Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại
Chương 98: Hai người họ hạnh phúc
Trong phòng bỗng chốc có hàng loạt người ào vào, vây quanh giường bệnh, líu ríu nói: "Diệu Diệu, sao muội lại ốm vậy?"
"Sinh bệnh nhất định rất khó chịu đúng không?"
"Ta hôm nay thấy ngươi không đi học nên cũng lập tức tới thăm!"
Mấy đứa nhỏ còn mang theo đủ thứ đồ để lên bên giường. Lục Việt mang theo đồ chơi, Đường Nguyệt Xu mang điểm tâm, Nguyễn Vân Hoành thì là một quyển sách.
Diệu Diệu còn nhớ chuyện trộm sách, lúc này vừa thấy nhất thời sợ ngây người.
Cậu ngại ngùng nói: "Đây là sách mà huynh trưởng trước kia hay đọc, không biết liệu ngươi có thích không."
Diệu Diệu đương nhiên thích, cô cố gắng vươn dài tay ra, ôm hết chỗ đồ vào lòng, vui vẻ vô cùng, đôi mắt ướt ướt sáng ngời, chỉ tiếc là cô đang bị mất tiếng nên không thể nói được.
Diệu Diệu há to miệng toàn phát ra mấy tiếng a a, các bạn nhỏ thấy cô khó xử, rất tri kỷ nói: "Diệu Diệu, muội không nói chuyện được thì nghe chúng ta nói là được."
Lục Việt: "Diệu Diệu muội muội, muội muốn nghe kể chuyện không? Ta kể cho muội nghe đại náo thiên cung!"
Đường Nguyệt Xu: "Lục Việt, sao ngươi cứ hở ra là Tôn Ngộ Không thế?"
Nhưng Diệu Diệu không hề để ý, ngoan ngoãn gật gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt chờ mong.
Lục Việt đi rạp hát nghe mấy chục lần vở đại náo thiên cung, lúc kể lại Tôn Ngộ Không cũng rất sinh động như thật, khoa chân múa tay vui sướng, không hề thua kém rạp hát là mấy. Nói đến đoạn cao trào còn dứt khoát trèo lên trên ghế, học theo Tôn Ngộ Không khoa tay múa chân.
Diệu Diệu không nói được, hai tay nhỏ kích động vỗ vỗ làm Lục Việt kích động thật, còn bắt chước động tác bay lên của Tôn Ngộ Không. Cũng may Nguyên Định Dã vào kịp thời, đỡ lấy cậu nhóc suýt ngã xuống đất.
Nhìn thấy Nguyên Định Dã, mấy đứa nhỏ đều thu liễm lại không ít, ngay cả nghịch ngợm như Lục Việt cũng an phận ngồi xuống ghế.
Nguyên Định Dã nói: "Cô nương Chúc gia đến thăm con."
Diệu Diệu mắt sáng lên nhưng đang bị mất tiếng, chỉ có thể a a hướng về phía phụ thân ý bảo hắn nhanh mời Chúc cô nương vào.
Chúc cô nương cũng mang theo bánh ngon đến, lúc nàng nhìn thấy Nguyễn Vân Hoành còn sửng sốt một lúc, Nguyễn Vân Hoành ngập ngừng nói: "Chúc tỷ tỷ."
Diệu Diệu: "A a!" Chúc tỷ tỷ, sao tỷ biết muội sinh bệnh a?
Chúc cô nương đặt hộp bánh xuống, ôn nhu nói: "Nha hoàn nhà ta hôm nay ra ngoài thì gặp Hạ Xuân của quý phủ, nghe nàng nói muội bị bệnh nên ta đến thăm."
Diệu Diệu vui sướng vô cùng, vẫy vẫy tay với Hạ Xuân tỷ tỷ ở xa xa, mừng rỡ giống như bệnh đã nhanh khỏi lại.
Mấy đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn chào một tiếng, lúc nhìn đến Nguyễn Vân Hoành, Chúc cô nương hỏi: "Nhà đệ gần đây thế nào rồi?"
