tức giận, Lục Việt nắm chặt tay, phẫn nộ nói: "Đợi đến lúc nào ta gặp được nhất định phải hung hăng đánh cho cậu ta một trận!"

"Sớm biết như vậy, ta đã không đi thôn trang." Đường Nguyệt Xu thở dài nói: "Nếu chúng ta không đi thì Diệu Diệu muội muội đã không phải ở lại đây một mình, sẽ không cảm thấy nhàm chán mà bị người ta lừa."

Mắt Lục Việt xoay một vòng: "Như vậy đi, hôm nay chúng ta ở lại nhà Diệu Diệu muội muội!"

Đường Nguyệt Xu mở to miệng, Diệu Diệu nghe xong hai mắt lập tức sáng lên.
"Chờ sáng mai, chúng ta sẽ dẫn Diệu Diệu muội muội đi chơi." Lục Việt vỗ ngực nói: "Chúng ta mới là bạn tốt của muội, việc kẻ lừa đảo kia không làm được, chúng ta đều có thể làm được!"

Đường Nguyệt Xu quay sang nhìn Diệu Diệu, cô chưa từng ngủ lại nhà bằng hữu, nghe xong bỗng có chút động lòng.

Ba tiểu hài tử nhìn nhau, Diệu Diệu hoan hô một tiếng, lập tức bảo mấy tỷ tỷ xinh đẹp đi dọn phòng ở.

Diệu Diệu nói: "Muội ngủ cùng Xu Xu tỷ tỷ!"

Đường Nguyệt Xu vui vẻ: "Được, ta và Diệu Diệu muội muội ngủ với nhau."

Lục Việt có chút không cam lòng, thấy mình như bị xa lánh. Chỉ là hai người kia đều là tiểu cô nương, cậu cũng không thể mặt dày mà đòi ngủ cùng.

Sao mẫu thân không sinh cậu thành một tiểu cô nương chứ?

Hạ nhân trở về thông báo, cả Lục gia và Đường gia đều không có ý kiến gì, chỉ có Nguyên Định Dã hơi nhíu mày lại nhưng cũng không có nói gì, vào bữa tối còn gắp không ít cá cho Diệu Diệu.
Cá của Lục Việt thật sự rất lớn nên đầu bếp làm được khá nhiều món, sáu người ăn vẫn còn thừa, ba tiểu hài tử sau khi ăn no căng bụng xong thì đi dạo bên ngoài.

Lục gia và Đường gia phái người mang xiêm y đến, ba tiểu hài tử vội vàng đi rửa mặt, còn giúp Đại Hoàng lau chân rồi cùng nhau bổ nhào lên trên giường lớn, Đường Nguyệt Xu lấy ra một quyển thoại bản đọc cho mọi người nghe.

Diệu Diệu trước khi ngủ thích nhất là nghe thoại bản, Nguyên Định Dã vì thế mà ngoài thể loại ngôn tình ra thì gần như mua toàn bộ các thể loại khác nhau của thoại bản trong kinh thành, mỗi ngày đều đọc cho cô nghe.

Giọng của Đường Nguyệt Xu vừa nhẹ nhàng lại truyền cảm, hai tiểu hài tử càng nghe càng đắm chìm trong câu truyện, ngay cả Đại Hoàng cũng nhẹ nhàng vẫy vẫy cái đuôi. Bọn họ vốn còn muốn kể cho nhau nghe nhiều chuyện khác nhưng vừa nghe kể chuyện xong thì đã bắt đầu buồn ngủ.
Mãi đến khi thoại bản trong tay Đường Nguyệt Xu rơi xuống giường thì cả ba người cùng một chó đã chìm vào giấc ngủ sâu. Nha hoàn nhẹ chân bước vào thay mấy người đắp chăn lên, thổi nến rồi đi ra ngoài.

Không lâu sau.

Cửa lại mở ra.

Nguyên Định Dã đạp ánh trăng lặng yên không một tiếng động đi đến.

Trên giường, ba tiểu hài tử nằm ngủ song song nhau, trong đó tướng ngủ của Lục Việt là khó coi nhất, hai tay hai chân dang rộng ra, bá đạo chiếm cả nửa giường. Hắn nhìn thoáng qua Diệu Diệu cùng Đường Nguyệt Xu, hai tiểu cô nương đầu kề bên đầu, tư thái vô cùng thân thiết. Lại nhìn Lục Việt, hắn trực tiếp duỗi tay ra bế Lục Việt đang ngủ ra bên ngoài.

