Phù Thế Phù Thành

Chương 4

Một ngày nọ, khi Tuần Tuần tỉnh giấc thì trời đã sáng bạch. Đúng vào ngày thứ Bảy, sau khi đi thăm bà ngoại xong, Thiệu Giai Thuyên và Trì Trinh gọi điện thoại đến, mời vợ chồng Tạ Bằng Ninh cùng đi ăn cơm, nhân tiện ôn lại chuyện xưa. Thường thì thứ Bảy Triệu Tuần Tuần về nhà mẹ đẻ nên Tạ Bằng Ninh cũng không ép cô đi cùng. Triệu Tuần Tuần mừng thầm vì có một lý do chính đáng để thoát khỏi áp lực lạ lùng mà Thiệu Giai Thuyên và Trì Trinh luôn tạo ra cho cô.

Phó Viện trưởng Tăng cũng nghỉ ở nhà. Gần đây sức khỏe của ông không được tốt lắm, thường xuyên thấy váng đầu. Tuy là bố dượng, không thể đối xử với Tuần Tuần như Tăng Dục, muốn mắng thì mắng, thích thế nào thì là thế ấy, nhưng ông cũng gắng hết sức đối xử thật tốt với cô. Tăng Dục được cái gì thì Tuần Tuần cũng được cái ấy, thái độ của ông đối với Tuần Tuần lúc nào cũng ôn hòa, hiền hậu. Thấy ông không được khỏe, Tuần Tuần rất lo lắng, ngồi nói chuyện với ông một lúc thì thấy Tăng Dục về nhà ăn cơm. Đã lâu rồi mẹ Tuần Tuần không làm một bữa cơm tối thịnh soạn như vậy nên bà luôn kêu mệt, ăn cơm xong, buông bát đũa là bà dắt tay Giáo sư Tăng cùng đi tản bộ.

“Cứ nói thẳng ra là ngại không muốn rửa bát cho xong, lại vịn vào cớ làm theo khoa học, ăn xong đi bách bộ!”, Tăng Dục vừa dọn bàn vừa nói với Tuần Tuần vẻ coi thường.

Tuần Tuần xắn tay áo đứng bên bồn rửa bát trong bếp chỉ mỉm cười không nói gì. Lấy được Giáo sư Tăng có lẽ là chuyện lớn và tốt nhất mà mẹ Tuần Tuần làm được trong cuộc đời bà. Nửa phần đời trước bà đã phải chịu rất nhiều đau khổ, bây giờ bà muốn được bù đắp cho những thiếu thốn trước đây cũng không có gì là không đúng. Hơn nữa, đúng như người xưa đã nói, một ngày cũng là nghĩa vợ chồng, bây giờ sức khỏe của Giáo sư Tăng mỗi ngày một kém, bà chăm sóc chu đáo tận tình, và để luôn luôn bên cạnh ông, bà cũng đã phải hy sinh niềm đam mê lớn nhất của mình là khiêu vũ. Thực ra, Tăng Dục cũng biết điều này, chỉ có điều cứ phải nói ra mồm mấy câu như vậy mới thấy hả dạ.

Tăng Dục đứng dựa vào cửa bếp nhìn Tuần Tuần rửa bát, luôn miệng “chậc chậc”, “Tôi thấy Tạ Bằng Ninh nhà cô chắc chưa bao giờ nhúng tay vào những việc này đâu nhỉ, anh ta lấy được cô thì đúng là quá tốt rồi còn gì!”.

