Trong đại sảnh.
Trên bàn dài, lão tướng quân và nhóm sơn phỉ ngồi mặt đối mặt nhau.
Hai bên đều đã xử lý vết thương, lão tướng quân bị lão đại chém một đao ở eo, chảy rất nhiều máu, Diệu Diệu không dám đụng vào, vẫn là sơn phỉ giúp đỡ băng bó cho.
Ông ngồi nghe nhóm sơn phỉ cùng Diệu Diệu kể lại, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lão tướng quân nghe xong bèn quay ra nhìn Đại Hoàng. Nó ngồi xổm bên cạnh Diệu Diệu, cái đuôi ở sau lắc qua lắc lại, biểu cảm ngây thơ vô tội.
"Cho nên Đại Hoàng không phải các ngươi bắt?" Lão tướng quân hỏi.
Chó là lão đại mang về, hắn bèn nói: "Nếu sớm biết con chó này có chủ thì ta đã không mang nó lên núi rồi, làm thế không phải định chờ người ta tìm đến sao?"
Nói đến đây, hắn không nhịn được hít một hơi, nhìn thoáng qua Đại Hoàng, lại xoa xoa chỗ ngực bị vó ngựa đá.
Vàng a.
Loại gia đình gì vậy, lại còn lấy vàng ra làm kim bài cho chó!
Vương đại hổ thiếu chút nữa là đá chết hắn rồi!
"Ta không biết giữa các ngươi và Vương đại hổ có ân oán gì, nhưng hắn nói đây là chó hoang, kim bài kia chắc là bị hắn lấy cắp rồi."
Bộ dáng nhóm sơn phỉ bây giờ cũng không dễ nhìn chút nào, khả năng ra trận của lão tướng quân vẫn còn rất nhanh nhạy, biết bọn họ là sơn phỉ nên không hề hạ thủ lưu tình, cũng may bọn họ ngày thường đều đi săn thú nên người người cơ bắp cuồn cuộn, thể chất cường kiện, thân thủ linh hoạt, tuy có bị thương nhưng không phải vết thương trí mệnh. Điều duy nhất làm bọn hắn đau đầu bây giờ chính là sơn trại bị cháy rất nhiều chỗ, mấy con mồi lúc sáng săn được cũng bị thiêu rụi. Bọn đại hán vội vàng cứu hoả, ngược lại vì sốt ruột quá mà bị bỏng.
Nhị đương gia dặn dò bọn họ dưỡng thương, ngày mai ăn đồ thanh đạm thôi, không được vận động mạnh.
Lão tướng quân nghe xong, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Ông lần đầu gặp loại sơn phỉ lạ như thế này, nghe bọn hắn nói thì cả ngày chỉ dựa vào săn thú mà sống, Diệu Diệu cùng Đại Hoàng một người một chó vào sơn trại mà vẫn còn bình an đi ra, đã thế còn tốt bụng đưa chúng về nhà. Không biết tại sao mấy người này lại đi làm sơn phỉ nữa.
Lão đại hỏi lão tướng quân: "Sơn trại chúng ta có địa hình hiểm trở, chưa từng ai đến được tận đây. Ngươi làm thế nào mà tìm được ?"
Diệu Diệu vừa nghe, cũng lập tức nhìn gia gia.
Cô lúc trước đi theo râu quai nón đến đây, dù đã rất cố gắng nhớ đường nhưng càng đi càng rối, cuối cùng chẳng nhớ nổi mình đã đi qua những đâu. Còn gia gia thì đâu có ai dẫn đường cho!
Lão tướng quân vuốt vuốt râu, không khỏi đắc ý nói: "Sơn trại của các ngươi đúng là đường đi ngoằn ngoèo, luồn lách nhưng trong ngày thường các ngươi đi lại đương nhiên sẽ lưu lại một chút dấu vết."
Lúc ông còn trẻ, từng phụng hoàng mệnh đi bắt kẻ địch, đuổi theo cường đạo chạy suốt sáu tháng, tên đạo tặc kia giỏi nhất là ẩn nấp, chạy theo hơn nửa cái bản đồ, thay hình đổi dạng vài lần, cuối cùng vẫn bị ông bắt được!
Bây giờ tuy rằng đã lớn tuổi nhưng bản lĩnh vẫn còn, chưa có sóng to gió lớn gì là chưa từng thấy, đây chẳng qua cũng là một đám sơn phỉ mà thôi!
Diệu Diệu ngẩng cao đầu, kiêu ngạo giới thiệu: "Gia gia cháu chính là đại tướng quân!"
"Gâu!"
Lời này vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh đều quay lại nhìn bọn họ.
Nhị đương gia nghe vậy sắc mặt khẽ biến, cẩn thận nhìn thoáng qua lão tướng quân, rồi lặng lẽ đi ra ngoài đại sảnh.
"Thì ra là đại tướng quân." Lão đại không hỏi lại .
Lão tướng quân đứng lên, nói: "Sắc trời đã tối, chúng ta cũng không quấy rầy nữa, lão phu phải mang cháu gái về nhà ."
