Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 57

(*) Lời của editor: mn muốn bão kiểu hết trong 1 ngày hay mỗi ngày 1 ít. Tại mình định bão khá nhiều (khoảng 20c) thì mn muốn hết 20c trong 1 ngày hay mỗi ngày 5c ( nghỉ lễ có 4 ngày)

Diệu Diệu chưa kịp chạy xa thì đã bị thị vệ bắt về.

Trời đã vào thu nên thời tiết bắt đầu se lạnh, Diệu Diệu cũng có quần áo mới. Trường săn vừa to lại có gió lớn, lạnh hơn kinh thành rất nhiều, cô hôm nay mặc một chiếc áo bông dày, ngoài ra còn quấn thêm một khăn lông thỏ, cổ áo mềm mềm cọ vào khuôn mặt làm tiểu cô nương thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Nhưng không ngờ tiểu cô nương ngoan ngoãn này lại dám cưỡi chó vụиɠ ŧяộʍ đuổi theo đội săn.

Thị vệ đem người tới chỗ hoàng đế, Diệu Diệu quay đầu nhìn lại, mắt thấy những người đó đều đã đi xa, vội vàng nói với hoàng đế: "Hoàng thượng, cháu sắp không đuổi kịp a!"


"Cháu đuổi cái gì mà đuổi?" Hoàng đế dở khóc dở cười nói: "Đó là săn thú, cháu đi theo xem náo nhiệt à? Còn nhỏ như vậy, kéo nổi dây cung chưa?"

Diệu Diệu giơ một cây cung nhỏ lên, tự tin nói: "Cháu đương nhiên có thể a!"

Trường cung này nhỏ hơn so với mấy cái bình thường, là Nguyên Định Dã làm riêng cho cô. Cây cung được làm tinh xảo, vẻ ngoài không khác mấy so với đại cung, cho dù là Diệu Diệu còn nhỏ cũng có thể kéo được.

Đồ đạc cô đều trang bị đầy đủ hết, không những có cung mà phía sau còn có túi cung tên, mũi tên không nhọn như cái bình thường mà dùng vải bông bọc ở đầu, như vậy thì lúc Diệu Diệu chơi sẽ không làm thương đến bản thân, đương nhiên cũng không làm thương người khác.

Hoàng đế tò mò cầm lấy, mũi tên được làm tinh xảo, thoạt nhìn rất giống đồ chơi bình thường: "Cháu muốn cầm cái này đi săn thú?"


"Đương nhiên!"

"Cái này thì đánh thế nào?"

Diệu Diệu bèn tự mình làm mẫu cho ông xem.

Cô cầm lấy cung tên, sau đó rút một mũi tên ở bên hông rồi giương cung bắn tên. Diệu Diệu mỗi ngày đều đi theo phụ thân tập luyện, không dám lười biếng, không những có được cơ thể khoẻ mạnh mà còn luyện được tài bắn cung chính xác. Cung tiễn cô bắn trúng vào một cỗ xe ngựa cách đó không xa, đầu mũi tên có bôi đỏ nên khi bắn trúng sẽ lưu lại một dấu vết.

Đại Hoàng lập tức chạy qua, nhìn về phía ấn ký màu đỏ mà nhe răng trợn mắt, biểu cảm hung ác, sủa to.

Diệu Diệu vui vẻ nói: "Bắn trúng rồi!"

Hoàng đế dở khóc dở cười.

Ông sai người nhặt mũi tên về, quan sát đầu mũi tên. Hoàng đế sờ lên, hoá ra là thuốc nhuộm, vừa nhìn là biết Diệu Diệu muốn đánh dấu con mồi.

Hoàng đế lại cúi đầu, thấy Đại Hoàng ngồi xổm bên chân Diệu Diệu, cái đuôi phía sau vẫy vẫy liên tục.


Hoàng đế bèn hỏi: "Phụ thân cháu có biết không?"

Diệu Diệu: "..."

Mắt thường có thể thấy được, tiểu cô nương mới vừa rồi còn tự tin tràn đầy nhất thời ủ rũ, ánh mắt chột dạ dao động, ấp úng. Đại Hoàng bên cạnh cũng nằm sấp xuống, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử.

"Trẫm hiểu rồi." Hoàng đế bất đắc dĩ nói: "Cháu, tiểu nha đầu này, còn nhỏ mà lá gan lớn thật đấy, cháu có biết bên ngoài kia có bao nhiêu nguy hiểm không mà còn dám đuổi theo? Phụ thân không cho người trông cháu sao?"

Diệu Diệu chột dạ xoay ngón: "Có, có..."

Nguyên Định Dã đi theo bảo vệ an nguy của hoàng đế, không thể tự mình quan tâm cô nên đã để vài thân binh và nha hoàn lại.

Thấy phụ thân cùng thái tử ca ca đều ở bên ngoài, phía trước lại náo nhiệt như vậy, Diệu Diệu cố tình núp ở phía sau xe ngựa, cùng Đại Hoàng nội ứng ngoại hợp, trốn nha hoàn và hộ vệ, vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài.
Chỉ là vận khí không được tốt, đã chạy được rồi mà còn bị hoàng đế bắt trở về.