“Sự kiện cướp chồng” năm ấy hoàn toàn không làm cho Tăng Dục và Tuần Tuần trở mặt với nhau, sau mọi chuyện xảy ra Tăng Dục chỉ tỏ thái độ nghi ngờ tất cả lời nói, việc làm của “chị Diễm Lệ”. Vì từng trải qua rất nhiều lần tranh luận về quan điểm khác nhau nên Tăng Dục rất hiểu Tuần Tuần, tuy đầu óc cô có nhiều điểm tối, suy nghĩ nhiều khi cũng rất kỳ quặc, nhưng cô tuyệt đối không phải là một kẻ xấu xa. Và điều quan trọng là, hồi ấy Tăng Dục trẻ trung, xinh đẹp, cô vốn không thích những tuýp người như Tạ Bằng Ninh, nhiều lúc cũng thấy khó chịu trước sự sốt sắng của người lớn. Tuần Tuần thích lấy thì cứ để cho cô ấy lấy, cô cũng không chết vì tức, ngược lại còn lấy làm tiếc cho Tuần Tuần, chưa từng một lần yêu mà lập tức rơi ngay vào vũng lầy của hôn nhân.

“À, phải rồi, số tiền hôm qua cô gửi vào tài khoản của tôi có cần lấy ra ngay không?”, thấy Tuần Tuần đang định tiếp tục câu chuyện mà cô đề cập đến, Tăng Dục chợt nhớ đến chuyện đó.

Sau khi lau xong chiếc bát cuối cùng, rửa tay xong, Tuần Tuần mới trả lời: “Không, cứ để ở đó đã”.

“Nguy cơ vẫn chưa được giải quyết sao? Có người thứ ba xuất hiện thật à?”

“Đúng là có người xuất hiện, có điều đó là cô của anh ấy.” Tuần Tuần ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung, “Còn có cả chồng của cô nữa”.

Tăng Dục cười, “Tôi nói không sai đấy chứ, cô là người cả nghĩ quá đấy. Nếu đã thế thì bây giờ còn có vấn đề gì nữa đâu?”

“Vấn đề ở chỗ là đôi vợ chồng ấy trẻ hơn em và chị rất nhiều.” Tuần Tuần cởi tạp dề, “E rằng lần này chuyện còn tồi tệ hơn hẳn những điều em tưởng tượng”.

“Chẳng lẽ tất cả những người phụ nữ đã lấy chồng đều coi những người cùng giới trẻ hơn mình là tình địch trong tưởng tượng? Dù người cùng giới ấy có là người thân của chồng mình?”, Tăng Dục cười chế nhạo.

Tuần Tuần bình tĩnh nói: “Là người thân, là một người thân mà tên viết tắt các chữ cái đầu được anh ấy dùng làm mật mã”.

“Không phải thật thế chứ?” Tăng Dục thấy hứng thú với chuyện này, “Nếu anh ta thật sự có gì đó với bà cô ấy, thì sao có thể cho cô biết mật mã của anh ta chứ?”.

Tiền điện nước, chất đốt và điện thoại hằng tháng Tuần Tuần thanh toán trên mạng qua tài khoản của Tạ Bằng Ninh, bốn từ đầu của mã khóa là PNJQ, trước đây Tuần Tuần không sao lý giải được nghĩa của bốn chữ đó, thỉnh thoảng vô tình thấy Tạ Bằng Ninh đăng nhập hòm thư điện tử cũng bắt đầu bằng bốn chữ đó. Từ trước đến nay Tạ Bằng Ninh không bao giờ giấu giếm Tuần Tuần và cũng không giải thích nguồn gốc của mã khóa, chắc hẳn anh đã nghĩ rằng cô sẽ không cảm thấy có điều gì ở đó. Nhưng, trên thực tế, khi lần đầu tiên Tạ Bằng Ninh nói với cô tên của bà cô ấy, thì trong lòng của người làm vợ như Tuần Tuần bỗng có một cảm giác gì đó rất kỳ lạ.

Tạ Bằng Ninh không phải là người lãng mạn, anh còn đưa cả tên của một cô gái khác vào trong một loạt số hiệu cần nhớ, sau đám cưới cũng không nghĩ đến chuyện xóa nó đi, có thể thấy cô gái ấy chiếm một vị trí rất đặc biệt trong lòng anh, ít nhất thì cũng từng là như vậy.