Diệu Diệu cũng đứng lên, cô dắt chó đi qua, lại không kìm được mà ngáp một cái.
Đêm đã khuya, giờ này Diệu Diệu đã ngủ từ lâu, ban nãy chỉ mới dựa vào lưng râu quai nón chợp mắt một lát, sau đó còn bị kinh hãi nên bây giờ thấy rất mệt.
Lão đại thấy tiểu cô nương che miệng ngáp mấy cái bèn nói: "Hay là cứ ở chỗ này nghỉ một tối, sáng mai thì về."
"Lão đại?"
Lão đại mặt không đổi sắc nói: "Trên núi có rất nhiều dã thú, trời tối không thể chạy nhanh được, vị tướng quân này, ngươi cũng bị thương, lại mang theo một đứa nhỏ chỉ sợ là sẽ gặp nhiều khó khăn. Kinh thành lại xa, ta thấy hai người cũng mệt mỏi rồi."
Diệu Diệu nghe vậy, không nhịn được ngáp thêm một cái, khóe mắt long lanh nước mắt, cô xoa xoa hai mắt, hai mắt mờ mờ nhìn lão tướng quân: "Gia gia, có đi không ạ?"
Lão tướng quân nhìn cô, trên mặt cũng có vài phần do dự.
Ngược lại Đại Hoàng "Gâu" một tiếng, kéo kéo góc áo Diệu Diệu. Nó nhìn phía sơn phỉ sủa một tiếng, lại hướng chỗ lão tướng quân sủa một tiếng, rồi ngồi xuống đất .
Lão tướng quân lúc này mới nói: "Nếu Đại Hoàng đã nói vậy thì chúng ta đành quấy rầy vậy."
Sơn trại chưa từng có khách đến, mỗi gian phòng đều có người ở. Thấy thế nhị đương gia bèn nhường phòng mình cho họ.
Râu quai nón giúp đỡ lấy đệm chăn và xiêm y để thay, còn có chút ngại ngùng nói: "Chúng ta đều là người thô kệch, phòng ở còn có mùi hôi, để mọi người phải chịu như vậy thật ngại quá, may mà có nhị đương gia chú ý."
Diệu Diệu hỏi: "Thế nhị đương gia ở đâu ạ?"
"Không sao, chỉ là một buổi tối thôi mà, nhị đương gia ở cùng chúng ta."
Râu quai nón ra ra lại vào vào, còn lấy cho bọn họ cả nước nóng để tắm.
Trên người Diệu Diệu dính đầy bùn , lúc này thay quần áo bẩn ra, mặc vào bộ y phục mà râu quai nón đưa tới. Quần áo là loại cũ nhưng lại rất vừa người, lúc râu quai nón đến đưa nước trà, cô tò mò hỏi: "Nơi này còn có trẻ con ạ?"
Râu quai nón ngồi xuống: "Không có, ngoại trừ chúng ta ra thì không có ai khác. Quần áo này là của lão đại ."
"Lão đại?" Diệu Diệu ngồi xếp bằng trên giường, dựa vào Đại Hoàng ấm áp, tay xoa xoa đầu ngón chân, lại tò mò: "Quần áo nhỏ như vậy, lão đại mặc làm sao mà vừa được."
"Lão đại đương nhiên không thể đi mặc đồ của tiểu cô nương rồi. Là nữ nhi lão đại." Râu quai nón cảm thán nói: "Chắc là cũng xấp xỉ tuổi với cháu."
Diệu Diệu bừng tỉnh đại ngộ, lại sờ sờ lên quần áo. Màu hồng đào, góc áo cổ tay còn hơi sờn, tuy rằng không phải loại đắt tiền nhưng vải dệt lại rất mềm mại, đường may tỉ mỉ, nhìn ra được người may ra nó đã rất dụng tâm, cũng nhìn ra nó rất được chủ nhân trân trọng.
"Vậy nữ nhi của lão đại đâu ạ?" Đầu ngón chân của Diệu Diệu di chuyển: "Bạn đấy ở trên núi ạ? Chúng ta có thể cùng nhau đi chơi, cháu có thể cho bạn đấy cưỡi Đại Hoàng!"
Râu quai nón nói: "Con bé đã chết rồi."
Diệu Diệu ngừng di chuyển đầu ngón chân, ngay cả lão tướng quân đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng mở to mắt nhìn lại.
Diệu Diệu đang định an ủi thì nhận lão đại không ở đây, bèn cẩn thận hỏi thử: "Là sinh bệnh ạ?"
"Không phải." Râu quai nón dừng một chút, hơi do dự không biết có nên nói ra không, thấy trong phòng bốn bề vắng lặng, cuối cùng nói: "Là bị người ta hại chết ."
Diệu Diệu ngẩn ra.
"Thê tử cùng nữ nhi của lão đại đều bị hại chết, hắn đi báo thù cho họ nên về sau mới chạy lên núi." Râu quai nón thành thật nói: "Cho nên chúng ta bình thường không dám xuống núi, nếu bị phát hiện thì đều sẽ bị bắt."