Diệu Diệu quay đầu nhìn lại, đoàn người khi nãy đã không thấy bóng dáng đâu.

Cô bèn thương lượng: "Ngài không nói cho phụ thân cháu, cháu vụиɠ ŧяộʍ đi, phụ thân cháu nhất định sẽ không biết!"

Tuy rằng phụ thân yêu thương cô nhưng những lúc nghịch ngợm gây sự, phụ thân vẫn sẽ rất tức giận, còn đánh vào mông, mỗi bàn tay đánh xuống rất đau.

Nhưng mà vì săn thú thì cho dù có bị phụ thân đánh thì Diệu Diệu cũng muốn đi.

Cô nóng lòng muốn thử bèn kéo Đại Hoàng đứng lên.

"Đợi chút." Hoàng đế bảo thị vệ ngăn người lại: "Cháu còn muốn xuất phát? Đi làm cái gì hả?"

Diệu Diệu giơ cung tiễn: "Săn thú nha!"

"Không được."

Đừng nói tiểu cô nương có vũ khí, cung tên trong tay kia còn chẳng có chút lực sát thương nào, chỉ trông vào một con chó thì hoàng đế sao có thể yên tâm để cô đi chứ.
Ông hôm nay không tính sẽ đi săn, chỉ muốn ngồi lại đây chờ mọi người đi săn về. Thái giám đã chuẩn bị nước trà và điểm tâm, hoàng đế bèn dẫn người vào trong trướng.

Tiểu cô nương bĩu môi, tay dắt Đại Hoàng nhưng không chịu đi.

Thoạt nhìn chính là quyết tâm muốn đi.

Hoàng đế nghĩ tới nghĩ lui, bất đắc dĩ nói: "Trẫm mang cháu đi, thế nào?"

Diệu Diệu cố làm ra vẻ khó xử: "Làm thế thì chẳng phải phụ thân sẽ biết sao?"

Tiểu nha đầu này còn chán ghét ông!

Hoàng đế nói: "Nếu Nguyên khanh trách cứ thì trẫm sẽ nói giúp cháu, sao hả?"

Diệu Diệu nghĩ đến hoàng đế còn lợi hại hơn phụ thân, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.

Hoàng đế tức cười nhìn cô. Nếu đổi lại là người khác thì nào dám dùng thái độ như vậy, cũng chỉ có tiểu nha đầu này dám "Dĩ hạ phạm thượng".
Nhưng hoàng đế miệng vàng lời ngọc, đã nói ra miệng thì không có chuyện thu hồi lại.

Rất nhanh, thị vệ đi chuẩn bị ngựa, hoàng đế cầm lấy trường cung, trở mình lên ngựa, đang muốn ôm tiểu cô nương lên thì đã thấy Diệu Diệu thân thủ linh hoạt trèo lên lưng Đại Hoàng.

Đại Hoàng tuy rằng thân hình cao lớn nhưng đương nhiên không thể so với ngựa được, chân tiểu cô nương còn nhỏ nên dù cưỡi lên lưng chó vẫn còn chưa chạm đất.

Hoàng đế: "Hay là..."

Ông còn chưa nói xong, Diệu Diệu đã cầm đoản cung, vỗ vỗ lưng Đại Hoàng, vui vẻ chạy đi.

Hoàng đế: "..."

Thái giám và bọn thị vệ liên tục lau mồ hôi lạnh, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, hoàng đế vẫy vẫy tay đuổi theo.

Hoàng đế mang theo một tiểu cô nương như vậy nên cũng không có ý định đi săn, chủ yếu là muốn cô vui đùa thôi, vừa cưỡi ngựa vừa nói chuyện.
Đoàn người cũng chưa đi quá xa, chỉ thấy ở phía xa xa có một thân ảnh chợt loé lên. Diệu Diệu lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh.

Là một con thỏ hoang.

Con thỏ không biết nguy hiểm đang tới gần, vẫn mải mê gặm cỏ.

Diệu Diệu lập tức giương cung, rút ra một mũi tên nhắm ngay phía con thỏ hoang. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, thần sắc đứng đắn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm từng động tác của con thỏ.

Hoàng đế nâng tay, ý bảo mọi người ở sau tuyệt đối không được làm ồn. Ông nhìn về phía Diệu Diệu, mơ hồ có thể nhìn ra vài phần giống với Nguyên Định Dã.

Vút một tiếng, mũi tên trượt khỏi dây cung.

Đầu mũi tên bọc bởi vải bông bắn trúng bụng con thỏ, thỏ hoang bị kinh hãi, lập tức chạy đi. Ngay sau đó, Diệu Diệu nhảy xuống, Đại Hoàng chạy như điên về phía trước, một người một chó phối hợp ăn ý với nhau.
Rất nhanh, Đại Hoàng đã bắt được con thỏ đó về.