“Vậy anh ta có biết là cô đã biết điều đó không?”, Tăng Dục hỏi.

Tuần Tuần lắc đầu. Cô đoán, có lẽ đó chính là lý do lúc trước anh đã chọn cô, nếu không thì cô không thể nào giải thích nổi vì sao khi cô và mẹ có những việc làm tệ đến thế mà vẫn được hoan nghênh, tóm lại đó không phải là vì khuôn mặt của cô. Tất nhiên là Tuần Tuần không hề xấu, nhưng lần đầu tiên sau khi gặp Tạ Bằng Ninh về, cô soi gương và cảm thấy mình giống như một con ma. Người vợ trong mắt của Tạ Bằng Ninh phải luôn là người phụ nữ dịu hiền, ngoan ngoãn và đơn giản, thời gian lâu dần, Tuần Tuần dường như cũng đã quen với vai trò đó, thậm chí cô còn cảm thấy mình vốn dĩ đúng là như vậy.

“Một người đàn ông tự cao, tự đại và ngốc ngếch, tôi thấy đáng thương thay cho anh ta.” Tăng Dục nói, “Thế cô không định làm gì à?”. Tuần Tuần đáp: “Vẫn còn chưa nghĩ xong”.

Cô nên làm gì ư? Nếu Tạ Bằng Ninh thực sự có chuyện lăng nhăng thì cô sẽ làm ầm ĩ lên rồi dẫn tới ly hôn, và cho dù không làm ầm ĩ thì cũng sẽ ly hôn; còn nếu anh ta không có ý định thay đổi cuộc hôn nhân, thì cần gì cô phải suy đoán và đẩy anh ta đi khi mà sự việc mới đang ở trong giai đoạn manh nha?

“Cô sẽ mặc cho anh ta đường hoàng cùng với bà cô diễn trò tình ái loạn luân như vậy?”

“Làm gì có chuyện như vậy? Em chỉ cảm thấy giữa hai người họ có gì đó không bình thường. Cứ cho là anh ấy có ý nghĩ nào đó, thì đối diện với anh ấy vẫn là một bà cô cơ mà.”

“Thế chồng của bà cô ấy thế nào?” Cuối cùng thì Tăng Dục cũng lòi đuôi ra, cô không phải là một người chị đang lo lắng cho em, đây mới là điểm thu hút sự chú ý của cô.

Tuần Tuần chợt nhớ tới dáng vẻ khi cười của Trì Trinh, nên trả lời cho xong chuyện: “Cũng được”.

“Cô không gọi anh ta là chú đấy chứ?”

“Sao lại như thế được… anh ta tên là Trì Trinh.”

“Chữ Trinh nào?”

Tuần Tuần muốn cấu cho mình một cái, thấy chưa, tại nhiều lời đấy! Chuyện lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn rồi đấy.

Cô cũng không biết mình đã cầm tay Tăng Dục như thế nào, rồi sau đó dùng đầu ngón tay viết lên lòng bàn tay của Tăng Dục chữ “Trinh”.

Tăng Dục vội rụt ngay tay lại, hỏi với vẻ không hiểu: “Có mồm sao không chịu nói, việc gì mà phải dùng đến tay, chân? Buồn chết đi được. Mà cô cũng có phải là đàn ông đâu, đùa tôi làm gì?”.

“Gì cơ?” Suýt nữa thì Tuần Tuần bị sặc nước, “Chị vừa nói gì?”.

“Tôi nói là, nếu cô là đàn ông thì cô đang chọc ghẹo tôi đấy.” Tăng Dục nói với vẻ mất hứng, rồi đưa mắt nguýt Tuần Tuần một cái, “Vì sao cô lại đỏ mặt? Hôm nay cô không uống nhầm thuốc đấy chứ? Sao kì lạ vậy?”.