Nguyễn Vân Hoành vội vàng nói: "Rất tốt ạ. Đệ và mẫu thân, còn có ca ca, đều rất tốt."
Chúc cô nương gật gật đầu.
Nàng như thuận miệng hỏi một câu, sau đó chỉ lo Diệu Diệu, không chú ý nhiều đến Nguyễn Vân Hoành. Ngược lại Nguyễn Vân Hoành thì luôn nhìn về phía nàng, cảm giác như có gì đó muốn nói.
Chúc cô nương nhỏ giọng tinh tế, kể chuyện cho Diệu Diệu, còn đánh đàn cho cô nghe nữa. Tài đánh đàn của Chúc cô nương đương nhiên là hay hơn Diệu Diệu làm tất cả mọi người càng nghe càng mê đắm, lúc kể chuyện còn hấp dẫn hơn cả Lục Việt, không phải nghe đại náo thiên cung mấy chục lần, cũng không phải tài tử giai nhân, mà là những câu chuyện trong kinh thành từ mặt phố lớn đến con ngõ nhỏ, mấy tiểu hài tử ngồi xếp bằng ở đầu giường, chống cằm nghe nàng kể chuyện.
Lục Việt là người không có kiên nhẫn, nghe thấy tiếng mấy chú cún con đuổi nhau ngoài sân rất nhanh đã thu hút lực chú ý, chần chần chừ chừ một lúc rồi chạy thẳng ra bên ngoài, tiếng chó sủa hoà cùng với tiếng cười đùa truyền vào trong phòng.
Đường Nguyệt Xu nói: "Thế mà cậu ta còn nói là muốn đến thăm muội, kết quả là như đi chơi."
Diệu Diệu mím môi bật cười, cảm thấy chính mình là đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời, niềm vui làm cơ thể như khỏi hẳn, một thân thoải mái, còn có thể xuống giường chơi với mọi người.
Cô vui vẻ chơi đùa với bạn bè, mãi đến khi hoàng hôn, mọi người mới bắt đầu về nhà, Diệu Diệu được phụ thân cho uống thuốc rồi dần dần chìm vào mộng đẹp.
Hôm nay đi ngủ sớm hơn so với ngày thường, vì thế một mình làm hết bài tập thì Tuyên Trác mới đến.
Vừa vào mộng, Tuyên Trác lập tức lo lắng hỏi: "Diệu Diệu, ta nghe Nguyên tướng quân nói muội bị bệnh?"
"Đúng thế!" Tuy bị bệnh nhưng Diệu Diệu không hề buồn chán mà tinh thần vẫn phấn chấn như mọi khi: "Hôm nay Lục ca ca bọn họ đến thăm muội, còn chơi với muội rất lâu. Muội nhất định sẽ sớm khỏi lại, như vậy thì mới có thể đi học được."
"Nhưng mà nãi nãi có nói muội đang bị bệnh nên không được tiến cung chơi với thái tử ca ca." Diệu Diệu xin lỗi nói: "Chờ muội hết bệnh nhất định sẽ đến chơi với huynh."
"Không cần lo cái này đâu, muội nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể là quan trọng nhất. Đại phu đã đến khám chưa? Muội uống thuốc chưa?" Tuyên Trác ân cần hỏi: "Đang êm đẹp sao tự nhiên lại ốm chứ?"
Diệu Diệu ngại ngùng nói cho cậu.
Hôm trước lỡ nghịch tuyết quá đà, sáng sớm hôm sau thì cưỡi chó chạy giữa trời lạnh, cuối cùng không đổ bệnh mới lạ. Nãi nãi còn mắng phụ thân một trận, rõ ràng là do cô ham chơi, thật sự không liên quan đến phụ thân, phụ thân bị oan a.
Cô ấp úng nói: "Thời... Thời tiết lạnh thôi!"
Diệu Diệu tuy ít khi sinh bệnh nhưng cơ thể cũng không phải dạng khoẻ mạnh, đại phu nói do hồi nhỏ không được chăm sóc cẩn thận, lần này bệnh tới đột ngột nên phải điều dưỡng mấy hôm mới có thể khá lên.
