Chúc cô nương đi được mấy bước thì chợt nhớ ra Diệu Diệu.
Chờ Diệu Diệu đuổi đến nơi thì cái tên trộm sách kia cũng chạy đến, mỗi người một bên chen Chúc cô nương vào giữa.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, Diệu Diệu trước mở miệng: "Ngươi vì sao lại đi trộm sách?"
"Cái gì... Cái gì mà trộm sách..." Tên trộm sách mặt đỏ lên, giọng nói cũng càng ngày càng thấp, ngập ngừng nói: "Chúc tỷ tỷ đã mua thay ta."
"Đó là ngươi trộm trước. Ngươi hôm qua trộm sách, còn làm ta bị ngã, đã thế cũng không thèm xin lỗi ta." Diệu Diệu tức giận nói: "Ta bây giờ vẫn còn đau !"
Tên trộm sách nhìn đồng phục màu xanh trên người cô, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện hôm qua, sắc mặt cậu nhất thời trở nên trắng bệch, tràn đầy kinh hoảng. Nhưng vẫn không chịu nói xin lỗi Diệu Diệu.
Chúc cô nương thở dài một hơi, lấy trong lòng ra cuốn sách nát kia: "Đệ cầm lấy đi."
"Chúc tỷ tỷ..."
"Lần sau không có tiền thì có thể tới tìm ta, không được làm ra mấy việc ăn cắp nữa." Chúc cô nương lấy ra chút bạc, nhưng tên trộm chỉ lấy sách chứ không nhận tiền.
Cậu cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng không cho đệ tới tìm tỷ."
Chúc cô nương nhất thời không biết nên nói gì.
Diệu Diệu ở một bên càng nghe càng mờ mịt, chỉ biết hai người có quen nhau. Cô bèn vòng sang chỗ tên trộm sách, thử hỏi: "Phu tử không tra ra ngươi sao?"
Sắc mặt tên trộm sách vừa dịu đi một chút lại lập tức trắng bệch.
Cậu chần chờ nói: "Các ngươi... Các ngươi đều biết hết rồi ?"
Diệu Diệu lắc đầu: "Trong học viện không ai nói gì."
Tên trộm sách thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Ngươi có thể đừng nói cho ai khác được không?"
Diệu Diệu cảm thấy cậu thật sự kỳ quái, trộm sách lại sợ người ta biết. Làm chuyện xấu thì có thể giấu diếm được mọi người sao? Đại Hoàng thỉnh thoảng hay ăn vụng thịt xương, lần nào cũng bị cô phát hiện.
Nhưng Diệu Diệu lại không phản bác: "Ngươi trước xin lỗi ta chuyện hôm qua làm ta bị ngã đã."
Tên trộm sách lập tức nói: "Thực xin lỗi."
Diệu Diệu vui vẻ đứng lên: "Được, ta tha thứ cho ngươi !"
"Ta nhận ra ngươi rồi, ngươi là người đánh Tưởng Ngọc Thăng. Ngươi tên là Nguyên Diệu Quỳnh đúng không?"
Đánh Tưởng Ngọc Thăng đã là chuyện cũ từ lâu, Diệu Diệu đã không còn nhớ nữa, bây giờ lại bị nói ra ngay trước mặt Chúc tỷ tỷ. Diệu Diệu lén nhìn sang Chúc cô nương, sợ tiên nữ tỷ tỷ cho rằng mình là tiểu hài tử hư hỏng, bèn ngại ngùng nhỏ giọng: "Là ta."
Tên trộm sách mấp máy môi, không tự giới thiệu, quay sang nói với Chúc cô nương nói: "Chúc tỷ tỷ, ta đi đây."
Chúc cô nương vội vàng hỏi: "Mẫu thân đệ gần đây thế nào ?"
"Mẫu thân vẫn như vậy." Tên trộm sách vẫy vẫy tay, rất nhanh hoà vào đám đông.