Tuần Tuần lại càng cuống, dường như Tăng Dục đã mò ra đầu mối, tiến đến bên, hỏi: “Không lẽ cô và ông chú rể ấy có tình cảm với nhau?”.

“…” Tuần Tuần há hốc miệng định nói, nhưng rồi dừng lại, mỉm cười đáp: “Làm gì có, chỉ là hôm qua em mua giúp cho anh ta một chiếc quần lót có hình đoàn tàu hỏa mà thôi”.

Tăng Dục thích thú, “Được lắm, như vậy là cô ngoại tình trong suy nghĩ rồi đấy. Nếu đã nói thì nói cho hết đi, đừng coi tôi là đồ ngốc”.

Lời một bài hát tình yêu nhão nhoẹt bỗng vang lên khiến Tuần Tuần giật nảy mình, định thần lại thì mới biết đó là tiếng chuông điện thoại của Tăng Dục. Đưa mắt nhìn thì thấy Tăng Dục, một nữ kiến trúc sư đang trả lời điện thoại bằng một giọng hệt như của cô gái mới lớn, khuôn mặt nở một nụ cười rất đỗi ngọt ngào, bất giác Tuần Tuần sởn cả gai ốc.

“Tôi chuẩn bị đi đây, bạn trai tôi đến đón”, đôi mắt của Tăng Dục sáng rực.

“Vẫn là cái anh chàng được gọi là đàn ông siêu đẳng ấy à?”, Tuần Tuần thận trọng hỏi.

Tăng Dục đáp: “Đừng có nhắc đến cái gã cũ rích đó nữa, tôi đã đá anh ta rồi!”.

“Vậy thì vị thần này đến từ đâu vậy?”, Tuần Tuần biết Tăng Dục đang chờ đợi câu hỏi này của cô.

Tăng Dục cười, đáp: “Một người đáng yêu nhất!”, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tuần Tuần, Tăng Dục giải thích: “Đó là một quân nhân, thượng úy Lục quân, một anh hùng cứu mỹ nhân”.

Nói rồi cô lấy điện thoại và tìm bức ảnh cô và “người đáng yêu nhất” của mình chụp chung, Tuần Tuần ghé mắt xem, người đàn ông trong ảnh mắt sâu mày rậm, đúng là tướng của nhà binh, tuy chỉ nhìn được nửa thân người bên trên, nhưng có thể nhận thấy đó là một người to cao, khỏe mạnh.

Bạn trai trước của Tăng Dục là giảng viên trẻ của khoa Thanh nhạc Học viện Nghệ thuật, có mái tóc bóng mượt, thân hình mảnh mai, dáng vẻ thư sinh. Sự lựa chọn đột biến ấy của Tăng Dục, khiến Tuần Tuần thấy thán phục con mắt nhìn phong phú của cô, càng thấy tin tưởng vào chân lý vĩnh hằng, bất biến “cùng với sự tăng lên của tuổi tác, thì con mắt nhìn người khác giới của nam hoặc nữ đều dần dần dịch chuyển xuống dưới”.

“Thế nào?”, Tăng Dục hỏi.

Tuần Tuần chỉ có thể trả lời một cách thật thà: “Hình như cũng rất nồng nhiệt!”.

“Nghe cô nói kìa!”Tăng Dục cầm điện thoại cất đi, nói: “Thực ra anh ấy cũng là người đàn ông rất tinh tế. Khẩu hiệu của hai chúng tôi là: Cần chân tình, không cần dối trá!”.

“Nói thế thì người bạn trai trước của chị không chân tình?”