Diệu Diệu chưa bao giờ nghe qua loại chuyện này, lúc này sững sờ nhìn hắn.
"Mọi người đều bị vậy sao?"
Sơn trại có rất nhiều người mà.
Râu quai nón gãi gãi đầu, chỉ cười cười, lại không phản bác, vậy chính là sự thật.
Diệu Diệu hình như lần đầu quan sát đánh giá hắn tỉ mỉ. Trong cách nhìn của cô thì râu quai nón là người tốt, không những giúp cô tìm được Đại Hoàng mà còn nguyện ý đưa cô trở lại kinh thành. Hắn thì ra làm sơn phỉ vì là đào phạm.
Lão tướng quân ngồi dậy.
"Ngươi cũng từng gϊếŧ người?"
Râu quai nón lắc đầu: "Không có."
"Thôn của chúng ta bị giặc cỏ tập kích, toàn bộ thôn đều bị gϊếŧ hại, huyện thái gia lại không quản, bọn họ cả ngày chìm đắm trong rượu chè, căn bản là mặc kệ sống chết của dân chúng. Chúng ta thật sự không chịu nổi nữa nên đã bắt trói công tử nhà huyện thái gia lại, muốn ép hắn ta phải ra mặt giải quyết vụ việc, về sau... Về sau không biết thế nào mà công tử nhà huyện thái gia không thấy đâu. Chúng ta chỉ có thể chạy trối chết, ta một đường trốn tới nơi này, sau đó thì được lão đại thu lưu ." Râu quai nón nói xong, ánh mắt cũng trở nên đỏ bừng: "Chỉ là... Chỉ là mấy năm trước có gặp một đồng hương, nói là phụ mẫu ta không còn nữa, ta... Ta thực sự có lỗi với phụ mẫu."
Hán tử to lớn thô kệch lúc này hối hận lau nước mắt.
Diệu Diệu không biết nên an ủi thế nào bèn lấy tay nhẹ nhàng giúp hắn lau nước mắt.
Lão tướng quân hỏi: "Các ngươi lên núi, về sau đi làm sơn phỉ?"
Râu quai nón xắn lại góc áo, vẻ mặt xấu hổ nói: "Là... Là đã làm."
"Mấy năm trước khi có giặc, thiên hạ loạn lạc, mấy huynh đệ chúng ta là vì không sống nổi nên mới lên núi. Trên núi cái gì cũng không có nên chúng ta cũng... Từng cướp bóc của người đi đường. Nhị đương gia nói, không thể đuổi tận gϊếŧ tuyệt, chỉ được lấy một ít, cho nên quan binh mới không có chú ý tới chúng ta. Hiện tại thiên hạ thái bình, chúng ta chỉ đi săn thú, không làm chuyện xấu. Chỉ là đã làm sơn phỉ nên không thể trở về làm lương dân được nữa."
"Kỳ thực ở trên núi cũng rất tốt, chúng ta nhiều huynh đệ, mọi người đều vô khiên vô quải(*), cũng không muốn báo thù ."
(*) Vô khiên vô quải: không có gánh nặng, không có thân nhân.
"Ngoại trừ nhị đương gia." Râu quai nón bổ sung thêm.
Diệu Diệu ngồi ngay ngắn: "Nhị đương gia làm sao vậy ?"
"Nhị đương gia là người lợi hại nhất, hắn là người có học thức, nghe nói trước kia xuất thân từ nhà giàu có, phụ thân còn làm đại quan!" Râu quai nón lại nói tiếp.
Diệu Diệu: "Vậy nhị đương gia sao lại lên núi ạ?"
Râu quai nón thở dài: "Nhị đương gia cũng bị người ta hãm hại, cả nhà đều không còn."
Diệu Diệu mím môi, không dám hỏi tiếp.
Cô mỗi lần hỏi hình như đều xuất hiện một câu chuyện buồn. Diệu Diệu thích nghe kể chuyện trước khi ngủ nhưng phải là những câu truyện kết thúc vui vẻ thì mới có thể ngủ ngon được.
Lão tướng quân hỏi tiếp: "Sao lại bị hại ?"
Râu quai nón mờ mịt nói: "Ta cũng không rõ, nhị đương gia chưa từng kể ra, chắc cũng chỉ có lão đại là biết thôi. Nghe nói kẻ thù của nhị đương gia là một tên quan to trong triều. Nhị đương gia luôn muốn báo thù, nhưng chúng ta là sơn phỉ nên chuyện này rất khó."
Râu quai nón nói xong, thấy trời không còn sớm bèn đứng dậy cáo từ.
Diệu Diệu ngoan ngoãn nằm xuống, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Ngược lại sau khi cô ngủ, lão tướng quân lại đi ra ngoài.
Bên ngoài thập phần an tĩnh, mọi người trong sơn trại đều đã ngủ, lão tướng quân đi ra ngoài quả nhiên gặp lão đại đứng ở cửa.
Đêm dài nhiều sương, không biết hắn đã đứng bao lâu mà ngay cả trên tóc còn vương cả sương đêm.