Nghe cô thuật lại, Tuyên Trác lại càng lo lắng hơn.
Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Hay ngày mai ta xuất cung thăm muội?"
"Thật ạ!?" Cả khuôn mặt Diệu Diệu như bừng sáng: "Nhưng huynh không phải không được xuất cung sao?"
"Ta đi cầu phụ hoàng, muội sinh bệnh nặng như vậy ông ấy nhất định sẽ đồng ý." Tuyên Trác nhớ tới hoàng đế rất quý Diệu Diệu, trong lòng cũng có vài phần nắm chắc: "Muội cứ ở trong nhà chờ ta đến."
Diệu Diệu vui vẻ gật đầu.
Ngày hôm sau, cô mở to mắt, trong lòng tràn đầy chờ mong. Vui vẻ uống thuốc rồi ngồi dậy đợi Tuyên Trác đến.
Thấy cô như vậy, Nguyên Định Dã nhân tiện nói: "Hôm nay bọn họ đều phải đi học rồi, không thể đến được đâu."
"Con không phải đợi Xu Xu tỷ tỷ bọn họ, là đang chờ thái tử ca ca." Qua một đêm, Diệu Diệu đã có thể nói chuyện lại được, vui vẻ nói: "Thái tử ca ca tối hôm qua nói cho con!"
Nguyên Định Dã để Đại Hoàng ở lại trông cô, không cho phép chạy loạn đi chơi.
Nhưng Diệu Diệu đợi mãi không thấy Tuyên Trác đến mà lại thấy Chúc cô nương.
Chúc cô nương hôm nay vẫn đến thăm, còn mang theo một thùng sách, bên trong tất cả đều là thoại bản tài tử giai nhân, Diệu Diệu vụng trộm bảo Hạ Xuân tỷ tỷ đọc, sợ để phụ thân biết được.
"Đây là cho muội sao?" Diệu Diệu vừa mừng vừa sợ, nhìn kỹ, hình như đều là sách cũ, có lẽ là Chúc cô nương đã đọc qua: "Chúc tỷ tỷ, tỷ không thích mấy quyển này nữa sao?"
Chúc cô nương nhẹ nhàng nói: "Ta về sau cũng không đọc lại nữa. Diệu Diệu, ta nhớ muội cũng thích thể loại này nên mang cho muội."
"Vì sao lại không thích ạ?" Diệu Diệu không hiểu.
Chúc cô nương thở dài một hơi: "Ta muốn học cách buông bỏ"
"Sao ạ?"
Diệu Diệu không nghe rõ, nhưng Chúc cô nương không muốn nói mấy chuyện người lớn với cô, sờ sờ đầu cô, nói chuyện một lúc, nghe nói cô còn có khách nên bèn đứng dậy cáo từ.
Sau khi nàng đi, Diệu Diệu bèn bảo Hạ Xuân tỷ tỷ đọc truyện cho mình nghe. Nhưng mà trong lòng tự nhiên thấy không yên tâm, nhớ tới Chúc cô nương ban nãy, cũng không biết có phải Diệu Diệu nhìn nhầm không, cảm giác như Chúc cô nương vừa buông bỏ một chuyện gì đó rất kinh khủng, Diệu Diệu không biết nói thế nào nhưng cảm thấy là rất quan trọng.
Mãi đến khi Tuyên Trác tới thì Diệu Diệu vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Lúc xe ngựa dừng ở cửa phủ tướng quân, Diệu Diệu lập tức ngồi dậy, may mà có Đại Hoàng cắn góc áo không cho cô chạy đi. Tuyên Trác vừa vào, Diệu Diệu ánh mắt sáng lấp lánh: "Thái tử ca ca, huynh thực sự đến rồi!"
Tuyên Trác cũng vui vẻ nói: "Diệu Diệu, ta đến thăm muội, thân thể muội thế nào rồi?"
Chỉ cần có bạn bè, Diệu Diệu sẽ tinh thần sáng láng hẳn lên. Cô lúc nào cũng bị nhìn uống thuốc, lại còn phải nhờ tỷ tỷ xinh đẹp thay mình đi lấy đồ chơi, cảm thấy rất phiền phức. Cho dù là rạng sáng vừa mới tách ra nhưng Diệu Diệu trong lòng cũng nhiều rất nhiều lời muốn nói.
Cô dịch dịch mông vào trong để Tuyên Trác ngồi bên giường, hai người cùng nhau ôm Đại Hoàng, nghe tiếng thở phập phồng của cả hai bên.
Thùng sách Chúc cô nương đưa tới còn để ở bên cạnh, Tuyên Trác rất nhanh đã hỏi tới nó.
"Là Chúc tỷ tỷ tặng muội." Diệu Diệu nói: "Chỉ là tại sao Chúc tỷ tỷ lại không cần chúng nữa?"
Tuyên Trác nghĩ nghĩ, nói: "Có thể là liên quan đến Nguyễn công tử."
Diệu Diệu mỗi ngày đều kể lại chuyện hàng ngày ở trong mộng, không thiếu thứ gì, Tuyên Trác nghe vào trong tai, cũng có thể phỏng đoán một chút.
Nhưng Diệu Diệu vẫn không rõ: "Cái này thì liên quan gì tới ca ca của Nguyễn Vân Hoành?"
"Muội không nhìn ra sao?" Tuyên Trác nói: "Hai người bọn họ chính là yêu nhau đấy."
Diệu Diệu ngây ngốc.
Cô đã nghe rất nhiều chuyện tình của tài tử giai nhân nhưng không ngờ ngay trước mắt lại có hai người như vậy.
"Nhưng bọn họ không phải bạn tốt sao?" Diệu Diệu vội vàng ngồi hẳn dậy, giải thích: "Lần trước lúc Chúc tỷ tỷ sinh bệnh, ca ca Nguyễn Vân Hoành còn nhờ muội tặng hộ bánh quả hồng!"
Tuyên Trác cũng từng nghe cô kể cái nói: "Chỉ có bánh quả hồng thôi sao, không phải còn từng cầu xin muội ư?"
"Bởi vì... Bởi vì..."
Diệu Diệu vốn định nói bởi vì nhà Nguyễn Vân Hoành nghèo nên Nguyễn công tử ngại gặp Chúc tỷ tỷ.
Nhưng bạn bè thì không thể phân biệt gia cảnh, rõ ràng đáy lòng còn nghĩ đối phương là bạn tốt thì vì sao lại muốn làm bộ như không biết?
Cái đầu nhỏ của Diệu Diệu không rõ, cô luôn luôn tin tưởng Tuyên Trác, lúc này nghe cậu nói vậy, cũng đã tin một nửa.
Nhưng cô vẫn mờ mịt, cầm lấy mấy quyển thoại bản, nói: "Nếu đã là yêu nhau thì vì sao không ở cùng nhau?"
Không thể giống mẫu thân và phụ thân, hai người không thể về bên nhau. Phụ thân rất đau khổ, mỗi lần đến ngày giỗ mẫu thân đều ôm Diệu Diệu cùng nhau hoài niệm mẫu thân, thỉnh thoảng còn lén ch4y nước mắt, ôm Diệu Diệu không cho cô nhìn thấy.
Nếu vẫn còn sống thì có lý do gì mà không đến với nhau?
Tuyên Trác trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Nếu nói về xuất thân thì tiểu cô nương chưa chắc đã hiểu được.
Cậu nghĩ nghĩ, chợt nhớ tới thoại bản tài tử giai nhân, cuối cùng nói: "Bởi vì hắn quá ngu ngốc."
"Ngốc?"
"Nếu hắn thông minh một chút, có thể thi được trạng nguyên, không phải sẽ được ở cùng Chúc cô nương sao?" Tuyên Trác kiên định nói: "Ai bảo hắn không đủ thông minh chứ!"
Diệu Diệu bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng rồi!
Ca ca Nguyễn Vân Hoành rất giống thư sinh nghèo trong thoại bản, là kẻ ngu ngốc a!
Thảo nào Chúc tỷ tỷ lại muốn buông bỏ. Diệu Diệu thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!