Cho đến bây giờ Tuần Tuần vẫn nhớ những ngày tháng mà Tăng Dục và chàng giảng viên thanh nhạc ấy yêu nhau say đắm như thế nào. Cụm từ “những tháng ngày” dường như cho người ta cảm giác lâu dài xa xôi, nhưng thực ra đó chỉ là nửa năm về trước. Tăng Dục yêu anh ta tới mức mê muội, thậm chí cô ấy đã tính tới chuyện sau này cho con học Thanh nhạc hay Kiến trúc. Sau đó, người ấy tham gia cuộc thi thanh nhạc có quy mô lớn trong khu vực, Tăng Dục đã giằng lấy điện thoại của Tuần Tuần để bầu chọn cho anh ta, bây giờ không yêu nữa thì hình như nhớ lại chuyện đó Tăng Dục lại muốn đánh cho mình một cái.

Nói thực, Tăng Dục cũng không phải là người bừa bãi, tình sử của cô có thể nói là tiêu biểu cho đại đa số nữ thanh niên bây giờ, nói ra thì là tình sử của cả một đời. Hồi còn tiểu học thì cô thầm yêu lớp phó học tập, thời trung học thì từng lén nắm tay ngôi sao bóng rổ của trường, năm thứ tư đại học thì đắm đuối với một tài tử đẹp trai, lạnh lùng, khi đi du học thì nếm trải mùi vị tình yêu với một người ngoại quốc, nhưng luôn có cảm giác không tin cậy, sau khi về nước thì gặp gỡ với anh tài trong lĩnh vực chuyên môn… Những tình cảm ấy ở giai đoạn nào cũng rất đắm say, chân thật, nhưng đều không đi đến kết quả. Tổng kết nguyên nhân một cách tỉ mỉ thì dường như đó không phải là trách nhiệm của bất cứ ai, không ai có lỗi cả, tuy nhiên nguyên nhân chính là lửa tình chưa đến đỉnh điểm, vì thế nên mới còn lại cho đến ngày hôm nay. Nói là không gấp thì là nói dối, tuy miệng Tăng Dục luôn chê bai Tuần Tuần lấy chồng vội vàng, nhưng những lúc buồn thì lại cứ đứng trước gương rồi ca cẩm với Tuần Tuần: một cô gái xinh đẹp như thế này, sao lại không có ai lấy nhỉ? Dù có cuống lên thì cũng chẳng có cách nào, nên dần dần trong cô hình thành nên sự dũng cảm giống như thần y thử bách dược.

Tăng Dục nói với Tuần Tuần: “Cái người trước ấy chia tay thì cũng đã chia tay rồi, không thể cứ chìm đắm mãi trong thất bại. Tôi hoàn toàn không tin là không tìm được người đàn ông thích hợp, chưa đến lúc chết thì không được tuyệt vọng!”.

“Nhưng em thì sợ rằng chưa đến lúc hết hy vọng thì cũng đã đến lúc hết kinh“, Tuần Tuần trả lời Tăng Dục với giọng lo lắng vốn có.

Tăng Dục hừ một tiếng, nhân lúc chưa bị đối phương tẩy não triệt để, bèn để mặc Tuần Tuần đứng đó, quay người bỏ đi.

Tuần Tuần ngẫm nghĩ một lát, cũng đã đến lúc phải trở về ngôi nhà nhỏ của mình, rút điện thoại ra đang định gọi chào mẹ một tiếng, thì cánh cửa bật mở, mẹ cô bước vào, đầu tóc rối bù, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Tuần Tuần giật thót mình, không lẽ có kẻ dám giở trò cướp của hãm hại ngay trong khu vực vườn trường? Cô vội chạy tới đỡ mẹ, miệng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Mẹ Tuần Tuần vẫn chưa hết cơn hoảng loạn, vội nắm lấy tay con gái khóc: “Dượng con… ông ấy, ông ấy bị ngã cầu thang! Mẹ gọi thế nào ông ấy cũng không động đậy…”.

Tuần Tuần hiểu những lời mẹ nói, cô ý thức ngay được tính chất nghiêm trọng của sự việc, vội hỏi: “Thế bây giờ thì sao? Chú đang ở đâu ạ?”.