Nó đã một phát cắn đứt cổ thỏ hoang, trên bụng con thỏ vẫn còn có lưu lại dấu màu đỏ của thuốc nhuộm, đúng là vết do Diệu Diệu bắn.

Hoàng đế lộ vẻ kinh ngạc: "Bắt được rồi sao?"

"Đại Hoàng thật lợi hại!" Diệu Diệu vuốt ve đầu Đại Hoàng, đắc ý nói: "Nó còn có thể bắt được cả gà rừng!"

"Gâu!"

Hoàng đế ngạc nhiên nhìn Đại Hoàng, con chó này quả nhiên được nuôi dưỡng rất tốt, ánh mắt còn có thần hơn cả thú nuôi trong cung. Nhưng nhìn tiểu cô nương đắc ý, câu khen đang đến miệng bỗng nuốt trở vào.

"Thỏ hoang thì có là gì?" Hoàng đế nói: "Cháu xem nơi này nhiều người như vậy, ai ai cũng có thể bắt được."

Sợ Diệu Diệu không tin, ông còn tùy tay chỉ ra một thị vệ, bảo hắn bắt một con gà rừng về.

"Phụ thân châu trong lần đầu đi săn, vừa ra tay cái đã bắt được một con gấu!" Hoàng đế cố ý nói: "Chỉ là bây giờ cháu còn quá nhỏ, bắt được con thỏ hoang đã là rất giỏi."
Diệu Diệu quả nhiên bị thuyết phục.

Cô nắm chặt cây cung, vung cung mũi tên, nói: "Phụ thân cháu đương nhiên là lợi hại! Cháu được đích thân phụ thân chỉ dạy chắc chắn là lợi hại! Hoàng thượng, người xem, cháu cũng sẽ đi bắt gấu lớn về!"

Vừa nói xong lập tức mang theo Đại Hoàng chạy nhanh về phía trước.

Mắt thấy người đã chạy xa, hoàng đế mới cuối cùng không nín được, cười ha ha nói: "Tiểu nha đầu này lá gan thật không nhỏ, thế mà còn muốn muốn đi bắt, con chó của nó tuy lợi hại nhưng làm sao có thể cắn nổi gấu?"

Thị vệ bên cạnh cũng phụ họa theo.

Hoàng đế nói xong, lại nghĩ tới tiểu cô nương dễ lừa, sợ cô sẽ đi bắt gấu thật, vội vàng dẫn người đuổi theo.

Diệu Diệu đã chạy được rất xa.

Cô hôm nay vận khí thật sự rất tốt, vừa bắt một con thỏ, rất nhanh đã thấy một con hồ ly đỏ cực kỳ đẹp.
Tuy rằng không phải gấu mà Diệu Diệu muốn bắt nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hồ ly, hai mắt Diệu Diệu lập tức bị hấp dẫn. Con hồ ly da lông lửa đỏ, mang một vẻ đẹp vô cùng diễm lệ. Diệu Diệu dẫn Đại Hoàng, nhẹ nhàng rút một mũi tên hướng về phía hồ ly.

Tài bắn cung của cô không phải là lợi hại, con hồ ly kia cũng không biết phát giác ra điều gì, vẫn nhàn nhã đi tới.

"Vút" một tiếng, tên Diệu Diệu bắn ra, thuốc nhuộm màu đỏ dính vào người con hồ ly.

Diệu Diệu còn chưa kịp reo lên vui sướng thì cùng lúc đó có một mũi tên khác bay tới, cắm trúng gáy con hồ ly, nó gào thét lên một tiếng, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có đã lập tức bất động.

Chỉ thấy có con ngựa cao to đi tới, một bóng người ngồi trên ngựa chạy về chỗ con mồi.

Diệu Diệu sợ hãi, lập tức cưỡi lên Đại Hoàng chạy ra ngoài, kinh hoảng kêu: "Đợi chút! Đợi chút! Ta bắn trúng trước mà!"
Người tới cầm cung tiễn, đem con mồi bỏ vào trong bao tải, hắn nhìn thấy mũi tên dưới đất có vẻ quen quen, nhất thời nhướng mày, bỗng nghe thấy một giọng trẻ con truyền đến.

Diệu Diệu cưỡi Đại Hoàng chạy như gió đến, đang định tranh lại con hồ ly thì nhìn thấy người trước mắt.

Khuôn mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, cưỡi ngựa uy phong nghiêm nghị còn không phải Nguyên Định Dã sao?

Một người một chó nhất tề kinh hãi, làm gì còn nhớ đến hồ ly nữa, Đại Hoàng lập tức cụp đuôi, vội vàng dừng chân, nhanh chóng xoay người, chân chó chạy như điên, đến cả mắt cũng không dám mở.

Nguyên Định Dã kéo chặt dây cương, đuổi sát sau đó: "Nguyên Diệu Quỳnh! Con đứng lại đó cho ta!"

Bình Luận (0)
Comment