Đại Hoàng nghe thấy tiếng động bèn lập tức ngóc đầu dậy.

Căn phòng tối đen, hai mắt đen nháy của Đại Hoàng nhìn chằm chằm về phía bóng người, chờ nhận rõ là ai rồi thì nó mới nằm sấp trở về, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Nguyên Định Dã mang theo Lục Việt đi ra ngoài.

Hắn bế Lục Việt đến phòng cho khách,  đặt người xuống.

Lục Việt hình như có nhận ra chút gì đó, mê man mở mắt, ở trong bóng tối chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở trước giường, khí thế bức người, trông cứ như ác quỷ Diêm La bò từ địa ngục đến đòi mạng.

Lục Việt run lẩy bẩy, vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng ngủ tiếp, không lâu sau cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cậu eo mỏi lưng đau tỉnh lại, thấy Diệu Diệu liền không nhịn được oán giận: "Nhà muội ngủ không ngon tí nào, hôm qua ta còn gặp ác mộng."

"Huynh mộng thấy gì vậy?"

"Mộng thấy có một con quỷ mặt đen đứng ở bên giường, doạ ta sợ gần chết!"

Diệu Diệu nháy nháy mắt, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: "Không sao hết, quỷ quái nào thì cũng sẽ bị phụ thân muội đánh chạy mất dép, phụ thân muội là lợi hại nhất!"
Lục Việt ngẫm lại cũng thấy đúng nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Ta chưa bao giờ gặp phải giấc mơ nào đáng sợ như thế."

Diệu Diệu nghĩ nghĩ, nhất thời vui vẻ đứng lên.

Cô không gặp ác mộng, bởi vì trong mộng có thần tiên, cho dù có yêu ma quỷ quái gì đi nữa thì cũng sẽ bị thần tiên đánh đuổi hết đi!

Diệu Diệu thức dậy sớm nên đã cùng phụ thân tập thể dục xong, ba tiểu hài tử ngồi ở trước bàn ăn, mỗi người ăn hết một bát cháo thịt băm.

"Diệu Diệu muội muội, hôm nay muội muốn đi đâu chơi?" Lục Việt vội nói: "Chúng ta nhất định sẽ dẫn muội đến nơi tuyệt vời nhất."

Đường Nguyệt Xu đề nghị: "Đi thư viện thì sao?"

Lục Việt: "Đến cái nơi đấy làm quái gì!"

Diệu Diệu có chút buồn rầu, nghĩ hết cả nửa ngày cũng không biết nên đi đâu.

Lão phu nhân lấy khăn lau miệng, nhắc nhở: "Buổi chiều cháu còn phải theo ra tiến cung gặp hoàng hậu nương nương đấy."
Diệu Diệu lúc này mới nhớ ra.

Đúng rồi đúng rồi, nãi nãi vì an ủi cô mà đã hứa sẽ dẫn đi gặp thái tử ca ca. Chỉ là bây giờ Lục Việt và Đường Nguyệt Xu đều ở đây, Diệu Diệu chỉ có thể chọn một, nhất thời khó xử không biết nên làm sao cho phải.

"Này có gì khó đâu? Ta trở về tìm mẫu thân, chúng ta cùng nhau tiến cung bái kiến hoàng hậu nương nương!"

Diệu Diệu mở to hai mắt: "Có thể sao?"

"Thử xem không phải sẽ biết sao?"

Lục Việt nóng lòng nói: "Nếu có thể tiến cung gặp thái tử điện hạ, ta nhất định sẽ cáo trạng với huynh ấy. Huynh ấy ở trong cung, khẳng định là không hay biết gì, ta sẽ kể lại chuyện muội bị ức hϊếp sau đó thái tử điện hạ chắc chắn sẽ giúp muội đánh người xấu kia!"

"Mà ta!" Lục Việt ưỡn ngực, ánh mắt dè dặt nhìn qua mọi người, tự đắc nói: "Ta cung kính không bằng tuân mệnh, giúp thái tử giải quyết phiền não này!"
Như vậy về sau dù đi đâu cũng có nhiều thứ để ba hoa.

Cậu chẳng những là biểu đệ của biểu ca thái tử, là bằng hữu của thái tử mà còn làm việc thay cho thái tử điện hạ nữa!

Diệu Diệu không nhịn được nói: "Nhưng mà Lục ca ca, huynh không đánh lại được cậu ta đâu."

Lục Việt: "..."

Lời của editor: tự nhiên yêu đời nên đăng :)))

Bình Luận (0)
Comment