“Ở dưới gác, nếu ông ấy có mệnh hệ gì thì mẹ biết làm sao?”, nói rồi mẹ của Tuần Tuần lại khóc.

Tuần Tuần không kịp an ủi mẹ mà hỏi ngay: “Mẹ gọi cấp cứu chưa?”.

Không cần nói thì cũng biết đáp án là chưa.

“Thế thì mẹ chạy về đây làm gì?” Tuần Tuần giậm chân, gạt vội người mẹ đang mềm nhũn ra, nhanh chóng gọi đến số 12012, rồi lao như bay xuống gác.

Khi cô tới cầu thang tầng một thì quả nhiên thấy Giáo sư Tăng đang nằm bất động. Trời tối, người đi lại ít và cũng chẳng ai để ý.

Mẹ của Tuần Tuần cũng chạy xuống theo, cuống quýt như kiến bò trên chảo, tay gạt nước mắt, gào khóc: “Đang khỏe mạnh là thế, sao lại ra nông nỗi này cơ chứ? Không lẽ ông Trời lại bắt tôi làm người góa bụa!”.

Tuần Tuần không dám để cho mẹ tiếp tục lắc người Giáo sư Tăng, cô quát lên: “Người chưa chết đâu. Trong khi chờ xe cấp cứu đến, mẹ mau đi chuẩn bị những thứ cần thiết đi!”. Lúc đó mẹ cô vẫn đứng ngây ra bên cạnh, nước mắt ròng ròng, chỉ biết làm theo lời con gái: “Ở ngăn dưới của chiếc tủ đầu giường mẹ có hai chiếc túi đựng giấy tờ, mẹ lấy chiếc màu xanh đem xuống đây… Nhớ khóa cửa đấy nhé!”.

Tuần Tuần đưa mắt nhìn theo người mẹ cuống quýt chạy từ cầu thang bộ sang cầu thang máy mà không biết nói gì thêm nữa. Từ nhỏ cô đã mong muốn làm một đứa trẻ lạc quan, yêu đời nhưng cuộc sống đã gọt giũa cô thành người thạo việc và cẩn trọng. Cô cảm thấy rất rõ rằng, sau khi mẹ và bố dượng bước vào tuổi năm mươi, chuẩn bị đầy đủ cho hai người sổ khám bệnh, giấy tờ xét nghiệm và tiền bạc dùng khi khẩn cấp là một quyết định vô cùng chính xác.

Mười phút sau thì xe cấp cứu tới, Tuần Tuần cảm ơn những hàng xóm tới giúp đỡ, rồi cùng mẹ theo xe cấp cứu đưa Giáo sư Tăng vào bệnh viện.

Sau khi sự hoảng loạn ban đầu qua đi, Tuần Tuần, người đầm đìa mồ hôi ngồi chờ cùng mẹ vẫn đang trong trạng thái thẫn thờ, lúc đó Tăng Dục và cán bộ phụ trách của nhà trường biết tin cũng chạy tới. Bác sĩ thông báo kết quả chẩn đoán, nhiều khả năng Giáo sư Tăng bị hôn mê do bị tắc mạch máu não trên diện rộng, tình hình lúc này rất không khả quan, phải chờ kết quả điều trị và quan sát, còn việc có tỉnh lại và hồi phục được hay không thì chưa thể nói được.

Vừa nghe thấy thế, hai chân của mẹ Tuần Tuần khuỵu xuống, tưởng chừng như ngã gục. Tuần Tuần chỉ còn biết tìm mọi cách an ủi mẹ, đến nỗi những người ngoài phải rời đi, Tăng Dục được phép vào phòng đặc biệt thăm cha xong cũng không nán lại. Tuần Tuần biết rõ tình hình của bố dượng không khả quan, trong lòng cũng rất lo lắng, lại thêm việc cứ phải tốn sức để an ủi và khuyên nhủ mẹ đừng quá bi quan, nhưng dù là người cực kỳ kiên nhẫn thì lúc này cũng vẫn không tránh khỏi tức giận.