Diệu Diệu nhìn cậu chạy xa , mới ngẩng đầu lên: "Chúc tỷ tỷ, đó là ai vậy?"
Chúc cô nương nhẹ nhàng nói: "Tín Dương hầu, muội đã nghe nói chưa?"
Diệu Diệu lắc đầu.
Cô đến kinh thành mới được hơn một năm, còn chưa biết hết các vương công quý tộc trong kinh thành.
Thấy cô không biết, Chúc cô nương cũng không có nhiều lời, chỉ nói: "Ta đưa muội về nhà."
Xe ngựa Nguyên phủ còn ở phía sau, cũng không cần Chúc cô nương đưa. Diệu Diệu vốn dĩ muốn cùng đi ăn bánh hạnh nhân, nhưng nhìn thấy nàng đang không vui bèn rút lại ý định.
...
Lúc trong mộng thấy Tuyên Trác, Diệu Diệu lập tức hỏi: "Tiểu ca ca, Tín Dương hầu là ai vậy?"
Tuyên Trác nói: "Là Nguyễn gia trong kinh thành, trước kia là gia tộc danh tiếng nhất nhì nhưng bây giờ đang dần đi xuống rồi. Hắn trêu chọc muội sao?"
Họ Nguyễn là được rồi, ban ngày Chúc tỷ tỷ cũng kêu người kia là "Nguyễn công tử" .
Diệu Diệu nhất thời cảm thấy thích thú, cô kể lại chuyện hồi sáng gặp hai huynh đệ của tên trộm sách cho Tuyên Trác nghe: "Nếu cậu ta đã là hầu gia thì vì sao lại đi trộm sách? Trước kia nhị đương gia cũng làm hầu gia, bỗng chốc trở nên rất uy phong, còn tặng muội rất nhiều đồ."
Trong học viện, các đệ tử đều xuất thân hiển hách, đi đâu cũng có xe ngựa đưa đón, áo gấm ngọc thực, làm sao mà đến mức nghèo túng muốn đi trộm sách .
Tuyên Trác nghĩ nghĩ, nói: "Người muội gặp là nhi tử út của Tín Dương hầu. Nguyễn đại nhân mất sớm, về sau là huynh trưởng cậu ta kế thừa tước vị."
Nói đến đây, Diệu Diệu lập tức hiểu ra.
Cữu cữu đối xử tệ bạc với cô, còn đem bán hết đồ của mẫu thân đi. Cái tên trộm sách kia tuy là con của hầu gia nhưng cô cũng là nữ nhi của tướng quân, hơn nữa phụ thân còn rất lợi hại, bây giờ phụ thân không còn, bọn họ chắc chắn phải chịu bắt nạt.
Phụ thân cô vẫn còn nhưng phụ thân tên trộm sách kia đã không còn nữa.
Diệu Diệu đồng cảm nói: "Cậu ta thật đáng thương a."
Tuyên Trác nâng mắt lên, mấp máy môi.
Cậu nhắc nhở nói: "Dù vậy, trộm sách cũng là cậu ta không đúng."
Diệu Diệu liên tục gật đầu: "Đúng đúng, mẫu thân đã nói, làm người phải có cốt khí, cho dù ngày sau có khốn khổ cũng không thể làm ra chuyện ăn cắp !"
Tuyên Trác thần sắc khẽ buông lỏng, chân mày hơi nhếch, nhẹ nhàng nói: "Muội hôm nay ở trường học đến đâu rồi? Ta dạy muội."
Trong mộng xuất hiện một cái bàn nhỏ và sách vở, trên bàn còn có cả đĩa điểm tâm nóng hổi, hai cái đầu nhỏ kề sát bên nhau, bắt đầu học bài.
...
Hôm sau, trong học viện có tiết kỵ xạ, Diệu Diệu và Đường Nguyệt Xu cùng ngồi cạnh nhau xem các bạn nam đá xúc cúc(*)
(*) Xúc cúc: là một loại hình đá bóng xuất hiện từ thời cổ đại ở Trung Quốc. Xúc, tháp, đạp, túc đều có nghĩa là dùng chân đá, còn “cúc” có nghĩa là trái bóng.
Lục Việt bọn họ tìm bạn học lớp khác làm đối thủ, đá đến khí thế ngất trời. Diệu Diệu nắm chặt tay, ngồi bên cạnh hò hét cổ vũ Lục Việt, các tiểu cô nương bên trong cũng ùa theo hò hét.
Đang xem thì ánh mắt lập tức bị một đối thủ hấp dẫn đi.
Đó là tên trộm sách, Diệu Diệu vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra.
"Xu Xu tỷ tỷ, người kia là ai?"
Đường Nguyệt Xu nhìn thoáng qua: "Đó là Nguyễn Vân Hoành. Diệu Diệu muội muội, muội biết cậu ta sao?"
Diệu Diệu đã đồng ý sẽ giữ kín miệng, bèn giấu bí mật nhỏ vào trong bụng, lắc đầu chột dạ vô cùng.
Nhưng ánh mắt của cô vẫn không nhịn được quan sát Nguyễn Vân Hoành.
Trong lòng cô, tiểu bằng hữu này không có phụ thân bảo hộ, Diệu Diệu không nhịn được cho rằng cuộc sống của mình trước kia và cậu ta giống nhau, nhất thời có chút thương cảm.
Quả bóng ở giữa bay tới bay lui, bị bạn nhỏ này đá lên, lại bị người kia tiếp được rồi truyền đến chân Lục Việt, cậu đá thật mạnh lướt qua cả đầu mọi người, sau đó từ trên trời giáng xuống, quăng trúng đầu Nguyễn Vân Hoành.
Mọi người đứng xem kinh hô một tiếng, vội vàng chạy lại.
"Nguyễn Vân Hoành, ngươi không sao chứ?"
"Đầu ngươi sao rồi?"
Lục Việt xin lỗi nói: "Ta đưa ngươi đi tìm đại phu."
Diệu Diệu mắt sáng lên, lập tức giơ tay: "Để ta, để ta, ta dẫn ngươi đi!"
"Lục ca ca, huynh tiếp tục đá đi, ta đi giúp huynh." Diệu Diệu nâng người dậy, Nguyễn Vân Hoành nhận ra cô, cũng không cự tuyệt, khí lực cô không nhỏ, vừa đẩy Lục Việt ra, nhiệt tình nói: "Lục ca ca, huynh yên tâm đi, giao cho ta là không thành vấn đề!"
Lục Việt có vài phần thụ sủng nhược kinh, không nhịn được lén quay sang Đường Nguyệt Xu, cười ngây ngô nói: "Hôm nay sao Diệu Diệu muội muội lại tốt với ta như vậy a?"
Trong học viện có đại phu, nhưng vừa đi ra ngoài chưa được bao lâu, Nguyễn Vân Hoành liền tránh tay cô ra.
"Ngươi muốn làm gì?" Cậu cảnh giác nhìn Diệu Diệu: "Ngày hôm qua ngươi đã đồng ý sẽ không nói chuyện của ta ra, ngươi có phải muốn đổi ý ?"
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi có đói bụng không?"
Cô trước kia bị cữu cữu đánh đập, mỗi ngày đều phải chịu đói.
Nguyễn Vân Hoành sửng sốt một chút, chần chờ nói: "Không, không đói bụng."
Diệu Diệu quan tâm hỏi: "Vậy đầu còn đau không?"
"... Vẫn tốt, không đau lắm."
Diệu Diệu lại nhiệt tình hỏi: "Vậy ngươi còn cần giúp gì không ?"
"..."
Thái độ này ngược lại làm Nguyễn Vân Hoành lui về sau một bước, cảnh giác nhìn cô: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Diệu Diệu tươi cười nói: "Ta muốn giúp ngươi."
Trước kia khi cô còn ở thôn Tiểu Khê, mỗi ngày đều ngóng trông phụ thân đến, ngóng trông có người tới giúp mình. Về sau trong mộng xuất hiện thần tiên ca ca, thần tiên ca ca giúp cô nghĩ ra cách thoát thân rất nhiều lần. Diệu Diệu trước kia có Đại Hoàng, có thần tiên ca ca, đến bây giờ chính là Diệu Diệu vui vẻ vô ưu vô lự cho nên cũng muốn mình có thể trở thành thần tiên Diệu Diệu trong mộng người khác.
Nhưng người khác này lại không biết suy nghĩ trong đầu cô.
Nguyễn Vân Hoành hoài nghi nhìn lại, kĩ đến từng sợi tóc một, dường như cảm thấy cái tiểu cô nương tươi cười ngọt ngào đứng ở trước mặt này chính là một tên bắt cóc cầm kẹo đi lừa trẻ con.
"Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng ta cái gì cũng không có, ngươi không có gì để lừa đâu." Nguyễn Vân Hoành cảnh giác nói: "Cho dù ngươi lấy chuyện ta trộm sách ra uy hϊếp thì cùng lắm... Cùng lắm là ta bị đuổi học thôi."
Diệu Diệu vội vàng giải thích: "Ta không có gạt ngươi, là thật mà. Ta lấy phụ thân ra cam đoan!"
Kinh thành có ai mà không biết đến đại danh Nguyên Định Dã chứ, thấy Diệu Diệu lấy tên Nguyên Định Dã ra, cảnh giác trong mắt Nguyễn Vân Hoành giảm đi vài phần.
Diệu Diệu lại kiêu ngạo nói: "Ta là bằng hữu của Chúc tỷ tỷ!"
Lấy Chúc cô nương ra nói có khi lại tác dụng hơn Nguyên tướng quân.
Trên mặt Nguyễn Vân Hoành hiện lên vài phần do dự, lùi ra sau một bước.
"Vậy ngươi có thể cho ta mượn chút tiền không?" Cậu nhỏ giọng nói: "Không cần nhiều lắm, chỉ cần một chút thôi."
Diệu Diệu hào phóng đồng ý, thoải mãi lấy túi tiền ra đưa cho cậu.
Bạc nằm trong tay mà Nguyễn Vân Hoành còn chưa dám tin, cậu nhìn Diệu Diệu mấy lần, lại vội vàng đi tìm giấy bút, nghiêm túc viết giấy vay nợ cho Diệu Diệu.
Trẻ con mới học vỡ lòng, chữ to viết khó coi, xiêu xiêu vẹo vẹo, một tấm giấy vay nợ chỉ viết tử tế được mấy chữ đầu, nhưng cậu lại nghiêm túc ấn dấu vân tay, trịnh trọng nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi ."
Cậu nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Cả gốc lẫn lãi."
Lần đầu tiên viết giấy vay nợ, hai tiểu hài tử cũng quên không định ngày.
Nhưng Diệu Diệu không để ý, cười tủm tỉm: "Được."
"Vậy ngươi có thể đừng đem chuyện này nói cho người khác không?"
Diệu Diệu sờ sờ bụng nhỏ. Trong này thật nhiều bí mật, thêm một cái cũng không sao: "Được!"
Nguyễn Vân Hoành vui vẻ nói: "Nguyên Diệu Quỳnh, ngươi đúng là người tốt."
Diệu Diệu nâng khuôn mặt nhỏ, trong đầu phiêu phiêu bay bay, như đang ngồi trên đám mây bồng bềnh, được gió nhẹ nhàng thổi lên tận trời cao.
Cô vui vẻ hớn hở chạy về nhà, vừa gặp được phụ thân, còn ôm phụ thân kề tai nói nhỏ.
"Phụ thân, hôm nay Diệu Diệu biến thành thần tiên a!"