Mẹ của Tuần Tuần thì vẫn cứ gào khóc ầm ĩ, lặp đi lặp lại một điệp khúc: nếu chẳng may Giáo sư Tăng có mệnh hệ gì.

“Nếu ông ấy mà ra đi thì đời tôi cũng chấm dứt.”

“Sẽ không như thế đâu…”

“Không hiểu có tội tình gì mà chưa kịp nói lời nào thì đã…”

“Không như vậy đâu mà mẹ…”

“Số tôi đúng là số khổ, ông ấy mà nhắm mắt một cái, tôi cũng không thiết sống nữa, chi bằng tôi đi theo ông ấy, chết quách đi cho rồi.”

Cuối cùng thì Tuần Tuần không thể chịu đựng thêm được nữa, cô ôm đầu, cắt ngang lời mẹ.

“Chết thì có gì là khó?” Nhưng khi nhìn thấy mẹ bị tiếng gắt bất ngờ của cô làm cho im bặt, chỉ còn biết sụt sịt, cô lại thấy lòng mềm lại, bùi ngùi nói: “Ai rồi cũng sẽ phải chết, dượng cũng thế, con cũng thế và mẹ cũng thế, đó là cửa ải mà không ai có thể thoát khỏi. Sinh có hạn, tử bất kỳ, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, thế thì việc gì phải cuống lên? Chi bằng ta cứ sống để chờ đến khi nhìn thấy ngày đó chứ”.

Nói đến đây Tuần Tuần cảm thấy thật chẳng có ý nghĩa gì. Mẹ cô thì vẫn cứ chìm trong nỗi đau khổ, chẳng còn hơi sức đâu mà mắng cô hỗn xược nữa, chỉ còn biết sụt sùi. Tuần Tuần dựa vào ghế, nhìn hành lang trống chờ đêm qua đi.

Sự xuất hiện của Tạ Bằng Ninh khiến Tuần Tuần có phần ngạc nhiên. Nghe tin là anh lập tức đến ngay, còn mang thêm cho Tuần Tuần mấy bộ quần áo. Khi tới nơi và tìm hiểu bệnh tình của Giáo sư Tăng xong, anh cũng bước lại an ủi vợ và mẹ vợ mấy câu.

Đến nửa đêm, sau một hồi khóc lóc, mẹ Tuần Tuần nằm xuống ghế và ngủ thiếp đi, Tuần Tuần nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của chồng bên cạnh, tự nhiên cô cảm thấy gần gũi hơn trước rất nhiều.

“Đã làm thủ tục nhập viện chưa? Có cần…”

Tuần Tuần lắc đầu.

“Cần gì thì em cứ nói, để anh xem giúp được gì không”, Tạ Bằng Ninh nói với vợ.

Tuần Tuần mỉm cười đáp, “Cảm ơn anh”.

Tạ Bằng Ninh không hiểu cô cảm ơn vì cái gì? Rõ ràng là anh chưa làm được việc gì. Anh không biết rằng, điều khiến Tuần Tuần thấy cảm kích chính là việc anh đã ở bên cô vào lúc này, đó cũng chính là lý do để cô tình nguyện ở lại trong bức tường vây. Thế giới này quá rộng lớn, con người lại quá bé nhỏ, cố thủ ở một chỗ so với việc đi hết đây hết đó khiến cô yên lòng hơn rất nhiều. Trong thành trì nếu chỉ có một người thì sẽ rất cô đơn, nếu là hai người thì rất tốt, khi mệt mỏi có thể trút bỏ chúng và bên mình đã có một bờ vai để dựa vào. Cô cũng chỉ có một mong muốn giản đơn như vậy, không hiểu tại sao lại có những người cứ thích chuốc lấy nỗi khổ bằng việc luôn luôn thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment